Ung thư giai đoạn cuối

Kinh nghiệm/tâm sự từ người chị đã mất.

Bắt đầu phát hiện ở cuối 3 đầu 4, sau khi hóa trị và xạ trị đợt 1, khoảng 6 tháng sau xét nghiệm thì bị lại. Khi hỏi chị có muốn tiếp tục điều trị không thì chị quyết định ngưng, chị muốn tranh thủ khi sức khỏe còn đi lại được làm những việc mình thích. Chị nói không đáng khi cố bám víu để tự hành hạ thân xác mình ở những ngày còn lại.

Chị ra đi rất thanh thản. Chiều trước còn ngồi nói cười với tôi, qua đêm thì hôn mê, đưa về nhà khoảng vài tiếng thì mất. Vậy mà đã 6 năm rồi.
Ung thư thì không thanh thản đâu fen :( do phút cuối người ta kiệt sức không còn thể hiện được qua nét mặt . Bà già mình ngày đó cũng thế, nhưng mình vẫn tiêm đều 1 ngày vài ống morphin , sau giỗ đầu nhập vào bà chị kêu đau lắm này nọ , không tin cũng phải tin:censored:
Về ung thư có truyện "Amanza người bệnh ung thư'' ngày đó đọc khóc mấy lần =((
 
Ung thư là 1 căn bệnh quái ác, nó lấy đi dần đi những người thân của mình.

Năm mình 24 tuổi, từ SG ra HN chơi, đón bác gái đi khám sức khỏe về, thấy mắt bác đỏ hoe, khô cạn, nhìn xa xăm, 1 thằng sinh viên mới ra trường vô lo, ko biết rằng đó là ngày, bác nhận được cái giấy báo tử chờ sẵn, bác cũng chả nói gì với mình, ở lại nhà trọ chỗ mình 1 hôm rồi hôm sau về quê.
Bác trai thương bác, bán cả đồi chè, bán tất cả, để chạy chữa, nhưng chẳng thắng được số mệnh, chỉ kéo dài thêm được vài ba năm.
Căn bệnh ung thư của bác quái ác ở chỗ, không chết ngay, nó ăn từng tế bào trong người từ tay chân, thân thể, không thể đi lại, rồi lên đến não.
Lần cuối mình về thăm bác, là nó đã ăn đến não, bác nằm đấy , 1 người vô tri nói chuyện như một người bình thường, nhưng đó là khi tua đến các ký ức nằm trong não, và bác chỉ nói ra khi tế bào ung thư nó ăn đến noron thần kinh chứa ký ức đó.
Một thời gian ngắn bác mất. Bác nằm lại đó nhưng con cháu, họ hàng thì vẫn mãi khóc cho bác.
Đã bao năm qua,lần nào về thắp cho bác nén nhang ở mộ, mình cũng khóc.
Tết nào bà nội, cũng khóc khi thấy cảnh đoàn viên nhưng lại thiếu người.
Bố mình cũng nghiện thuốc trở lại từ sau đám tang bác, vì cái lạnh của miền bắc, vì cái buồn ở bệnh viện, ở nơi bác đi.
Tết năm rồi mấy bố con xin được 1 nhành cây sống đời, trồng lên mộ bác, nỗi đau chẳng thể nguôi ngoai..
 
Ung thư thì không thanh thản đâu fen :( do phút cuối người ta kiệt sức không còn thể hiện được qua nét mặt . Bà già mình ngày đó cũng thế, nhưng mình vẫn tiêm đều 1 ngày vài ống morphin , sau giỗ đầu nhập vào bà chị kêu đau lắm này nọ , không tin cũng phải tin:censored:
Về ung thư có truyện "Amanza người bệnh ung thư'' ngày đó đọc khóc mấy lần =((
Từ "thanh thản" tôi dùng ở đây là thanh thản trong tâm hồn vì chị đã chấp nhận buông bỏ tất cả, nên khi ra đi không có nhiều điều nuối tiếc.

Theo bác sĩ cho biết, trường hợp chị tôi di căn lên hướng não (chị bị ung thư vú) nên ở giai đoạn cuối ít đau đớn hơn di căn nôi tạng, thường thì lịm dần đi rồi mất. Bác sĩ chỉ tiêm cho chỉ 1/4 liều morphin khi cần.
 
Bố, mất năm 20 vẫn đang học ĐH năm 2-3 gì đấy, làm xây dựng, một ngày bình thường thì cảm thấy đầy bụng không tiêu, mua thuốc tiêu hóa uống thì vẫn không dứt, lúc đầu thì bs siêu âm bụng có khối u nhưng mổ và cắt được khoảng 2 năm thì chuyển thành K tụy, bắt đầu vào thuốc thì được vài hôm nhưng chịu không nổi kèm thêm bị tắc ruột, đưa vào bv bác sĩ mổ tắc ruột để có thể ăn uống lại nhưng K thì giai đoạn cuối, mổ về nhà được vài tuần dăm ba tháng gì đó thì mất.

Bác làm về sơn, một ngày nọ ho cảm thấy đau ở sau lưng đi khám thì xác định bị K phổi giai đoạn 3-4 gì đấy, một thời gian thì bs quyết định mổ nhưng rồi cũng không rõ như nào bị ảnh hưởng đến thị lực và mù, chiến đấu với K được khoảng 5 năm thì mất.

Bác ở nhà nội trợ, vừa mới gặp hôm cách ly đợt 1 hồi tháng 4 vẫn khỏe mạnh không bệnh lý nền, bẵng đi 1 tháng đợt cách ly thì nghe tin mất, chỉ quanh quẩn trong nhà nấu cơm cho gia đình, ho cảm thấy hơi khó chịu, đưa vào bv bác sĩ kêu nhập viện, xác định bị K phổi từ lúc phát hiện bệnh tới lúc mất 20 ngày.

K không từ một ai cả...
Má tôi phát hiện bị ung thư trực tràng ở giai đoạn 2, nhưng vì quá già nên chấp nhận "sống chung với lũ". Má mất tròn 100 ngày hôm cuối tuần rồi (nhưng tôi vẫn chưa thể về đeo tang được). Má mất vì tuổi già, không phải vì bệnh.

https://voz.vn/t/nhung-not-tram-mua-dich.77100/
 
Back
Top