thảo luận [Truyện dịch] Âm gian thương nhân - phần 18 trở đi

Quý độc giả có muốn chuyển qua group fb để tiện cho tôi thống kê lượt đọc và tương tác ko?


  • Total voters
    366
Đọc đi đọc lại tới lần thứ 3 rồi. T vẫn tự hỏi. Ko biết Nhất Sơ kì bí kia. Rút cục có bản lĩnh cỡ nào. Lão Thử dày dặn kinh nghiệm như vậy. Nhưng hễ hắn nói là răm rắp nghe theo
 

Chương 473: Lo lắng của Lý mặt rỗ

Nghe được hai chữ báo thù, vợ Hầu Tam Nhi bất thần trong ánh mắt hiện ra một tia tinh quang. Tiếp đó cô ta đứng lên thịch một tiếng quỳ gối trước mặt tôi, nghẹn ngào cầu xin tôi giúp chồng cô ta báo thù. “Vốn dĩ Hầu Tam Nhi và Cao Nhị Hổ đánh ngang tay, lúc đó các ngươi hẳn là cũng thấy được. Sau đó khi trời sắp sáng, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm, mau chóng đến bên cửa sổ thì phát hiện Hầu Tam Nhi đang nghi hoặc nhìn Cao Nhị Hổ, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, còn hỏi Cao Nhị Hổ sao lại ở đây? Kết quả Cao Nhị Hổ căn bản không đáp lời, một dao chém Lão Hầu”

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
 
Last edited:

Chương 474: Chiếc rương huyền thiết

Âm phong thổi không lâu, khi chúng tôi bước vào thì âm phong cũng ngừng thổi. Chúng tôi cầm đèn pin tìm cả nửa ngày, Đầu Trọc rốt cuộc đã phát hiện ra điều dị thường! Hắn phát hiện trên mặt đất lát đá xanh có một chỗ màu sắc nhạt hơn chỗ khác một chút, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Tôi đi tới quỳ rạp trên mặt đất nhẹ nhàng gõ vài cái, nghe thấy tiếng thịch thịch, nghe qua là biết bên dưới có khoảng trống. Tôi không kiềm được vui sướng, kích động chạy ra xe lấy cờ lê, cắm vào khe hở trên mặt đất, sau đó dùng sức cậy lên, một khối đá xanh đã bị cạy ra.

Lý mặt rỗ và Đầu Trọc mau chóng giữ lấy phiến đá, sau đó dùng sức xốc qua một bên, bên dưới lộ ra một cửa động đen nhánh, cùng lúc đó một cỗ âm phong từ cửa động thổi ra. Tôi mau chóng kéo bọn họ tránh qua một bên, chờ âm phong tản ra hết mới đi xuống. Dưới cửa động có một cầu thang nhỏ, đi mười mấy bậc đã hết, tôi ngửi thấy một mùi thi xú mãnh liệt, dường như trong động có một cái xác đang phân huỷ. Dù Lý mặt rỗ ở phía sau chiếu đèn, nhưng nơi này âm khí quá dày đặc, ánh sáng cũng không chiếu được xa.

“Cẩn thận một chút!” Tôi lại dặn dò một câu, sau đó cẩn thận đi về phía trước sờ soạng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chạm phải cơ quan bên trong. Đi được mấy chục mét, phía trước xuất hiện một cái bàn bát tiên. Lúc này chúng tôi đã quen với bóng tối, miễn cưỡng tôi có thể nhìn thấy trên bàn có mấy cái mâm đỏ, mâm trái cây và đồ cúng đã sớm khô héo. Trên mặt bàn có một lớp bụi thật dày, dường như rất nhiều năm không có người quét tước. Sau cái bàn là một cái kệ gỗ, trên đó có một loạt những cái bình màu đen, sau mỗi cái bình là hình vẽ một người.

Phỏng chừng đó là liệt tổ liệt tông Hầu gia, tôi hướng về phía bọn họ vái một vái, âm thầm nói: “Vô ý quấy rầy, xin đừng trách tội!” Lúc sau tôi vòng qua bàn bát tiên, tiếp tục đi về phía mùi thi xú. Đầu Trọc có lẽ cũng là lần đầu tiên tới nơi thế này, trên đầu đã sớm toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn bịt mũi, ho cũng không dám ho đi theo. Rất nhanh tôi đã đến nơi có mùi thi xú, phát hiện ở đó không có thi thể, mà là một cái rương sắt màu xanh đen.

