[Tâm sự] - Bố tôi bị ung thư

Xin chào vozers.

Gần đây có thím nokib1280 chia sẻ về topic bệnh ung thư và thím ấy cũng đã mất sau hơn 3 năm trị bệnh, đợt rồi gia đình mình cũng đã trải qua chuyện này và người bị bệnh là bố mình. Ông bị ung thư sàn miệng.

Cái cảm giác khi bản thân phát hiện ra bệnh ung thư, quá trình điều trị đã được thím nokib1280 chia sẻ với anh em. Mình cũng có cảm xúc thương cảm với thím ấy và muốn chia sẻ với các anh em về câu chuyện của nhà mình, về tâm lý, tâm trạng cũng như quá trình chăm sóc, điều trị người bệnh dưới góc nhìn của một người có người thân bị ung thư vì đôi khi, có những điều mà người bệnh sẽ không bao giờ được biết đến lúc cuối đời mà chỉ có người thân xung quanh được biết thôi.

Quá trình điều trị bệnh này cũng dài và nhiều biến cố, tiểu tiết nên mình sẽ chia nhỏ câu chuyện của mình ra thành nhiều phần và update khi có thời gian.

À mà mình cũng không có kiến thức sâu về các thuật ngữ chuyên ngành, liệu pháp điều trị ung thư nên những điều mình type nếu có gì chưa đúng và sát với thực tế, thím nào có chuyên môn góp ý giúp mình.

CHAP 1 – Ngày phát hiện bệnh

Tháng 7/2019, bố mình bị ngã cầu thang do say rượu, ngã đập mạng sườn và đầu vào cầu thang, rạn xương sườn, 1 phần xương sườn đâm vào phổi làm chảy máu phổi, phải cấp cứu ở Việt Đức nhiều tuần. Sau đợt đấy, sức khỏe của ông có dấu hiệu đi xuống.

Nói qua về thói quen và lối sống của ông, bản thân ông là người nghiện thuốc và rượu, dù đã có ý định bỏ thuốc và rượu sau đợt tai nạn tháng 7, nhưng mà đã là nghiện rồi thì đúng là không bỏ được. Mình thường xuyên thấy ông hút trộm thuốc trong phòng sau đợt điều trị, đến bữa vẫn làm vài chén rượu, mình còn cáu đến mức cãi nhau trong bữa cơm và ông nói thẳng vào mặt mình :”CÒN LÂU TAO MỚI BỎ”.

Đến tầm cuối tháng 10/2019, bố mình thường xuyên bị đau và sưng ở dưới lưỡi. Ban đầu cả bố và mẹ mình cũng chỉ nghĩ là bị nhiệt miệng thông thường thôi, có thể do bị nóng trong người vì tai nạn trước đó phải truyền nhiều loại thuốc giảm đau, làm nóng gan, thận, cũng có thể do ông ăn gì đấy không hợp nên bị sưng tấy miệng. Thông thường khi bị nhiệt miệng, mẹ mình hay đun nước râu ngô, nước lá dứa ép để ông uống, kết hợp súc miệng nước muối, nước chè loãng là sẽ đỡ sưng và khỏi nhiệt miệng sau 1 tuần. Dù đã làm vậy nhưng qua nhiều tuần mà vẫn không khỏi, bố và mẹ đến chỗ Bệnh viện Nông nghiệp (đoạn Đặng Tiến Đông) theo tuyến bảo hiểm để xét nghiệm và điều trị. Lúc này, bệnh viện họ nói là bố mình đang có u ở vùng miệng bên dưới lưỡi, cần chuyển lên Bệnh viên K Tân Triều để làm xét nghiệm ung thư.

Sau khi chuyển lên bệnh viện K Tân Triều làm xét nghiệm ung thư và chờ 2 tuần sau sẽ có kết quả. 2 tuần này, nhà mình như ngồi trên đống lửa, cũng chỉ mong khối u đấy nó chỉ là u lành. Đến 13/12/2019, bệnh viện K xác định bố mình bị ung thư sàn miệng giai đoạn 2, khối u ác tính.


