Chương này kể lại kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi và em, một thứ mà tôi luôn tìm kiếm sau này, và nhớ về nó mỗi lúc kí ức của em lại ùa về...
[Chap9]: Em bị ốm
Một kì thi bận rộn lại đến, tôi loay hoay ôn thi mấy môn khó nhằn cuối năm ba, những lúc như vậy tôi sẽ nói với người yêu của tôi một vài câu đại khái như sắp tới anh bận, có gì cuối tuần rồi anh rảnh rồi ghé qua em nha. Chuỗi ngày đó sao mà căng thẳng đến vậy, chuỗi thi cuối kì bận lút đầu cũng bởi vì hai năm đầu lười nên bị dồn vào năm ba. Lúc đó tôi đi học cả những lớp dự thính ban đêm để trả nợ mấy môn học lại, ban ngày thì học ở trường mấy môn chính khóa, số chỉ đăng kí đến gần 30 chỉ một kì
Dù vậy nhưng tôi vẫn tranh thủ gặp em khi có thể, đôi khi chỉ để thấy em cười là tôi lại vui.
Một ngày chủ nhật đầy nắng ở Sài Gòn, như thường lệ tôi sẽ chở em đi ăn sáng và mua ít thực phẩm cho một tuần bận rộn phía sau.
-Alo! Em à, anh đến rồi nè.
-Dạ em xuống liền, anh chờ em xíu nha.
-Ừa, anh đợi.
Em lúc nào cũng vậy, chạy ra lạch bạch như con vịt cầm theo mớ đồ chống nắng, mặt thì hớn hở như đứa trẻ được chở đi chơi vậy.
-Em thích ăn gì nào?
-Dạ bánh mì chảo
-Lúc nào cũng món đó cả
-Chớ có món gì khác nữa đâu - Mặt em xịu xuống
-Thôi nào, lên anh chở đi
Em nhảy lên xe, không quen thơm má tôi một cái, vòng tay ôm tôi
-Hì hì, em yêu anh
Em thích ăn bánh mì chảo, tôi thì sao cũng được nên thường dắt em đi ăn món này cho khỏe. Ăn xong chúng tối dạo quanh thành phố rồi đi siêu thị. Đi ngang hàng khoai mì, khoai lang các kiểu, em kêu tôi dừng lại để em mua ít khoai mì. Và câu chuyện tối đến bắt đầu, mình nghi ngờ con mụ bán đồ thiu lắm. Tối đó em đau bụng và bị nôn nhưng rồi hết, tôi nghĩ chắc ăn không hợp gì đó nên bị nôn, tôi chúc em đi ngủ vì trời cũng đã khuya, tôi học bài để sáng mai thi môn cuối.
Sáng mai thức dậy, tôi nhận được tin nhắn từ em
-Anh ơi, em ốm rồi
-Em bị sao đấy?
-Em sốt rồi, bốn giờ sáng em bị nôn, tiêu chảy nữa, em mệt quá
-Chết rồi em bị ngộ độc thực phẩm rồi
-Em nôn cả phòng tắm luôn rồi
-Tạm thời uống thuốc hạ sốt đi, chờ xíu anh qua
-Em không có thuốc hạ sốt....
Nghe đến đây tôi xót hết cả ruột gan
-Em nghỉ ngơi đi, anh qua liền, uống bù nước trước kẻo mất nước nhé.
Tôi lập tức ra khỏi chăn, vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi chạy đi mua thuốc với cả oresol cho em. Mẹ nó, hết tiền mới đau chứ, còn nhẵn hai trăm ngàn cuối cùng. Tôi chạy thục mạng ra siêu thị C
p mua ít trái cây và cháo nóng cho em. Tôi xin người ta cho tôi lên tính tiền trước vì lí do người bệnh, thấy vẻ mặt hớt hải của tôi, người ta cũng cho tôi lên đầu. Đang băng băng trên con đường 3/2 tấp nập, thì tôi cảm giác có gì đó không ổn ở cái lốp sau.
-Đ.má! Xui nó có mức độ thôi chứ, đừng nói với tao mày xịt lốp lúc này đấy.
Và theo định luật Murphy, nó chẹp bẹp cái lốp, không còn tí hơi nào. Tôi dắt xe chạy bộ như điên giữa trời nắng kiếm chỗ vá xe, đến vòng xoay dân chủ thì ơn trời có tiệm vá xe dọc đường. Trả tiền vá xe xong thì tôi móc sạch tiền túi ra trả, đã nghèo mà còn gặp eo
, còn đúng năm ngàn để gửi xe đi thi. Qua đến nơi, tôi gõ cửa, em hé mắt ra nhìn, vừa thấy tôi em chạy ra vòng tay ôm chặt vào tôi trong lúc tôi mồ hôi nhễ nhại, hai tay cầm hai bịch đồ ăn và thuốc. Người em nóng hổi, tôi đưa tay lên trán em
-Em sốt cao quá này, ăn cháo đi cho nóng, anh mới mua này, ăn để còn uống thuốc nữa nè.
-Anh ôm em đi, em mệt quá - Nói với cái giọng nũng nịu nhưng không ra hơi.
-Ăn đi cho lại sức đã này, nôn cả tối qua rồi còn gì trong bụng nữa đâu mà ôm
-Em ưa anh ôm em. Anh mát quá
-Thì em đang sốt mà ngốc này
Em của tôi hôm nay trông thật xơ xác, môi không còn hồng, da dẻ nhợt nhạt, tóc tai rối xù cả lên. Em bình thường xinh xắn dễ thương hồng hào bao nhiêu thì hôm nay tiều tụy hốc hác bấy nhiêu, chỉ một đêm thôi mà em đã khác hẳn thường ngày. Thấy em vậy tôi đau lòng lắm, tôi thương em nhiều hơn, tôi ôm chặt em vào lòng, người em không còn chút sức lực tựa vào người tôi rồi dụi đầu vào ngực tôi như con mèo con bé bỏng.