“Đây có lẽ là thứ mà người đàn bà đó nói, sao lại thối như vậy?” Lý mặt rỗ quan sát cái rương, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết mở ở đâu. Cái rương này dường như là không mở được! Đầu Trọc rút súng ra, nói nếu không thì dùng súng thử xem? Tôi suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có cách này, mau chóng lui lại, Đầu Trọc nắm cái rương pằng pằng hai tiếng. Chúng tôi lại tiến lên, phát hiện trên rương xuất hiện một vết nứt. Xem ra cái rương này là do thợ khéo đúc nên, một khi đóng lại, cơ quan bên trong sẽ tự động gắn lại, khi viên đạn bắn vào sẽ gây chấn động làm cơ quan bị lệch vị trí, cho nên cái rương mới mở ra.

Tôi mau chóng tiến đến mở rương ra, mặc kệ mùi gay mũi bên trong. Vốn tưởng rằng sẽ có bảo vật gì, không ngờ bên trong lại là đầu của Hầu Tam Nhi! Đầu Trọc đi theo tôi ngó lên, thấy như vậy thì nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất mà nôn mửa. Tôi cũng không khỏi một trận sông cuộn biển gầm trong bụng, mấy tiếng trước còn thấy hắn và Cao Nhị Hổ ở trong sân đánh nhau, sao hiện giờ đã bị người ta cắt đầu đặt ở đây?

“Trương gia tiểu ca, mau đi thôi! Chúng ta khẳng định là bị người đàn bà kia chơi rồi.” Lý mặt rỗ lúc này cực kỳ bình tĩnh, kéo tôi và Đầu Trọc đi, tôi vừa nghe bỗng nhiên nhận ra, vợ Hầu Tam Nhi có vấn đề! Nhưng cô ta chủ động đưa chìa khóa từ đường cho tôi, còn cố tình nói cho tôi biết đồ cổ giấu trong rương sắt, mục đích là gì đây? Cô ta không sợ tôi thấy cái đầu này sẽ trở về tìm cô ta tính sổ sao? Hay là cô ta cho rằng tôi không thể ra khỏi đây? Nghĩ vậy tôi đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất tường, hoảng loạn kêu lên: “Mau, mau đi ra!”

Đáng tiếc đã không kịp, tôi vừa dứt lời đã nghe trên đầu có tiếng trầm vang, phiến đá chúng tôi cậy lên lúc trước đã bị người ta lấp lại. Cùng lúc đó, trước mặt chúng tôi đột nhiên có một đạo hắc ảnh, hắc ảnh dần dần trở nên rõ ràng, nhìn hình dáng gầy yếu rõ ràng là quỷ hồn của Hầu Tam Nhi. “Tam ca ngươi yên tâm, huynh đệ nhất định sẽ báo thù cho ngươi!” Đầu Trọc sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói. “Báo thù?” Hầu Tam Nhi cười âm trầm, sau đó lạnh lùng nhìn Đầu Trọc nói: “Kẻ đáng chết nhất là ngươi! Nếu không phải ngươi đánh thức Lữ Bố, ta sẽ không chết!”

Hắn cũng không thèm nhìn chúng tôi, nhào đến chỗ Đầu Trọc, tôi mau chóng căng Âm Dương Tán ra che trước mặt Đầu Trọc. Chỉ thấy Âm Dương Tán toả ra vòng tròn Thái Cực hai màu trắng đen, Hầu Tam Nhi kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng lui lại, sau đó hung tợn nhìn tôi: “Ngươi rốt cuộc là ai?” - “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là vì sao ngươi muốn tìm hắn báo thù? Kẻ thù của ngươi là Lữ Bố.” Tôi lạnh lùng nói. Hầu Tam Nhi vẻ mặt dữ tợn nói: “Nếu không phải do hắn, âm linh Lữ Bố sẽ không thức tỉnh!”

Hầu Tam Nhi vô cùng phẫn nộ, không giống như đang nói dối. Vì sao Lữ Bố lại thức tỉnh cũng là vấn đề tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì thế tôi hạ mình hỏi Hầu Tam Nhi xem rốt cuộc là có chuyện gì? Hầu Tam Nhi tuy hận Đầu Trọc thấu xương, nhưng đối với Âm Dương Tán lại thập phần kiêng kị, do dự một chút cuối cùng vẫn nói chân tướng ra. Thì ra để thu hút khách hàng, Đầu Trọc đã lấy cái tên Bế Nguyệt Giai Nhân đặt cho khách sạn. Mỗi ngày còn làm cái gì mà party nam nữ, tìm một đám nữ nhân tới hấp dẫn khách hàng.

