Xin lời khuyên cho người thân bị rối loạn tâm lý, thần kinh!

1MinuteAgo

Senior Member
Em biết đến voz năm 2012 nhưng không hiểu vì lý do gì mà năm 2014 nick bị ban, chắc do lâu ko login. Vẫn vào voz đọc f17 mấy năm gần đây và may mắn sáng nay được reg acc :). Muốn chuyện trò linh tinh nhiều thứ nhưng trước tiên vẫn mong mọi người góp ý giúp em vấn đề buồn lòng. Em mong trong đây có ai chuyên ngành y chắc giúp em được phần nào.
Anh trai năm nay 29 và có tiền sử bị rối loạn tâm lý. Tốt nghiệp đi làm khoảng 1 năm và bắt đầu xảy ra vấn đề. Năm 2015 có 1 đợt cứ gọi về kể với mẹ là đang sợ, như có 1 băng nhóm nào đấy người ta cứ theo dõi anh và đe dọa cả ngày, mà ko ns rõ là ai, bị đe dọa vì lý do gì. Và đỉnh điểm là sau đó vài ngày thì bắt xe khách về quê, trước khi lên xe có gọi mẹ bảo là chuẩn bị về, nếu đúng thì sáng sớm hôm sau sẽ về tới nhà, nhưng đợi tới tối hôm đó vẫn chưa thấy, gọi điện thì thuê bao, gia đình lo lắng và bắt đầu trình báo công an.
Sáng hôm sau có 1 người dân ở tỉnh khác thấy anh đang đi bộ 1 mình giữa đồng, trông không bình thường và họ tới hỏi chuyện thì nói linh tinh. Người ta liền báo công an và biết được tin thì bố mẹ ra liền ra đón về. Thì ra là lúc xe chạy đêm họ dừng lại ăn đêm thì anh trai em xuống và đi biệt tích luôn, hành lý vẫn ở xe, điện thoại với vòng cổ thì vứt đâu cũng ko biết luôn. Thực sự là cái năm đó em nghe kể cứ ngỡ như đang nghe chuyện ma tâm linh đó ạ.
Bữa đấy về nhà thì anh trai em đang ở trạng thái sợ hãi, tối ngủ đòi nằm giữa bố mẹ vì sợ người ta làm hại mình, là do ảo giác đấy các bác. Sau đó nhà em liên hệ hỏi công ty đợt đó anh làm thì người ta cũng bảo ko có vấn đề gì xích mích, cũng ko biết như thế nào. Vài bữa sau bố mẹ đưa anh trai ra Viện sức khỏe tâm thần của bv Bạch Mai khám, các chỉ số tim, não, cơ thể bình thường. Nhưng qua lời kể gia đình kể lại sự việc, và người ta làm các bài trắc nghiệm tâm lý thì bác sĩ chẩn đoán là bị "hội chứng paranoid" và cho thuốc uống. Sau 1 thời gian uống hết thuốc thì bố mẹ thấy tinh thần anh cũng ổn định hơn, không tái khám nữa (bây giờ em dở sổ khám bệnh thì ngta có hẹn tái khám). Thỉnh thoảng nghe ai chỉ cho ông thầy thuốc nào thì bố mẹ đưa anh đến khám, nhưng em để ý thấy mấy người này toàn cho mấy cái thuốc cải thiện tuần hoàn não như hay quảng cáo trên TV ấy, chứ ko kê thuốc ngoại như bạch mai. Thời gian này mất khoảng 1 năm hơn gì đó, sau đó anh xin việc và đi làm tiếp.
Cho đến đợt dịch sau tết do bn17 mới rồi thì công ty anh cắt giảm nhân sự, anh xin nghỉ luôn, về nhà chờ việc cho đến bây giờ. Mấy bữa nay em về nhà tự dưng thấy cách nói chuyện của anh khác hẳn, sắc mặt trông cũng không vui vẻ, hỏi bố mẹ thì cũng nói đợt gần đây anh cũng ngại đông người. Đến đây em bắt đầu nghi ngờ, gặng hỏi anh thì cuối cùng cũng nói là do người ta cứ nói xấu mình, mặc dù làm gì có ai rảnh đâu mà đi nói xấu châm chọc anh. Em bắt đầu nghi ngờ cái bệnh hồi trước, hỏi mẹ sổ khám ngày xưa ở đâu để xem hồi đó khám như thế nào.
