[Review] Nghề cho thuê xe máy

Hello các thím!

Tôi là @con_ech_KrongNo chính chủ, là người viết review này vài năm trước ở Voz cũ. Có đợt chủ quan, đặt password là abc123, nên bị má kia lấy mất tài khoản. Tôi xin mỏi mồm cũng ko lấy lại dc. Nên tôi chuyển qua acc này, chia sẻ và bổ sung tiếp những câu chuyện về nghề cho thuê xe này.

Tôi tách các truyện theo từng post cho tiện theo dõi nhé.


.............

NGHỀ CHO THUÊ XE MÁY


Nhân dịp CA vừa tóm xe, tôi buồn như bị chó cắn. Xin chia sẻ với các thím những vui buồn trong nghề.


Nhà tôi sát sân bay Liên Khương. Lượng du khách bay đi Đà Lạt ngày càng đông, thấy có tiềm năng nên từ vài năm trước tôi đầu tư vài chục chiếc xe máy cho khách thuê. Cũng như mọi ngành nghề khác, nghề cho thuê xe máy cũng có lắm vui buồn.


Để thuận tiện cho khách thuê, tôi chỉ chụp hình một loại giấy tờ tùy thân và đối chiếu với tài khoản Zalo/FB, ok là giao xe luôn. Lần sau, nếu khách có thuê tiếp thì coi như đã là khách quen, cứ alo là có xe, không giấy tờ. Thanh toán sau, không cần đặt cọc gì cả, hoặc cọc vài trăm ngàn tượng trưng cho khách có trách nhiệm chạy xe cẩn thận. Vì đặt cọc tiền này kia thì yên tâm cho tôi nhưng ko tiện cho khách, tôi đã thử làm và đa phần khách ko thích đặt cọc. Khách chủ yếu thuê ít hơn 3 ngày nên cũng ko làm hợp đồng. Xe tôi giao tất nhiên ko có cavet gốc, chỉ có bản sao và bảo hiểm thôi. Tôi chấp nhận những rủi ro, coi như là đặc thù của nghề.


Trường hợp đau nhất là bị lừa lấy mất xe. Nói chung đủ kiểu scam, phổ biến nhất là giả CMND. Có trường hợp nhìn mặt hoàn toàn khác CMND, tôi thắc mắc thì nó kêu CMND làm từ hồi nhỏ, nay dậy thì thành công rồi thì phải khác chứ. Có trường hợp nó đưa CMND cũ, sau khi nó đã làm thẻ CCCD. Có trường hợp nó lấy CMND ở đâu đó rồi dán hình nó vào. Có thằng thì nó bỏ CMND cmnl. Thời gian đầu ko cẩn thận, tôi bị dính suốt. Hiện tôi đang giữ gần chục cái CMND/thẻ SV/thẻ Nhân viên, tương đương số xe bị lừa mất.

Sau này có kinh nghiệm, chỉ cần trao đổi, nhìn mặt, nhất là ánh mắt là tôi có thể đoán 80% âm mưu lừa đảo. Nhưng thỉnh thoảng tôi bị ngu đột phá, thì lại bị lừa. À từ khi có thẻ CCCD mẫu mới thì tỷ lệ scam giảm hẳn.

Chuyện nữa là với CSGT. Thuê xe thì ko thể giao cavet gốc, nên rắc rối cũng từ đó. Thường thì Đà Lạt là TP du lịch nên các anh cũng ít vịn, nhưng thỉnh thoảng có chú trẩu chạy vi phạm luật, lúc bị tóm sẽ lòi ra cái lỗi xe ko mang giấy tờ gốc. Tôi là chủ xe, đương nhiên sẽ bị dính. Nếu xui thì một tháng cũng vài vụ.

Có lần một ku thuê xe, nhưng sau đó lại cho thằng em chạy, thằng em tông xe vào người khác, nó cũng gãy chân, thằng này đâu 14-15 tuổi. Thế là xe nát, tiền phạt CA, tiền bồi thường cho chị bị xe tông, tiền cho ông nhõi kia nằm viện. Cho thuê xe 2 ngày dc 300k (danh nghĩa), mất mịa nó 8 củ, giam xe 1 tháng. Sau về sửa xe mất 3 củ rưỡi nữa. Qua nhà nó đòi, tý nữa bị bố nó đấm cho.
............
Lần khác, bọn Tây lông thuê 4 xe đi vào đường cao tốc (cấm xe máy). Pikachu tóm, bọn nó gọi tôi lên. Làm luật cho nhanh, 4 xe cũng mất 4 củ, ko thì giữ xe, vì xe ko mang giấy tờ gốc, lái xe ko có giấy phép, người nước ngoài phạm luật. Bọn Tây bảo hết tiền, chỉ trả 2 củ. Bố mấy thằng Ngú rách. Pikachu thì giục nhanh lên, tao lập biên bản rồi thì hết xin xỏ.

Cái thứ ba gây ức chế là chuyện đặt xe cho vui miệng. Có thằng đặt 2 chiếc xe, mang gấp ra sân bay cho anh. Hỏi lại kỹ, tối rồi, trời mưa phùn nữa, anh có chắc chắn thuê ko. Vẫn ok, anh thuê. Nhưng mang xe đến sân bay, alo thì thuê bao. Lại thất thểu lôi từng xe về.

Có ông thì book trước cả tháng, nhất quyết kêu giữ cho đoàn anh chiếc 4 xe AB mới nhất, thuê dài ngày. Mình cũng giữ, ai hỏi thuê cũng kêu có người đặt rồi. Đến ngày thuê thì gọi lại kêu huỷ vì lí do abc...

Có khách thì lúc đầu tính đặt xe thật, nhưng đến sân bay thì đổi ý, muốn đi taxi, bus, xe khách... Người lịch sự thì xin lỗi, mong thông cảm. Có người còn đưa tôi 50-100k cafe cho công mang xe ra (tất nhiên tôi ko bao giờ lấy).

Chuyện nữa là tiền bạc. Đa số khách đi du lịch thì chi tiêu rủng rỉnh, nhưng cũng lẫn lộn vài thành phần kẹo kéo. Vì thanh toán sau nên có đủ kiểu chây ì, đòi giảm giá, bớt tiền. Chê xe xấu, chê đường xấu, chê Đà Lạt éo đẹp như quảng cáo, chê thời tiết như kẹt...

Tôi chia sẻ theo từng truyện cho dễ theo dõi.






















.......

TẠM KẾT

Chuyện tôi chia sẻ lặt vặt, ko đầu ko đuôi, các thím đọc chơi, khi rảnh tôi viết tiếp. Công việc cũng bận, mà tôi viết trên dt nên cũng mất thời gian. Vợ thấy tôi cứ hí hoáy viết, thỉnh thoảng còn tự cười một mình nên sinh nghi, mấy lần đòi kiểm tra dt rồi.

Sau nhiều năm làm nghề, tôi cũng rút ra được kha khá quan sát. Khách miền Bắc thì thích xe mới, xe đẹp, nói chuyện kỹ càng. Khách miền Trung, nhất là Quảng Nam thì chỉ cần giảm giá một chút thôi là ok. Khách miền Nam thì xe nào cũng được, nhưng thường ko đặt trước, đến nơi mới alo thuê xe. Người trẻ thì ưu tiên xe mới đẹp, người già thì thích xe nào đi an toàn là được.