Cái này cũng chưa tính là gì, vì để hợp với cái tên này, Đầu Trọc đã không tiếc tiền mời họa sĩ vẽ mấy bức họa Điêu Thuyền treo ở tầng cao nhất. Những bức họa đó đều không mặc quần áo, thập phần lộ liễu, người hiện đại nhìn còn đỏ mặt, huống chi là cổ nhân 2000 năm trước? Mà Lữ Bố và Điêu Thuyền tình cảm rất sâu đậm, lúc trước khi Lữ Bố bị giết ở Bạch Môn Lâu, Điêu Thuyền vốn có thể sống nhưng lại trung trinh với Lữ Bố, cuối cùng hai người đã cùng chết.

Âm linh Lữ Bố thấy người trong lòng mình bị khinh bạc, tự nhiên là vô cùng phẫn nộ, nhắm đúng hôm khai trương đã đốt một ngọn lửa lớn. Là đệ nhất chiến thần thời Tam quốc, Lữ Bố cả đời kiệt ngạo khó thuần, không cam lòng thần phục bất luận kẻ nào, chỉ quỳ gối trước váy Điêu Thuyền, điều này cũng dẫn tới cái chết thảm của hắn ngày sau.

Nhớ trước đây Lữ Bố ở Hổ Lao Quan một người một ngựa cầm Phương Thiên Họa Kích, đại chiến với Lưu Quan Trương lợi hại thế nào? Mà nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn mang cái danh gia nô ba họ. Cho nên trong lòng hắn có ba chấp niệm, một là Điêu Thuyền, hai là thanh danh của mình, cuối cùng là nỗi hận đối với những thủ hạ năm đó đã phản bội hắn! Con trai vị quan chức kia là hậu nhân của Ngụy Tục, vào ngày khách sạn khai trương đã đến dự, làm Lữ Bố tưởng lầm là Ngụy Tục muốn hại mình, cho nên đã giết chết người đó.

Sau đó Lữ Bố còn chưa hết hận, muốn giết chết hậu nhân của Tống Hiến và Hầu Thành, kết quả trời xui đất khiến thế nào Đầu Trọc lại mời tới Hầu Tam Nhi, Lữ Bố đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Vì thế hắn nhập vào Cao Nhị Hổ, nửa đêm cầm dao muốn đi giết Hầu Tam Nhi, không ngờ âm linh Hầu Thành cũng chưa tan. Cho nên đôi chủ tớ ngàn năm trước này đã tương ngộ, không thể tránh khỏi một trận ác đấu!

Mặc dù Lữ Bố bị thương nặng nhưng Hầu Thành cũng không phải đối thủ của hắn, cuối cùng đã sợ hãi bỏ chạy làm Hầu Tam Nhi bị giết. Tôi nghe xong tất cả, nhịn không được thở dài. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn thật sự rất có đạo lý, nhân của hơn 2000 năm trước, hôm nay rốt cuộc đã có quả. Lý mặt rỗ chép miệng nói chuyện này cũng quá cẩu huyết đi? Cảm giác còn xuất sắc hơn phim truyền hình. Đầu Trọc nghe xong, cả người như sắp hỏng mất, không ngừng ôm đầu. Tôi vỗ vai hắn nói: “Ngươi cũng không cần tự trách, dù không phải ngươi, sau này cũng sẽ có người đánh thức Lữ Bố.”

Từ khi Lữ Bố bị giết, đoạn nhân quả này cũng đã chú định, không ai có thể ngăn cản! Nói xong tôi nhìn về phía Hầu Tam Nhi, hỏi cái đầu trong rương là thế nào? “Đó là do lão tổ tông Hầu Thành bỏ vào, ngài nói hôm nay ta vì ngài mà chết, ngài muốn cho ta vào đây, hưởng hương khói của hậu nhân thờ cúng.” Hầu Tam Nhi nói xong lời cuối thì thanh âm nhỏ đi rất nhiều: “Ai, người đã chết, thờ cúng có ích lợi gì đâu?” Nghe đến đây tôi mới hiểu ra, hết thảy đều là tính kế, vợ Hầu Tam Nhi gạt chúng tôi tới đây, chính là muốn để Đầu Trọc đền mạng cho Hầu Tam Nhi.

