“Mắt ưng!” Trần đội trưởng hô to, kỳ thật không cần ông ta kêu, “mắt ưng” sớm đã bắn ra một viên đạn, thanh sắt trước mặt hắn giây trước đó còn nằm trên cát, thế nhưng hiện tại liền bị gãy ngang.
Lão Yên nhanh chóng đem nửa thanh sắt mang trở về, tiếp theo lại ném ra một thanh sắt khác.
“Không có động tĩnh……”
Lão Yên nghiêng lỗ tai lắng nghe, lời nói còn chưa nói xong ta liền nghe được tiếng răng rắc, là từ phía dưới truyền đến.
Ta đưa họng súng hướng lên cát mà quét qua, một loạt lỗ thủng hiện lên, “chi”, sau đó một tiếng hét thảm liền truyền đến.
“Có phải bắn trúng nó hay không?” “mắt ưng” quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái, ta bất định liền lắc đầu, thanh âm không giống như là bị bắn trúng, huống chi khoảng cách ngắn như vậy, thật nếu đánh trúng cũng sẽ có vết máu bắn ra, chỉ có thể là gần trúng.
Lão Yên không để bụng nói gần trúng cũng đúng, ít nhất có thể làm cho giun cát bị dọa mà không dám tấn công trong chốc lát.
“Không được, cách này cũng không duy trì lâu.” Trần đổi trưởng lật tấm sắt vỡ, sau đó lắc lắc đầu.
Lão Yên thở hắt ra, nói hiện tại cũng không có biện pháp khác, nếu mà rời đi thì sẽ càng bị đuổi giết.
“Lão Yên, chú đưa quyển sổ kia cho cháu nhìn một cái.” Ta hướng Lão Yên vươn tay, trước đó cũng chỉ là liếc sơ một cái, nên cũng không biết gì nhiều, nói không chừng quyển sách này còn có thông tin khác.
Lão Yên từ trong bao móc ra quyển sổ nhật ký quăng cho ta: “Ta đã xem rồi, ghi chép quá ít.”
Ta trực tiếp lật sách ra, quả nhiên bên trong chỉ có một đoạn ngắn giới thiệu về thứ này, đại khái nói một chút về bên ngoài của nó, cùng thói quen tấn công, bất quá ta liền chú ý tới một chi tiết, chính là nơi nó xuất hiện không bao giờ có nước!
“Lấy nước ra!” Ta nảy ra một ý, giun cát cùng cát giống nhau, cho nên nó đi qua nơi có nước tất nhiên sẽ để lại dấu vết.
Tuy nói nó đều là đột nhiên tấn công từ phía dưới cát, nhưng cát bị đông đặc sẽ được nâng lên đột ngột hơn cát khô.
Ta gom tất cả nước lại, chừa lại lượng nước khoảng hai ngày, sau đó đổ nước xuống dưới chân cùng với ngoài vòng. Thấy cát tụ lại, ta kêu mọi người nhìn kỹ, hễ thấy cát động thì dùng đạn mà quét qua.
Lão Yên nhìn ta liếc mắt một cái, gật gật đầu tán dương, sau đó cùng mọi người nhìn chằm chằm chỗ cát trước mặt.
Quả nhiên, sau khi cát ngưng kết, giun cát mạo hiểm nhiều lần đều bị đạn bắn trả, mang theo âm thanh “chi chi”, một tia máu bắn ra.
“Đã chết?”
“Mắt ưng” hưng phấn theo vết máu đào xuống, nhưng lại không có gì, lẩm bẩm nói thứ này trốn rất kỹ, chắc chắn là đã bị thương.
“Cẩn thận!”
Ta liều mạng đẩy “mắt ưng” ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, cẳng chân đã bị cắn một lỗ, cũng may ta nhanh tay, Lão Yên lại ở phía sau bắn ra một làn đạn, lúc này mới phát hiện hắn chỉ là bị thương ngoài da.
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Lúc đào cát, mọi động tĩnh của ngươi đều bị nó thu hút.”
Lão Yên rống lên một câu, “mắt ưng” ngượng ngùng không nói gì, tiện tay lấy cẳng chân băng bó, rồi lấy lại tinh thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào cát.
Nhưng sa mạc độ nóng quá cao, nước không đến nửa giờ đã bị bốc hơi, “mắt ưng” nhanh chóng hỏi ta có dùng nước tưới nữa hay không.
“Không cần, tưới nữa chỉ khiến cho chúng ta không còn nước uống.” Ta lắc lắc đầu.
Lão Yên đột nhiên vỗ vỗ bả vai ta nói, có thể chống đỡ được đến hiện tại đã là không tồi, kế tiếp cứ giao cho ông ta.
Ta khó hiểu nhìn ông ta một cái, hỏi ông ta đã nghĩ ra cách?
