Tôi cũng nghĩ vậy. Trách nhiệm của bố mẹ là nuôi con trưởng thành. Còn riêng làm ăn, đầu tư thì phải rõ ràng, sòng phẳng. Giúp nhau lúc khó khăn là câu chuyện khác.tư tưởng này mình nghĩ nên loại bỏ, cũng như nhiều người vẫn nói, sinh con ra là lựa chọn của ba mẹ, ko nên dùng nó như một thứ vũ khí đem ra dùng để sau này đòi hỏi con cái, còn kêu con cái bất nghĩa này nọ, mạt lắm.
Gái mà chaĐàn ông tự lập từ sớm, bươn trải đất khách quê người bao năm, đang lẽ phải rèn dc bản lĩnh , lời nói phải có trọng lượng, kiên định với quan điểm sống của bản thân
Giờ tôi đọc dc mấy chữ “chỉ biết khóc nức nở” thấy chán con mẹ luôn.
Con nào lấy ông chắc khổ nửa đời
câu chuyện của bác cảm động vãi. Cảm ơn vì những chia sẻ của bácxin lỗi về chuyện giới tính, thấy trên này nam ẩn danh tâm sự nhiều mà về chyện bùng nổ, nói đúng hơn giờ nhìn lại không gọi là bùng nổ, cũng chỉ căng thẳng kéo dài, xung quanh nhà cửa vợ con, ổn định. Tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu, giai đoạn ba mẹ bị bệnh, lúc đầu là bệnh của người già, sỏi thận, viêm gan, gai cột sống,... nhưng anh chị em còn mỗi tôi là con út, thân lại một mình đi ở trọ, chưa nhà chưa vợ. Nhưng ba mẹ vẫn gom hết tiền bảo tôi mua nhà, nhưng tiền vẫn không đủ, sau lại đứng ra mượn tiền người thân cho tôi. Tôi thì bảo là ba mẹ sức khoẻ chưa biết sau này ra sao? rồi gom hết tiền trong khi tiền đó, cả tiền anh chị em tôi góp lại cho ba mẹ dưỡng già, thêm tiền ba mẹ nữa giờ đây đưa hết cho tôi mua nhà,... tự mình thấy áp lực, tôi bảo thà đi ở trọ, chứ người ta sao thì mình như vậy. Mấy năm làm ở SG, tuy nhà cách SG hơn 120 km mà ít khi về, một phần công việc làm hoài mà nghĩ mình tệ, chả thăng tiến, sức khoẻ thì đi xuống, mà mỗi lần về thì ba mẹ mừng rồi lại lo, vẫn chuyện nhà cửa vợ con. Có lúc tôi bảo, nếu mua nhà rồi mà lỡ ba mẹ có bệnh gì thì bán nhà rồi cũng đi ở trọ chứ có khác gì đâu? Ba mẹ bảo có bệnh chết cũng không ảnh hưởng đến anh chị em tôi, giờ có nhắm mắt cũng mong tôi có cái gì đó cho vững lòng!! nghe vậy tôi ức quá, cũng thương ba mẹ vì mình mà hi sinh vậy, nên tôi đi xem nhà cho ba mẹ yên tâm (ba mẹ nhờ người quen trên SG này dẫn tôi đi xem nhà nên vụ này nói dối không được). Đi xem thì tôi cũng nắm được tầm giá, cũng thấy có cơ hội, mà chuyên mua nhà không đi sâu nữa, chủ yếu về chuyện gia đình tôi tiếp. Rồi sau khi tôi cưới vợ, chuyện phát sinh về gia đình như mâu thuẫn vợ chồng cũng chuyện nhà cửa, tiền bạc cũng làm đến tai ba mẹ. Người già thì suy nghĩ nhiều, sau có lúc mẹ tôi tưởng dính án ung thư tuyến giáp, lúc đó căn thẳng lắm, căn dặn ba tôi như chuẩn bị trước nhưng vẫn quyết tâm mua nhà cho tôi! Đến lúc mẹ tôi nhập viện để mổ hạch tuyến giáp, sức yếu lắm, vẫn nói muốn tôi hạnh phúc, vui vẻ, đời ba mẹ khổ rồi, khổ thêm đoạn nữa cũng không sau, con sướng, con phải lo cho vợ con sướng hơn thì ba mẹ sao cũng vui vẻ hết!! thì tôi nguyện bảo sau này ba mẹ tôi vui thì tôi cực, nhịn trong chuyện vợ chồng, bình tĩnh xử lý cũng chả thấm vào đâu hết! Giai đoạn sau thì là hiện tại, mẹ sau mổ thì sức khoẻ ổn hơn, mà vẫn phải theo dõi, nhà thì cũng tìm và mua được, vợ mới sinh con nên mọi chuyện đang tốt hơn xíu. Gọi điện về cho mẹ đều mỗi tối, cũng có 3-5 phút, hỏi chuyện ăn uống, nhà cửa thời tiết thôi.
