NhinLaiBaiViet
Junior Member
Năm nay cũng 26 tuổi, công việc cũng bình thường. Ra xã hội mà thật thà quá chỉ khổ mình mà thôi
Tao đang ở Mỹ tết muốn về mà không về được đây, Còn về được thì về đi, gia đình quan trọng lắm.Tốt nghiệp bk ra trường mông lung, năm đầu sau khi tốt nghiệp ra trường vẫn không tìm được việc như mong muốn. Năm tiếp theo đi làm trái nghành làm trong công ti sự kiện quảng cáo công việc thoải mái nhưng không có triển vọng. Áp lực từ gia đình, luôn bị chỉ trích tại sao học hành lại làm việc như thế. Làm được năm thì nghỉ đi học lên thạc sĩ, nhưng học xong lại giấu bằng đi.
Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng. Cho dù có giỏi chuyên môn đi nữa cũng chỉ có lên trưởng phòng kỹ thuật. Cuối cùng vẫn bị tụi học MBA nó bóc lột, thật sự sếp cũ mình chuyên môn không sâu. Nhưng mảng quản trị thì khai thác triệt để nhân viên, nhiều lần báo cáo dù có hiểu sâu cố báo đầy đủ nội dung thì dài dòng lang mang khó hiểu. Một tiêu chuẩn iso mình chỉ làm khoảng 15 slide rồi báo cáo mỗi slide chỉ chưa tới 15 chữ. Chủ yếu kết luận tiến độ công việc, nội dung sắp tới và mức độ hoàn thành những công việc trước.
Nhìn lại bạn bè xung quanh, lứa kỹ sư tài năng sau khi tốt nghiệp đi du học. Giờ học xong tiến sĩ ở nước ngoài về làm trưởng phòng lương cũng tầm 20. Nhìn lại bản thân vẫn loay hoay dậm chân tại chỗ. Ngay cả thông tin fb trên fb cũng không dám để học bk, từ lúc ra trường cũng không còn đăng thêm một stt hay hình nào trên fb về cuộc sống hiện tại.
Tiền làm cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, lại dùng để trang trải cho việc đi học với làm luận văn. Đang tán một cô bé cùng trường vừa mới tốt nghiệp. Mà cứ dậm chân tại chỗ chỉ là một hai tuần mới nhắn tin hỏi han quan tâm, chủ yếu liên quan công việc.
Lên cấp 3 nghiện game vì thế mà kỹ năng xã hội ngày càng kém đi, giao tiếp dở cũng là thứ khiến mình thất bại, dù bản thân đã nhận thức được vấn đề. Nhưng chưa một lần gượng dậy, cứ để bản thân ngày càng chìm sâu trong vũng sình. Có lẽ khi còn nhỏ chưa thất bại, chưa biết cách đứng dậy, cũng như ảo tưởng về quá khứ. Những lần chán nản mình lại ăn mày quá khứ, khi còn nhỏ làm lớp trưởng học toán giỏi nhất khối được bao nhiêu người khen, bạn bè thì nhờ chỉ bài, ông bà già kỳ vọng. Nhưng giờ ra xã hội mình chỉ là hạt cát trên bãi biển mà thôi.
Năm sau mình có ý định chuyển sang làm sale để cải thiện kỹ năng xã hội, chắc có lẽ tết này giống tết năm ngoái không về nhà để khỏi bị áp lực.
Thank you for your service27 tuổi anh mới đi NVQS về, trong khi chú này đã được "thất bại". Vậy là vẫn may mắn hơn anh
Cảm ơn ông trên đã cảm ơn ông đi bộ độiThank you for your service
Chú em giờ nghe anh làm như thế này nè:Tốt nghiệp bk ra trường mông lung, năm đầu sau khi tốt nghiệp ra trường vẫn không tìm được việc như mong muốn. Năm tiếp theo đi làm trái nghành làm trong công ti sự kiện quảng cáo công việc thoải mái nhưng không có triển vọng. Áp lực từ gia đình, luôn bị chỉ trích tại sao học hành lại làm việc như thế. Làm được năm thì nghỉ đi học lên thạc sĩ, nhưng học xong lại giấu bằng đi.
Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng. Cho dù có giỏi chuyên môn đi nữa cũng chỉ có lên trưởng phòng kỹ thuật. Cuối cùng vẫn bị tụi học MBA nó bóc lột, thật sự sếp cũ mình chuyên môn không sâu. Nhưng mảng quản trị thì khai thác triệt để nhân viên, nhiều lần báo cáo dù có hiểu sâu cố báo đầy đủ nội dung thì dài dòng lang mang khó hiểu. Một tiêu chuẩn iso mình chỉ làm khoảng 15 slide rồi báo cáo mỗi slide chỉ chưa tới 15 chữ. Chủ yếu kết luận tiến độ công việc, nội dung sắp tới và mức độ hoàn thành những công việc trước.
Nhìn lại bạn bè xung quanh, lứa kỹ sư tài năng sau khi tốt nghiệp đi du học. Giờ học xong tiến sĩ ở nước ngoài về làm trưởng phòng lương cũng tầm 20. Nhìn lại bản thân vẫn loay hoay dậm chân tại chỗ. Ngay cả thông tin fb trên fb cũng không dám để học bk, từ lúc ra trường cũng không còn đăng thêm một stt hay hình nào trên fb về cuộc sống hiện tại.
Tiền làm cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, lại dùng để trang trải cho việc đi học với làm luận văn. Đang tán một cô bé cùng trường vừa mới tốt nghiệp. Mà cứ dậm chân tại chỗ chỉ là một hai tuần mới nhắn tin hỏi han quan tâm, chủ yếu liên quan công việc.
Lên cấp 3 nghiện game vì thế mà kỹ năng xã hội ngày càng kém đi, giao tiếp dở cũng là thứ khiến mình thất bại, dù bản thân đã nhận thức được vấn đề. Nhưng chưa một lần gượng dậy, cứ để bản thân ngày càng chìm sâu trong vũng sình. Có lẽ khi còn nhỏ chưa thất bại, chưa biết cách đứng dậy, cũng như ảo tưởng về quá khứ. Những lần chán nản mình lại ăn mày quá khứ, khi còn nhỏ làm lớp trưởng học toán giỏi nhất khối được bao nhiêu người khen, bạn bè thì nhờ chỉ bài, ông bà già kỳ vọng. Nhưng giờ ra xã hội mình chỉ là hạt cát trên bãi biển mà thôi.
Năm sau mình có ý định chuyển sang làm sale để cải thiện kỹ năng xã hội, chắc có lẽ tết này giống tết năm ngoái không về nhà để khỏi bị áp lực.
Hồi đó đứa bạn học CN Thực phẩm BK k09, vừa vô học bữa đầu, thầy đã nói ngành này ra khó tìm việc rồi.Tui ngành hoá, ra trường muộn, bằng tb, ra vẫn làm đúng ngành, chỉ có là đi hơi xakhông biết mấy ông tiêu chuẩn tn mà làm trái ngành nhiều thế
Gửi từ Motorola XT1650 bằng vozFApp
Lý luận của những ông giao tiếp kém. 27 tuổi đầu mà suy nghĩ chán đời. Học thạc sĩ chả giải quyết đc cái mịe gì, trừ khi làm trong nhà nước. Tư nhân nó trả tiền theo kết quả công việc chứ có theo bằng cấp đâu.Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng.
Thank you for your service
Quote tôi làm gì?Dưới 30 tuổi là giai đoạn các bạn trẻ va vấp, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng nên câu chuyện của ông chủ thread là bình thường.
Giai đoạn từ 30 - 40 mới là thời điểm làm giàu. Tốc độ làm giàu nhanh gấp mấy lần cái giai đoạn trước.
Hayuki là ai v bác ??mỗi lần bi quan tôi lại lên đây réo hồn thằng quy bu hayuki đến mức no phải ignor tôi rồi, nên độ xì chét của fen chưa đáng kể đâu
nghĩ tích cực cũng là 1 kỹ năng đấy thím nhé, thay vì nghĩ là thất bại sao không nghĩ khác là thành công của mình chỉ tới muộn hơn chút so với đồng lứa thôi. Try hard vào
Cu lại muôn về quê nhưng về thì chả có gì để làm. Bám ở Sì Phố chả kiếm được bao nhiêu khổ quáT lại muốn đi xa quá. Thích ở quê nhưng mà có lẽ chỗ này không dành cho t. Muốn đi chỗ nào đó sống một mình quá.
Gửi từ Na Nà bằng vozFApp