Không thể không nói nữ nhân đó quá tàn nhẫn độc ác, nhưng nghĩ đến cô ta từ đây cô nhi quả phụ, tôi cũng có chút thấy cô ta đáng thương. Oan oan tương báo khi nào mới dứt a! Tôi quyết định sẽ giải quyết hoàn toàn mâu thuẫn của mấy nhà bọn họ, vì thế xoay người vái rương sắt một cái, sau đó cung kính hô: “Vãn bối thỉnh Hầu tướng quân xuất hiện gặp mặt, không biết tướng quân có đồng ý không?” Tôi nói xong, cái rương không hề có phản ứng. Tôi nghi hoặc nhìn về phía Hầu Tam Nhi, thấy hắn chỉ chỉ Âm Dương Tán trong tay tôi.

Tôi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Âm Dương Tán là chí âm chí dương chi vật trên thế gian, ngay cả Lữ Bố thấy còn phải sợ hãi, huống chi là Hầu Thành. Sau khi thu hồi Âm Dương Tán, tôi nhìn quỷ hồn Hầu Tam Nhi chân thành nói: “Hầu đại ca, mời lão tổ nhà các ngươi xuất hiện đi! Nhân quả của ngài và Lữ Bố một ngày chưa được giải quyết, chỉ sợ Hầu gia các ngươi vẫn có người gặp tai ương.” Hắn do dự một chút quỳ xuống dập đầu với rương sắt lạy ba cái.

Lúc này, trong rương nổi lên một trận âm phong, thổi tới chỗ chúng tôi. Theo sau chỉ thấy một đạo bóng dáng mông lung hiện lên giữa không trung, mặc áo giáp, đội khôi giáp, mặt râu quai nón. Đây là thuộc cấp của Lữ Bố - Hầu Thành! Hầu Thành xuất hiện thì lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Tiểu tử, ngươi tìm bản tướng quân có chuyện gì?” Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tay ôm quyền nói: “Chẳng lẽ tướng quân định vĩnh viễn tránh trong từ đường, để Lữ Bố đoạn đi hương khói Hầu gia các ngươi sao?”

“Nói bậy, Hầu Thành ta tuy rằng không phải đại anh hùng, nhưng cũng sẽ không liên lụy đến con cháu đời sau. Hôm nay trở về từ đường là do bất đắc dĩ, chờ ta khôi phục nguyên khí, nhất định phải làm cho Lữ Bố đẹp mặt!” Hầu Thành mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng quát. Trong lòng tôi khinh thường hắn, nhưng vẫn nói: “Đừng nói là ngài, dù Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau lên cũng có thể đánh thắng được Lữ Bố sao?” Hầu Thành không đáp, chung quanh chỉ có âm phong rét lạnh thổi qua, xem ra hắn vẫn tự biết mình.

Qua thật lâu, Hầu Thành có chút thẹn thùng hỏi: “Tiểu tử, vậy ngươi cảm thấy bản tướng quân nên làm thế nào?” Hắn đã biểu lộ thái độ như vậy, trong lòng tôi đại hỉ, xem ra hắn cũng muốn kết thúc ân oán với Lữ Bố, như vậy tôi hành động sẽ tiện hơn nhiều. Vì thế tôi giả bộ vô cùng khâm phục nói: “Hầu tướng quân sinh thời vì bá tánh Từ Châu, bất đắc dĩ phải bắt Lữ Bố hiến cho Tào Tháo. Hiện giờ lại vì an nguy của đời đời con cháu mà quyết định làm hoà với Lữ Bố, loại nhân nghĩa này thật làm cho tại hạ bội phục!”

Tôi nói xong mà tự mình còn thấy ghê tởm. Nhưng Hầu Thành lại ngẩng cổ, híp mắt, bộ dáng hưởng thụ. Một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Vậy làm theo lời ngươi nói đi!” Nói xong thân mình hắn chợt lóe, trở về rương sắt. Tiếp đó tôi hỏi Hầu Tam Nhi có dự định gì không, hắn có chút xấu hổ nói mình lúc trước bị cừu hận làm mê tâm trí, suýt nữa phạm vào sai lầm, nếu hiện giờ lão tổ đã quyết định làm hoà với Lữ Bố, vậy hắn cũng không có gì để nói, chỉ xin tôi có thể mang đầu hắn về, chôn cùng thi thể của hắn.

