[Tâm sự] Mâu thuẫn với bố mẹ về tiền bạc đầu tư nhà đất

GeminiIIVI

Senior Member
Chào các fen, tôi 31 tuổi, tha phương cầu thực nước ngoài năm thứ 7, chưa có gia đình và tài sản gì.
Tôi đi du học nhưng tự túc, lúc đầu bố mẹ giúp đỡ tầm 150tr. Nay tôi đã học xong và đi làm chính thức được hơn 2 năm, dự định năm nay làm đám cưới, năm sau gom góp tiền với gấu rồi mua nhà, đổi xe bên này cho cuộc sống ổn định. Tôi đã gửi về đưa bố mẹ 300tr vừa coi như trả nợ, vừa để đấy cho yên tâm. Tính tôi là đứa tự lập, từ khi 19 tuổi ra đời đến giờ, tôi phải tự lo từ cái quần cái áo cho đến nhà cửa, sự nghiệp. Mẹ tôi dùng iPhone XS Pro Max, bố dùng Galaxy S21 + Laptop mới, em trai dùng iPhone 13 Pro Max + Apple Watch + Laptop đồ họa dù là second-hand cũng là 1 tay tôi lo liệu gửi về.

Bố mẹ tôi có 1 cái nhà đang ở, tôi cũng xác định ko xơ múi gì mà cho thằng em trai. Ông thì đã gần 70, bà thì trẻ khỏe hơn. Bố mẹ tôi chắc có hơn tỷ tiết kiệm, cứ tìm hiểu xem có cái nhà nào ko thì mua để đấy cho tiền đỡ mất giá. Đã thế lại thêm họ hàng nhà tôi hay bơm vào:
  • Có tiền phải đầu tư đất cát sau này mới có lãi. Tiền để không lại mất giá giống ngày xưa thành đồng nát.
  • Này cháu, mày vay tiền ngân hàng mua nhà ở Việt Nam đi (trong khi tôi còn đang đi ở nhà thuê ở nước ngoài)
  • Đi làm có được trăm triệu/ tháng không?
  • Khi nào dì mua chung cư cho dì vay ít tiền nhé?
Năm ngoái, bố mẹ tôi định mua cái nhà nào 1 tỷ 6, thì hỏi tôi có bao nhiêu tiền cứ đưa đây cho vay. Trước đấy đã để ở nhà sẵn 200tr, tôi vừa gửi thêm 100tr vừa bảo:
- Con ko có cho vay mà chỉ có 300tr để đấy, bố mẹ thích thì dùng, chứ con còn phải lo ổn định cuộc sống của con nữa.
Nhưng rồi cũng ko mua được cái nhà đó...

Năm nay, ông bà lại định mua cái nhà 30m2 dưới Đồng Nhân, Hoài Đức giá 2 tỷ 2, lại 1 lần nữa bảo tôi có bao nhiêu tiền thì cho vay. Đã thế, lại định vay thêm tiền của đứa em họ hoặc nếu ko thì rủ nó mua chung. Mà đứa em họ đấy giàu nhưng khinh nhà tôi ra mặt, có con gà ăn xong thừa còn 1 nửa nó gửi qua rồi bảo biếu bố tôi, rồi có mấy thứ đồ như giày dép ko dùng nó dọn nhà xong lại bảo biếu bác?!! Nó còn hay bình luận về cuộc sống gia đình tôi kiểu:
  • Cháu không thích anh K. học cái trường đó, trường chả có tiếng.
  • Cháu không thích chị N. làm nhân viên ở công ty đó, làm là phải làm sếp.
  • G. xem trước khi cưới phải đưa báo hiếu bố mẹ mấy trăm triệu chứ.
Tôi giờ ở xa không chứng kiến được nhiều, nhưng mẹ tôi hay gọi điện kể với thái độ búc xúc về đứa em họ như vậy. Nay còn định vay tiền hoặc hùn hạp với nó, tôi tức lắm. Vì tiền bạc tránh vay mượn, nhất là tiền đầu tư, lại còn với người không coi mình ra gì thì rồi mang tiếng cả đời. Thế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm. Thế là ông bà lật đật đi đặt cọc 10 triệu mừng rỡ ra mặt.

Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi, nhưng thật lòng tôi áp lực lắm, 2 đêm nằm nhắm mắt mà ko ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái nhà đó thôi. Vì tôi mới đi làm chính thức chưa được bao lâu, vừa làm vừa phải học thêm nghiệp vụ, tối về làm thêm dịch thuật, quảng cáo để nhận thêm khách, rồi học thêm từ 10~12h tối. Chưa kết hôn mà tôi đã sống tiết kiệm từng đồng, chẳng dám đi chơi rồi, nên thời gian này việc gánh thêm 1 món nợ quả là quá sức. Hôm sau, tôi gọi điện về nhà:
  • Mua cái nhà này, mẹ áp lực 1 thì con áp lực 2. Con chưa nhà cửa, chưa kết hôn hay sinh con, mà giờ tự nhiên ôm 1 đống nợ thế này con áp lực lắm. Con cũng ko cần sau này bố mẹ phải cho con cái gì, có tiền cứ để đấy mà dưỡng già.
Nghe vậy mẹ tôi nhảy dựng lên:
  • Tao đ' cần tiền của mày, Mày bảo bố mày chuyển giả tiền mày đi. Con nhà người ta đi nước ngoài mang tiền về cho bố mẹ xây nhà, đây có được mấy đồng bạc. Tiền tao cho mày ngày xưa tao có đòi đâu mà giờ mày cứ tính toán. Đ' mua gì nữa, đ' cần soạn hợp đồng nữa. Tự mày bảo vay ngân hàng trả góp rồi giờ mày lại nói thế.
  • Mẹ nói thì phải chính xác, con chưa từng đòi số tiền ấy. Con gửi về là để ở nhà có sẵn tiền cho vững vàng, đề phòng lúc cần thì có để dùng. Nhưng bây giờ bố mẹ lại đi vay nợ, cứ bán rau dưa kiếm từng nghìn xong trả nợ, thì phận làm con, con phải có trách nhiệm đứng ra trả chứ còn gì nữa? Mẹ của mẹ như thế, thì mẹ cũng mặc kệ à?
  • Tao đ' cần.
Vậy là tôi cúp máy như vậy mà trong lòng chan chứa nước mắt. Nghĩ ngược lại thì bố mẹ cũng có của đề dành gì cho tôi đâu, một mình tôi bươn chải ngoài đời nhưng chưa từng 1 lần oán trách gia đình hay ghen tỵ với đứa em. Tôi luôn bảo với gấu và mọi người rằng bố mẹ nuôi tôi ăn học thế này là cảm ơn cả đời rồi, không mong chờ phải cho cái gì cả. Tôi cố gắng như thế, với mẹ cũng chẳng bằng "con nhà người ta". Tôi chỉ biết khóc nức nở.

Cái kiếp nghèo nó khổ nhục, mà nặng tình nặng nợ nó cũng đau lòng các fen nhỉ?
 
Last edited:
Trc tôi cũng hay cay cú với bố mẹ. Kiểu chẳng giúp đc j mà lắm chuyện, yêu sách này nọ. Từ hồi có con nhỏ tôi hiểu đc những vất vả bố mẹ nuôi tôi và mấy chị lớn lên, nên cũng nhẹ nhàng với bố mẹ hơn trc nhiều. Tôi ko có ý kiến j chuyện nhà cửa của bạn, nhưng nhắc bạn là bố mẹ bạn nuôi bạn vất vả lắm đó
 
Trc tôi cũng hay cay cú với bố mẹ. Kiểu chẳng giúp đc j mà lắm chuyện, yêu sách này nọ. Từ hồi có con nhỏ tôi hiểu đc những vất vả bố mẹ nuôi tôi và mấy chị lớn lên, nên cũng nhẹ nhàng với bố mẹ hơn trc nhiều. Tôi ko có ý kiến j chuyện nhà cửa của bạn, nhưng nhắc bạn là bố mẹ bạn nuôi bạn vất vả lắm đó
Vâng cảm ơn fen, tôi cũng hiểu vậy nên cố gắng hết sức có thể để bù đắp cho bố mẹ. Chỉ là tấm lòng không được thấu hiểu nên buồn fen ạ. Tôi chẳng còn muốn liên lạc về gia đình nữa :(
 
Haiz. Có tốt thế nào cũng bị đem so sánh đứa tốt hơn thôi. Nên sống sao thoải mái tí là đc. Nghĩ ít thôi. Nghĩ nhiều chả giải quyết dc gì.
 
eh ngồi nói chuyện tương lai đi bác, kêu bác cần thế này thế nọ cho cuộc sống sau này, ba mẹ hiểu được thì hiểu, giúp được gì thì giúp, còn ko hiểu cứ mong muốn hơn thì bác làm không được, vậy cho nhanh.
 