Chap 2 - Rối loạn tinh thần, cái bướng của người già bị bệnh
Bạn tôi cũng đang bị ung thư đại tràng. Hôm trước còn nghe hợp thuốc đang mừng. thì đùng cái có dấu hiệu tăng trưởng. Giờ cắt, cấy hậu môn qua bụng, tiếp tục hóa trị. Chắc không được bao lâu.
 
vẫn biết sinh tử là 2 cửa bắt đầu và kết thúc của 1 đời người , nhưng ai cũng khó có thể chấp nhận ,
2 con người già yếu sống với ta vài chục năm vào 1 ngày lại bỏ ta ra đi thì nó đau đớn lắm ,
ai còn cha mẹ thì hay cố gắng mà báo hiếu , bỏ ít đi thời gian vui chơi nhảy múa mà nhìn 1 chút về mái đầu của bố xem bạc bao nhiêu tóc , gương mặt của mẹ có thêm bao nhiêu nếp nhắn
dành 1 lời hay như con yêu bố con yêu mẹ đừng vì ngại ngùng mà không nói , dành 1 vài cái ôm cho bố , những nụ hôn nhẹ nhàng cho mẹ , chụp thật nhiều tấm ảnh của bố và mẹ cùng cả gia đình , để ít nhất đến 1 ngày không còn gặp lại nữa thì vẫn có thể có những kí ức thật đẹp
 
vẫn biết sinh tử là 2 cửa bắt đầu và kết thúc của 1 đời người , nhưng ai cũng khó có thể chấp nhận ,
2 con người già yếu sống với ta vài chục năm vào 1 ngày lại bỏ ta ra đi thì nó đau đớn lắm ,
ai còn cha mẹ thì hay cố gắng mà báo hiếu , bỏ ít đi thời gian vui chơi nhảy múa mà nhìn 1 chút về mái đầu của bố xem bạc bao nhiêu tóc , gương mặt của mẹ có thêm bao nhiêu nếp nhắn
dành 1 lời hay như con yêu bố con yêu mẹ đừng vì ngại ngùng mà không nói , dành 1 vài cái ôm cho bố , những nụ hôn nhẹ nhàng cho mẹ , chụp thật nhiều tấm ảnh của bố và mẹ cùng cả gia đình , để ít nhất đến 1 ngày không còn gặp lại nữa thì vẫn có thể có những kí ức thật đẹp
trc đọc thì ko thấm mà h ng thân mất mới hiểu là việc dành tg bên bố mẹ lúc già yếu quan trọng tn.cứ mải mê kiếm tiền rồi lúc nhìn lại(hoặc có thể ng ta cũng chả buồn nhìn lại) hối hận cũng giải quyết dc gì đâu.Tiền mất còn kiếm dc chứ ng thân mất ko kiếm lại dc. đau lòng lắm
 
Q2ceFRx.jpg

Cao 1m8 nặng 90kg cao to lực lưỡng khoẻ như con trâu, chưa bao giờ biêts mùi bệnh viện
Tự dưng dính cái án này.
Quen gái đéo dám lấy, sợ đi trước

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
Tuyến Giáp ak bác. Vợ làm nội tiết 2 thấy giáo viên hay bị cái này khi về già. Nếu bị thì phỉa cắt và uống thuốc cả đời ko phải như ung thư khác. Nó được đánh giá là ung thư nhẹ nhất
 
Bố tôi có đợt nằm viện 2 tháng thì bỏ thuốc và rượu nhưng về nhà thì hút lại thuốc do tăng cân nhanh quá trong khi chế độ ăn vẫn thế, chỉ có hút thuốc mới giữ cân ổn định.
 
Bố mình cũng K phổi, từ khi phát hiện đến lúc đi là khoảng 3 tháng, di căn lên não nên cũng k biết có thấy đau hay không để mà dùng morphine, tháng cuối cứ nằm lim dim thoi thóp một chỗ vậy thôi, trc khi đi 1 2 hôm thì cho ăn qua ống xông k tiếp nhận nữa, hôn mê tới khi hấp hối k biết ông có thấy đau đớn k. Thật sự cảm giác đau nhất trần đời là nhìn người thân ruột thịt của mình bị bệnh tật hành hạ mà mình bất lực k làm gì được. Thiết nghĩ VN nên đưa "Quyền được chết" vào luật, đó cũng là một đặc ân giải thoát cho người bệnh và chính người nhà của họ, khi mà chắc chắn phép màu sẽ k bao giờ đến.
 
Tuyến Giáp ak bác. Vợ làm nội tiết 2 thấy giáo viên hay bị cái này khi về già. Nếu bị thì phỉa cắt và uống thuốc cả đời ko phải như ung thư khác. Nó được đánh giá là ung thư nhẹ nhất

Ngày 2 viên hormone bác. Cả đời. Hôm qua vừa đi chọc dò , may chưa di căn.e cắt sạch tuyến giáp r

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
 
CHAP 3 –Vừa khởi sắc thì đã...