Nên vẫn khuyên bạn, nếu nhìn được ba mẹ có tình thương và nghĩ cho mình thì cố gắng nghĩ về ba mẹ, tôi từng thấy chuyện ba mẹ vòi tiền con mỗi ngày chỉ để lấy tiền đi đánh đề, nhậu nhẹt, toàn làm con cái khổ, nên càng thương và cảm ơn ba mẹ mình.
cảm ơn bạn!!
Mình coa căn ở đức thượng hoài đức 50m2 có 2.8 tỷ mac mặt đường 2 xe tải tránh nhau còn thừa khe cho xe máy lách . Gần chợ gần đường. Thớt bảo bố đưa tiền đây mua cho mảnh 50m2, chứ mua mảnh 40m2 bé xíu vậy @_@Chào các fen, tôi 31 tuổi, tha phương cầu thực nước ngoài năm thứ 7, chưa có gia đình và tài sản gì.
Tôi đi du học nhưng tự túc, lúc đầu bố mẹ giúp đỡ tầm 150tr. Nay tôi đã học xong và đi làm chính thức được hơn 2 năm, dự định năm nay làm đám cưới, năm sau gom góp tiền với gấu rồi mua nhà, đổi xe bên này cho cuộc sống ổn định. Tôi đã gửi về đưa bố mẹ 300tr vừa coi như trả nợ, vừa để đấy cho yên tâm. Tính tôi là đứa tự lập, từ khi 19 tuổi ra đời đến giờ, tôi phải tự lo từ cái quần cái áo cho đến nhà cửa, sự nghiệp. Mẹ tôi dùng iPhone XS Pro Max, bố dùng Galaxy S21 + Laptop mới, em trai dùng iPhone 13 Pro Max + Apple Watch + Laptop đồ họa dù là second-hand cũng là 1 tay tôi lo liệu gửi về.
Bố mẹ tôi có 1 cái nhà đang ở, tôi cũng xác định ko xơ múi gì mà cho thằng em trai. Ông thì đã gần 70, bà thì trẻ khỏe hơn. Bố mẹ tôi chắc có hơn tỷ tiết kiệm, cứ tìm hiểu xem có cái nhà nào ko thì mua để đấy cho tiền đỡ mất giá. Đã thế lại thêm họ hàng nhà tôi hay bơm vào:
Năm ngoái, bố mẹ tôi định mua cái nhà nào 1 tỷ 6, thì hỏi tôi có bao nhiêu tiền cứ đưa đây cho vay. Trước đấy đã để ở nhà sẵn 200tr, tôi vừa gửi thêm 100tr vừa bảo:
- Có tiền phải đầu tư đất cát sau này mới có lãi. Tiền để không lại mất giá giống ngày xưa thành đồng nát.
- Này cháu, mày vay tiền ngân hàng mua nhà ở Việt Nam đi (trong khi tôi còn đang đi ở nhà thuê ở nước ngoài)
- Đi làm có được trăm triệu/ tháng không?
- Khi nào dì mua chung cư cho dì vay ít tiền nhé?