Những người tới đây công tác thì xe nào cũng được, miễn sao rẻ. Có anh thuê cái xe 100k thôi nhưng kêu ghi hóa đơn X2, để thanh toán cho công ty.

Các bạn trẻ tuổi đi du lịch, có nhóm bạn sắp xếp hành lý rất gọn, chỉ 1 balo là đủ, nhưng có nhóm bạn thì chắc tính mang cả Sài Gòn lên Đà Lạt! Hai người mà mang 2 vali to kí gửi, 2 balo/vali xách tay. Lúc đó tôi phải phụ cột hành lý sao cho còn đủ chỗ cho 2 người ngồi, rất khổ sở.

Đám dân anh chị nhìn sợ sợ thế thôi nhưng lại rất sòng phẳng, tiền bạc thoải mái. Các cháu càng nhỏ tuổi thì càng thích Sirius 50 up 110 dọn kiểng, thuê được xe rồi là 100% gỡ 2 gương cất trong cốp, có ku còn cả gan đi sơn lại mâm xe.

Tây lông thì chia làm 2 versions:
  • Tây lông this: hàng real, mới qua Việt Nam lần đầu hoặc VN là một điểm trong hành trình của họ, thích xe Win và Nouvo. Nhiều đứa cứ khăng khăng chỉ đi Nouvo 2 thôi, dù tôi bảo xe đó giờ ra viện bảo tàng có nhiều hơn. Đám này đa phần lịch sự, ko bao giờ chê xe, và mỗi đứa chạy một chiếc, ko ai chở ai; xe phải có baga và dây thun để cột đồ. À họ ko liên hệ qua Facebook, chủ yếu thấy xài Whatsapp.
  • Tây lông that: hàng phake, đám này có lẽ đã ở VN đủ lâu để hấp thu tinh hoa trời đất Việt nên rất kẹo kéo, khó tính. Vụ thuê xe nào gặp rắc rối mà liên quan tới yếu tố nước ngoài thì 100% là đám này. Luật lá bọn nó biết cả nhưng vẫn vi phạm : chạy quá tốc độ, lấn line, đi vào cao tốc... Khi bị túm thì giả bộ ú ớ bất đồng ngôn ngữ. Tiền bạc thì tính từng xu. Có lần bị té, xe trầy hết một bên, nó cố tình chờ đến khuya mới trả xe để tôi ko phát hiện. Nói chung có nhiều trick, bữa rảnh tôi sẽ nói rõ hơn bọn này. Tuy vậy, bọn nó vẫn là khách hàng của mình, nên dù không ưa, tôi vẫn cư xử bình thường, ko dám chửi vì bọn nó giả ngu thôi, chửi tiếng Việt nó hiểu hết, nó review cho 1* thì tôi húp cháo.

Tàu Hàn Nhật Đài thì chỉ đi xe tay ga, cực kỳ đúng giờ, nếu ko biết tiếng Anh thì sẽ nhờ nhân viên người Việt đặt xe trước. Các phượt thủ ĐNA như Malai, Thái cũng hay qua đây (vì giờ Đà Lạt có đường bay thẳng tới mấy nước này). Đám này thường hỏi han rất kỹ, thường có tâm lý cảnh giác với các dịch vụ ở VN.

Các quý ngài tiểu lục địa Ấn Độ thì phải xếp vào một ngôi đền riêng, nhất là mấy anh đã ở VN đủ lâu. Tôi sẽ dành riêng cho mấy anh này một post trang trọng.

.....
Có vui có buồn, tựu chung là nghề này nhàn, kiếm ăn được. Đầu tư ban đầu khá lớn, hầu như tôi mua xe mới, nhưng sau đó thì khỏe, chỉ thay dầu nhớt, vỏ xe, nhông sên, lọc gió lọc nhớt, vệ sinh kim phun, họng ga.... Với lại nữa là phải chịu khó, giao nhận xe đi lại bất kể thời gian.

Xe nhiều, sửa nhiều nên có tiệm ruột, xe bị sao cứ quăng ra đó, nào xong thì lấy. Nhưng mà đó là khi xe bị hư lớn, còn các việc lặt vặt như thay vỏ, thay nhớt, lọc gió, đèn, kiếng thì tôi tự mua đồ về làm, rẻ hơn nhiều mà mình cũng hiểu xe hơn. Tôi mua nhiều đồ đến nỗi shipper quen như người nhà. Hầu như ko cần alo gì nữa, cứ tới nhà, nếu ko gặp thì vứt cục hàng đó, tôi chuyển khoản sau. Con chó nhà hàng xóm kế bên rất dữ, gặp tôi nó thỉnh thoảng còn sủa, nhưng lại vẫy đuôi quắn đít khi gặp anh shipper. Dù anh này chạy Winner, ko phải Ex nhé.

Thời gian đầu thì ngu nên hay mất xe, nộp phạt CA kha khá. Giờ thì chỉ mất tiền vụ khách chày cối là nhiều, thỉnh thoảng gặp mấy chú đi xe phạm luật nữa. Khách đông nhất vào cuối tuần, trong tuần thì lai rai. Tôi làm nhiều nghề, cho thuê xe chỉ là kiếm thêm thôi, nên với tôi nghề này cũng ko áp lực gì.

Quan điểm của tôi là mình làm dịch vụ, lần đầu gặp là để kiếm mối, lần sau gặp mới là kiếm lời, nên khách cũ tôi rất rất ưu tiên. Tạo điều kiện tốt nhất cho khách, rủi ro đẩy về phía mình cũng được, chấp nhận đó là đặc thù của nghề. Vì thế nên Hợp đồng, cọc cạch này kia, bây giờ tôi vẫn ko làm. Họ lên Đà Lạt đi du lịch, đi công việc mà đẩy rắc rối cho họ nữa thì cũng tội. Cố gắng tích lũy kinh nghiệm, làm sao mà chỉ nhìn, chỉ trao đổi thôi mà cũng phân loại dc khách. Tôi giờ khá có nghề vụ này, chỉ dở lúc gặp mấy em trẻ trẻ đẹp gái, lúc đó lại ngu đột phá. Tôi ko cho các cháu dưới 18 tuổi thuê, ko cho thuê Ex, Raider, Winner.

Tính tôi cũng nhát, nên có muốn hổ báo mà cũng ko nổi. Có bận bị lừa xe nhiều quá, tính đi xăm rồng phượng, mà đọc mấy bài báo nói chuyện đau đớn khi xóa xăm, sợ quá lại thôi.

Nói qua thì tôi là Vozer giữa 3x, cũng ăn học đàng hoàng nhưng giờ thì làm đủ thứ để kiếm ăn. Tôi tiến hóa thành Winner dc vài năm nay, từ khi bỏ SG, bỏ nghề về quê. Trang của tôi là "Xe máy Lam'Bike", các thím search Google hay Facebook là thấy. Nếu bay tới Đà Lạt mà cần thuê xe máy thì liên hệ tôi nhé.
chúc thím sức khỏe nhé. e chấm cái có cơ hội vào trong ý chơi thì book 1 xe đi thử.
 