Trc tôi cũng hay cay cú với bố mẹ. Kiểu chẳng giúp đc j mà lắm chuyện, yêu sách này nọ. Từ hồi có con nhỏ tôi hiểu đc những vất vả bố mẹ nuôi tôi và mấy chị lớn lên, nên cũng nhẹ nhàng với bố mẹ hơn trc nhiều. Tôi ko có ý kiến j chuyện nhà cửa của bạn, nhưng nhắc bạn là bố mẹ bạn nuôi bạn vất vả lắm đó
tư tưởng này mình nghĩ nên loại bỏ, cũng như nhiều người vẫn nói, sinh con ra là lựa chọn của ba mẹ, ko nên dùng nó như một thứ vũ khí đem ra dùng để sau này đòi hỏi con cái, còn kêu con cái bất nghĩa này nọ, mạt lắm.
 
Chào các fen, tôi 31 tuổi, tha phương cầu thực nước ngoài năm thứ 7, chưa có gia đình và tài sản gì.
Tôi đi du học nhưng tự túc, lúc đầu bố mẹ giúp đỡ tầm 150tr. Nay tôi đã học xong và đi làm chính thức được hơn 2 năm, dự định năm nay làm đám cưới, năm sau gom góp tiền với gấu rồi mua nhà, đổi xe bên này cho cuộc sống ổn định. Tôi đã gửi về đưa bố mẹ 300tr vừa coi như trả nợ, vừa để đấy cho yên tâm. Tính tôi là đứa tự lập, từ khi 19 tuổi ra đời đến giờ, tôi phải tự lo từ cái quần cái áo cho đến nhà cửa, sự nghiệp. Mẹ tôi dùng iPhone XS Pro Max, bố dùng Galaxy S21 + Laptop mới, em trai dùng iPhone 13 Pro Max + Apple Watch + Laptop đồ họa dù là second-hand cũng là 1 tay tôi lo liệu gửi về.

Bố mẹ tôi có 1 cái nhà đang ở, tôi cũng xác định ko xơ múi gì mà cho thằng em trai. Ông thì đã gần 70, bà thì trẻ khỏe hơn. Bố mẹ tôi chắc có hơn tỷ tiết kiệm, cứ tìm hiểu xem có cái nhà nào ko thì mua để đấy cho tiền đỡ mất giá. Đã thế lại thêm họ hàng nhà tôi hay bơm vào:
  • Có tiền phải đầu tư đất cát sau này mới có lãi. Tiền để không lại mất giá giống ngày xưa thành đồng nát.
  • Này cháu, mày vay tiền ngân hàng mua nhà ở Việt Nam đi (trong khi tôi còn đang đi ở nhà thuê ở nước ngoài)
  • Đi làm có được trăm triệu/ tháng không?
  • Khi nào dì mua chung cư cho dì vay ít tiền nhé?
Năm ngoái, bố mẹ tôi định mua cái nhà nào 1 tỷ 6, thì hỏi tôi có bao nhiêu tiền cứ đưa đây cho vay. Trước đấy đã để ở nhà sẵn 200tr, tôi vừa gửi thêm 100tr vừa bảo:
- Con ko có cho vay mà chỉ có 300tr để đấy, bố mẹ thích thì dùng, chứ con còn phải lo ổn định cuộc sống của con nữa.
Nhưng rồi cũng ko mua được cái nhà đó...

Năm nay, ông bà lại định mua cái nhà 30m2 dưới Đồng Nhân, Hoài Đức giá 2tr2, lại 1 lần nữa bảo tôi có bao nhiêu tiền thì cho vay. Đã thế, lại định vay thêm tiền của đứa em họ hoặc nếu ko thì rủ nó mua chung. Mà đứa em họ đấy giàu nhưng khinh nhà tôi ra mặt, có con gà ăn xong thừa còn 1 nửa nó gửi qua rồi bảo biếu bố tôi, rồi có mấy thứ đồ như giày dép ko dùng nó dọn nhà xong lại bảo biếu bác?!! Nó còn hay bình luận về cuộc sống gia đình tôi kiểu:
  • Cháu không thích anh K. học cái trường đó, trường chả có tiếng.
  • Cháu không thích chị N. làm nhân viên ở công ty đó, làm là phải làm sếp.
  • G. xem trước khi cưới phải đưa báo hiếu bố mẹ mấy trăm triệu chứ.
Tôi giờ ở xa không chứng kiến được nhiều, nhưng mẹ tôi hay gọi điện kể với thái độ búc xúc về đứa em họ như vậy. Nay còn định vay tiền hoặc hùn hạp với nó, tôi tức lắm. Vì tiền bạc tránh vay mượn, nhất là tiền đầu tư, lại còn với người không coi mình ra gì thì rồi mang tiếng cả đời. Thế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm. Thế là ông bà lật đật đi đặt cọc 10 triệu mừng rỡ ra mặt.

Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi, nhưng thật lòng tôi áp lực lắm, 2 đêm nằm nhắm mắt mà ko ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái nhà đó thôi. Vì tôi mới đi làm chính thức chưa được bao lâu, vừa làm vừa phải học thêm nghiệp vụ, tối về làm thêm dịch thuật, quảng cáo để nhận thêm khách, rồi học thêm từ 10~12h tối. Chưa kết hôn mà tôi đã sống tiết kiệm từng đồng, chẳng dám đi chơi rồi, nên thời gian này việc gánh thêm 1 món nợ quả là quá sức. Hôm sau, tôi gọi điện về nhà:
  • Mua cái nhà này, mẹ áp lực 1 thì con áp lực 2. Con chưa nhà cửa, chưa kết hôn hay sinh con, mà giờ tự nhiên ôm 1 đống nợ thế này con áp lực lắm. Con cũng ko cần sau này bố mẹ phải cho con cái gì, có tiền cứ để đấy mà dưỡng già.
Nghe vậy mẹ tôi nhảy dựng lên:
  • Tao đ' cần tiền của mày, Mày bảo bố mày chuyển giả tiền mày đi. Con nhà người ta đi nước ngoài mang tiền về cho bố mẹ xây nhà, đây có được mấy đồng bạc. Tiền tao cho mày ngày xưa tao có đòi đâu mà giờ mày cứ tính toán. Đ' mua gì nữa, đ' cần soạn hợp đồng nữa. Tự mày bảo vay ngân hàng trả góp rồi giờ mày lại nói thế.
  • Mẹ nói thì phải chính xác, con chưa từng đòi số tiền ấy. Con gửi về là để ở nhà có sẵn tiền cho vững vàng, đề phòng lúc cần thì có để dùng. Nhưng bây giờ bố mẹ lại đi vay nợ, cứ bán rau dưa kiếm từng nghìn xong trả nợ, thì phận làm con, con phải có trách nhiệm đứng ra trả chứ còn gì nữa? Mẹ của mẹ như thế, thì mẹ cũng mặc kệ à?
  • Tao đ' cần.
Vậy là tôi cúp máy như vậy mà trong lòng chan chứa nước mắt. Nghĩ ngược lại thì bố mẹ cũng có của đề dành gì cho tôi đâu, một mình tôi bươn chải ngoài đời nhưng chưa từng 1 lần oán trách gia đình hay ghen tỵ với đứa em. Tôi luôn bảo với gấu và mọi người rằng bố mẹ nuôi tôi ăn học thế này là cảm ơn cả đời rồi, không mong chờ phải cho cái gì cả. Tôi cố gắng như thế, với mẹ cũng chẳng bằng "con nhà người ta". Tôi chỉ biết khóc nức nở.

Cái kiếp nghèo nó khổ nhục, mà nặng tình nặng nợ nó cũng đau lòng các fen nhỉ?
đồng cảm một phần với ông. Chỉ khuyên ông là nên cố gắng sớm nhất nói chuyện lại với ba mẹ rồi đứa em. Xem đứa em ở cạnh bố mẹ, không ít thì nhiều mình cũng nợ nó phần gần bố mẹ ông. Mà như ông nói, biết được ba mẹ cuối cùng cũng là để cho con cháu sau này mới sợ tiền mất giá, chứ ba mẹ giờ dùng có bao nhiêu lâu nữa.
Đối với tôi từ ngày xa ba mẹ là những ngày tôi học cách nói dối, nhiều lúc ngồi trước màn hình máy tính từ 2h chiều đến 7h tối mà tay quên cả mỏi, nước quên uống, tập trung quên cả đi tè mà lúc đứng dậy mệt mỏi với cuộc sống và định hướng sau này nhưng cũng cố sức gọi điện về cho mẹ, cũng chỉ hỏi thăm, bụng đói meo mà cũng nói dối là mới đi ăn phở về, hôm nay bỏ nhiều ớt nên giọng hơi kỳ kỳ để mẹ yên tâm, xong cúp máy lại đi ăn mỳ cho xong rồi tiếp tục. Có khi bố mẹ ông cũng nhiều áp lực, nói dối với họ hàng rằng ông bên này cũng này nọ, gửi tiền,.. v.v... chủ yếu sợ ông mất thể diện với họ hàng. Mỗi người có áp lực riêng, nhưng quan trọng ba mẹ ông còn khoẻ, gia đình yêu thương nhau, chỉ có xíu là cách bài tỏ với giải quyết vấn đề, dù thế nào cũng bình tâm mà xử lý. Mà có vợ chưa cưới nữa thì chúc mừng ông, nhớ chia sẽ với vợ chưa cưới nữa, chứ đừng như tui, đợi bùng nổ thì lại có chyện không hay.
 
