Bản chất cuộc sống
Chúng ta nhiều người ắt hẳn truy tìm ý nghĩa cuộc sống là gì, rằng chúng ta tồn tại với mục đích gì. Cũng như nhiều người theo đuổi các tôn giáo cũng là để giải đáp câu hỏi này.
Bản thân tôi cũng thế, và sau nhiều năm tìm tòi nghiên cứu, suy ngẫm, tu tập, thì tôi thấy có một câu trả lời khả dĩ có thể thoả mãn được câu hỏi này, hoặc chí ít là với riêng tôi.
Cuộc sống của chúng ta, hay của mọi thứ tồn tại, có thể nói, chính là Sự thay đổi (sở dĩ dùng từ này, vì lấy từ Dịch trong Dịch học, dù nó hơi rộng nhưng thực sự chưa tìm ra từ nào phù hợp hơn). Hay nói rõ hơn, chính là sự thay đổi của mọi hiện hữu, và qua đó tạo nên một sự tương quan vô hạn với nhau. Trong Phật giáo diễn tả điều này bằng hai nguyên lý là Vô Thường và Duyên khởi. Và chính vì mọi thứ đều thay đổi liên tục trong từng khoảnh khắc, chính vì thế không thể cố định được một giá trị nào, và đó cũng là sự Vô Ngã.
Những điều trên có lẽ không có gì xa lạ ở đây, nhưng các nguyên lý đó giải thích cho bản chất hiện hữu của chúng ta ra sao ?
Có thể nói, chúng ta - hay các chúng sinh hữu tình - không gì khác hơn, chính là những sự kinh nghiệm. Có nghĩa là, chúng ta là một tổ hợp hiện hữu của những sự thay đổi và trong đó, chúng ta có “khả năng kinh nghiệm” nhiều thứ.
Những vật vô tri vô giác, chúng bao hàm nhiều khả năng khác nhau, song không có vật nào có được khả năng tự kinh nghiệm một điều gì đó, nên với chúng, không tồn tại ý nghĩa nào. Nhưng với một vật có tri giác, dù là ít hay nhiều, thì chúng sở hữu khả năng kinh nghiệm một điều gì đó, và lúc này sinh ra sự khác biệt lớn.
Khả năng kinh nghiệm tạo ra đối tượng kinh nghiệm (chủ thể) và cái được kinh nghiệm (khách thể). Với một xác chết, thì ở đó vẫn có sự vận động, thay đổi của các yếu tố vật lý và hoá học khác nhau, nhưng không tồn tại sự kinh nghiệm. Chỉ có một sinh vật có tri giác mới tồn tại sự kinh nghiệm - và hãy giữ trong đầu rằng, sự kinh nghiệm cũng vẫn là một trong vô vàn các khả năng hiện hữu. Và khi nói đến sự kinh nghiệm, thì trong chúng ta, chính là ý thức, là sự cảm nhận, là cảm xúc, giác quan v.v...
Nhưng vấn đề của chúng ta, bao nhiêu sự khổ đau của chúng ta đến từ đâu ?
Đó chính là do chúng ta đã trở nên đồng hoá với đối tượng của sự kinh nghiệm. Rằng khi ta nhận lấy một lời chê bai, thì thay vì thấy rằng khả năng nghe và khả năng suy luận đang được thể hiện, thì chúng ta lại đồng hoá với chủ thể đang lắng nghe lời chê bai và nội dung của lời chê bai đó.
Rằng khi soi mình trong gương, thay vì thấy rằng khả năng cảm nhận, sinh hoạt, nghe nhìn, suy nghĩ.v.v.. đang được thể hiện, thì chúng ta đồng hoá mình với việc thấy rằng cái thân thể này chính là một cá nhân và trông xấu xí hay xinh đẹp ra sao.
Rằng khi chúng ta có một suy nghĩ hay cảm xúc nào đó, thì thay vì kinh nghiệm rằng đó đơn thuần chỉ là các khả năng suy nghĩ và xúc cảm, thì chúng ta đồng hoá mình với suy nghĩ và xúc cảm đó. Chúng ta cho rằng các suy nghĩ và cảm xúc đó là một cá thể (tức là Ta) riêng biệt.