đen thế bác
Xgy6cGj.png
 
bác cho thuê xe có gắn định vị ko bác
Mấy cái tay ga đắt tiền thì mình gắn bộ định vị Viettel; mấy cái xe rẻ thì ko gắn. Nhưng mà toàn chém gió là xe nào cũng gắn, bạn đi đâu tôi cũng biết, để nắn gân khách nào có ý định nhảy xe :)))

đen thế bác
Xgy6cGj.png

đen quá thím, mé dính toàn quả án drama thế trời đất.
Cứ nghĩ gặp khách VIP nhưng hóa ra là tội phạm loại VIP. Xui coi chịu thôi thím!
 
Bữa giờ toàn thảm, nay tôi chuyển qua truyện khác cho vui tươi xíu nhé!

..............


DUYÊN


Cho thuê xe là nghề tay trái, còn nghề tay phải của tôi là mảng nông nghiệp. Đây là một trong những sản phẩm của farm: Trái dâu tằm!

KMilWuw.jpg


Mùa thu hoạch dâu tằm cần nhiều nhân công, khi đó thì đi thuê. Vùng tôi chuyên canh lagim (legumes) nên nhân công luôn sẵn, họ tổ chức thành đội nhóm khá chuyên nghiệp. Báo số lượng người + loại công việc + giá ngày công cho họ trước khoảng một ngày thì cần bao nhiêu người cũng có.

Trong đám người làm công cho tôi nhiều năm qua, có một con nhỏ người đồng bào K'ho khá đặc biệt, tên Ha Sin. Ngoại hình nó thì bình thường thôi, có điều là nó nói tiếng Anh mọi lúc mọi nơi. Hồi đầu mặc dù câu được câu mất, nhưng nó nói tự nhiên, và líu lo suốt ngày. Mấy người làm cùng bảo rằng nó có ước mơ đi nước ngoài, mà do nghỉ học sớm; nhà nghèo nữa, ko có tiền ra trung tâm nên giờ nó tự luyện. Nó huyên thuyên nhiều quá mà người đi làm công thì có mấy ai biết tiếng Anh đâu, còn lo kiếm ăn từng bữa, ai rảnh mà tiếng anh tiếng em. Thành ra mọi người cứ cho rằng nó là đồ chập mạch.

Hồi mới gặp tôi, nó cũng yêu cầu tôi giao tiếp với nó bằng tiếng Anh. Tôi bảo mày bị dở người à? Đây là vườn dâu tằm, chứ có phải trung tâm Anh ngữ đâu. Mà anh thuê mày đến để hái dâu chứ có phải để luyện tiếng Anh tiếng Pháp đâu. Thôi dẹp, làm việc đi!

Chắc anh ko biết nói tiếng Anh chứ gì. Thế mà mọi người cứ bảo anh giỏi lắm - nó vừa làm vừa lẩm bẩm.

Ơ cái con này, mày coi thường anh à? Tự ái nổi lên, tôi bắn vài câu chửi tiếng Anh. Nó chỉ chờ có thế, cười phá rồi bắt thóp tôi luôn. Xong nó chỉnh đốn là giọng tôi phèn đậm chất Đông Lào, nói ngang phè phè. Tôi cãi lại, nhưng mà vụ này thì tôi ko thắng được nó rồi. Xưa tôi cũng có Du học, mà lâu quá rồi nên giờ chỉ đủ giao tiếp thôi chứ bảo accent với emphasize thì chịu. Trong khi nó đang hừng hực rèn luyện hàng ngày. Thôi thua nó vậy.

Mọi người nhìn 2 đứa tôi, vừa cười vừa lắc đầu, chắc họ nghĩ tôi cũng man mát ngang con bé đồng bào này....

Sau này dần cũng quen, mỗi lần gặp là 2 anh em cũng trao đổi qua lại bằng tiếng Anh. Trình tiếng Anh của nó lên thấy rõ. Trong khi của tôi thì có xu hướng cắm đầu như Bitcoin.
............

Bận có thằng Tây alo đặt thuê xe. Thằng này là Tây lông mà dài dòng vl. Ngoài chuyện thuê xe, nó còn yêu cầu thêm một bạn đồng hành traveling companion để tìm hiểu sâu về văn hóa bản địa. Rồi tiếp theo nó nói một tràng gì mà tôi nghe ko hiểu; cái éo gì mà liên quan đến healing chữa lành chữa rách nữa á.

Tôi thì cốt cho thuê được xe nên giả ngu ra vẻ hiểu chuyện, cứ à ừ mặc cho nó huyên thuyên về physical healing, soul healing rồi mediation, spiritual cái quần què gì đó. Còn yêu cầu về bạn đồng hành thì tôi tính kêu mấy đứa tourguide, có mà đầy, đám này hót còn hay hơn khướu. Thế là chốt deal! Tôi nhắn nó số Whatsapp mấy đứa tourguide, bảo bọn mày tự contact với nhau nhé. À nó tên Paul, dân Pháp nhợn!

Tới ngày giao xe, nó đi xe Thành Bưởi tới trạm Đức Trọng rồi đi xe trung chuyển qua nhà tôi lấy xe. Giao xe xong, tôi mới hỏi là đã tìm được bạn đồng hành chưa. Nó bảo chưa, vì những tourguide mà tôi giới thiệu không hiểu đủ về văn hóa bản địa để có thể chia sẻ phương pháp chữa lành. Nó sẽ tự đi tìm trên những chặng đường sắp tới. Ok thế thì kệ con mịa nhà mày. Chữa lành với cả chữa què; Tây lông mà cũng dẩm như mấy mợ Đông Lào, rõ lắm chuyện...

Thằng Tây lông thuê xe đến hôm thứ ba thì có chuyện. Bữa tôi đang trên vườn thì nó alo, kêu là đang gặp rắc rối trong bản người đồng bào. Tôi hỏi là vấn đề gì, nó nói lòng vòng mãi tôi ko hiểu, gì mà có người bảo lãnh hay không trả đúng tiền gì đó, nên xảy ra tranh cãi. Tôi bảo thế traveling companion của mày đâu. Nó bảo nó chưa tìm được, nên mới gọi tôi.

Tôi bảo tao cho thuê xe; tao hỗ trợ sửa xe, cứu hộ khẩn cấp khi xe có sự cố thôi chứ tao ko cung cấp dịch vụ hỗ trợ đánh ghen, cãi lộn! Nó bảo nó hiểu, nhưng mà giờ nó chưa tìm được bạn đồng hành, nên phiền đến tôi. Tâm thế nó đang bị thương tổn, làm ơn!

Nói vậy thôi chứ lát sau tôi cũng chịu giúp nó. Tôi bảo nó đưa dt cho mấy ông đồng bào, tôi thương lượng cho. Mấy cha đồng bào này ở Tutra, cách nhà tôi tầm 20 km, giọng Kinh lơ lớ, nói đi nói lại một hồi tôi mới hiểu. Đại khái là thằng Paul này phát quà bánh kẹo cho bọn nhỏ đồng bào chăn trâu; xong ko biết vì lý do gì mà mấy đứa nhỏ ăn xong bị đau bụng, có đứa còn bị ói. Thế là tụi nhỏ báo phụ huynh túm cổ thằng Paul lại. Giờ phải có người bảo lãnh thì bọn nó mới cho thằng Paul về.

