Hôm này là tròn 20 ngày, vợ mình bỏ đi...
20 ngày sống lạc lõng, tạm bợ, vì đã quá quen với cuộc sống vợ chồng, quá quen với ánh mắt, nụ cười của vợ...
Quá quen cảm giác đi làm về, vợ chở con trên chiếc xe đạp điện tíu tít trước sân, đợi mình về để mở cửa...
Mình đã quá quen với việc mỗi ngày ngủ dậy, cái áo sơ mi trắng, cái quần được ủi phẳng phiu, cả đôi giày nữa, vợ đã đánh bóng và xếp ngay ngắn
Để rồi, tất cả tan vỡ cả, khi mình phát hiện ra vợ mình sống như vợ chồng với 1 người đàn ông khác cũng đã có gia đình, mình đã cố gắng vì con mong vợ mình chấm dứt mối quan hệ này, nhưng vợ mình lại chọn cách li dị và ra đi...
Cu con 2 tuổi rưỡi, chỉ biết bập bẹ nói vài chữ: mẹ ơi, mẹ đâu rồi, mẹ đi làm rồi, mẹ đâu rồi ba... chiều chiều lại ngồi ngẩn ngơ trước cửa nhìn xa xăm... bao nhiêu ngày rồi con không được ôm mẹ ngủ, bao nhiêu ngày rồi, con không được chạy ra đón mẹ đi làm về...
Hơn 10 ngày nữa thôi, là có quyết định li hôn rồi, ngày ra Tòa, nhìn em vui, mà lòng mình không gì tả nỗi, chỉ còn cách đặt bút ký đồng thuận ly hôn, để giải thoát cho em, được tự do bay nhảy cuộc đời mình...
Chỉ trách bản thân đàn ông con trai, gánh vác trách nhiệm nuôi con, mà tâm hồn yếu đuối, cứ si mê, luyến tiếc, không ăn không ngủ dằn vặt bản thân đến nỗi nhập viện, một mình tự cấp cứu lúc 1-2 giờ khuya, suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần, mà nguyên nhân có gì là ghê gớm đâu, chỉ là vợ bỏ mà thôi!!!
Đến lúc này, mình đã không còn trách móc gì vợ mình nữa, mình không thể sống cuộc đời của vợ mình, cũng không hiểu được những gì mà cô ấy đang suy nghĩ, đang muốn làm... Cũng không cầu quả báo, chưa bao giờ mình muốn thấy vợ mình đau khổ cả... Chỉ là, lòng không cam tâm nhìn người mà mình hết lòng thương yêu, tin tưởng đi xa dần... Nên cứ đau âm ỉ trong lòng, giờ chỉ còn cu con là động lực để mà tiếp tục sống thôi...
Đúng là tôi quá yếu hèn, các thím à...!