Hơi phức tạp nhưng mình sẽ cố type.
1 cư sĩ hoàn toàn không thể so sánh với 1 tu sĩ, nếu buộc phải so sánh thì thậm chí 1 tu sĩ ngoại đạo cũng hơn hẳn 1 cư sĩ Phật giáo, thì còn nói gì nếu đó là 1 tu sĩ Phật giáo.
1. Theo quy luật tự nhiên:
- Trong tổ chức xã hội, ta thấy 1 điều, đối với các luật được đặt ra, người biết luật phạm luật sẽ bị bắt tội năng hơn, còn người không biết luật mà phạm luật sẽ bị bắt tội nhẹ hơn.
- Nhưng trong tự nhiên, quy luật lại ngược hoàn toàn, người biết tội phạm tội hậu quả lại bị nhẹ hơn, người không biết tội mà phạm tội hậu quả phải chịu lại bị năng hơn.
Ví dụ:
- Người biết bơi và người không biết bơi cùng đi ra biển, người không biết bơi có nguy cơ chết đuối cao hơn người biết bơi.
- Một thanh sắt nóng đỏ, nếu bị bắt buộc cầm lên, người biết rõ về thanh sắt này sẽ phải chịu thiệt hại ít hơn do biết cách phòng ngừa, còn người không biết gì mà vô tư cầm lên, chắc chắn phải bị phỏng nặng….
Dựa trên hiện tượng này, ta thấy sự vi phạm các quy tắc của tự nhiên sẽ được xác định theo 2 trường hợp là có nhận thức và không có nhận thức, có học tập và không có học tập.
Cũng vậy, người Phật tử tại gia, có khi làm điều thiện, có khi làm điều ác, nhưng bản thân họ lại không biết rõ ràng về bản chất của chúng. Ví dụ
+ Khi người tại gia mua vé số và vô tình trúng, họ chỉ biết việc mua vé số là có thể trúng chứ hoàn toàn không biết lý do của việc tự dưng có 1 số tài sản lớn và chỉ đi đến 1 trong 2 kết luận sau đây: tất cả là do may mắn (vô nhân) hoặc do ý chí thần linh (đa thần), và không biết phải làm cách nào để lặp lại sự kiện này ngoài việc tiếp tục trông chờ sự may mắn hoặc ban phước.
+ Còn 1 vị sư, khi thấy sự kiện đó xảy ra, vị ấy biết rất rõ ràng nguyên nhân đưa đến kết quả như thế, và nếu muốn, vị ấy có thể tạo tiền đề cho việc lặp lại chúng trong tương lai, thời gian nhanh hay chậm có thể không xác định được nhưng chắc chắn nó sẽ xảy ra. Đây là kết quả của việc vận dụng sự hiểu biết của vị ấy trong lãnh vực hành nghiệp (kamma) mà vị ấy hướng tâm đến.
Đó là ví dụ về sự hiểu biết chân chánh về 1 thiện nghiệp đạo và cách để tăng trưởng thiện nghiệp.
Và người Phật tử tại gia không có xu hướng mở rộng tác động của thiện nghiệp do không có lý thuyết Phật giáo làm nền tảng nên việc lặp lại các thiện nghiệp có tỷ lệ rất thấp.
Đối lập lại, người Phật tử do không biết rõ ràng về sự vận hành của ác nghiệp,
họ lại có xu hướng mở rộng các ác nghiệp ra và sẽ không có ý dừng lại do thiếu sự kiềm chế của Giới Bổn, không dựa trên nền tảng học tập nên sẽ luôn
suy luận theo quan điểm cá nhân, nhưng cái nhìn của họ lại bị si ám che phủ, và do vậy, chúng có tính chất sai trái là rất cao.
+ Ví dụ như giết mổ, buôn bán chất cấm… ta luôn luôn thấy từ 1 sẽ thành 2 rồi từ đó tiếp tục phát triển.
Còn 1 vị sư, nếu phải phạm ác giới, đó luôn luôn nằm trong sự giới hạn do biết rõ tác động của các ác nghiệp diễn ra trong tương lai, bạn có thấy tỷ lệ phạm tội của các tu sĩ luôn luôn chỉ giới hạn trong 1 số ít nào đó. Điều này đạt được do có sự hiểu biết về quy luật nghiệp (kamma). Ta sẽ thấy điều này qua
các trọng nghiệp-không bao giờ có đối tượng là các tu sĩ.