Tôi mới bảo thằng này Tây lông đi du lịch thật đấy, ko phải người xấu đâu. Sự cố ngoài ý muốn, có gì tôi bảo lãnh cho nó. Nhưng ông đồng bào kêu là người Kinh không đáng tin, ko bảo lãnh được. Ơ hay, ai ko biết chứ tôi đây 100% đáng tin, thề có Giàng! Nhưng họ vẫn không chịu.

Thế bọn mày cần ai bảo lãnh? Ko lẽ kêu bố mẹ cô dì chú bác thằng Paul từ Pháp qua đây bảo lãnh à? Bọn mày làm quá là tao báo Công an. Đồng bào thôi chứ thổ dân cũng phải sống theo Pháp luật. À quên, thế tao kêu một đứa đồng bào khác bảo lãnh thì ok ko? Đám kia nói vậy thì được. Ok luôn!

Ha Sin ơi, ra đây anh nhờ chút việc! Mày chạy vào trong Cambutte một lát giúp anh. Xong tôi kể sự tình cho nó, bonus thêm đây là dịp tốt để mày practising English. Nó hồ hởi nhận lời ngay. Nhưng anh vẫn trả đủ ngày công chứ? Ừ anh trả đủ, đi lẹ đi. Xong tôi báo thằng Paul là có người vào tận nơi giúp, ok chưa.

Chưa đầy một tiếng sau, thấy con nhỏ đã chạy xe máy ra. Tôi hỏi việc thế nào, nó bảo xong rồi anh. Thế thằng Tây đi đâu rồi. Nó chỉ ra chỗ gốc cây sầu riêng, anh Paul đang chờ ở kia. Ơ ngon, con nhỏ được việc đấy. Tôi vẫy thằng Paul lại, nó cảm ơn rối rít, xong rồi nó bảo đã tìm thấy được traveling companion. Ai á, ko phải con Ha Sin chứ? Hai đứa nó nhìn nhau, nhìn tôi cười. Á à, bọn này hay đấy, mới thế mà đã chim nhau.

Con nhỏ xin tôi nghỉ luôn thời gian còn lại trong ngày nhưng yêu cầu tôi vẫn tính đủ ngày công, còn thằng Tây thì xin trả xe thuê luôn. Thế là tôi thiệt kép rồi, vừa mất người làm, vừa mất mối thuê xe. Nhưng nghĩ cũng đúng, Ha Sin nó là người bản địa, đúng mẫu thằng Tây lông đang tìm kiếm để healing. Trong khi đi với thằng Paul sẽ là dịp rất rất tốt cho con bé luyện tiếng Anh. Thằng Pháp nhợn này nghe chừng vốn tiếng Anh cũng thường thôi, nhưng rõ ràng so với accent phèn của tôi thì nó ăn đứt.

Sáng hôm sau, con bé nhắn tin là xin tôi nghỉ buổi sáng, để đưa thằng Paul đi thăm thú tiếp, chiều nó sẽ đi làm. Tôi bảo sao ko nghỉ nguyên ngày, chơi cho đã. Nó bảo dù nửa ngày thì vẫn phải đi làm còn kiếm tiền. Mày ngu lắm em ơi! Thằng này nhìn bẩn bẩn thế thôi chứ nó đầy tiền, bữa hôm anh chụp hình cái passport, thấy trong ví của nó có cả xấp tiền mặt. Mày giúp nó, nó phải trả phí là đương nhiên. Cứ bào mạnh vào. À nữa nó là dân Pháp nhợn, bọn này simp chúa. Tranh thủ mà đào đi, nghỉ nguyên ngày đi em.

Con nhỏ vâng dạ, thế là ngày hôm sau nó nghỉ nguyên ngày thật. Nhưng chắc tôi khuyên nhủ hơi quá đà, 3 ngày tiếp theo nó cũng nghỉ nữa. Thôi xong, dính nhau rồi. Ngày thứ năm, nó đi làm lại. Tôi bảo chán nhau rồi à, tỉnh lại mà hái dâu đi em, đừng mơ mộng. Nó bảo anh Paul về Sài Gòn sắp xếp công việc, tháng sau sẽ lên lại. Mơ đi em, nó lừa đấy. Mày còn dại lắm. Thôi tiếp tục hái dâu và luyện tiếng Anh với anh mày thôi. Nó bĩu môi, xổ vài câu tiếng Anh chê bai tôi.

Nhưng ko cần chờ đến một tháng, tầm 1 tuần sau, Ha Sin lại xin nghỉ làm. Tôi bảo nhà có việc gì à mày. Nó bảo ko ạ, anh Paul lên chơi. Úi, thằng Tây này gớm ăn đấy, nó lên mà ko thèm thuê xe tôi. À mà cũng đúng, 2 đứa nó đu nhau rồi thì đi xe con Sin, cần gì thuê xe tôi nữa. Tôi mất một mối làm ăn, còn chúng nó chính thức thành một cặp....

Mùa dâu tiếp theo, tôi alo hỏi là mùa này có làm cho anh không. Sin bảo dạ không anh, em đang đi học nghề nail và tóc. Ừ thôi vậy cũng tốt, có cái nghề, sau này cuộc sống sẽ đỡ vất vả - tôi nói kiểu phụ huynh khuyên nhủ con em. Nó còn khoe được Paul đưa đi du lịch khắp VN, giờ nó còn nói được cả tiếng Pháp nhé, ôi tôi tụt sau nó xa rồi...
............

Thêm một mùa dâu tằm nữa đi qua. Bữa tôi đang trên vườn thì hai đứa nó tới. Con nhỏ nói với tôi là thằng Paul bảo lãnh nó đi định cư. Giấy tờ tụi em lo xong rồi, ba ngày nữa sẽ bay. Em cảm ơn anh, nhân gian xoay quanh chữ DUYÊN, và riêng với tụi em, anh là người gieo mầm nó.

Nghe nó nói thế, sống mũi tôi thấy cay cay, nhưng vẫn vờ tỏ ra cứng rắn. Tôi xua tay bảo thôi mày văn vở quá, mày đi anh mừng thấy mịa luôn. Qua đó ráng sống tích cực, như những năm qua là ok. Nào có dịp về chơi thì ghé vườn anh hái chút dâu cho đỡ nhớ nghề...Nhưng giờ ai luyện tiếng Anh với anh đây?

Nó mỉm cười, ko nói nữa mà vừa chạy vừa vẫy tay chào tôi, thằng Paul cũng nói cảm ơn và tạm biệt. Tôi mỉm cười vẫy tay nhìn theo, mắt tôi cũng nhòe đi.

Hạnh phúc nhé Ha Sin, cô em sơn cước nhiều nghị lực!
 