Em đọc sổ khám thì mới biết hồi đó bác sĩ chẩn đoán anh mình bị "hội chứng paranoid", search gg tìm hiểu thì nó là bệnh rối loạn tâm thần. Phần trên em kể xâu chuỗi được các sự kiện là do hiện tại em biết được bệnh đó ạ, chứ trước đây em cũng chưa hề mở sổ khám và cũng không biết anh mình bị paranoid. Em tìm đọc thông tin về bệnh này, tìm các tài liệu đào tạo chuyên ngành y về bệnh này để hiểu rõ hơn. Nó là bệnh mãn tính, và ắt hẳn sẽ tái phát cao. Em hỏi bố mẹ sau đợt khám ở bạch mai có tái khám không thì bố mẹ bảo không, có đi khám ở một số người khác được họ giới thiệu, như em đã kể ở phần trên đó ạ. Và bố mẹ cũng không biết bệnh "paranoid" gì đó luôn, đương nhiên là biết anh bị bệnh về thần kinh. Mẹ em thì lại hay tin chuyện tâm linh nên bảo em là họ nói anh mình bị ma làm, do yếu vía nên cái đợt ở trọ bị ma làm, phải chữa cả bên tâm linh.
Mấy ngày đây em ở nhà thấy anh mình có những biểu hiện của bệnh mà em đọc được nhiều hơn, tính tình trẻ con hơn, có những chuyện xảy ra trong ngày mà tự dưng quên, giống như trí nhớ giảm sút ấy ạ. Và quan trọng nhất là suy nghĩ người xung quanh nói xấu bêu rếu mình, hoàn toàn không có, cái này em nghĩ là "ảo giác âm thanh" như trong tài liệu bệnh này viết. Bàn với bố mẹ phải đưa anh ra bạch mai khám lại thì anh nhất quyết ko chịu. Em giải thích cho anh hiểu những cái mà anh nghĩ là ảo giác, nói với anh về cái bệnh này thì anh bảo hồi trước có tự tìm hiểu về bệnh của mình, nhưng vẫn nhất quyết rằng người ta nói xấu mình đó là anh nghe thấy thật. Thực sự khi ngồi trao đổi với anh về bệnh này, 2ae căng thẳng với nhau, em cứ ngỡ như mình đang nói chuyện với người có khả năng đặc biệt ấy các bác, người ta nghe được thấy được những gì người khác ko biết ấy.
Bây giờ bảo anh đi khám ko được, ko lẽ chơi kiểu cưỡng ép trói buộc đưa đi, tại vì nhận thức của anh vẫn rất tốt. Các bác thấy nhiều người bị thần kinh mà đi giữa đường đó là mức độ nặng rồi đó ạ. Thế là em bàn với bố chắc là kiếm bác sĩ chuyên vê tâm thần ở địa phương đây, tên bệnh thì cũng biết rồi, hỏi tư vấn người ta cho thuốc uống duy trì quanh năm. Vì em đọc về bệnh này thì thấy nó chia ra 2 kiểu liều tấn công và duy trì. Nôm na liều tấn công là liều mạnh dùng khi người bệnh ở mức nghiêm trọng như phá phách các thứ, liều duy trì dùng cho người bệnh xu hướng ổn định và duy trì tránh xuất hiện các rối loạn não. Đây chỉ là những suy luận của em nhờ đọc các bài viết về bệnh này.
Nãy giờ ngồi viết bài có nhiều dữ kiện em không nhớ hết để viết trong này. Còn những cái như địa điểm, công ty, thời gian thì em biết nhưng không tiện viết ra nhằm đảm bảo tí riêng tư ạ :surrender: Em luôn muốn làm được bất kể việc gì có thể mặc dù chưa biết có cải thiện được bệnh tình hay ko, nhưng còn hơn là ko làm gì ạ. Em mong trong này có bác nào chuyên ngành y có thể gỡ rối giúp em được phần nào
 