2. Theo bản thể hình tướng:
1 chúng sanh, để trở thành 1 tu sĩ, người đó phải từng thực hiện 10 thiện nghiệp (10 pháp Parami) trong quá khứ xa xưa, chúng gồm có: Bố thí, trì giới, chân thật, nhẫn nại, nỗ lực, trí tuệ, quyết định, từ, xả, hỉ. Nếu thiếu 1 trong 10 chi phần này, chắc chắn 1 ngày nào đó, vị ấy sẽ tự động hoàn tục. Xét nguyên nhân các hành nghiệp trong quá khứ đưa đến quả hiện tại. Có 10 nhân thuộc quá khứ đưa đến quả hiện tại:
+ Do nhân
bố thí nhiều trong quá khứ, hiện nay vị ấy sống được nhờ Phật tử khắp nơi.
+ Do có
giới luật nên vị ấy được bảo vệ khỏi các tai hại từ nhà cầm quyền và môi trường nơi vị ấy sống.
+ Do có
chân thật nên vị ấy có được lòng tin ở nơi vị ấy đến.
+ Do có
nhẫn nại nên vị ấy chịu được sự vất vả khi sống nơi chùa chiền, rừng vắng.
+ Do có
nỗ lực nên vị ấy học được kinh điển và thực hành thiền tập.
+ Do có
trí tuệ nên vị ấy đọc tụng được Tam tạng thánh điển.
+ Do có
quyết định nên vị ấy dám thoát ly gia đình và xuất gia.
+ Do có
từ bi nên được sống nơi không có tranh chấp, tức chùa chiền, rừng vắng…
+ Do có
xả tâm quân bình nên vị ấy chịu được cảnh cô đơn.
+ Do có
hỷ lạc là niềm vui nên vị ấy kéo dài được đời sống xuất gia.
Xét theo hình tướng:
+ Đầu cạo trọc, thân quấn y: là hình tướng 1 vị Phật, bạn nghĩ thế nào nếu đứa con do bạn sinh ra không có gì giống bạn, bạn có tin 1 người tự xưng là tu sĩ nhưng đầu không cạo và không có y?
+ Khất thực: sống bằng việc khất thực, ai cho gì ăn nấy, không có tích cóp cho ngày mai, không có lựa chọn ngon dở.
Xét theo trạng thái tâm: có 38 đặc tính nơi tâm 1 tu sĩ (quá dài, lược bớt).
+ Sống ly dục: rời xa dục lạc thô tục.
+ Ly ác pháp: chuyên hành thiện nghiệp.
+ Biết tiết chế: không đòi hỏi.
+ Tự biết đủ: không tích cóp.
+ Theo giới bổn: 227 giới, không sát sanh, không trộm cắp…
+ Giữ gìn kinh điển: học thuộc Tam tạng.
+ Chỗ nương tựa: cư sĩ tìm đến nhờ giảng giải.
+ Cho người khác vào tu: hiện diện chứng minh (tối thiểu 7 vị).
….
Xét điều kiện được trở thành Tu sĩ: Không hề đơn giản khi 1 người phải đầy đủ 8 yêu cầu mới được chấp nhận:
+6 căn hoàn chỉnh, không thừa, không thiếu, không chấp nhận khuyết căn, không chấp nhận lưỡng căn.
+Phải được sự cho phép của cha mẹ, vợ con, người giám hộ.
+Phải là người tự do, không mắc nợ hoặc đang bị phạt tội theo luật pháp sở tại.
+Không có 13 loại bệnh lây nhiễm tập thể: ghẻ, lác, loạn trí...
+Không phải là người của chính quyền, đoàn thể.
+Không phải phi nhân, các loài thú biến ra hình người...
+Đầy đủ 8 món vật dụng trong người: dao cạo, kim, chỉ, vải lọc nước...
+Có3 món vật trên người: bình bát, y, 1 mảnh vải gọi là sanghati.
Và còn phải trải qua 2- 4 năm biệt trú tùy theo căn tánh.
Xét tài sản:
+ Truyền thống: Người cư sĩ có truyền thống ngắn ngủi, người tu sĩ có truyền thống hơn 2600 năm.
+ Thừa hưởng: Người cư sĩ thừa hưởng tài sản từ cha mẹ, những người có ít tiếng tăm, người tu sĩ thừa hưởng tài sản từ Đức Phật, được số đông ca ngợi là :Kinh, Luật, Luận.
+ Trách nhiệm: người tu sĩ trách nhiệm nhỏ bé, nuôi sống chỉ vài người, người tu sĩ trách nhiệm to lớn, nuôi dưỡng Tăng đoàn số lượng lớn hơn gấp nhiều lần.
...
Đại khái tóm tắt là như thế.
Một tu sĩ, dù cho có ác giới, cũng vẫn có thể thực hiện gần như hoàn chỉnh các chi tiết nêu trên, nhưng người cư sĩ, cho dù là bất kỳ ai, cũng đều không có khả năng thực hiện những việc này. Đây chính là lý do cho việc phân biệt tu sĩ và cư sĩ theo truyền thống.