Last edited:
Ngày trước bác học ngành gì mà viết truyện đọc cuốn vãi, đọc không bỏ sót chữ nào, có dịp thuê xe máy, nhất định sẽ thuê xe của bác
Làm ăn thì lúc này lúc nọ thôi, xui ra tiền thì phải chấp nhận, miễn là sức khỏe và gia đình còn tốt là được rồi

lâu lâu mới gặp thớt kể chuyện bựa hài cuốn thế này, đang làm mà ngồi đọc bằng hết hơn chục page :LOL:

Ngày trước bác học ngành gì mà viết truyện đọc cuốn vãi, đọc không bỏ sót chữ nào, có dịp thuê xe máy, nhất định sẽ thuê xe của bác
Thank các thím. Mãi yêu!!!😘
 
:doubt:Đúng là đời éo ngờ được. Mới bữa trước còn thuê em nó làm. Giờ thì e nó ở xứ tư bản ăn bò mỹ uống rượu pháp cười khằng khặc. Khúc đít cũng đuổi không kịp.
 
Lưu số thím đây mà hồi đầu năm lên ĐL thuê xe gọi đéo thèm bắt máy đcmView attachment 2130822
Xin ghi nhận, bữa đó chắc trùng ngày đóng lãi nên ko dám nghe số lạ! :big_smile:
Lần tới sẽ mài dao chờ sẵn, à quên, sẽ giảm giá nha thím!

:doubt:Đúng là đời éo ngờ được. Mới bữa trước còn thuê em nó làm. Giờ thì e nó ở xứ tư bản ăn bò mỹ uống rượu pháp cười khằng khặc. Khúc đít cũng đuổi không kịp.
Đời ai biết trước thím hỉ! Mới hồi nào chửi nó dở người.
 
Bữa giờ toàn thảm, nay tôi chuyển qua truyện khác cho vui tươi xíu nhé!

..............


DUYÊN


Cho thuê xe là nghề tay trái, còn nghề tay phải của tôi là mảng nông nghiệp. Đây là một trong những sản phẩm của farm: Trái dâu tằm!

KMilWuw.jpg


Mùa thu hoạch dâu tằm cần nhiều nhân công, khi đó thì đi thuê. Vùng tôi chuyên canh lagim (legumes) nên nhân công luôn sẵn, họ tổ chức thành đội nhóm khá chuyên nghiệp. Báo số lượng người + loại công việc + giá ngày công cho họ trước khoảng một ngày thì cần bao nhiêu người cũng có.

Trong đám người làm công cho tôi nhiều năm qua, có một con nhỏ người đồng bào K'ho khá đặc biệt, tên Ha Sin. Ngoại hình nó thì bình thường thôi, có điều là nó nói tiếng Anh mọi lúc mọi nơi. Hồi đầu mặc dù câu được câu mất, nhưng nó nói tự nhiên, và líu lo suốt ngày. Mấy người làm cùng bảo rằng nó có ước mơ đi nước ngoài, mà do nghỉ học sớm; nhà nghèo nữa, ko có tiền ra trung tâm nên giờ nó tự luyện. Nó huyên thuyên nhiều quá mà người đi làm công thì có mấy ai biết tiếng Anh đâu, còn lo kiếm ăn từng bữa, ai rảnh mà tiếng anh tiếng em. Thành ra mọi người cứ cho rằng nó là đồ chập mạch.

Hồi mới gặp tôi, nó cũng yêu cầu tôi giao tiếp với nó bằng tiếng Anh. Tôi bảo mày bị dở người à? Đây là vườn dâu tằm, chứ có phải trung tâm Anh ngữ đâu. Mà anh thuê mày đến để hái dâu chứ có phải để luyện tiếng Anh tiếng Pháp đâu. Thôi dẹp, làm việc đi!

Chắc anh ko biết nói tiếng Anh chứ gì. Thế mà mọi người cứ bảo anh giỏi lắm - nó vừa làm vừa lẩm bẩm.

Ơ cái con này, mày coi thường anh à? Tự ái nổi lên, tôi bắn vài câu chửi tiếng Anh. Nó chỉ chờ có thế, cười phá rồi bắt thóp tôi luôn. Xong nó chỉnh đốn là giọng tôi phèn đậm chất Đông Lào, nói ngang phè phè. Tôi cãi lại, nhưng mà vụ này thì tôi ko thắng được nó rồi. Xưa tôi cũng có Du học, mà lâu quá rồi nên giờ chỉ đủ giao tiếp thôi chứ bảo accent với emphasize thì chịu. Trong khi nó đang hừng hực rèn luyện hàng ngày. Thôi thua nó vậy.

Mọi người nhìn 2 đứa tôi, vừa cười vừa lắc đầu, chắc họ nghĩ tôi cũng man mát ngang con bé đồng bào này....

Sau này dần cũng quen, mỗi lần gặp là 2 anh em cũng trao đổi qua lại bằng tiếng Anh. Trình tiếng Anh của nó lên thấy rõ. Trong khi của tôi thì có xu hướng cắm đầu như Bitcoin.
............

Bận có thằng Tây alo đặt thuê xe. Thằng này là Tây lông mà dài dòng vl. Ngoài chuyện thuê xe, nó còn yêu cầu thêm một bạn đồng hành traveling companion để tìm hiểu sâu về văn hóa bản địa. Rồi tiếp theo nó nói một tràng gì mà tôi nghe ko hiểu; cái éo gì mà liên quan đến healing chữa lành chữa rách nữa á.

Tôi thì cốt cho thuê được xe nên giả ngu ra vẻ hiểu chuyện, cứ à ừ mặc cho nó huyên thuyên về physical healing, soul healing rồi mediation, spiritual cái quần què gì đó. Còn yêu cầu về bạn đồng hành thì tôi tính kêu mấy đứa tourguide, có mà đầy, đám này hót còn hay hơn khướu. Thế là chốt deal! Tôi nhắn nó số Whatsapp mấy đứa tourguide, bảo bọn mày tự contact với nhau nhé. À nó tên Paul, dân Pháp nhợn!

Tới ngày giao xe, nó đi xe Thành Bưởi tới trạm Đức Trọng rồi đi xe trung chuyển qua nhà tôi lấy xe. Giao xe xong, tôi mới hỏi là đã tìm được bạn đồng hành chưa. Nó bảo chưa, vì những tourguide mà tôi giới thiệu không hiểu đủ về văn hóa bản địa để có thể chia sẻ phương pháp chữa lành. Nó sẽ tự đi tìm trên những chặng đường sắp tới. Ok thế thì kệ con mịa nhà mày. Chữa lành với cả chữa què; Tây lông mà cũng dẩm như mấy mợ Đông Lào, rõ lắm chuyện...

Thằng Tây lông thuê xe đến hôm thứ ba thì có chuyện. Bữa tôi đang trên vườn thì nó alo, kêu là đang gặp rắc rối trong bản người đồng bào. Tôi hỏi là vấn đề gì, nó nói lòng vòng mãi tôi ko hiểu, gì mà có người bảo lãnh hay không trả đúng tiền gì đó, nên xảy ra tranh cãi. Tôi bảo thế traveling companion của mày đâu. Nó bảo nó chưa tìm được, nên mới gọi tôi.

Tôi bảo tao cho thuê xe; tao hỗ trợ sửa xe, cứu hộ khẩn cấp khi xe có sự cố thôi chứ tao ko cung cấp dịch vụ hỗ trợ đánh ghen, cãi lộn! Nó bảo nó hiểu, nhưng mà giờ nó chưa tìm được bạn đồng hành, nên phiền đến tôi. Tâm thế nó đang bị thương tổn, làm ơn!