Theo lộ trình điều trị đầu tiên của bệnh viện là hóa trị, bố mình sẽ phải đi truyền hóa chất trong 5-6 ngày, nghỉ tiếp khoảng 2-3 tuần để xả độc rồi tiếp tục truyền hóa chất.

Đợt điều trị đầu tiên là vào cuối tháng 12/2019, 2 ông bà đưa nhau đi viện điều trị ngoại trú, sáng đi, chiều tối xong lại về. Ban đầu khi mới điều trị, miệng của ông có mùi rất khó chịu, mô tả chính xác thì giống như mùi của miếng thịt ôi sau vài ngày chưa nấu vậy, chính xác là như thế. Rồi tóc ông cứ thế rụng dần, ông cũng cáu gắt hơn trước, nhiều khi mẹ mình cũng rất khó chịu khi mà ông cứ cáu, nhưng thôi, ưu tiên người bệnh nên cũng nhịn.

Sau những ngày hóa trị đầu tiên, việc điều trị cũng có kết quả khả quan, khối u không phát triển thêm, mùi trong miệng cũng đã đỡ. Lúc này ông vẫn rất lạc quan và tập thể dục đều, đi lại và ăn uống dần bình thường trở lại, bác sỹ cũng nói cơ hội vẫn còn tốt.

Nhưng những tuần về sau, kết quả điều trị lại dậm chân tại chỗ, không thấy tiến triển tốt. Sau 3 tháng hóa trị, bác sỹ bắt đầu tăng cường điều trị hơn bằng xạ trị. Buổi xạ trị đầu tiên là vào mùng 09/4/2020. Buổi sáng đi xạ trị, đến tối về miệng ông có dấu hiệu không bình thường. Lúc đấy mẹ mình gọi điện cho mình và chị gái bảo sang đưa ông đi viện với mẹ (sau khi cưới thì mình ra ở riêng), miệng của ông chảy máu. Đêm hôm đấy ông phải vào phòng mổ cấp cứu vì khối u trong miệng ông bị vỡ.

Vào đến bệnh viện, mẹ mình trao đổi với bác sỹ xong thì có bảo với mình là đợt gần đây, bác sỹ thấy có lần truyền hóa chất xong ông ra ngoài hành lang bệnh viện HÚT THUỐC TRỘM :beat_brick:, và ngay trong buổi tối trước khi đi cấp cứu, ông vẫn còn đang châm dở điếu thuốc hút trộm ở nhà. Hút thuốc làm cho kết quả điều trị hóa trị không còn tác dụng, khối u của ông bị xơ vữa và khi có xạ trị, nó phản ứng quá với phần xạ nên bị vỡ u.

Cảm giác đúng kiểu, bao công sức, thành quả đều bị đạp bỏ đi hết. Mấy ông thanh niên và trung niên rất hay có cái thói coi thường bệnh tật, đến khi chịu hậu quả thì chuyện đã muộn rồi, cả gia đình cùng gánh. Thẫn thờ, ngồi phịch ra băng ghế ngoài phòng mổ, chả nói được gì, miệng chỉ lẩm bẩm ông tự giết mình rồi.

Đến gần 2g sáng nhưng bác sỹ trong phòng cấp cứu vẫn chưa ra ngoài, mình và chị gái phải về nhà để chuẩn bị đồ đạc cho ông nhập viện nội trú. Phi xe máy về giữa đêm rét buốt, mưa phùn nhỏ mà mặt nóng phừng phừng, cái cục tức trong người cứ như sắp nổ to đùng khỏi lồng ngực.

Mình phải xin nghỉ phép dù mới chuyển sang công ty mới chưa được 9 ngày, ngày làm việc đầu tiên đúng 1/4/2020 khi cả Hà Nội phải cách ly vì covid, mình sợ bị đánh giá xấu, không pass giai đoạn thử việc. Cũng may, bên công ty mới cũng rất tạo điều kiện chứ mình mà còn bị đuổi việc giữa dịch covid trong lúc nhà có chuyện thế này chắc trầm cảm uất ức mất.

Phải đến sáng hôm sau, tầm gần 9g30 mới thấy giường bệnh của ông đẩy ra ngoài vào phòng hậu phẫu. Đây là lần thứ 2 ông phải đi cấp cứu trong chưa đầy 10 tháng.
 