thôi fen ạ, dù j ông bà cũng thích đổi nhà r, ráng gồng mà đổi đi chứ biết làm sao giờ
u3720e4.png

Fen y hệt trư thôi. Anh cả, méo đc hưởng cái j mà động vào cái là toàn mình xì tiền ra... Cũng đành thôi...
4gmOAMB.png
 
Chia sẻ với thớt. Chuyện tiền bạc với bố mẹ cũng khó khăn lắm. Mình thì đi làm tích cóp tương lai chưa có gì. Không cho thì bất hiếu, mà cho thì cụt vốn tương lai.
Mà thà ông bà dùng tiền đó đúng, bồi bổ sức khỏe hay chữa bệnh tật gì đó thì mình ok, đằng này dồn tiền vô nhà cửa, đất cát là những thứ ngoài thân phù phiếm.
 
Đồng cảm với chủ tus. Mình cũng same same tuổi và hoàn cảnh như vậy. Có 1 gia đình nhưng k phải là gia đình.
 
bố mẹ mà gây áp lực cho con thế này khổ nhỉ.
chắc thớt cũng ít tâm sự các thứ với gia đình phải ko
 
Có tiền nếu không làm ăn kinh doanh quay vốn gì thì đem đi đầu tư mua nọ mua kia tránh mất giá là đúng.
Tuy nhiên thay vì đưa tiền cho bố mẹ vay mua nhà thì bảo bố mẹ đưa 1 tỷ tiết kiệm kia cho mình mua nhà theo đúng nhu cầu thì là hơn.
Nói thì dễ chứ đã bước vào đầu tư, chung vốn mua bán là cực kỳ phức tạp, nghe chuyện hùn tiền mua cùng thằng em họ là đã thấy mùi rồi, nó có tiền, đất ngon thì việc gì nó gọi mình chung, trừ khi nó chiếm dụng tiền của mình
 
Chào các fen, tôi 31 tuổi, tha phương cầu thực nước ngoài năm thứ 7, chưa có gia đình và tài sản gì.
Tôi đi du học nhưng tự túc, lúc đầu bố mẹ giúp đỡ tầm 150tr. Nay tôi đã học xong và đi làm chính thức được hơn 2 năm, dự định năm nay làm đám cưới, năm sau gom góp tiền với gấu rồi mua nhà, đổi xe bên này cho cuộc sống ổn định. Tôi đã gửi về đưa bố mẹ 300tr vừa coi như trả nợ, vừa để đấy cho yên tâm. Tính tôi là đứa tự lập, từ khi 19 tuổi ra đời đến giờ, tôi phải tự lo từ cái quần cái áo cho đến nhà cửa, sự nghiệp. Mẹ tôi dùng iPhone XS Pro Max, bố dùng Galaxy S21 + Laptop mới, em trai dùng iPhone 13 Pro Max + Apple Watch + Laptop đồ họa dù là second-hand cũng là 1 tay tôi lo liệu gửi về.

Bố mẹ tôi có 1 cái nhà đang ở, tôi cũng xác định ko xơ múi gì mà cho thằng em trai. Ông thì đã gần 70, bà thì trẻ khỏe hơn. Bố mẹ tôi chắc có hơn tỷ tiết kiệm, cứ tìm hiểu xem có cái nhà nào ko thì mua để đấy cho tiền đỡ mất giá. Đã thế lại thêm họ hàng nhà tôi hay bơm vào:
  • Có tiền phải đầu tư đất cát sau này mới có lãi. Tiền để không lại mất giá giống ngày xưa thành đồng nát.
  • Này cháu, mày vay tiền ngân hàng mua nhà ở Việt Nam đi (trong khi tôi còn đang đi ở nhà thuê ở nước ngoài)
  • Đi làm có được trăm triệu/ tháng không?
  • Khi nào dì mua chung cư cho dì vay ít tiền nhé?
Năm ngoái, bố mẹ tôi định mua cái nhà nào 1 tỷ 6, thì hỏi tôi có bao nhiêu tiền cứ đưa đây cho vay. Trước đấy đã để ở nhà sẵn 200tr, tôi vừa gửi thêm 100tr vừa bảo:
- Con ko có cho vay mà chỉ có 300tr để đấy, bố mẹ thích thì dùng, chứ con còn phải lo ổn định cuộc sống của con nữa.
Nhưng rồi cũng ko mua được cái nhà đó...