Nói vậy thôi chứ lát sau tôi cũng chịu giúp nó. Tôi bảo nó đưa dt cho mấy ông đồng bào, tôi thương lượng cho. Mấy cha đồng bào này ở Tutra, cách nhà tôi tầm 20 km, giọng Kinh lơ lớ, nói đi nói lại một hồi tôi mới hiểu. Đại khái là thằng Paul này phát quà bánh kẹo cho bọn nhỏ đồng bào chăn trâu; xong ko biết vì lý do gì mà mấy đứa nhỏ ăn xong bị đau bụng, có đứa còn bị ói. Thế là tụi nhỏ báo phụ huynh túm cổ thằng Paul lại. Giờ phải có người bảo lãnh thì bọn nó mới cho thằng Paul về.

Tôi mới bảo thằng này Tây lông đi du lịch thật đấy, ko phải người xấu đâu. Sự cố ngoài ý muốn, có gì tôi bảo lãnh cho nó. Nhưng ông đồng bào kêu là người Kinh không đáng tin, ko bảo lãnh được. Ơ hay, ai ko biết chứ tôi đây 100% đáng tin, thề có Giàng! Nhưng họ vẫn không chịu.

Thế bọn mày cần ai bảo lãnh? Ko lẽ kêu bố mẹ cô dì chú bác thằng Paul từ Pháp qua đây bảo lãnh à? Bọn mày làm quá là tao báo Công an. Đồng bào thôi chứ thổ dân cũng phải sống theo Pháp luật. À quên, thế tao kêu một đứa đồng bào khác bảo lãnh thì ok ko? Đám kia nói vậy thì được. Ok luôn!

Ha Sin ơi, ra đây anh nhờ chút việc! Mày chạy vào trong Cambutte một lát giúp anh. Xong tôi kể sự tình cho nó, bonus thêm đây là dịp tốt để mày practising English. Nó hồ hởi nhận lời ngay. Nhưng anh vẫn trả đủ ngày công chứ? Ừ anh trả đủ, đi lẹ đi. Xong tôi báo thằng Paul là có người vào tận nơi giúp, ok chưa.

Chưa đầy một tiếng sau, thấy con nhỏ đã chạy xe máy ra. Tôi hỏi việc thế nào, nó bảo xong rồi anh. Thế thằng Tây đi đâu rồi. Nó chỉ ra chỗ gốc cây sầu riêng, anh Paul đang chờ ở kia. Ơ ngon, con nhỏ được việc đấy. Tôi vẫy thằng Paul lại, nó cảm ơn rối rít, xong rồi nó bảo đã tìm thấy được traveling companion. Ai á, ko phải con Ha Sin chứ? Hai đứa nó nhìn nhau, nhìn tôi cười. Á à, bọn này hay đấy, mới thế mà đã chim nhau.

Con nhỏ xin tôi nghỉ luôn thời gian còn lại trong ngày nhưng yêu cầu tôi vẫn tính đủ ngày công, còn thằng Tây thì xin trả xe thuê luôn. Thế là tôi thiệt kép rồi, vừa mất người làm, vừa mất mối thuê xe. Nhưng nghĩ cũng đúng, Ha Sin nó là người bản địa, đúng mẫu thằng Tây lông đang tìm kiếm để healing. Trong khi đi với thằng Paul sẽ là dịp rất rất tốt cho con bé luyện tiếng Anh. Thằng Pháp nhợn này nghe chừng vốn tiếng Anh cũng thường thôi, nhưng rõ ràng so với accent phèn của tôi thì nó ăn đứt.

Sáng hôm sau, con bé nhắn tin là xin tôi nghỉ buổi sáng, để đưa thằng Paul đi thăm thú tiếp, chiều nó sẽ đi làm. Tôi bảo sao ko nghỉ nguyên ngày, chơi cho đã. Nó bảo dù nửa ngày thì vẫn phải đi làm còn kiếm tiền. Mày ngu lắm em ơi! Thằng này nhìn bẩn bẩn thế thôi chứ nó đầy tiền, bữa hôm anh chụp hình cái passport, thấy trong ví của nó có cả xấp tiền mặt. Mày giúp nó, nó phải trả phí là đương nhiên. Cứ bào mạnh vào. À nữa nó là dân Pháp nhợn, bọn này simp chúa. Tranh thủ mà đào đi, nghỉ nguyên ngày đi em.

Con nhỏ vâng dạ, thế là ngày hôm sau nó nghỉ nguyên ngày thật. Nhưng chắc tôi khuyên nhủ hơi quá đà, 3 ngày tiếp theo nó cũng nghỉ nữa. Thôi xong, dính nhau rồi. Ngày thứ năm, nó đi làm lại. Tôi bảo chán nhau rồi à, tỉnh lại mà hái dâu đi em, đừng mơ mộng. Nó bảo anh Paul về Sài Gòn sắp xếp công việc, tháng sau sẽ lên lại. Mơ đi em, nó lừa đấy. Mày còn dại lắm. Thôi tiếp tục hái dâu và luyện tiếng Anh với anh mày thôi. Nó bĩu môi, xổ vài câu tiếng Anh chê bai tôi.

Nhưng ko cần chờ đến một tháng, tầm 1 tuần sau, Ha Sin lại xin nghỉ làm. Tôi bảo nhà có việc gì à mày. Nó bảo ko ạ, anh Paul lên chơi. Úi, thằng Tây này gớm ăn đấy, nó lên mà ko thèm thuê xe tôi. À mà cũng đúng, 2 đứa nó đu nhau rồi thì đi xe con Sin, cần gì thuê xe tôi nữa. Tôi mất một mối làm ăn, còn chúng nó chính thức thành một cặp....

Mùa dâu tiếp theo, tôi alo hỏi là mùa này có làm cho anh không. Sin bảo dạ không anh, em đang đi học nghề nail và tóc. Ừ thôi vậy cũng tốt, có cái nghề, sau này cuộc sống sẽ đỡ vất vả - tôi nói kiểu phụ huynh khuyên nhủ con em. Nó còn khoe được Paul đưa đi du lịch khắp VN, giờ nó còn nói được cả tiếng Pháp nhé, ôi tôi tụt sau nó xa rồi...
............

Thêm một mùa dâu tằm nữa đi qua. Bữa tôi đang trên vườn thì hai đứa nó tới. Con nhỏ nói với tôi là thằng Paul bảo lãnh nó đi định cư. Giấy tờ tụi em lo xong rồi, ba ngày nữa sẽ bay. Em cảm ơn anh, nhân gian xoay quanh chữ DUYÊN, và riêng với tụi em, anh là người gieo mầm nó.

Nghe nó nói thế, sống mũi tôi thấy cay cay, nhưng vẫn vờ tỏ ra cứng rắn. Tôi xua tay bảo thôi mày văn vở quá, mày đi anh mừng thấy mịa luôn. Qua đó ráng sống tích cực, như những năm qua là ok. Nào có dịp về chơi thì ghé vườn anh hái chút dâu cho đỡ nhớ nghề...Nhưng giờ ai luyện tiếng Anh với anh đây?

Nó mỉm cười, ko nói nữa mà vừa chạy vừa vẫy tay chào tôi, thằng Paul cũng nói cảm ơn và tạm biệt. Tôi mỉm cười vẫy tay nhìn theo, mắt tôi cũng nhòe đi.