Last edited:
Anh bạn trước giờ có dùng thuốc Đông Y dạng bột hay viên gì không. Còn nếu không thì hôm nào bạn thử mở laptop, mở "kính chiếu yêu'' (loại có hình âm dương) và bảo anh bạn vào xem thử, nếu anh bạn gương mặt trở nên sợ hãi, hốt hoảng thì có vấn đề về mặt tâm linh nhé.
 
Anh bạn trước giờ có dùng thuốc Đông Y dạng bột hay viên gì không. Còn nếu không thì hôm nào bạn thử mở laptop, mở "kính chiếu yêu'' (loại có hình âm dương) và bảo anh bạn vào xem thử, nếu anh bạn gương mặt trở nên sợ hãi, hốt hoảng thì có vấn đề về mặt tâm linh nhé.
Em là một người cực kì ghét chuyện mê tín tâm linh. Và trong mấy bài viết về bệnh ngta có nói nếu gia đình tin vào tâm linh mà không chữa trị phương pháp y học thì bệnh chỉ thêm nặng hơn.
Em luôn nói với mẹ là không được tin bệnh của anh là do tâm linh. Và mấy ngày đây em đọc được về bệnh như thế em lại càng khuyên mẹ không được tin vào tâm linh hơn.
 
Tốt nhất là người nhà ra thẳng bệnh viện bạch mai hỏi bác sĩ xem, mang theo sổ khám bệnh cũ và nói về tình trạng của anh trai, nói với bác sĩ là anh trai bị như vậy mà k chịu đi khám thì phải làm như thế nào. sau đó bác sĩ sẽ hướng dẫn cách xử lý tiếp theo vì chắc chắn là bác sĩ họ đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi, họ sẽ biết khi người bệnh k chịu đi khám thì phải xử lý như thế nào
 
Tốt nhất là người nhà ra thẳng bệnh viện bạch mai hỏi bác sĩ xem, mang theo sổ khám bệnh cũ và nói về tình trạng của anh trai, nói với bác sĩ là anh trai bị như vậy mà k chịu đi khám thì phải làm như thế nào. sau đó bác sĩ sẽ hướng dẫn cách xử lý tiếp theo vì chắc chắn là bác sĩ họ đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi, họ sẽ biết khi người bệnh k chịu đi khám thì phải xử lý như thế nào
Vâng em vẫn rất muốn đi khám bạch mai, có tìm hiểu thì ở đó cũng đầu ngành rồi, bác sĩ khám cho anh trai em năm đó giờ cũng chức vụ cao rồi.
Ngặt cái là "phỉnh" anh đi khám cả tuần nay rồi vẫn ko chịu, luôn khẳng định mình bình thường, ko có vấn đề gì.
 
Vâng em vẫn rất muốn đi khám bạch mai, có tìm hiểu thì ở đó cũng đầu ngành rồi, bác sĩ khám cho anh trai em năm đó giờ cũng chức vụ cao rồi.
Ngặt cái là "phỉnh" anh đi khám cả tuần nay rồi vẫn ko chịu, luôn khẳng định mình bình thường, ko có vấn đề gì.
thì anh nói rồi đó, trước hết người nhà mang sổ khám bệnh cũ đi trước ra hỏi bác sĩ xem trường hợp người nhà k muốn đi khám thì phải làm thế nào. có thể quay một video, ghi âm khoảng 1 phút lúc nói chuyện với anh trai ấy, cái đoạn mà anh ấy nói có người làm hại theo dõi này nọ ấy, đưa cho bác sĩ xem
 
thì anh nói rồi đó, trước hết người nhà mang sổ khám bệnh cũ đi trước ra hỏi bác sĩ xem trường hợp người nhà k muốn đi khám thì phải làm thế nào. có thể quay một video, ghi âm khoảng 1 phút lúc nói chuyện với anh trai ấy, cái đoạn mà anh ấy nói có người làm hại theo dõi này nọ ấy, đưa cho bác sĩ xem
Ko có người bệnh họ vẫn khám hả bác?
Mấy bữa "phỉnh" mãi ko được bố em cũng có nói hay là để bố ra một mình rồi kể bệnh tình cho bác sĩ. Em thì bảo không nên vì theo suy nghĩ của em là cái bệnh này nó đã là bệnh dở ương khó đoán rồi, giờ lại khám ko có người bệnh nữa thì lấy đâu ra chính xác. Nói chung cũng là do anh trai ko chịu đi khám thôi
 