Năm nay, ông bà lại định mua cái nhà 30m2 dưới Đồng Nhân, Hoài Đức giá 2 tỷ 2, lại 1 lần nữa bảo tôi có bao nhiêu tiền thì cho vay. Đã thế, lại định vay thêm tiền của đứa em họ hoặc nếu ko thì rủ nó mua chung. Mà đứa em họ đấy giàu nhưng khinh nhà tôi ra mặt, có con gà ăn xong thừa còn 1 nửa nó gửi qua rồi bảo biếu bố tôi, rồi có mấy thứ đồ như giày dép ko dùng nó dọn nhà xong lại bảo biếu bác?!! Nó còn hay bình luận về cuộc sống gia đình tôi kiểu:
  • Cháu không thích anh K. học cái trường đó, trường chả có tiếng.
  • Cháu không thích chị N. làm nhân viên ở công ty đó, làm là phải làm sếp.
  • G. xem trước khi cưới phải đưa báo hiếu bố mẹ mấy trăm triệu chứ.
Tôi giờ ở xa không chứng kiến được nhiều, nhưng mẹ tôi hay gọi điện kể với thái độ búc xúc về đứa em họ như vậy. Nay còn định vay tiền hoặc hùn hạp với nó, tôi tức lắm. Vì tiền bạc tránh vay mượn, nhất là tiền đầu tư, lại còn với người không coi mình ra gì thì rồi mang tiếng cả đời. Thế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm. Thế là ông bà lật đật đi đặt cọc 10 triệu mừng rỡ ra mặt.

Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi, nhưng thật lòng tôi áp lực lắm, 2 đêm nằm nhắm mắt mà ko ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái nhà đó thôi. Vì tôi mới đi làm chính thức chưa được bao lâu, vừa làm vừa phải học thêm nghiệp vụ, tối về làm thêm dịch thuật, quảng cáo để nhận thêm khách, rồi học thêm từ 10~12h tối. Chưa kết hôn mà tôi đã sống tiết kiệm từng đồng, chẳng dám đi chơi rồi, nên thời gian này việc gánh thêm 1 món nợ quả là quá sức. Hôm sau, tôi gọi điện về nhà:
  • Mua cái nhà này, mẹ áp lực 1 thì con áp lực 2. Con chưa nhà cửa, chưa kết hôn hay sinh con, mà giờ tự nhiên ôm 1 đống nợ thế này con áp lực lắm. Con cũng ko cần sau này bố mẹ phải cho con cái gì, có tiền cứ để đấy mà dưỡng già.
Nghe vậy mẹ tôi nhảy dựng lên:
  • Tao đ' cần tiền của mày, Mày bảo bố mày chuyển giả tiền mày đi. Con nhà người ta đi nước ngoài mang tiền về cho bố mẹ xây nhà, đây có được mấy đồng bạc. Tiền tao cho mày ngày xưa tao có đòi đâu mà giờ mày cứ tính toán. Đ' mua gì nữa, đ' cần soạn hợp đồng nữa. Tự mày bảo vay ngân hàng trả góp rồi giờ mày lại nói thế.
  • Mẹ nói thì phải chính xác, con chưa từng đòi số tiền ấy. Con gửi về là để ở nhà có sẵn tiền cho vững vàng, đề phòng lúc cần thì có để dùng. Nhưng bây giờ bố mẹ lại đi vay nợ, cứ bán rau dưa kiếm từng nghìn xong trả nợ, thì phận làm con, con phải có trách nhiệm đứng ra trả chứ còn gì nữa? Mẹ của mẹ như thế, thì mẹ cũng mặc kệ à?
  • Tao đ' cần.
Vậy là tôi cúp máy như vậy mà trong lòng chan chứa nước mắt. Nghĩ ngược lại thì bố mẹ cũng có của đề dành gì cho tôi đâu, một mình tôi bươn chải ngoài đời nhưng chưa từng 1 lần oán trách gia đình hay ghen tỵ với đứa em. Tôi luôn bảo với gấu và mọi người rằng bố mẹ nuôi tôi ăn học thế này là cảm ơn cả đời rồi, không mong chờ phải cho cái gì cả. Tôi cố gắng như thế, với mẹ cũng chẳng bằng "con nhà người ta". Tôi chỉ biết khóc nức nở.

Cái kiếp nghèo nó khổ nhục, mà nặng tình nặng nợ nó cũng đau lòng các fen nhỉ?
Thời đại bây giờ ở VN, chuyện mua nhà để giữ tiền đỡ mất giá, nó đã không đúng nữa rồi. Anh giải thích với bố mẹ anh như vậy. Thứ nhất là thanh khoản chậm. Thứ 2 là nhà để đó tăng giá nó chỉ đúng ở nội ô thành phố lớn và nó cũng không lãi nhiều.

