Bất cứ cái gì trên đời này cũng có 2 mặt của nó như đồng xu, con người có trí khôn là một con dao 2 lưỡi, một mặt, nó giúp người ta tư duy sáng tạo, vận dụng ngoại cảnh, công cụ để làm lợi cho chính bản thân mình ở cấp độ cao hơn hẳn so với loài vật, mặt khác cũng vì tư duy cấp cao đó nên con người cũng hoang tưởng và có những suy nghĩ kì dị hơn con vật. Nghệ thuật, triết học, tôn giáo, triết lý sống... mọi thứ thật ra đều ra do con người tưởng tượng ra, không có loài vật hay thực thể nào khác công nhận trừ con người tự công nhận với nhau các giá trị đó.
Vì sao có tôn giáo, có triết học? Bởi vì tất cả xoay quanh một nỗi sợ: cái chết. Vì sợ chết nên họ xây dựng ra một thế giới sau cái chết để không phải chết thật sự, vì sợ không biết cái gì sau cái chết nên họ tạo ra những đấng cứu rỗi để an ủi và bảo vệ họ. Vì sợ chết là hết, là uổng phí đời người nên họ tự luận lý ra các triết lý, ý nghĩa về đời người để có thể bám vào đó yên tâm sống. Vậy thôi. Bởi vì nếu địa ngục, thiên đường, hay ý nghĩa sống là có tồn tại, vậy thì người tối cổ sẽ bị phán xét ra sao? rồi những người tiến hóa nằm giữa qui trình đó, không tối cổ nhưng cũng không phải người hiện đại họ sẽ bị phán xét ra sao?
Cho nên đời sống con người bản chất cũng chỉ con vật, được tạo hóa, tiến hóa xoay vần ban cho một mạng sống, sinh ra, kiếm ăn, thải ra rồi chết. Con người vốn dĩ có tư duy nên càng tư duy càng trở nên quá tham lam và muốn mọi sự vật đều quay chung quanh mình, mọi sự vật trên thế giới phải phục vụ mình, và muốn đời sống của mình phải mang một ý nghĩa vinh quang. Từ đó khiến cho họ sống trong một môi trường mà cái ăn không thiếu, tài nguyên như thực vật động vật nuôi trồng hoàn toàn đủ để toàn thế giới ăn no, thực tế là người ta thống kê lượng thức ăn thừa mứa bị ném đi hằng năm đủ để nuôi sống cả hành tinh này trong năm đó, nhưng thế giới vẫn đói, con người vẫn làm khổ nhau, rồi tự làm khổ chính mình vì những suy nghĩ hoang tưởng, hậu quả của một trí thông minh cao nhưng lại không hẳn là quá cao để tự làm chủ được trí thông minh đó và hiểu được tính 2 mặt của bản thân mình.
Có người nói, phải đấu tranh để xã hội tiến lên và phát triển, nhưng ko ai tự hỏi tiếp, thế "phát triển" là phát triển đi đâu? đi về đâu? vì thực tế là sau hàng trăm ngàn năm của con người thì chiến tranh vẫn xảy ra thường trực bất chấp họ nghĩ ra hình thái xã hội nào, đói ăn, đố kỵ, trầm cảm, không hài lòng về cuộc sống nó vẫn ở đó. Có người lại nói, dân số ngày nay tăng, con người được sinh tồn tốt hơn. Ok, không sai, nhưng rốt cuộc dân số tăng nó lại có vấn đề do dân số: rác thải, ô nhiễm, giáo dục, di cư... Có người nói tri thức con người ngày nay tốt hơn xưa. Cũng ko hẳn, đạo cao 1 thước thì ma cao 1 trượng, những kẻ ngu dốt làm ảnh hưởng đến người khác, hoặc những kẻ sát nhân, buôn người, tội phạm cũng sẽ lợi dụng tri thức đó để dày vò xã hội này như hàng ngàn năm đã từng. Rốt cuộc phát triển là phát triển đi đâu? Hay bay sang 1 hành tinh khác rồi lại tiếp tục biến nó thành trái đất 2.0 và lại xoay vần cái vòng xoay đó?
Tóm lại, việc tư duy được tốt hơn con vật, có thể sống ít phụ thuộc vào thiên nhiên, đứng đầu chuỗi thức ăn, bản thân đó đã là 1 ân huệ rồi, nhận ra, chấp nhận và tận hưởng theo cách của riêng mình, mặc kệ xã hội, là chìa khóa hạnh phúc, nếu tiếp tục suy diễn tiếp, cố đi đến một cái gì đó vinh quanh, hoành tráng hơn, nó sẽ trở thành 1 vòng tròn và nó quay ngược lại biến thành đau khổ.