Ko có người bệnh họ vẫn khám hả bác?
Mấy bữa "phỉnh" mãi ko được bố em cũng có nói hay là để bố ra một mình rồi kể bệnh tình cho bác sĩ. Em thì bảo không nên vì theo suy nghĩ của em là cái bệnh này nó đã là bệnh dở ương khó đoán rồi, giờ lại khám ko có người bệnh nữa thì lấy đâu ra chính xác. Nói chung cũng là do anh trai ko chịu đi khám thôi
Hoặc bây giờ bạn có thể tải app Bacsi24 về rồi lên đó gặp bác sĩ qua video, bác sĩ sẽ tư vấn cho bạn. trên đây có rất nhiều bác sĩ về tâm thần, bạn vào chọn theo danh mục bệnh. một lần khám khoảng 100k, hoặc cũng có người khám miễn phí. bạn lên đó hỏi xem. Ứng dụng này là cùa Đài tiếng nói việt nam quản lý.
https://play.google.com/store/apps/details?id=com.vov.bacsi24.patient&hl=vi
 
Tâm thần phân liệt thể paranoid đặc trưng bởi ý nghĩ hoang tưởng hay ảo giác, hoặc cũng có thể là đồng thời cả 2. Có 4 loại hoang tưởng phổ biến là hoang tưởng tự cao (Vĩ cuồng), bị ám hại, ghen tuông và siêu nhiên. Theo miêu tả thì anh bạn vừa có hoang tưởng bị ám hại, vừa có ảo thanh nghe người khác nói xấu. Hoang tưởng dc định nghĩa là 1 niềm tin cứng nhắc, cố chấp không thể bị lay chuyển cho dù có chứng cứ là sai trước mặt đi nữa, chính vì vậy khuyên bảo người TTPL dạng này từ bỏ hoang tưởng là không thể, đặc biệt là khi đi kèm với ảo giác. Lúc này ảo giác và hoang tưởng sẽ tương hỗ và củng cố lẫn nhau, tạo nên 1 hệ tư duy méo mó khiến người bệnh không thể phân biệt đươc đâu là thực đâu là giả. Điều này ảnh hưởng cực lớn đến khả năng sinh hoạt cũng như tương tác xã hội của bệnh nhân.

Bệnh này là bệnh mãn tính, nên cách tốt nhất là phải học cách đương đầu với nó suốt đời. Và thuốc chỉ là 1 phần trong liệu trình điều trị. Tác dụng của thuốc trong trường hợp bệnh này là có hiệu quả, nhưng chỉ dừng lại ở mức hạn chế triệu chứng như: khiến người bệnh ít xuất hiện ảo giác hơn, ít kích động, bình tâm hơn.

Muốn can thiệp hiệu quả thì bên cạnh thuốc thì cần có can thiệp tâm lý. Can thiệp tâm lý trong trường hợp này là giúp bệnh nhân khôi phục dc khả năng tự phản biện, tự quan sát bản thân (có nghĩa là cho dù ảo giác có xuất hiện, họ vẫn tự ý thức được đó chỉ là ảo giác và chấp nhận bỏ qua chứ không bị ảo giác dẫn dắt), tự kiểm soát cảm xúc, chấn chỉnh lại cách tư duy để từ đó biết phân biệt đúng sai để thoát khỏi hoang tưởng.

Bởi vì 2 cách can thiệp tâm thần (dùng thuốc) và tâm lý phải được thực hiện song song nên ở VN rất ít nơi có thể chữa trị bệnh tâm thần phân liệt hiệu quả. Bác sĩ tâm thần thì không hiểu gì về tâm lý bệnh nhân, còn chuyên viên tâm lý thì không dc quyền kê thuốc.
Nếu bạn ở SG hoặc có thể lên SG thì inb mình.
 
Không đâu thím, em thật đấy, hỏi xem trước đây có sử dụng chất kích thích gì không ? Biết nguyên nhân thì điều trị dễ hơn.
Mấy vấn đề này hỏi hết rồi đó bác. Gia đình hỏi rồi đến bác sĩ ngta cũng hỏi mà.
Nói chung đợt đấy chữa được anh ổn định lại kha khá rồi, đúng là ko mong muốn nó tái phát thật.
Hồi đấy em còn ko hề biết hay tìm hiểu xem anh bị gì, cứ thấy bố mẹ đem anh đi khám rồi bảo đối xử với anh nhẹ nhàng tránh căng thẳng thôi.
Giờ em có nhận thức được hơn nên tìm tòi về bệnh hơn
 