Nói bố mẹ anh là tiền có bao nhiêu thì mua vàng để đó. Vì số tiền tiết kiệm mà anh và bố mẹ anh có nói cũng không nhiều. Mua vàng để đó thì nhẹ áp lực, thoải mái cái đầu óc hơn. Mà bố mẹ con cái đỡ phải hục hặc.

Đấy. Mọi chuyện sẽ trở nên rất đơn giản nếu anh hướng bố mẹ anh đi theo ý anh từ đầu. Đằng này anh đi theo ý các cụ thì sẽ còn rất nhiều chuyện anh không kiểm soát nổi.
 
bố mẹ mà gây áp lực cho con thế này khổ nhỉ.
chắc thớt cũng ít tâm sự các thứ với gia đình phải ko
Đọc là biết ông thớt dạng con cả nên tính tự lập cao + luôn cảm thấy lúc nào cũng có trách nhiệm với gia đình, dạng này thì ít khi kể chuyện với gia đình lắm, lại thêm bố mẹ có tư tưởng đẻ con ra để nhờ vả nên càng nặng đầu
 
Chào các fen, tôi 31 tuổi, tha phương cầu thực nước ngoài năm thứ 7, chưa có gia đình và tài sản gì.
Tôi đi du học nhưng tự túc, lúc đầu bố mẹ giúp đỡ tầm 150tr. Nay tôi đã học xong và đi làm chính thức được hơn 2 năm, dự định năm nay làm đám cưới, năm sau gom góp tiền với gấu rồi mua nhà, đổi xe bên này cho cuộc sống ổn định. Tôi đã gửi về đưa bố mẹ 300tr vừa coi như trả nợ, vừa để đấy cho yên tâm. Tính tôi là đứa tự lập, từ khi 19 tuổi ra đời đến giờ, tôi phải tự lo từ cái quần cái áo cho đến nhà cửa, sự nghiệp. Mẹ tôi dùng iPhone XS Pro Max, bố dùng Galaxy S21 + Laptop mới, em trai dùng iPhone 13 Pro Max + Apple Watch + Laptop đồ họa dù là second-hand cũng là 1 tay tôi lo liệu gửi về.

Bố mẹ tôi có 1 cái nhà đang ở, tôi cũng xác định ko xơ múi gì mà cho thằng em trai. Ông thì đã gần 70, bà thì trẻ khỏe hơn. Bố mẹ tôi chắc có hơn tỷ tiết kiệm, cứ tìm hiểu xem có cái nhà nào ko thì mua để đấy cho tiền đỡ mất giá. Đã thế lại thêm họ hàng nhà tôi hay bơm vào:
  • Có tiền phải đầu tư đất cát sau này mới có lãi. Tiền để không lại mất giá giống ngày xưa thành đồng nát.
  • Này cháu, mày vay tiền ngân hàng mua nhà ở Việt Nam đi (trong khi tôi còn đang đi ở nhà thuê ở nước ngoài)
  • Đi làm có được trăm triệu/ tháng không?
  • Khi nào dì mua chung cư cho dì vay ít tiền nhé?
Năm ngoái, bố mẹ tôi định mua cái nhà nào 1 tỷ 6, thì hỏi tôi có bao nhiêu tiền cứ đưa đây cho vay. Trước đấy đã để ở nhà sẵn 200tr, tôi vừa gửi thêm 100tr vừa bảo:
- Con ko có cho vay mà chỉ có 300tr để đấy, bố mẹ thích thì dùng, chứ con còn phải lo ổn định cuộc sống của con nữa.
Nhưng rồi cũng ko mua được cái nhà đó...

Năm nay, ông bà lại định mua cái nhà 30m2 dưới Đồng Nhân, Hoài Đức giá 2 tỷ 2, lại 1 lần nữa bảo tôi có bao nhiêu tiền thì cho vay. Đã thế, lại định vay thêm tiền của đứa em họ hoặc nếu ko thì rủ nó mua chung. Mà đứa em họ đấy giàu nhưng khinh nhà tôi ra mặt, có con gà ăn xong thừa còn 1 nửa nó gửi qua rồi bảo biếu bố tôi, rồi có mấy thứ đồ như giày dép ko dùng nó dọn nhà xong lại bảo biếu bác?!! Nó còn hay bình luận về cuộc sống gia đình tôi kiểu:
  • Cháu không thích anh K. học cái trường đó, trường chả có tiếng.
  • Cháu không thích chị N. làm nhân viên ở công ty đó, làm là phải làm sếp.
  • G. xem trước khi cưới phải đưa báo hiếu bố mẹ mấy trăm triệu chứ.
Tôi giờ ở xa không chứng kiến được nhiều, nhưng mẹ tôi hay gọi điện kể với thái độ búc xúc về đứa em họ như vậy. Nay còn định vay tiền hoặc hùn hạp với nó, tôi tức lắm. Vì tiền bạc tránh vay mượn, nhất là tiền đầu tư, lại còn với người không coi mình ra gì thì rồi mang tiếng cả đời. Thế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm. Thế là ông bà lật đật đi đặt cọc 10 triệu mừng rỡ ra mặt.

Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi, nhưng thật lòng tôi áp lực lắm, 2 đêm nằm nhắm mắt mà ko ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái nhà đó thôi. Vì tôi mới đi làm chính thức chưa được bao lâu, vừa làm vừa phải học thêm nghiệp vụ, tối về làm thêm dịch thuật, quảng cáo để nhận thêm khách, rồi học thêm từ 10~12h tối. Chưa kết hôn mà tôi đã sống tiết kiệm từng đồng, chẳng dám đi chơi rồi, nên thời gian này việc gánh thêm 1 món nợ quả là quá sức. Hôm sau, tôi gọi điện về nhà:
  • Mua cái nhà này, mẹ áp lực 1 thì con áp lực 2. Con chưa nhà cửa, chưa kết hôn hay sinh con, mà giờ tự nhiên ôm 1 đống nợ thế này con áp lực lắm. Con cũng ko cần sau này bố mẹ phải cho con cái gì, có tiền cứ để đấy mà dưỡng già.
Nghe vậy mẹ tôi nhảy dựng lên:
  • Tao đ' cần tiền của mày, Mày bảo bố mày chuyển giả tiền mày đi. Con nhà người ta đi nước ngoài mang tiền về cho bố mẹ xây nhà, đây có được mấy đồng bạc. Tiền tao cho mày ngày xưa tao có đòi đâu mà giờ mày cứ tính toán. Đ' mua gì nữa, đ' cần soạn hợp đồng nữa. Tự mày bảo vay ngân hàng trả góp rồi giờ mày lại nói thế.
  • Mẹ nói thì phải chính xác, con chưa từng đòi số tiền ấy. Con gửi về là để ở nhà có sẵn tiền cho vững vàng, đề phòng lúc cần thì có để dùng. Nhưng bây giờ bố mẹ lại đi vay nợ, cứ bán rau dưa kiếm từng nghìn xong trả nợ, thì phận làm con, con phải có trách nhiệm đứng ra trả chứ còn gì nữa? Mẹ của mẹ như thế, thì mẹ cũng mặc kệ à?
  • Tao đ' cần.
Vậy là tôi cúp máy như vậy mà trong lòng chan chứa nước mắt. Nghĩ ngược lại thì bố mẹ cũng có của đề dành gì cho tôi đâu, một mình tôi bươn chải ngoài đời nhưng chưa từng 1 lần oán trách gia đình hay ghen tỵ với đứa em. Tôi luôn bảo với gấu và mọi người rằng bố mẹ nuôi tôi ăn học thế này là cảm ơn cả đời rồi, không mong chờ phải cho cái gì cả. Tôi cố gắng như thế, với mẹ cũng chẳng bằng "con nhà người ta". Tôi chỉ biết khóc nức nở.

Cái kiếp nghèo nó khổ nhục, mà nặng tình nặng nợ nó cũng đau lòng các fen nhỉ?
cẩn trọng bà mẹ nhé
già sồn sồn lanh chanh này dễ bị đầu tư sai lầm lắm
 
Tâm trạng của thìm cũng giống tôi. Nhưng ...

vay hoặc mua chung họ hàng thím ko chịu.
thím kêu vay ngân hàng xong thím cũng tự than, hơi mâu thuẫn :).
vay dài hạn ra cho nhẹ tiền mỗi tháng, lãi hơi cao nhưng sau này còn tăng lương thì sao.

Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi
dám nói câu này thì dám chi, ko đủ thì kêu mua chỗ khác nhỏ hơn, xa hơn, rẻ hơn, cố đấm ăn xôi xong lại than vãn, không ai thích như vậy cả.

còn ko thì cứ vay em họ của thím thôi, đừng hùn hạp, cái bộ mặt chả ăn no được cái bụng.
Lỡ có gì thì cứ vay ngân hàng xong trả đứt cho nó còn được.
 
Đúng ra bố mẹ bảo mua thì thớt nên bảo k đủ tiền mua nhà thì mua đất rồi bỏ đó cũng dc
Đây ko đủ thì lại vay bank rồi vừa trọ nc ngoài vừa trả tiền bank ở VN
Khổ 2 đường
Giả sử như mua để ở ngay thì vừa trả vừa dc ở thì nó lại khác
 
Back
Top