- Con ko có cho vay mà chỉ có 300tr để đấy, bố mẹ thích thì dùng, chứ con còn phải lo ổn định cuộc sống của con nữa.
Nhưng rồi cũng ko mua được cái nhà đó...
Năm nay, ông bà lại định mua cái nhà 30m2 dưới Đồng Nhân, Hoài Đức giá 2 tỷ 2, lại 1 lần nữa bảo tôi có bao nhiêu tiền thì cho vay. Đã thế, lại định vay thêm tiền của đứa em họ hoặc nếu ko thì rủ nó mua chung. Mà đứa em họ đấy giàu nhưng khinh nhà tôi ra mặt, có con gà ăn xong thừa còn 1 nửa nó gửi qua rồi bảo biếu bố tôi, rồi có mấy thứ đồ như giày dép ko dùng nó dọn nhà xong lại bảo biếu bác?!! Nó còn hay bình luận về cuộc sống gia đình tôi kiểu:
Tôi giờ ở xa không chứng kiến được nhiều, nhưng mẹ tôi hay gọi điện kể với thái độ búc xúc về đứa em họ như vậy. Nay còn định vay tiền hoặc hùn hạp với nó, tôi tức lắm. Vì tiền bạc tránh vay mượn, nhất là tiền đầu tư, lại còn với người không coi mình ra gì thì rồi mang tiếng cả đời. Thế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm. Thế là ông bà lật đật đi đặt cọc 10 triệu mừng rỡ ra mặt.
- Cháu không thích anh K. học cái trường đó, trường chả có tiếng.
- Cháu không thích chị N. làm nhân viên ở công ty đó, làm là phải làm sếp.
- G. xem trước khi cưới phải đưa báo hiếu bố mẹ mấy trăm triệu chứ.
Bố mẹ thích thì tôi chiều, tôi cũng biết ông bà có của thì sau này cũng sẽ cho tôi, nhưng thật lòng tôi áp lực lắm, 2 đêm nằm nhắm mắt mà ko ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cái nhà đó thôi. Vì tôi mới đi làm chính thức chưa được bao lâu, vừa làm vừa phải học thêm nghiệp vụ, tối về làm thêm dịch thuật, quảng cáo để nhận thêm khách, rồi học thêm từ 10~12h tối. Chưa kết hôn mà tôi đã sống tiết kiệm từng đồng, chẳng dám đi chơi rồi, nên thời gian này việc gánh thêm 1 món nợ quả là quá sức. Hôm sau, tôi gọi điện về nhà:
Nghe vậy mẹ tôi nhảy dựng lên:
- Mua cái nhà này, mẹ áp lực 1 thì con áp lực 2. Con chưa nhà cửa, chưa kết hôn hay sinh con, mà giờ tự nhiên ôm 1 đống nợ thế này con áp lực lắm. Con cũng ko cần sau này bố mẹ phải cho con cái gì, có tiền cứ để đấy mà dưỡng già.
Vậy là tôi cúp máy như vậy mà trong lòng chan chứa nước mắt. Nghĩ ngược lại thì bố mẹ cũng có của đề dành gì cho tôi đâu, một mình tôi bươn chải ngoài đời nhưng chưa từng 1 lần oán trách gia đình hay ghen tỵ với đứa em. Tôi luôn bảo với gấu và mọi người rằng bố mẹ nuôi tôi ăn học thế này là cảm ơn cả đời rồi, không mong chờ phải cho cái gì cả. Tôi cố gắng như thế, với mẹ cũng chẳng bằng "con nhà người ta". Tôi chỉ biết khóc nức nở.
- Tao đ' cần tiền của mày, Mày bảo bố mày chuyển giả tiền mày đi. Con nhà người ta đi nước ngoài mang tiền về cho bố mẹ xây nhà, đây có được mấy đồng bạc. Tiền tao cho mày ngày xưa tao có đòi đâu mà giờ mày cứ tính toán. Đ' mua gì nữa, đ' cần soạn hợp đồng nữa. Tự mày bảo vay ngân hàng trả góp rồi giờ mày lại nói thế.