-Thôi nè, để anh đút cho em ăn hấy, lát anh còn đi thi nè
-Anh đừng nói nữa, lát em tự ăn được, ôm em đi, em thích lắm
-Cái đồ bướng bỉnh này
Em cười nhạt, ngước mắt lên nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ nhàng dù đôi môi em khô và tái đi nhưng vẫn rất đẹp rồi nhắm nghiền mắt lại.
-Hôn em đi, em khẽ nói
-Hôn xong là ăn nha
Em gật gật ra vẻ đồng ý, tôi đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào, khung cảnh lúc đó chẳng lãng mạn chút nào, hai đứa ngồi trước cửa phòng cạnh thùng rác, em thì mặc đồ bộ vậy mà trong kí ức của tôi, đó là nụ hôn tuyệt vời nhất của hai đứa.
-Anh ơi... Em hạnh phúc quá
-Anh đã ở đây với em rồi, không có anh em không biết phải làm sao cả - Em nói tiếp, nước mắt bắt đầu ngân ngấn trên mặt em
-Bạn em cùng phòng em đâu rồi
-Nó sắp đi học rồi, em ở một mình em tủi lắm
-Thôi mà có anh ở đây rồi, anh yêu em
-Em cũng yêu anh
-Nghe lời anh, ăn chút gì uống thuốc cho anh yên tâm nha
-Dạ nhưng anh ôm em thêm xíu nữa đi
Hai đứa cứ thế ngôi trước của phòng trọ thiếu ánh sáng như hai con mèo, mặc cho thời gian trôi đi. Một lúc sau em để tôi đút cho em ăn, ăn được ít muỗng cháo em không ăn nổi nữa vì mệt bụng, tôi pha oresol để sẵn cho em, dặn em uống bù nước và cho em uống thuốc hạ sốt.
-Giờ anh về trường thi đã kẻo trễ, em nằm nghỉ ngơi nha, có đói thì múc ít cháo ăn.
-Dạ anh đi đi kẻo trễ, em tự lo được mà
-Ừ, lát thi xong anh qua lại
-Dạ. Hì hì
Kéo chăn lên đắp cho em xong xuôi, tôi chạy thật nhanh về trường để thi môn cuối. Môn này khó nhất trong các môn tôi từng học, thi tự luận 90 hay 120 phút gì đấy. Tôi vào phòng thi trễ 20 phút, may mà giám thị vẫn cho vô thi. Tôi làm bài không tốt cho lắm và biết chắc là tạch môn đó rồi. Thi xong tôi ra khỏi phòng thi, chợt nhớ cái ví tiền đang trống không, tôi gọi điện cho thằng Hiếu - một thằng bạn hay chơi thời đại học:
-Alo! Mày đang ở đâu đấy?
-Tao mới ra khỏi phòng thi, làm bài được không mày?
-Thôi bỏ qua đi, tao có chuyện muốn nhờ mày, cho tao mượn ít tiền đi, tao có việc nên tiêu hết tiền tháng này rồi
-Ok, vậy ra trước B4 đi, tao chờ mày
-Ok.
Mượn được nó hai trăm ngàn phòng thân, tôi chạy vội sang trọ em để kiểm tra sức khỏe của em. Lúc tôi qua, của mở hé nên tôi nhẹ nhàng đi vô phòng, em đang ngủ ngon lành, gương mặt em nhợt nhạt nhưng vẫn xinh xắn, đôi môi chúm chím đáng yêu biết nhường nào. Ngắm người con gái tôi thương một hồi, tôi hôn má em, em mơ màng tỉnh giấc và nhanh chóng mỉm cười khi thấy tôi. Tôi đưa tay lên trán và cổ em để kiểm tra:
-Vẫn còn sốt, em đỡ mệt chưa
-Dạ em còn mệt lắm, nhưng mà có anh ở đây với em rồi!
Nói rồi em mỉm cười rồi vòng tay níu cổ tôi xuống nằm lên người em
-Anh làm bài được không?
-Anh vô thi trễ, chắc kì sau học lại
Mặt em lại xịu xuống:
-Do em mà anh trễ thi rồi
-Không có gì đâu, bỏ qua đi em. Em đói chưa, anh hâm cháo em ăn nha
-Dạ, anh hâm đi
Hâm cháo xong, tôi đút em ăn, cháo nóng nên tôi dùng miệng làm nguội như mấy người mẹ hay chăm con. Tôi giặt luôn đống áo quần bị dơ hôm qua của em khi bị nôn. Xong việc, tôi ra nằm với em, em kê đầu lên vai tôi thủ thỉ:
-Em cảm ơn anh nha, em không biết sao em bị ngộ độc nữa
-Người yêu mà có gì mà phải cảm ơn, chắc là hôm qua ăn linh tinh với anh đấy
-Dạ
-Coi nằm nghỉ đi kẻo mệt, tối qua không ngủ được phải không?
-Dạ, mà anh có thương em không
-Hỏi ngốc, không thương em anh ở đây với em chi vậy?
Tôi hôn lên trán em và kéo em vào lòng...
"Và anh sẽ luôn thương em ngốc ạ, cho đến tận bây giờ, em sẽ mãi không biết đâu"