“Không chắc là có hiệu quả, cứ thử xem.”
Lão Yên thở dài, sau đó lấy ra một thanh sắt, quấn quần áo của “Ba Âm Quách Lăng” xung quanh, kế đến lau một ít máu từ vết thương của “mắt ưng”, kêu chúng ta yểm trợ ông ta ra khỏi vòng tròn, đem thanh sắt cắm ở khoảng cách ước chừng nửa mét
“‘Mắt ưng, ngươi nhìn chỗ đó, còn lại mọi người tiếp tục vòng lại thủ.” Lão Yên quay lại vòng tròn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Mắt ưng” gật gật đầu, ngồi xổm dưới đất tạo tư thế nhắm chuẩn, còn lại mọi người đều vào vị trí của mình.
Suốt một giờ không có động tĩnh……
“Rất có thể là nó sợ bị bắn mà không dám xuất hiện?” Trần đội trưởng lau mặt: “Trời sắp tối rồi, lát nữa nghỉ ngơi đi……”
Phanh phanh phanh!
Ông ta vừa mới nói xong, “mắt ưng” liền động thủ, một viên đạn rất nhanh bắn ra, ta nhìn về nơi treo quần áo “Ba Âm Quách Lăng” phát hiện một đường máu, vội kêu mọi người hướng đường máu mà bắn.
“Chi chi……”
Tiếng kêu thống khổ truyền đến, trong lòng ta hồ hởi: Lão tử không tin, lần này ngươi còn sống!
“Nhanh lên!”
Lão Yên rống lên một câu, chỉ thấy ông ta ngẩng đầu nhìn lên không trung, sắc mặt không được tốt nói mau nhanh chóng giải quyết giun cát, khả năng sẽ có bão cát xuất hiện, đến lúc đó lại giải quyết không được, khác nào là chờ chết.
Ta nhìn lướt qua không trung, lại hít hít không khí, xác định hiện tại không khí có điểm lạnh, áp suất cũng không cao, tuy rằng chưa có gió nhưng chắc cũng không xa lắm, nhìn tình hình sợ là không đến trời tối liền xuất hiện bão cát.
Đám người động tác càng nhanh hướng đường máu mà đuổi bắn, đuổi theo gần mười mét, đường máu đột nhiên biến mất.
“Mắt ưng” cau mày hỏi ta có phải là nó đã chết?
Ta lắc đầu: “Không đúng, nếu là đã chết sẽ không chảy ít máu như vậy, khẳng định là đã chạy thoát.”
“Mẹ nó.”
“Mắt ưng” mắng một câu, những người khác sắc mặt cũng không vui vẻ gì.
“Mắt ưng, đeo thiết bị hồng ngoại!”
Lão Yên đưa tay ra hiệu, thấy “mắt ưng” nghi hoặc, ông ta nhanh chóng giải thích nói, tuy rằng hiện giờ cát độ ấm cũng lớn, nhưng giun cát độ ấm sẽ cao hơn một ít, có khả năng chính xác không cao, nhưng hiện tại đã không còn kịp, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau đó ông ta lại kêu Trần đội trưởng cùng “rắn độc” phối hợp “mắt ưng” nổ súng, sợ “mắt ưng” một mình không làm kịp.
“Còn cháu?”
Bọn họ đều được phân phối nhiệm vụ, ta có chút nóng nảy.
Lão Yên liếc mắt xem xét ta một cái, cười có chút quỷ dị, ta còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã cúi người kéo băng gạc trên đùi ta xuống, còn dùng tay đè đè lên miệng vết thương.
“Tê!”
Ta hít hà một hơi, miệng vết thương thật vất vả mới ngừng chảy máu giờ lại ào ạt chảy ra bên ngoài, ta hận không thể đem Lão Yên đè xuống đất mà đánh một trận.
“Ngươi đừng như vậy nhìn ta, giun cát phía trước có thể đuổi kịp chúng ta, nhưng lại ngừng chứng tỏ nó có thể phân rõ được hơi thở con mồi, quan trọng nhất vẫn là mùi máu tươi.” Lão Yên nói, kế đến liền không đoái hoài đến ta, kêu “mắt ưng” quan sát xung quanh, có động tĩnh lập tức phát ra tín hiệu.
“Mắt ưng” một tay nắm thiết bị hồng ngoại, đầu không ngừng chuyển động.
Ta phối hợp hành động của hắn, đem những nơi hắn bỏ sót mà quét qua.
“Hướng 10 giờ!”
“Mắt ưng” rống lên một câu, “rắn độc” giơ súng lên bắn.
Bang!
Bụi bay tung tóe, cát bay vương vãi, vẫn không thấy bóng dáng giun cát.