Tôi biết hắn chuẩn bị đi đầu thai, liền gật đầu nói: “Hầu đại ca ngươi yên tâm đi đi! Ta sẽ giúp tẩu tử xử lý hậu sự cho ngươi.” - “Vậy cảm ơn huynh đệ!” Hầu Tam Nhi nói xong cười ha hả, tiếp đó thì biến mất. “Hắn đi đâu vậy?” Đầu Trọc nghi hoặc hỏi, tôi nói hắn đã nhìn thấu nhân quả, đại triệt đại ngộ, trong lòng không có chấp niệm tự nhiên sẽ đi đầu thai.

Nói xong tôi đi đến trước rương sắt, lấy đầu Hầu Tam Nhi bỏ vào túi nilon, sau đó cẩn thận đóng rương lại, lúc này mới leo cầu thang. Ba người chúng tôi hợp lực mới đẩy được phiến đá ra để rời khỏi từ đường. Trên đường về Lý mặt rỗ đột nhiên hỏi tôi: “Trương gia tiểu ca, ngươi nói phiến đá bị ai lấp xuống?” Tôi nghe xong mà ngây ngẩn cả người.
P.S: Hầu Thành là một trong bát kiện tướng dưới trướng Lã Bố. Từ trái qua phải lần lượt là: Trương Liêu, Tang Bá, Hác Manh, Tào Tính, Thành Liêm, Ngụy Tục, Tống Hiến, Hầu Thành. Trong lịch sử hay các tác phẩm cũng không đề cập đến nửa đời sau của Hầu Thành sau khi đầu hàng Tào Tháo.
kxxPuf92CHgbeZWPHg8AUbmzz0qeymhu8lHiBmKGNVPYNdEWc7hdAAhEGGGxa3h1zv5ksgIknWtrO_8PPPjDyEmv80kVGRocNCRvLg10jbdOmFfjq87C7HK_ahMGb5NOVZNMqIE-
51/15
 
Last edited:

Chương 466: Phép khích tướng

Lý mặt rỗ vừa định xoay người nhìn, Dịch Tỷ đã nhảy từ trên nóc nhà xuống, bổ nhào vào người hắn, há mồm muốn cắn. “Mẹ kiếp, Trương gia tiểu ca, mau cứu ta!” Lý mặt rỗ vừa khóc vừa hô, dùng tay đẩy Dịch Tỷ ra, tôi nhanh chóng lấy Thiên Lang Tiên vụt Dịch Tỷ vài cái, nhưng hắn không chịu buông Lý mặt rỗ. Hết đánh lại vụt roi lên người một đại minh tinh, sự tích quang vinh này tôi có thể kể đến tận đời con cháu tôi, đương nhiên tôi phải sống đến lúc đó mới được.

Dịch Tỷ trong miệng không ngừng chảy ra nước miếng, thấy hắn sắp cắn vào yết hầu mình, Lý mặt rỗ kêu đến lạc giọng. Tôi nổi ác tâm, vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống, hô to một tiếng: “Dịch Tỷ, tên gay chết tiệt không biết xấu hổ này !” Dịch Tỷ đột nhiên dừng lại, cặp mắt đầy tơ máu trừng lớn, lẳng lặng nhìn tôi, sau đó chậm rãi đứng dậy. Bị ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm, trên người tôi lông tóc dựng đứng, nhanh chóng lui về phía sau, khi Dịch Tỷ xông tới thì tôi đã cất bước bỏ chạy.

Dịch Tỷ ở phía sau liều mạng đuổi theo, phát ra tiếng thở dốc như dã thú, càng lúc càng gần. Tôi nắm chặt Thiên Lang Tiên trong tay, vừa quay người lại, Dịch Tỷ đã nhào tới, đè lên người tôi. Tôi nhét Thiên Lang Tiên vào miệng hắn, Dịch Tỷ cắn răng rắc, nước miếng từng giọt chảy lên cổ tôi, Thiên Lang Tiên vô cùng cứng cỏi, răng người cắn không đứt. Nhưng kia gương mặt hắn thật sự quá khủng bố, hơn nữa móng tay hắn ghim thật sâu vào bả vai tôi, ấn tôi trên mặt đất không thể nhúc nhích, tôi không biết có thể ngăn cản kẻ điên này bao lâu.

