Tản mạn về cuộc sống, góc nhìn của một người gặp biến cố

Stephen Hawking cũng từ một người bt rồi mắc bệnh hiểm nghèo, còn ko tự mặc quần áo đc
tất nhiên mọi sự so sánh là khập khiễng vì mỗi người 1 hoàn cảnh nhưng lựa chọn buông xuôi hay cố gắng là thứ nằm trong tay chúng ta.
Good luck
 
Tôi mong bác yêu đời trở lại. Lúc này mình mới biết ai tốt với mình, bác còn ba mẹ bên mình là quá tốt. Vợ cuối cùng cũng là người dưng thôi, bác đừng vì điều đó mà buồn. Tôi cũng đã chứng kiến vợ bỏ chồng cũng vì tai nạn gt, lúc mới đầu cũng yêu thương nhưng sau đó cũng bỏ thôi. Chúc bác nhiều sức khoẻ và nhiều may mắn sẽ đến với bác.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi mong bác yêu đời trở lại. Lúc này mình mới biết ai tốt với mình, bác còn ba mẹ bên mình là quá tốt. Vợ cuối cùng cũng là người dưng thôi, bác đừng vì điều đó mà buồn. Tôi cũng đã chứng kiến vợ bỏ chồng cũng vì tai nạn gt, lúc mới đầu cũng yêu thương nhưng sau đó cũng bỏ thôi. Chúc bác nhiều sức khoẻ và nhiều may mắn sẽ đến với bác.

via theNEXTvoz for iPhone
Cũng tuy, kêu người dưng thì cũng k đúng bác ạ, em li dị vợ 50% là do mẹ em, nhiều khi do tính mẹ em nữa, em không bênh đc, nhiều khi cũng hận mẹ mình lắm
 
Cũng tuy, kêu người dưng thì cũng k đúng bác ạ, em li dị vợ 50% là do mẹ em, nhiều khi do tính mẹ em nữa, em không bênh đc, nhiều khi cũng hận mẹ mình lắm
Đọc qua thì Fen y chang tôi, nhưng tôi lại lâm ly bi đát hơn Fen nhiều luôn nha. Tôi thì khuyết tật từ 8t, h đã 39,5t luôn và sẽ tiếp tục đến cuối đời cũng như vậy :censored: Những người bội bạc tôi lại chính là anh chị em ruột thịt trong nhà, họ tìm mọi cách đưa tôi vào đường cùng... nhiều lúc chỉ muốn quên đi mọi thứ để tập trung làm việc, nhưng cứ khi đêm về 1 mình trong phòng, lòng thù hận lại nổi lên... nhưng hên cái là ngủ 1 giấc lại vui vẻ trở lại. Và cũng nhờ đó mà nhận ra, sống lạc quan thì mọi thứ tốt đẹp nó cũng tự đến với mình... May mắn của tôi hơn Fen là có vợ hy sinh mọi thứ cho tôi. Không có vợ động viên thì chắc h khùng bà nó rồi :censored: Mới có thằng con 7tháng, mọi thứ sắp tới cũng sẽ khó khăn, nhưng kệ, không làm biến, không mắc cỡ thì chắc chắn không đói được.
Mà đúng là có con rồi thì sợ chết bà cố... À Mẹ tôi cũng là 1 nguyên nhân để tình trạng của tôi thành như vầy :censored: nhưng không trách được, do bà quá thương yêu tôi, rồi ghen với vợ tôi luôn... h Mẹ chồng nàng dâu không nhìn mặt nhau, tôi ở giữa mà không biết sử lý thế nào... đợi thời gian + thằng con chữa lành vậy :love:.
Vợ chồng Fen cũng thử nói chuyện với nhau 1 lần rõ ràng đi, để con cái nó vui.
Ngủ sớm đi Fen.
 