Hạnh phúc nhé Ha Sin, cô em sơn cước nhiều nghị lực!
bé này nghị lực với tích cực như này thì ko thành công cách này cũng thành công kiểu khác

via theNEXTvoz for iPhone
 
Bữa giờ toàn thảm, nay tôi chuyển qua truyện khác cho vui tươi xíu nhé!

..............


DUYÊN


Cho thuê xe là nghề tay trái, còn nghề tay phải của tôi là mảng nông nghiệp. Đây là một trong những sản phẩm của farm: Trái dâu tằm!

KMilWuw.jpg


Mùa thu hoạch dâu tằm cần nhiều nhân công, khi đó thì đi thuê. Vùng tôi chuyên canh lagim (legumes) nên nhân công luôn sẵn, họ tổ chức thành đội nhóm khá chuyên nghiệp. Báo số lượng người + loại công việc + giá ngày công cho họ trước khoảng một ngày thì cần bao nhiêu người cũng có.

Trong đám người làm công cho tôi nhiều năm qua, có một con nhỏ người đồng bào K'ho khá đặc biệt, tên Ha Sin. Ngoại hình nó thì bình thường thôi, có điều là nó nói tiếng Anh mọi lúc mọi nơi. Hồi đầu mặc dù câu được câu mất, nhưng nó nói tự nhiên, và líu lo suốt ngày. Mấy người làm cùng bảo rằng nó có ước mơ đi nước ngoài, mà do nghỉ học sớm; nhà nghèo nữa, ko có tiền ra trung tâm nên giờ nó tự luyện. Nó huyên thuyên nhiều quá mà người đi làm công thì có mấy ai biết tiếng Anh đâu, còn lo kiếm ăn từng bữa, ai rảnh mà tiếng anh tiếng em. Thành ra mọi người cứ cho rằng nó là đồ chập mạch.

Hồi mới gặp tôi, nó cũng yêu cầu tôi giao tiếp với nó bằng tiếng Anh. Tôi bảo mày bị dở người à? Đây là vườn dâu tằm, chứ có phải trung tâm Anh ngữ đâu. Mà anh thuê mày đến để hái dâu chứ có phải để luyện tiếng Anh tiếng Pháp đâu. Thôi dẹp, làm việc đi!

Chắc anh ko biết nói tiếng Anh chứ gì. Thế mà mọi người cứ bảo anh giỏi lắm - nó vừa làm vừa lẩm bẩm.

Ơ cái con này, mày coi thường anh à? Tự ái nổi lên, tôi bắn vài câu chửi tiếng Anh. Nó chỉ chờ có thế, cười phá rồi bắt thóp tôi luôn. Xong nó chỉnh đốn là giọng tôi phèn đậm chất Đông Lào, nói ngang phè phè. Tôi cãi lại, nhưng mà vụ này thì tôi ko thắng được nó rồi. Xưa tôi cũng có Du học, mà lâu quá rồi nên giờ chỉ đủ giao tiếp thôi chứ bảo accent với emphasize thì chịu. Trong khi nó đang hừng hực rèn luyện hàng ngày. Thôi thua nó vậy.

Mọi người nhìn 2 đứa tôi, vừa cười vừa lắc đầu, chắc họ nghĩ tôi cũng man mát ngang con bé đồng bào này....

Sau này dần cũng quen, mỗi lần gặp là 2 anh em cũng trao đổi qua lại bằng tiếng Anh. Trình tiếng Anh của nó lên thấy rõ. Trong khi của tôi thì có xu hướng cắm đầu như Bitcoin.
............

Bận có thằng Tây alo đặt thuê xe. Thằng này là Tây lông mà dài dòng vl. Ngoài chuyện thuê xe, nó còn yêu cầu thêm một bạn đồng hành traveling companion để tìm hiểu sâu về văn hóa bản địa. Rồi tiếp theo nó nói một tràng gì mà tôi nghe ko hiểu; cái éo gì mà liên quan đến healing chữa lành chữa rách nữa á.

Tôi thì cốt cho thuê được xe nên giả ngu ra vẻ hiểu chuyện, cứ à ừ mặc cho nó huyên thuyên về physical healing, soul healing rồi mediation, spiritual cái quần què gì đó. Còn yêu cầu về bạn đồng hành thì tôi tính kêu mấy đứa tourguide, có mà đầy, đám này hót còn hay hơn khướu. Thế là chốt deal! Tôi nhắn nó số Whatsapp mấy đứa tourguide, bảo bọn mày tự contact với nhau nhé. À nó tên Paul, dân Pháp nhợn!

Tới ngày giao xe, nó đi xe Thành Bưởi tới trạm Đức Trọng rồi đi xe trung chuyển qua nhà tôi lấy xe. Giao xe xong, tôi mới hỏi là đã tìm được bạn đồng hành chưa. Nó bảo chưa, vì những tourguide mà tôi giới thiệu không hiểu đủ về văn hóa bản địa để có thể chia sẻ phương pháp chữa lành. Nó sẽ tự đi tìm trên những chặng đường sắp tới. Ok thế thì kệ con mịa nhà mày. Chữa lành với cả chữa què; Tây lông mà cũng dẩm như mấy mợ Đông Lào, rõ lắm chuyện...

Thằng Tây lông thuê xe đến hôm thứ ba thì có chuyện. Bữa tôi đang trên vườn thì nó alo, kêu là đang gặp rắc rối trong bản người đồng bào. Tôi hỏi là vấn đề gì, nó nói lòng vòng mãi tôi ko hiểu, gì mà có người bảo lãnh hay không trả đúng tiền gì đó, nên xảy ra tranh cãi. Tôi bảo thế traveling companion của mày đâu. Nó bảo nó chưa tìm được, nên mới gọi tôi.

Tôi bảo tao cho thuê xe; tao hỗ trợ sửa xe, cứu hộ khẩn cấp khi xe có sự cố thôi chứ tao ko cung cấp dịch vụ hỗ trợ đánh ghen, cãi lộn! Nó bảo nó hiểu, nhưng mà giờ nó chưa tìm được bạn đồng hành, nên phiền đến tôi. Tâm thế nó đang bị thương tổn, làm ơn!

Nói vậy thôi chứ lát sau tôi cũng chịu giúp nó. Tôi bảo nó đưa dt cho mấy ông đồng bào, tôi thương lượng cho. Mấy cha đồng bào này ở Tutra, cách nhà tôi tầm 20 km, giọng Kinh lơ lớ, nói đi nói lại một hồi tôi mới hiểu. Đại khái là thằng Paul này phát quà bánh kẹo cho bọn nhỏ đồng bào chăn trâu; xong ko biết vì lý do gì mà mấy đứa nhỏ ăn xong bị đau bụng, có đứa còn bị ói. Thế là tụi nhỏ báo phụ huynh túm cổ thằng Paul lại. Giờ phải có người bảo lãnh thì bọn nó mới cho thằng Paul về.

Tôi mới bảo thằng này Tây lông đi du lịch thật đấy, ko phải người xấu đâu. Sự cố ngoài ý muốn, có gì tôi bảo lãnh cho nó. Nhưng ông đồng bào kêu là người Kinh không đáng tin, ko bảo lãnh được. Ơ hay, ai ko biết chứ tôi đây 100% đáng tin, thề có Giàng! Nhưng họ vẫn không chịu.