- Mẹ nói thì phải chính xác, con chưa từng đòi số tiền ấy. Con gửi về là để ở nhà có sẵn tiền cho vững vàng, đề phòng lúc cần thì có để dùng. Nhưng bây giờ bố mẹ lại đi vay nợ, cứ bán rau dưa kiếm từng nghìn xong trả nợ, thì phận làm con, con phải có trách nhiệm đứng ra trả chứ còn gì nữa? Mẹ của mẹ như thế, thì mẹ cũng mặc kệ à?
- Tao đ' cần.
Cái kiếp nghèo nó khổ nhục, mà nặng tình nặng nợ nó cũng đau lòng các fen nhỉ?
Chữ Hiếu chúng mày có thể tham khảo quan điểm này. Tao cũng là đứa biết suy nghĩ biết điều, nhưng nghĩ thấy chữ Hiếu quan trọng nhất mày phải hiểu, trước khi mày phải làm gì hay xuống tiền báo hiếu. Quan trọng nhất mày phải có hiếu từ trong tư tưởng. Với tao lúc này ko phải báo hiếu bằng vật chất mới là tầng cao nhất.cảm ơn bạn!!
không rõ chủ thớt như nào rồi?
nay thứ 6, ngồi đọc thêm mấy page trong bài này cũng thấy nhiều hoàn cảnh của các bác trên này. Thật tình thì xoay quanh ba mẹ và gia đình vẫn là chữ "HIẾU", lúc nhỏ tôi vẫn hỏi chữ hiếu là gì? và như nào là có hiếu? đến 1 ngày, thấy ngữ văn cấp 3 của tôi có nói về chữ HIẾU, mà nó đi theo tôi đến tận bây giờ. Thầy tôi lấy chữ hiếu hình như kết hợp giữa Nho giáo và Phật giáo. Ngắn gọn là:
Đại khái tôi hiểu là, trong đầu luôn nhớ về việc ba mẹ muốn tôi hạnh phúc, vui vẻ, lo cho vợ con, giữ đạo đức gia đình. Nên sau này có gì cũng không được (quá) lười biến, bê tha, bỏ bê sức khoẻ, đánh đập vợ con, vi phạm pháp luật. Vì những điều tốt đẹp thì ba mẹ tôi luôn mong muốn! và cả những người có ân với tôi cũng vậy! nên báo ân thì không phải nhất thiết là báo đáp trực tiếp lại người có ân với mình! Con nhỏ, hay vì lý do gì mà không phụng dưỡng được cha mẹ, sau này ba mẹ mất, cũng đừng nên vì vậy mà tự trách mình. Nhiều người lại xây mồ mả to đẹp, ma chay, giỗ lễ linh đình, nhậu nhẹt bê tha, bắt vợ con phải thiếu thốn và lấy nguồn lực để lo cho người đã về với cát bụi thì cái đó là phục vụ cho cái tham, cái sân si của mình chứ không phải ý muốn của ba mẹ.
- Tiểu hiếu - phụng dưỡng cha mẹ (người nuôi dưỡng, có thể mở rộng ra với người có ân).
- Đại hiếu - tiếp nối ý chí của người có ân, ba mẹ.
đầu tiên là do ông ko dứt khoát. Ba mẹ đang xung mà ông kêu vay đi ông trả thì 2 ông bà đi vay ngay chứ gì nữa. Rồi ông than áp lực. Từ đầu cứ bảo "con gửi thế là hết tiền rồi, bên này chi tiêu vật giá cao lắm, mới đi làm chưa có dư" thế cho nhanhThế nên tôi mới bảo đừng vay hay chung đụng với ai, cùng lắm bố mẹ đã quyết mua thì vay ngân hàng, rồi con gửi thêm 250tr (là số tiền tiết kiệm cuối cùng - dành cho tương lai của tôi) và tôi cố gắng trả góp hằng tháng trong 5 năm.