Bố tôi có đợt nằm viện 2 tháng thì bỏ thuốc và rượu nhưng về nhà thì hút lại thuốc do tăng cân nhanh quá trong khi chế độ ăn vẫn thế, chỉ có hút thuốc mới giữ cân ổn định.
Kiểm soát cân nặng thì có nhiều cách mà. Thím cố gắng đừng để ông hút thuốc không lại giống ông nhà mình đấy,
 
Bố mình cũng K phổi, từ khi phát hiện đến lúc đi là khoảng 3 tháng, di căn lên não nên cũng k biết có thấy đau hay không để mà dùng morphine, tháng cuối cứ nằm lim dim thoi thóp một chỗ vậy thôi, trc khi đi 1 2 hôm thì cho ăn qua ống xông k tiếp nhận nữa, hôn mê tới khi hấp hối k biết ông có thấy đau đớn k. Thật sự cảm giác đau nhất trần đời là nhìn người thân ruột thịt của mình bị bệnh tật hành hạ mà mình bất lực k làm gì được. Thiết nghĩ VN nên đưa "Quyền được chết" vào luật, đó cũng là một đặc ân giải thoát cho người bệnh và chính người nhà của họ, khi mà chắc chắn phép màu sẽ k bao giờ đến.
Đồng cảm với thím. Cảm giác lúc đấy bất lực, đáng sợ lắm :(
 
Ngày 2 viên hormone bác. Cả đời. Hôm qua vừa đi chọc dò , may chưa di căn.e cắt sạch tuyến giáp r

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
Thím cố gắng làm mụn con cho sớm, giờ chưa phải quá muộn đâu. Mình cũng mới chớm U30, giờ đang tích cực làm thằng đích tôn để đến lúc thắp hương không bị ông chửi.
 
Thím cố gắng làm mụn con cho sớm, giờ chưa phải quá muộn đâu. Mình cũng mới chớm U30, giờ đang tích cực làm thằng đích tôn để đến lúc thắp hương không bị ông chửi.

Đời em cũng như kẹc ý. Có con bé sẵn sàng lấy em , hồi em chưa uống phóng xạ nó cũng gạ đi nhà nghỉ , sẵn sàng cưới em chia sẻ khó khăn . Nôm na là chạn ý.:)
Mà không hợp gu, với lại trông cũng ko hợp mắt. Em đéo có tí tình cảm nào. Chịch bừa lấy bừa sau này nghĩ khổ cả 2. Nên thôi cứ sống thế này đã =((

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
 
Đời em cũng như kẹc ý. Có con bé sẵn sàng lấy em , hồi em chưa uống phóng xạ nó cũng gạ đi nhà nghỉ , sẵn sàng cưới em chia sẻ khó khăn . Nôm na là chạn ý.:)
Mà không hợp gu, với lại trông cũng ko hợp mắt. Em đéo có tí tình cảm nào. Chịch bừa lấy bừa sau này nghĩ khổ cả 2. Nên thôi cứ sống thế này đã =((

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
Tuyến giáp thì bác chịu khó uống hocmone đúng giờ đúng giấc là được.
 
Bố mình cũng K phổi, từ khi phát hiện đến lúc đi là khoảng 3 tháng, di căn lên não nên cũng k biết có thấy đau hay không để mà dùng morphine, tháng cuối cứ nằm lim dim thoi thóp một chỗ vậy thôi, trc khi đi 1 2 hôm thì cho ăn qua ống xông k tiếp nhận nữa, hôn mê tới khi hấp hối k biết ông có thấy đau đớn k. Thật sự cảm giác đau nhất trần đời là nhìn người thân ruột thịt của mình bị bệnh tật hành hạ mà mình bất lực k làm gì được. Thiết nghĩ VN nên đưa "Quyền được chết" vào luật, đó cũng là một đặc ân giải thoát cho người bệnh và chính người nhà của họ, khi mà chắc chắn phép màu sẽ k bao giờ đến.

Giống hoàn cảnh với bác, bố t cũng mất hơn 2 năm rồi... Tiếc nuối nhất là hồi trước đi làm lương thấp chả mua sắm được gì cho ông, giờ thì khá khẩm hơn mà...
 
Last edited:
chia buồn cùng ông chủ thớt. Bố tôi cũng K nhưng Vòm họng. giai đoạn hóa-trị và xạ-trị là khổ nhất. Bố tôi bị từ 2001 tới giờ. 19 năm rồi. những người cùng điều trị đợt đó với bố tôi cũng ra đi cả rồi. còn mỗi mình bố tôi thôi.
Giờ lại tai biến 2 lần rồi. 10 năm tai biến. đợt tháng 7 rồi mới cấp cứu tai biến lần 2. liệt nửa người hầu như chỉ nằm 1 chỗ. không tự ngồi dậy và đứng dậy như hồi lần đầu được nữa. ngồi và đứng phải đỡ.
chiến đấu với bệnh này thì phải nói không khác gì cực hình
 
Back
Top