Theo sau đó “mắt ưng” lại ra dấu, nhưng không phải ngoại lệ tất cả đều thất bại, gấp đến độ Trần đội trưởng thở hổn hển.
“Xem ra vẫn chưa đủ.” Lão Yên nhếch miệng, sau đó nhìn về phía ta, ta bị ánh mắt quỷ dị của ông ta làm cho chột dạ, liền hỏi ông ta muốn làm gì.
Lão Yên bị ta hỏi một đằng liền trả lời một nẻo: “Gió thổi……”
Theo lời ông ta nói, bốn phía cát chậm rãi bị nâng lên, có gió nhưng thật ra là không to, vạn nhất tất cả mọi người đều biết điều này biểu thị cái gì.
“Bão cát nổi lên, động vật đều sẽ hướng ngược gió mà chạy, mắt ưng, hướng phía đông xem!” Lão Yên rống lên một câu: “Trường An, tiểu tử ngươi ra ngoài vòng, đứng về hướng đông.”
“Chú không phải là muốn tống cháu vào chỗ chết sao?” Ta tức giận mắng.
Ngày hôm qua nhất thời là do đầu nóng lên, tuy rằng ta không hối hận, nhưng trong lòng còn có sợ hãi, hiện tại trang bị gì cũng không có, đương nhiên ta sao dám mạo hiểm như vậy?
Lão Yên một tay đẩy ta ra vòng, còn tức giận và bực bội hơn cả ta: “Dong dong dài dài như đàn bà, bão cát đến gần thì mọi người đừng mong sống sót!”
Sau đó ông ta rút một khẩu tiểu liên kiểu 56 rồi nhét nó vào tay “mắt ưng”, nói rằng bây giờ mọi người chỉ có thể trông cậy vào hắn..
“Hướng đi của giun cát chắc chắn là hướng đông, sẽ đi ngang qua tiểu tử kia, ngươi cẩn thận!” Nói xong Lão Yên giúp “mắt ưng” mang thiết bị hồng ngoài, sau đó lùi qua một bên.
Ta thấy vậy lại càng tức giận hơn: “Kính hồng ngoại sớm đã dùng được, sao lại còn muốn ta phối hợp, chắc chắn là sẽ bắn không kịp a.”
“Ngươi lại lẩm bẩm cái gì, không muốn sống nữa à?” Lão Yên trừng mắt nhìn ta, sau đó tất cả mọi người đều im lặng.
Ta khẩn trương nhìn chằm chằm “mắt ưng”, chỉ sợ hắn nổ súng quá chậm, lại nữa cũng sợ hắn bắn trúng ta, ai biết kính hồng ngoại này ban đêm có đích thực là chuẩn hay không.
Gió càng lúc càng lớn, tầm mắt cũng đã trở nên bị giới hạn, ta cắn răng đứng tại chỗ, luôn cảm thấy giun cát đang ở bên chân ta lắc lư.
Không biết đứng bao lâu, chỉ cảm thấy chịu đựng không nổi, ta hét lên một câu: “Sắp chịu hết nổi……”
Phanh!
Một tiếng súng vang, viên đạn bắn vào bên chân ta, khiến ta đem những lời còn lại đều nuốt vào bụng, nói không ra lời.
“Mắt ưng, ngươi có thể bắn chính xác hay không!”
Vừa mới nãy mà lệch đi một cm, chân ta liền thật sự bị huỷ hoại.
Hắn phớt lờ, thả súng xuống sau đó thần sắc càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm xung quanh ta, còn không đợi ta kịp phản ứng, lại thêm một phát bắn ra, dọa ta thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi.
“Mắt ưng, tiếp tục, xem ra thứ này sẽ lấp đầy bụng trước khi chạy trốn, khẳng định là nó sẽ lại đến.” Lão Yên ánh mắt sáng ngời ngậm điếu thuốc lá.
Mắt ưng hơi hơi gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Nghiêng người!”
Ta theo bản năng nghiêng người, viên đạn xướt qua eo khiến ta có thể cảm giác được sức nóng của viên đạn.
Ta quát: “Mắt ưng, ngươi có phải là có thù oán với ta hay không.”
Hắn ta căn bản là vừa kêu xong liền trực tiếp nổ súng, nếu ta chậm hơn một giây, giờ này eo ta hẳn là đã bị bắn xuyên qua.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau trốn?” Không biết sửng sốt bao lâu, Trần đội trưởng bọn họ đã thu dọn đồ đạc, “mắt ưng” bế ta lên liền hướng đông mà chạy.
Nói như vậy, bắn trúng rồi sao?
Ta một bên bị “mắt ưng” kéo chạy, một bên tò mò quay đầu liếc mắt, nhìn thấy một con bọ dày như cái thùng nước nằm ngay chỗ tôi vừa đứng, đầu tròn xoe, hàm răng rậm rạp đang ngoe nguẩy trong cái miệng đỏ như máu.
