Mình đang ở Đức, qua đc 3 năm rồi, trước đó ở VN mình làm cho 1 cty nước ngoài và sắp lên cỡ giám đốc phụ trách cty, lương còn cao hơn bây giờ ở nước ngoài, công việc chủ động, không áp lực nhiều do ban giám đốc ở cty mẹ chỉ đầu tư là chính chứ chưa đòi doanh số...
Ở VN mình cũng mới mua nhà đc 3 tháng, vợ cũng đi làm quản lý ở 1 công ty VN khác, thu nhập khá.
Nhà có con cho đi học mẫu giáo, trường QT và mình cũng có ý định cho nó học QT cho đến khi đi du học luôn.
Về nhà thì có 1 cô giúp việc, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn và đón con cho, 2 vc đi làm về chỉ việc ăn cơm rồi đi chơi phố, hoặc đi ăn ngoài, coi phim...
Tất cả chi phí trên đều do lương vợ cover hết, lương mình chỉ để tiết kiệm trả tiền nhà, gom tiền mua đất và để dành đi du lịch hàng năm.
Nhưng minh vẫn bỏ hết và dẫn cả nhà đi. Vì:
1. Giáo dục quá nát, việc cho con học QT chỉ là giải pháp tình thế và mình không biết có đủ sức theo đến khi con học ĐH không, nếu dở dang nửa chừng thì con ra trường công học càng dở dang.
2. Đạo đức xã hội xuống cấp trầm trọng.
3. Văn hoá càng ngày càng lùn đi, nghệ thuật, văn chương... Lụn bại và hài nhảm, giải trí rác lên ngôi.
4. Y tế càng ngày càng tệ, bệnh lặt vặt thì mua BH tư, vào BV tư thì dịch vụ tốt, nhưng nặng 1 chút là phải BV công và chịu cảnh quá tải, hoặc phải đi nước ngoài.
5. Môi trường ô nhiễm. Lên núi sống thì đỡ, nhưng lên núi thì sao mà đi làm, sao con đi học, sao dùng đc dịch vụ ở TP?
6. Thực phẩm, nước bẩn. Ăn bất cứ cái gì vào mồm đều lo ngai ngái, xung quanh mình có rất nhiều người ung thư, trong gia đình nhà vợ đã có 3-4 người chết vì ung thư trong vòng 5 năm trở lại đây.
7. Chính quyền tham hối lộ, nhũng nhiễu dân. Điều này chẳng biết khi nào ăn sâu vào trong máu dân VN, dân thường "sợ" cảnh sát ??? Đụng tới hành chính thì lên bờ xuống ruộng??? Mình làm cái KT3 ở SG thôi mà cũng tốn ko biết bao nhiêu là thời gian và tiền bạc cho bọn cskv....
8...(còn nhiều)
Khi qua đây, mình đi làm nhân viên văn phòng, ngày làm tầm 6 tiếng, còn lại là về nhà chơi với con, dẫn cả nhà đi dạo, đc chăm sóc gia đình... Công việc và gia đình hoàn toàn tách bạch. Những điều tốt đẹp khác thì mọi người đã nói rồi, mình nói thêm những điều khó khăn ở đây:
1. Nhớ quê hương. Cuộc sống ly hương là do mình chọn, nhưng sao mà không nhớ đc, bạn bè, người thân, ly cafe góc phố quán quen, ổ bánh mỳ, tô bún bò buổi sáng...
2. Bị phân biệt đối xử. Ở EU việc này rất ít, nhưng cũng có, vì mình là người nước ngoài thì dân bản xứ đề phòng, giữ khoảng cách là điều tất nhiên. Điều này giảm rõ rệt và biến mất khi mình chủ động chào hỏi và nói bằng ngôn ngữ của họ.
3. Khó khăn trong việc giáo dục con cái về tiếng Việt, lịch sử, văn hoá Việt. Con mình chỉ sau 1 năm đã nói tiếng Đức ầm ầm và mình phải đặt luật chỉ đc dùng tiếng Việt khi ở nhà và nói chuyện với mình, chưa biết về mặt văn hoá VN sẽ dạy thế nào.
4. Khó khăn để hoà nhập về ngôn ngữ, văn hoá, bạn bè...
Tạm thế đã.