Lúc này Lý mặt rỗ từ phía sau chạy tới, hoảng sợ hỏi: “Trương gia tiểu ca, ngươi không sao chứ?” - “Ngươi thấy thế nào, mau nghĩ cách đi!” Tôi quát. “Ta đi gọi người…” - “Quay lại cho ta!” Lý mặt rỗ lại quay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta ở đây cũng không giúp được gì a.” - “Trên người ngươi có dao, đinh gì đó không?” Tôi hỏi. Lý mặt rỗ tìm tìm, nói: “Ta có kéo gấp.” - “Cũng được, ta sẽ cố sức giữ chặt hắn, ngươi đâm vào vai và giữa chân mày của hắn, nhất định phải đâm chảy máu!” Tôi ra lệnh.

“Vậy không tốt lắm a…” Lý mặt rỗ có chút do dự. “Ta sắp bị cắn chết rồi!” Tôi mắng. “Được được được, ta làm đây.” Lý mặt rỗ nhanh chóng lấy ra cây kéo. Tôi từng nghe ông nội nói, người bị phát cuồng mất khống chế là do ba đạo dương hỏa trên người bị tà vật dính lấy, trạng thái hiện giờ của Dịch Tỷ cũng không khác lắm, tôi lâm vào cảnh tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử. Vì thế tôi bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh, Lý mặt rỗ từ phía sau đi tới, đâm vào vai Dịch Tỷ một cái, hắn lại như không cảm giác được sự đau đớn.

Hai vai đã bị đâm, Lý mặt rỗ thật cẩn thận mà vòng đến mặt bên, nói “Thực xin lỗi a, Dịch soái ca”, trong tay nắm chặt cây kéo, ngắm nửa ngày không dám xuống tay, tôi đang niệm Đạo Đức Kinh cũng không tiện thúc giục hắn. Lý mặt rỗ một kéo đâm thủng chân mày của Dịch Tỷ, trong nháy mắt, hai mắt đầy tơ máu của Dịch Tỷ dần dần trở nên bình thường, sau đó hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ thân thể Dịch Tỷ đã không có nhiều sức mạnh, bị tà khí khống chế tâm trí đã tiêu hao thể lực quá mức, cho nên dương hỏa vừa diệt đã bị sốc.

Tôi cẩn thận đẩy hắn ra, nhẹ nhàng thở ra mới phát hiện trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. “Tới đây, chúng ta nâng hắn dậy.” Tôi nói với Lý mặt rỗ. “Vạn nhất hắn tỉnh lại thì làm sao?” Lý mặt rỗ hỏi. “Không đâu, nhanh lên đi.” Chúng tôi một đầu một chân nâng Dịch Tỷ lên, khi chúng tôi trở lại căn nhà, Tiểu Nguyệt và tổ trưởng Từ đang nôn nóng chờ đợi. Thấy chúng tôi đưa Dịch Tỷ hôn mê trở về, Tiểu Nguyệt kinh hỉ: “Trương ca, làm thế nào mà thu phục được hắn?” - “Thiếu chút nữa không về được rồi, tới đây, giúp một tay đưa hắn vào.” Tôi thở hổn hển nói.

Hai tên tiểu tử lại đỡ lấy Dịch Tỷ, tôi hỏi tổ trưởng Từ: “Có chết người không?” - “Không, vừa rồi xe 120 tới đưa người bị thương đi rồi, cũng không có chuyện gì lớn.” Tổ trưởng Từ đáp. “Vậy là tốt rồi!” Dịch Tỷ nằm trong đại sảnh, tôi bảo mọi người dịch bàn ghế qua một bên, sau đó vào bếp lấy gà trống, cắt lấy một bát tiết nóng rót vào hộp dây mực.

Tôi gọi một tên tiểu tử tới giúp, đặt rất nhiều dây mực trên mặt đất, trên tường và trên người Dịch Tỷ, dây mực vốn là đồ dùng của thợ mộc, bởi vì có thể vẽ ra đường thẳng, đại biểu cho sự chính trực, dần dần trở thành một đạo cụ trừ tà, tiết gà trống thì càng không cần phải nói. Rất nhanh trong phòng toàn là những đường màu đỏ, xét đến tình huống của Dịch Tỷ hiện giờ, chỉ sợ không thể theo kế hoạch cũ, tôi lập tức hỏi mọi người: “Có ai tuổi trâu không?”