Lão Yên chạy cuối cùng sau khi nhặt cái xác của giun cát.
Sau này ta mới biết được thiết bị hồng ngoại này của Lão Yên là hàng bị lỗi, là thu thập được trong chiến tranh, bởi vì lần này sự tình quan trọng mới mang theo. Nói một cách dễ hiểu, mang thiết bị này thì tầm mắt sẽ bị lệch, ta nghe xong mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ cảm thấy chính mình dường như đã ở quỷ môn quan mà dạo qua một vòng……
Gió lớn hô hô thổi, tầm nhìn không đủ 5 mét, chúng ta chỉ biết không thể để gió cát phía sau đuổi theo, liều mạng mà chạy, cuối cùng lại bị mất phương hướng.
Ta mơ hồ có thể nhìn thấy Trần đội trưởng bọn họ ba người chạy ở phía trước, mà “mắt ưng” bởi vì vẫn luôn kéo ta, nên tốc độ bị chậm đi không ít.
Ta định bảo hắn không cần lo cho ta, kết quả ăn một miệng cát, liền đem những lời chuẩn bị nói nuốt ngược vào bụng, ta đành phải ngậm miệng mà cố gắng bước nhanh, không liên lụy đến hắn.
Trên đường chạy ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau gió lốc bọc cát đen kịt giống như cự thú đuổi theo, những con vật bình thường trốn trong cát bị rượt tản ra khắp nơi chạy trốn, không chạy kịp liền bị nuốt mất xác.
Ta không dám nhìn nữa, quay đầu hướng phía trước mà chạy, nhưng cát rất nhanh đã đuổi theo kịp, ta cảm giác được nó đang đập vào sau lưng đau đớn!
“Mau, nơi này có chỗ trốn!”
Lão Yên rống lớn một câu, “mắt ưng” tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, kéo ta đi vể phía trước giống như đang lau nhà.
Oanh……
Cát văng tung tóe, cả người ta đều bị chôn ở bên trong, nháy mắt đã trở nên hô hấp khó khăn.
Ta còn chưa kịp tuyệt vọng, liền cảm giác có một lực mạnh mẽ từ bên ngoài túm lấy, chỉ chốc lát sau ta liền cảm giác sức nặng trên người giảm bớt không ít.
“Mau nhổ cát trong miệng ra!”
Mơ mơ màng màng ta cũng không biết là ai đang nói chuyện, chỉ theo bản năng cùng lời hắn nói mà làm, cùng lúc đó ta lại cảm giác được mũi ta đang có người moi.
“Khụ khụ……” Sau một lúc lâu, ta cảm thấy khí quản xuất hiện một trận nóng rát đau đớn, cơ hồ muốn ho khan tới tim.
Khó khăn khôi phục lại hô hấp, ta lúc này mới phát hiện bản thân đang ở một kiến trúc bỏ đi, bốn phía đều là tường cũ nát, những người khác đều vây quanh ta, bộ dáng nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu tử ngươi nên cảm ơn mắt ưng, nếu không phải hắn đến cuối cùng đều không quên bắt lấy ngươi, ngươi hiện tại có thể là đã táng thân ở La Bố Bạc a.” Trần đội trưởng ha hả cười nói.
Ta nhìn lướt qua bên ngoài bức tường, chỉ thấy có bóng tối, nhưng gió gào thét lại cho thấy cát bụi vẫn như cũ đang hoành hành!
Nhớ tới sự ngột ngạt vừa rồi, ta liền biết Trần đội trưởng không nói dối, hướng “mắt ưng” mà nói lời cảm tạ.
“Ân, đều là huynh đệ cả, xong rồi, ngươi để rắn độc băng bó vết thương đi, ta đi một vòng.” “Mắt ưng” sang sảng cười vài tiếng, sau đó liền đứng dậy đi một vòng kiến trúc bỏ hoang.
Miệng vết thương dính đầy cát, “rắn độc” tốn rất nhiều công sức mới rửa sạch, cuối cùng cẩn thận băng bó rồi nói có chút nhiễm trùng, nhưng không thành vấn đề.
“Tiểu tử, mạng lớn a!” Lão Yên đột nhiên cười cười, ta ngoác mồm, mắt trợn trắng, nếu không phải ông ta, miệng vết thương này làm sao mà nhiễm trùng.
Đúng lúc này, “mắt ưng” đột nhiên hô to một tiếng: “Mọi người mau tới đây! Có phát hiện!”
Chúng ta tò mò nghiêng người đi qua, liền thấy ”mắt ưng” đang đi xung quanh một cục đá, hai mắt tỏa sáng bộ dáng tựa như phát hiện được thứ gì ghê gớm……