Đọc qua thì Fen y chang tôi, nhưng tôi lại lâm ly bi đát hơn Fen nhiều luôn nha. Tôi thì khuyết tật từ 8t, h đã 39,5t luôn và sẽ tiếp tục đến cuối đời cũng như vậy :censored: Những người bội bạc tôi lại chính là anh chị em ruột thịt trong nhà, họ tìm mọi cách đưa tôi vào đường cùng... nhiều lúc chỉ muốn quên đi mọi thứ để tập trung làm việc, nhưng cứ khi đêm về 1 mình trong phòng, lòng thù hận lại nổi lên... nhưng hên cái là ngủ 1 giấc lại vui vẻ trở lại. Và cũng nhờ đó mà nhận ra, sống lạc quan thì mọi thứ tốt đẹp nó cũng tự đến với mình... May mắn của tôi hơn Fen là có vợ hy sinh mọi thứ cho tôi. Không có vợ động viên thì chắc h khùng bà nó rồi :censored: Mới có thằng con 7tháng, mọi thứ sắp tới cũng sẽ khó khăn, nhưng kệ, không làm biến, không mắc cỡ thì chắc chắn không đói được.
Mà đúng là có con rồi thì sợ chết bà cố... À Mẹ tôi cũng là 1 nguyên nhân để tình trạng của tôi thành như vầy :censored: nhưng không trách được, do bà quá thương yêu tôi, rồi ghen với vợ tôi luôn... h Mẹ chồng nàng dâu không nhìn mặt nhau, tôi ở giữa mà không biết sử lý thế nào... đợi thời gian + thằng con chữa lành vậy :love:.
Vợ chồng Fen cũng thử nói chuyện với nhau 1 lần rõ ràng đi, để con cái nó vui.
Ngủ sớm đi Fen.
Bác thì xui xẻo bị từ bé, mình thì 33 34t mới bị nên thời gian không lâu như bác, e thì bên cạnh 1 mắt còn di chứng do chấn thương sọ não nên nhìu khi hơi chập mạch thiệt. Nhiều khi bản thân mình biết nhưng bất lực không làm đc gì, bây h chỉ có tiền và sống riêng may ra mới giải quyết vấn đề được, hix 😢
 
Chán cái dell gì fen ơi, t kể ít về cuộc đời t nè
ba mất sớm lúc 14 tuổi, đã nghỉ học năm lớp 4, đi làm hội chợ, cái chỗ mà dân tứ xứ dell biết ai bạn ai thù, nghiện ngập hút chích đầy rẫy, may mắn quen được con bạn do chơi game chung, biết hoàn cảnh nó về xin ba má lo t ăn học bổ túc, nhờ làm giấy tờ để dc học tiếp dù chỉ bị trễ 1 năm.
Xong 12 về tính xin mẹ đi học đại học, chưa gì bảo tối ngày ăn chơi đàn đúm, ko chịu đi làm phụ gia đình, choáng lần nữa, con bạn lại lần nữa xin ba nó cho t học đại học và làm ở xưởng cơ khí (Xưởng gì thì mấy ông coi lịch sử t comment ở thớt người giàu gì á)

Học xong ra trường lại đi làm ngoài và về quê, bụp cái tai nạn lao động 41% thương tật 1 bên tay, làm dc 2 năm bụp phát tai nạn giao thông bên tay con lại mấy đốt, rồi tôi vẫn phải từng ngày đi làm rồi sống thôi.

Tôi nói nhiều thế để ông hiểu ông ko tuyệt đường dc, kiểu gì cũng sẽ có ng giúp đỡ, đừng có bi quan, hãy sống cho bản thân mình nhiều hơn là gia đình, dòng họ.
 
Bác thì xui xẻo bị từ bé, mình thì 33 34t mới bị nên thời gian không lâu như bác, e thì bên cạnh 1 mắt còn di chứng do chấn thương sọ não nên nhìu khi hơi chập mạch thiệt. Nhiều khi bản thân mình biết nhưng bất lực không làm đc gì, bây h chỉ có tiền và sống riêng may ra mới giải quyết vấn đề được, hix 😢
Fen có công ăn việc làm, thì sợ gì. Tôi không có bất kỳ nghề ngỗng gì luôn, toàn làm việc nhờ kinh nghiệm + mọi người thương nên mới có chút ổn định. Nhưng h cũng đang phải ở 1 mình, xa vợ xa con... nhiều lúc chạnh lòng nhưng vẫn phải cố.
Fen nói tôi xui từ bé... lúc bé thì đúng là có suy nghĩ đó thật, nhưng h lớn lên mới thấy nhờ bệnh như vậy nên mới sống được tới h này. Lúc nhỏ cũng quậy phá có tiếng trong xóm, mà đợt năm 9x 2k, xóm tôi ở khu xa cảng bến xe miền Tây, thế hệ 8x chết gần hết vì xì ke... Tôi mà kiểu khỏe mạnh quậy phá thì chắc cũng xanh cỏ lâu rồi :censored: Nên thôi, lạc quan lên, cứ u ám với tiêu cực thì chẳng thông suốt được gì đâu, càng làm vấn đề trầm trọng thêm.
 