Thế bọn mày cần ai bảo lãnh? Ko lẽ kêu bố mẹ cô dì chú bác thằng Paul từ Pháp qua đây bảo lãnh à? Bọn mày làm quá là tao báo Công an. Đồng bào thôi chứ thổ dân cũng phải sống theo Pháp luật. À quên, thế tao kêu một đứa đồng bào khác bảo lãnh thì ok ko? Đám kia nói vậy thì được. Ok luôn!

Ha Sin ơi, ra đây anh nhờ chút việc! Mày chạy vào trong Cambutte một lát giúp anh. Xong tôi kể sự tình cho nó, bonus thêm đây là dịp tốt để mày practising English. Nó hồ hởi nhận lời ngay. Nhưng anh vẫn trả đủ ngày công chứ? Ừ anh trả đủ, đi lẹ đi. Xong tôi báo thằng Paul là có người vào tận nơi giúp, ok chưa.

Chưa đầy một tiếng sau, thấy con nhỏ đã chạy xe máy ra. Tôi hỏi việc thế nào, nó bảo xong rồi anh. Thế thằng Tây đi đâu rồi. Nó chỉ ra chỗ gốc cây sầu riêng, anh Paul đang chờ ở kia. Ơ ngon, con nhỏ được việc đấy. Tôi vẫy thằng Paul lại, nó cảm ơn rối rít, xong rồi nó bảo đã tìm thấy được traveling companion. Ai á, ko phải con Ha Sin chứ? Hai đứa nó nhìn nhau, nhìn tôi cười. Á à, bọn này hay đấy, mới thế mà đã chim nhau.

Con nhỏ xin tôi nghỉ luôn thời gian còn lại trong ngày nhưng yêu cầu tôi vẫn tính đủ ngày công, còn thằng Tây thì xin trả xe thuê luôn. Thế là tôi thiệt kép rồi, vừa mất người làm, vừa mất mối thuê xe. Nhưng nghĩ cũng đúng, Ha Sin nó là người bản địa, đúng mẫu thằng Tây lông đang tìm kiếm để healing. Trong khi đi với thằng Paul sẽ là dịp rất rất tốt cho con bé luyện tiếng Anh. Thằng Pháp nhợn này nghe chừng vốn tiếng Anh cũng thường thôi, nhưng rõ ràng so với accent phèn của tôi thì nó ăn đứt.

Sáng hôm sau, con bé nhắn tin là xin tôi nghỉ buổi sáng, để đưa thằng Paul đi thăm thú tiếp, chiều nó sẽ đi làm. Tôi bảo sao ko nghỉ nguyên ngày, chơi cho đã. Nó bảo dù nửa ngày thì vẫn phải đi làm còn kiếm tiền. Mày ngu lắm em ơi! Thằng này nhìn bẩn bẩn thế thôi chứ nó đầy tiền, bữa hôm anh chụp hình cái passport, thấy trong ví của nó có cả xấp tiền mặt. Mày giúp nó, nó phải trả phí là đương nhiên. Cứ bào mạnh vào. À nữa nó là dân Pháp nhợn, bọn này simp chúa. Tranh thủ mà đào đi, nghỉ nguyên ngày đi em.

Con nhỏ vâng dạ, thế là ngày hôm sau nó nghỉ nguyên ngày thật. Nhưng chắc tôi khuyên nhủ hơi quá đà, 3 ngày tiếp theo nó cũng nghỉ nữa. Thôi xong, dính nhau rồi. Ngày thứ năm, nó đi làm lại. Tôi bảo chán nhau rồi à, tỉnh lại mà hái dâu đi em, đừng mơ mộng. Nó bảo anh Paul về Sài Gòn sắp xếp công việc, tháng sau sẽ lên lại. Mơ đi em, nó lừa đấy. Mày còn dại lắm. Thôi tiếp tục hái dâu và luyện tiếng Anh với anh mày thôi. Nó bĩu môi, xổ vài câu tiếng Anh chê bai tôi.

Nhưng ko cần chờ đến một tháng, tầm 1 tuần sau, Ha Sin lại xin nghỉ làm. Tôi bảo nhà có việc gì à mày. Nó bảo ko ạ, anh Paul lên chơi. Úi, thằng Tây này gớm ăn đấy, nó lên mà ko thèm thuê xe tôi. À mà cũng đúng, 2 đứa nó đu nhau rồi thì đi xe con Sin, cần gì thuê xe tôi nữa. Tôi mất một mối làm ăn, còn chúng nó chính thức thành một cặp....

Mùa dâu tiếp theo, tôi alo hỏi là mùa này có làm cho anh không. Sin bảo dạ không anh, em đang đi học nghề nail và tóc. Ừ thôi vậy cũng tốt, có cái nghề, sau này cuộc sống sẽ đỡ vất vả - tôi nói kiểu phụ huynh khuyên nhủ con em. Nó còn khoe được Paul đưa đi du lịch khắp VN, giờ nó còn nói được cả tiếng Pháp nhé, ôi tôi tụt sau nó xa rồi...
............

Thêm một mùa dâu tằm nữa đi qua. Bữa tôi đang trên vườn thì hai đứa nó tới. Con nhỏ nói với tôi là thằng Paul bảo lãnh nó đi định cư. Giấy tờ tụi em lo xong rồi, ba ngày nữa sẽ bay. Em cảm ơn anh, nhân gian xoay quanh chữ DUYÊN, và riêng với tụi em, anh là người gieo mầm nó.

Nghe nó nói thế, sống mũi tôi thấy cay cay, nhưng vẫn vờ tỏ ra cứng rắn. Tôi xua tay bảo thôi mày văn vở quá, mày đi anh mừng thấy mịa luôn. Qua đó ráng sống tích cực, như những năm qua là ok. Nào có dịp về chơi thì ghé vườn anh hái chút dâu cho đỡ nhớ nghề...Nhưng giờ ai luyện tiếng Anh với anh đây?

Nó mỉm cười, ko nói nữa mà vừa chạy vừa vẫy tay chào tôi, thằng Paul cũng nói cảm ơn và tạm biệt. Tôi mỉm cười vẫy tay nhìn theo, mắt tôi cũng nhòe đi.

Hạnh phúc nhé Ha Sin, cô em sơn cước nhiều nghị lực!
thêm nghề cho thuê bồ
NKdc32X.gif
 
thêm nghề cho thuê bồ
NKdc32X.gif
Môi giới, chăn dắt, tú ông tú bà hả thím :)))

bé này nghị lực với tích cực như này thì ko thành công cách này cũng thành công kiểu khác

via theNEXTvoz for iPhone
Ừ con nhỏ khá đặc biệt. Dù đang làm công việc chân tay mà nó vẫn huyên thuyên tiếng Anh cả ngày, hát hò véo von, rất chịu khó học.

Hồi đầu tôi thấy hơi khó chịu, cũng nghĩ nó chập mạch. Nhưng không phải, nó học tự nhiên nhưng nghiêm túc. Thành ra càng ngày tôi càng quý nó.
 
Back
Top