Nếu cuộc sống bình thường thì con cái báo hiếu cũng dễ. Nhưng tôi có gặp vài trường hợp này mà tôi gặp, cũng khó nghĩ. Các anh nêu quan điểm xem sao:
1. Kinh tế gia đình thường thường bậc trung: bố mẹ già có miếng đất, con cái tự lập ổn định. Đứa cháu đang học tiểu học thì bà nội bị ung thư.
Để điều trị thì bà nội bán miếng đất. Con trai và con dâu thay nhau nghỉ việc vào viện chăm. 1 thời gian thì hết miếng đất đó. Và con trai với con dâu, báo hiếu, bán luôn căn nhà hiện tại để lo cho bà nội.
Đứa cháu, lẽ ra học trường quốc tế, phải chuyển qua học trường công. Nhà riêng thành nhà thuê. Bố mẹ bị trừ lương thậm chí nghỉ làm...
Thế hệ tiếp theo thay vì hưởng 1 kết quả đào tạo cực tốt, 1 cuộc sống cực tốt, thì quay trở lại điểm xuất phát của ông bà nó ngày xưa. Đi làm thuê, ở nhà thuê, không có vốn vào đời.
2. Đổi lại không phải bố mẹ, mà là đứa con. Sinh ra bị não úng thủy, bị tim bẩm sinh... Phải vào Nhi 2 tuyến cuối. Nếu anh chị điều trị thì khánh kiệt kinh tế, bán nhà bán cửa mà chưa chắc đã khỏi.
Các anh chị có dám bỏ đứa con để dành kinh tế cho đứa tiếp theo không?
3. Cái này tôi gặp thực tế luôn.
Đứa con gái chuẩn bị lấy chồng, đang làm công nhân nhà máy Bắc Ninh lương 10 triệu, cày cuốc làm thêm được gần 15 triệu 1 tháng.
Bà mẹ cũng phát hiện ung thư.
Đứa con xin nghỉ để chăm mẹ. Trả lại lễ vật xin cưới vì không muốn liên lụy tới nhà trai.
Bà mẹ 1 ngày đẹp trời, uống thuốc sâu tự tử vì không muốn con mình cháu mình vì mình mà mất tương lai.
Các anh thử thảo luận công tâm xem.
Kinh tế nhà tôi khá so với xã hội, bố mẹ tôi mua bảo hiểm nhiều, mà khi nghĩ tới trường hợp đó cũng toát mồ hôi ra đấy.