Fen có công ăn việc làm, thì sợ gì. Tôi không có bất kỳ nghề ngỗng gì luôn, toàn làm việc nhờ kinh nghiệm + mọi người thương nên mới có chút ổn định. Nhưng h cũng đang phải ở 1 mình, xa vợ xa con... nhiều lúc chạnh lòng nhưng vẫn phải cố.
Fen nói tôi xui từ bé... lúc bé thì đúng là có suy nghĩ đó thật, nhưng h lớn lên mới thấy nhờ bệnh như vậy nên mới sống được tới h này. Lúc nhỏ cũng quậy phá có tiếng trong xóm, mà đợt năm 9x 2k, xóm tôi ở khu xa cảng bến xe miền Tây, thế hệ 8x chết gần hết vì xì ke... Tôi mà kiểu khỏe mạnh quậy phá thì chắc cũng xanh cỏ lâu rồi :censored: Nên thôi, lạc quan lên, cứ u ám với tiêu cực thì chẳng thông suốt được gì đâu, càng làm vấn đề trầm trọng thêm.
nếu nói vầy anh trai năm nay cũng u40 hoặc 40 rồi thì phải
 
84. Nhiều khi cũng không tin mình 40t :censored: thời gian kinh thật
anh 40 thì cũng ko góp ý gì dc, em mới 30 thôi, nhưng thôi có vợ có con yêu thương mình rồi thì mình cứ sống cho gia đình nhỏ của mình anh ơi, hận thù cũng kệ mee nó luôn, em cũng kiểu người không quên thù cũ, cũng ko hẳn quên hận mới, nhưng im để đó, khó khăn thì em đạp luôn chứ ko tự chủ động trả.
Biết thế là sai, nhưng vẫn lựa chọn.
 
Bình luận này thể hiện góc nhìn của người viết sau khi trải qua những sự kiện đau lòng như mất việc, khuyết tật, và cảm thấy bị bỏ rơi bởi cuộc sống. Người viết biểu hiện sự thất vọng và phản ứng trước sự bất công và tàn nhẫn của thế giới xung quanh. Họ cảm thấy như một miếng chanh đã được vắt sạch, khi không còn giá trị hoặc ý nghĩa trong mắt người khác, họ bị bỏ quên. Điều đáng chú ý là người viết phê phán hành vi của những người xung quanh, nhấn mạnh sự không công bằng và tính hai mặt của xã hội. Cuối cùng, họ khuyên mọi người nên tự suy ngẫm và không chỉ trách móc người khác mà còn đặt câu hỏi về bản thân mình và mức độ đóng góp của mình đối với người khác.
Góc nhìn thời gian qua sau khi gặp chuyện bất trách như mất việc, khuyết tật, cơ thể không được vẹn toàn.Thói đời bạc bẽo! Quỳ lạy cái cuộc đời bạc bẽo, lạnh lẽo này. Đúng như người quen nói bản thân như bị"vắt chanh bỏ vỏ", khi còn đi làm được, còn làm ra tiền,còn bình thường, còn có tác dụng như miếng chanh còn mộng nước thì có bất cứ việc gì cũng kêu, đi đâu cũng réo nhưng khi không có tác dụng với họ và gia đình họ đã có sự thay thế thì họ đi chơi, làm gì cũng im lặng hoàn toàn không một lời hay một cuộc gọi,lòng dạ thì thay đổi nhưng lại nói người khác!!!??? Buồn cười thế. Lý do quá nhiều, ảnh hưởng gia đình cũng quá nhiều ghét 1 người nhưng rất thích nói qua người khác và gia đình người khác nhưng lại rất hay đổ lỗi do thế này, do thế kia sao không tự trách do bản thân không hề biết kiên trì,cố gắng? Biết tại sao không? Đừng hỏi người khác đã làm gì, hi sinh gì cho ta,mà hãy hỏi ta đã làm và hi sinh những gì cho họ, đừng đòi hỏi người khác vì mình mà hãy tự hỏi bản thân mình đã và đang làm đúng với người khác và gia đình họ không,tự suy ngẫm đi.Bât quá cái thế gian nó thế rồi, cũng biết nhưng không nghĩ nó tàn bạo thế!
 