Một tiểu tử đứng ra nói có. Tôi bảo hắn khoác bộ quần áo nữ nhân cổ đại, đeo mặt nạ của Lan Lăng Vương, tiểu tử này không muốn nghe theo vì tấm mặt nạ này tà môn thế nào mọi người đều rõ ràng. Tôi nói hắn sẽ không sao, chỉ là mệnh cách của hắn gần với Lan Lăng Vương, làm một thế thân tạm thời mà thôi. Hắn vừa nghe xong lại càng không làm theo, tôi dẫn dụ hắn nói: “Xong việc ta sẽ cho ngươi một kiện âm vật có thể giúp ngươi phát tài.” - “Thật ư?” Ánh mắt hắn sáng lên. “Không lừa gạt ngươi đâu.” - “Vậy ngươi phải bảo đảm ta sẽ an toàn!” - “Ta có thể thề, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” Tôi gật đầu nói.

Tiểu tử lúc này mới cởi áo khoác, khoác thêm quần áo nữ nhân cổ đại, lại đeo mặt nạ, tôi bảo hắn ngồi ở chính giữa sân, lúc này đã là hoàng hôn, không có ánh mặt trời. Sau đó tôi bảo những người khác bày tượng đất chúng tôi nặn lúc trước hướng mặt về ngọn núi lớn sau trấn. Chuẩn bị xong, tôi lấy túi vụn than ra rải lên người tiểu tử kia, trong miệng niệm một đoạn Thỉnh Linh Chú, những người khác ở bên cạnh im lặng nhìn chăm chú, thở cũng không dám thở mạnh.

Tôi làm như vậy là để gọi âm linh Lan Lăng Vương ra, khiến hắn trở lại huyệt mộ! Như vậy sức mạnh của mặt nạ sẽ suy giảm, Dịch Tỷ cũng sẽ thoát khỏi nguy hiểm. Bảo ‘thế thân’ mặc quần áo nữ nhân, tương đương với việc mắng Lan Lăng Vương là đồ nữ nhân, mà vụn than bị vạn người dẫm lên là thứ rất có tính nhục mạ, cũng tương đương với việc làm nhục hắn. Đối phó với âm vật, có lúc phải dùng phép khích tướng, có lúc phải giúp âm linh thực hiện nguyện vọng, không có cách nào là tốt nhất, chỉ có hốt thuốc đúng bệnh mới có hiệu quả.

Qua mười mấy phút, tiểu tử thế thân bắt đầu run rẩy, trong cổ họng phát ra quái thanh, đột nhiên giọng hắn thay đổi: “Bọn chuột nhắt vô tri, dám làm nhục bổn vương!” Sau đó hắn đứng lên, mọi người sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, tôi ra hiệu cho bọn họ không được lên tiếng. Hắn cúi đầu thấy trên người khoác quần áo nữ nhân, trang phục này làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận, lại thấy mấy tượng đất hình binh mã, mắng: “Chờ ta dẫn thiên quân vạn mã tới lấy mạng chó của ngươi!”

Một đám hắc khí từ trên người tiểu tử kia xông ra, xoay tròn quanh thân thể hắn, cuối cùng bay ra từ đỉnh đầu hắn, nhập vào đám tượng đất. Tượng đất rung chuyển rồi chúng vỡ ra đầy đất, tôi theo ra ngoài cửa, thấy một tia âm phong từ trong thôn bay đi đến ngọn núi lớn. “Được rồi, đã tiễn đi rồi!” Tôi cao hứng nói. Tôi trở lại sân, tiểu tử kia té xỉu trên mặt đất, tôi tháo mặt nạ ra, dùng dây mực kẻ vài đường, bảo đảm cho oan hồn sẽ không trở lại.