Khi chúng ta đồng hoá với các đối tượng của sự kinh nghiệm, thì chúng ta bị chúng thao túng. Thông thường, hầu hết trong chúng ta bị các đối tượng của tri giác sai sử như một kẻ đầy tớ mà không hay biết, hoặc thậm chí còn yêu thích điều đó.
Chúng ta khi nhìn thấy một thứ gì đó đẹp đẽ, các suy nghĩ và cảm xúc nổi lên và chúng ta không tự chủ được với chúng, chúng ta ngay lập tức dễ dàng bị kích thích hành động. Chúng ta không hề nhận ra rằng các suy nghĩ và cảm xúc của bản thân chỉ đơn thuần là hệ quả của các sự kiện đang thay đổi. Nếu chúng ta thay vì tập trung vào nội dung của các cảm xúc và suy nghĩ, thì thay vào đó chúng ta tập trung vào việc nhận thức rằng các suy nghĩ và cảm xúc này chỉ đơn thuần là chức năng của cơ thể, thì khi đó chúng ta mới chủ động với chúng, và có thể quyết định có hành động hay không.
Điều đó có nghĩa rằng, nếu chúng ta có thể tách ra khỏi nội dung của các kinh nghiệm và nhìn chúng như một đối tượng bên ngoài và không phải là ta, thì chúng ta có thể chủ động hơn, tự chủ hơn, và hạn chế đc rất nhiều sự đau khổ.
Nó giống như khi chúng ta đang ở trên một con đường kẹt xe, khói bụi, ồn ào, nóng nực, và không biết khi nào mới xong, so với việc nhìn con đường kẹt xe đó từ một căn nhà cao tầng hay một ngọn đồi vậy. Nghĩa là, chúng ta không cần phải dẹp bỏ các suy nghĩ và cảm xúc, mà chỉ cần không đồng hoá với nó, tức là nhìn được các suy nghĩ và cảm xúc của mình một cách riêng rẽ.
Quay lại với chủ đề bản chất của cuộc sống, thì mọi thứ là những sự thay đổi liên tục, và sự kinh nghiệm của chúng ta cũng là một trong vô vàn các khả năng đang thay đổi liên tục cùng với các tác nhân khác. Cái mà có thể có ý nghĩa duy nhất, nếu muốn quan tâm, thì đó chính là khả năng thay đổi liên tục này của vạn sự vạn vật. Bởi nó sẽ luôn trường tồn, tức thay đổi liên tục, và chỉ thế thôi.
Với con người chúng ta, hay các loài hữu tình có tri giác, thì cái chúng ta nếu muốn quan tâm, chính là việc chúng ta cũng nằm trong sự thay đổi này, cũng là một phần của sự thay đổi, và quan trọng hơn là chúng ta có khả năng kinh nghiệm được nó. Tức là, nếu có một bộ phim được chiếu vĩnh cửu, và thay vì không có bất kỳ ai có thể xem được bộ phim ấy, thì chúng ta lại được có khả năng tham gia và chứng kiến bộ phim, chúng ta vừa là diễn viên và cũng là khán giả.
Cho nên, vấn đề không phải chúng ta là một tổ hợp cơ thể hay là một cá nhân nào, mà chúng ta thực chất cũng đồng bản chất với mọi thứ, tức là khả năng thay đổi của các hiện hữu, và trong đó có sự kinh nghiệm chính sự thay đổi đó.
Vì vậy, nếu nói một cách hoa mỹ rằng khả năng thay đổi của hiện hữu này chính là Thượng Đế, thì chúng ta bản chất chính là Thượng đế được chia chẻ ra làm nhiều phần khác nhau để có thể tự kinh nghiệm chính bản thân mình vậy =]]
Tạm hết.
Kỳ sau, mình sẽ nói về nguyên nhân thành đạo của Đức Phật hen
![Big grin :D :D](https://data.voz.vn/styles/next/xenforo/smilies/popo/biggrin.png?v=01)