anh 40 thì cũng ko góp ý gì dc, em mới 30 thôi, nhưng thôi có vợ có con yêu thương mình rồi thì mình cứ sống cho gia đình nhỏ của mình anh ơi, hận thù cũng kệ mee nó luôn, em cũng kiểu người không quên thù cũ, cũng ko hẳn quên hận mới, nhưng im để đó, khó khăn thì em đạp luôn chứ ko tự chủ động trả.
Biết thế là sai, nhưng vẫn lựa chọn.
Thù hận cũng chỉ thoáng nhớ lại, rồi cái đầu nó tự suy tính các bước để triệt hạ thôi... nghĩ ra nhiều cách lắm, nhưng rồi lại thôi. Mình mất cái gọi là gia đình anh em, nhưng bù lại lại có được 1 gia đình nhỏ cho riêng mình, có những thằng bạn tốt, những người anh em tốt trong công việc... từ cái mất đi, mình lại có được nhiều hơn. Lạc quan, chân thành thì mọi thứ sẽ ổn với những người yếu đuối như mình thôi.
 
Fen có công ăn việc làm, thì sợ gì. Tôi không có bất kỳ nghề ngỗng gì luôn, toàn làm việc nhờ kinh nghiệm + mọi người thương nên mới có chút ổn định. Nhưng h cũng đang phải ở 1 mình, xa vợ xa con... nhiều lúc chạnh lòng nhưng vẫn phải cố.
Fen nói tôi xui từ bé... lúc bé thì đúng là có suy nghĩ đó thật, nhưng h lớn lên mới thấy nhờ bệnh như vậy nên mới sống được tới h này. Lúc nhỏ cũng quậy phá có tiếng trong xóm, mà đợt năm 9x 2k, xóm tôi ở khu xa cảng bến xe miền Tây, thế hệ 8x chết gần hết vì xì ke... Tôi mà kiểu khỏe mạnh quậy phá thì chắc cũng xanh cỏ lâu rồi :censored: Nên thôi, lạc quan lên, cứ u ám với tiêu cực thì chẳng thông suốt được gì đâu, càng làm vấn đề trầm trọng thêm.
Em thì 38 cũng gần 40 như anh rồi, em k có công việc chứ có đã nói gì, chủ yếu là bây giờ đi xin việc lại người ta dùng ánh mắt e ngại mà không nhận anh ạ, vậy em càng chán càng tuyệt vọng hơn
 
30t trở lên thì kiếm việc khó và nếu có khiếm khuyết thì càng khó hơn. Đây là điều mình trước h vẫn lo sợ... nên cứ lấy kinh nghiệm làm việc trước h, xem có cái nào mình có thể tự làm rồi nghiên cứu sâu, chứ không thể nào mong đợi vào việc làm ổn định trong tình hình kinh tế này. Cũng như tìm kiếm lại các mối quan hệ cũ, ngành nghề cũ đã làm... lưu ý tìm thêm các cty khởi nghiệp, họ cần kinh nghiệm để phát triển thời gian đầu... nhưng sau đó sẽ đá mình không thương tiếc... nhưng nó cũng là cứu cánh của những người lớn tuổi muốn kiếm việc.
Mình cũng bị thất nghiệp từ tháng 05/2023, trong thời gian này cũng stress vì vợ đang bầu - sắp sinh... tóc bạc hơn 1/2 đầu trong thời gian này. Chỉ mới nhận được công việc mới đầu năm nay.
 
Mối quan hệ ngành em cụ thể là ngành BHNT thì mối quan hê nhờ vả đc là mối quan hệ lợi dụng là chính, xem mình còn làm đc gì k, mình như 1 miếng chanh bị vắt bỏ thì khó lắm.
 
Back
Top