Một lát sau, tiểu tử nọ đã tỉnh lại, không có chút ấn tượng với những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên trên người cũng thấy gì lạ, nhưng những người đứng xem đã bị một màn này làm kinh sợ, nhìn tôi tỏ vẻ bội phục. “Trương ca, Tiểu Dịch đã tỉnh!” Lúc này Tiểu Nguyệt từ trong phòng chạy ra nói với tôi.
Hnay tôi đã biết là mình thuộc hàng f3 (theo thông báo của phường) hoặc f1 (theo tin truyền tai của cư dân) sau khi mua hàng của 1 chủ hàng giờ đã bị cách ly tại nhà. Cái cảm giác nó khó tả lắm, lúc trước cứ nghĩ dịch ở đâu đâu, chủ quan cứ nghĩ chỉ cần chú ý tí là được, chả nghĩ gì đến việc có lúc sẽ đến lượt mình. Giờ nói chuyện với ae bạn bè cảm giác cũng bị xa cách. Tôi tự nhiên thấy đời ngắn lại, dù rằng đã có lúc bị tai nạn lao động tôi gần cái chết hơn bây giờ nhiều, nhưng lúc này mới thấy dịch bệnh là 1 thứ khiến con người bị xa cách nhau, vì cái tâm lý e ngại, kì thị người tiếp xúc với người nghi nhiễm chứ chưa nói đến kì thị người bệnh.
Lúc mới nghe tin truyền tai của hàng xóm, tôi cảm giác suy sụp dữ lắm, chả thiết tha gì, đang nói chuyện với vợ thì đột nhiên trầm hẳn, cả 2 im lặng hồi lâu, trong 1 thoáng tôi đã nghĩ thế là hết, chả còn gì đoái hoài nữa, chỉ sợ cha mẹ và những người khác tiếp xúc với tôi cũng sẽ giống tôi. Nhưng sau tôi lại nghĩ sống chết có số, chỉ cần "tận nhân lực tri thiên mệnh" là được, trời bảo sao thì nghe vậy. Nghĩ lại vẫn còn nợ ae vozer mấy chap truyện, tôi sẽ tận lực post nốt, nếu nhỡ có sao thì cũng ko lỡ dở. Thế nên mấy hôm tới tôi sẽ dịch nhiều hơn, post nhiều hơn cho đạt cột mốc 50 phần. Ae đón đọc nhé.
khổ thớt. dịch bệnh này cũng mệt ghê. Tui mấy tháng nay đói lắm. Nay mới mò vào đọc. Cũng thấy buồnn
 
Chúng tôi là con nghiện chân chính.
Ngay lúc này, tôi kêu gọi phải tôn trọng nghiện quyền. :still_dreaming::still_dreaming:
Ngày hôm qua mèo nhà tôi chết rồi.
Nuôi 17 năm, giống như người trong nhà. Buồn ko tả được, hy vọng đọc thêm dc vài chương cho đỡ buồn.
Mong tin vui của thím.
Bác nuôi mèo đc lâu vậy quả là kì tích. Mèo nhà e nuôi chỉ đc vài năm là nó đi mất tăm. Chắc bị ng ta bẫy thịt :(

có chó là nhà e nuôi đc lâu. Vì khu e trộm chó ko dám hoành hành. Đường độc đạo
 

Chương 475: Âm mưu của Cao Nhị Hổ

Lúc trước chỉ lo đấu với oan hồn Hầu Tam Nhi mà quên mất điểm này! Chẳng lẽ có người từ đầu đã theo dõi chúng tôi, người này rốt cuộc là ai? Kẻ đó lấp phiến đá, khẳng định là muốn vây chết chúng tôi ở trong mật thất, nhưng về sau vì sao lại không đè kín, để chúng tôi mở ra? Trở về nhà Hầu Tam Nhi, vợ hắn đang sắp xếp việc hạ táng, thấy chúng tôi thì đại kinh thất sắc, sợ tới mức trốn vào trong phòng, chúng tôi không nhanh không chậm đuổi theo, chặn cô ta lại.

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
 
Last edited:
Tôi đọc khúc này phì cười. Cứ tưởng đâu mình đang xem Vi Tiểu Bảo.
Quả thực đứng ở vị trí khách quan thì còn nhận ra lời lừa dối. Chứ mà tôi được tâng bốc thế cũng sướng bỏ mẹ ra ấy.
:still_dreaming:

Vì thế tôi giả bộ vô cùng khâm phục nói: “Hầu tướng quân sinh thời vì bá tánh Từ Châu, bất đắc dĩ phải bắt Lữ Bố hiến cho Tào Tháo. Hiện giờ lại vì an nguy của đời đời con cháu mà quyết định làm hoà với Lữ Bố, loại nhân nghĩa này thật làm cho tại hạ bội phục!”

Tôi nói xong mà tự mình còn thấy ghê tởm. Nhưng Hầu Thành lại ngẩng cổ, híp mắt, bộ dáng hưởng thụ
 
@maxpayne_09 "bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng 'Ba Ba !'" Có phải nghe nó sẽ giống như đang nói "Sam Sam" không. Phát âm số 3 của Khựa ý. Hỏi tí cho dễ tưởng tượng
Cái này phải xem cụ thể từ tiếng Hoa là gì, có thể là chỉ âm thanh va đập, hoặc là tiếng gọi cha (papa), ghi rõ chương nào tôi check lại cho. Số 3 tiếng tàu đọc là "san".
71/17
 
Back
Top