Last edited:
Em là một người cực kì ghét chuyện mê tín tâm linh. Và trong mấy bài viết về bệnh ngta có nói nếu gia đình tin vào tâm linh mà không chữa trị phương pháp y học thì bệnh chỉ thêm nặng hơn.
Em luôn nói với mẹ là không được tin bệnh của anh là do tâm linh. Và mấy ngày đây em đọc được về bệnh như thế em lại càng khuyên mẹ không được tin vào tâm linh hơn.
Chuyện tâm linh không đùa được đâu nhé, khám bệnh viện là khám nhưng mình khuyên vẫn nên tìm chỗ nào linh linh xem thử, biết đâu lại khỏi :nosebleed:
 
Tâm thần phân liệt thể paranoid đặc trưng bởi ý nghĩ hoang tưởng hay ảo giác, hoặc cũng có thể là đồng thời cả 2. Có 4 loại hoang tưởng phổ biến là hoang tưởng tự cao (Vĩ cuồng), bị ám hại, ghen tuông và siêu nhiên. Theo miêu tả thì anh bạn vừa có hoang tưởng bị ám hại, vừa có ảo thanh nghe người khác nói xấu. Hoang tưởng dc định nghĩa là 1 niềm tin cứng nhắc, cố chấp không thể bị lay chuyển cho dù có chứng cứ là sai trước mặt đi nữa, chính vì vậy khuyên bảo người TTPL dạng này từ bỏ hoang tưởng là không thể, đặc biệt là khi đi kèm với ảo giác. Lúc này ảo giác và hoang tưởng sẽ tương hỗ và củng cố lẫn nhau, tạo nên 1 hệ tư duy méo mó khiến người bệnh không thể phân biệt đươc đâu là thực đâu là giả. Điều này ảnh hưởng cực lớn đến khả năng sinh hoạt cũng như tương tác xã hội của bệnh nhân.

Bệnh này là bệnh mãn tính, nên cách tốt nhất là phải học cách đương đầu với nó suốt đời. Và thuốc chỉ là 1 phần trong liệu trình điều trị. Tác dụng của thuốc trong trường hợp bệnh này là có hiệu quả, nhưng chỉ dừng lại ở mức hạn chế triệu chứng như: khiến người bệnh ít xuất hiện ảo giác hơn, ít kích động, bình tâm hơn.

Muốn can thiệp hiệu quả thì bên cạnh thuốc thì cần có can thiệp tâm lý. Can thiệp tâm lý trong trường hợp này là giúp bệnh nhân khôi phục dc khả năng tự phản biện, tự quan sát bản thân (có nghĩa là cho dù ảo giác có xuất hiện, họ vẫn tự ý thức được đó chỉ là ảo giác và chấp nhận bỏ qua chứ không bị ảo giác dẫn dắt), tự kiểm soát cảm xúc, chấn chỉnh lại cách tư duy để từ đó biết phân biệt đúng sai để thoát khỏi hoang tưởng.

Bởi vì 2 cách can thiệp tâm thần (dùng thuốc) và tâm lý phải được thực hiện song song nên ở VN rất ít nơi có thể chữa trị bệnh tâm thần phân liệt hiệu quả. Bác sĩ tâm thần thì không hiểu gì về tâm lý bệnh nhân, còn chuyên viên tâm lý thì không dc quyền kê thuốc.
Nếu bạn ở SG hoặc có thể lên SG thì inb mình.
Vâng em cũng đọc và xác định anh trai mình rối loạn dạng sợ hãi ám hại. Đúng là bệnh này ở VN khó chữa như bác nói. Bệnh này em thấy cần theo dõi bệnh nhân thường xuyên thì mới biến chuyển tốt được. Chứ kể cả đi bác sĩ giỏi rồi kê thuốc về uống, người nhà thì ko hiểu biết phương pháp chữa bệnh nữa thành ra rất khó chữa. Thế nên em mới nghĩ hay là liên hệ tìm bác sĩ ở địa phương, có khi lại tốt hơn đi khám ở xa, do đặc thù bệnh như thế.
Gia đình em ko đưa anh trai đi SG được, bác check inb em hỏi tí dc ko ạ.
 
tâm thần phân liệt.bệnh này a bạn phải uống thuốc cả đời để giảm nồng độ dopamin trong não đi.bị bệnh này còn khổ hơn trầm cảm
 
Back
Top