1MinuteAgo
Senior Member
Em biết đến voz năm 2012 nhưng không hiểu vì lý do gì mà năm 2014 nick bị ban, chắc do lâu ko login. Vẫn vào voz đọc f17 mấy năm gần đây và may mắn sáng nay được reg acc . Muốn chuyện trò linh tinh nhiều thứ nhưng trước tiên vẫn mong mọi người góp ý giúp em vấn đề buồn lòng. Em mong trong đây có ai chuyên ngành y chắc giúp em được phần nào.
Anh trai năm nay 29 và có tiền sử bị rối loạn tâm lý. Tốt nghiệp đi làm khoảng 1 năm và bắt đầu xảy ra vấn đề. Năm 2015 có 1 đợt cứ gọi về kể với mẹ là đang sợ, như có 1 băng nhóm nào đấy người ta cứ theo dõi anh và đe dọa cả ngày, mà ko ns rõ là ai, bị đe dọa vì lý do gì. Và đỉnh điểm là sau đó vài ngày thì bắt xe khách về quê, trước khi lên xe có gọi mẹ bảo là chuẩn bị về, nếu đúng thì sáng sớm hôm sau sẽ về tới nhà, nhưng đợi tới tối hôm đó vẫn chưa thấy, gọi điện thì thuê bao, gia đình lo lắng và bắt đầu trình báo công an.
Sáng hôm sau có 1 người dân ở tỉnh khác thấy anh đang đi bộ 1 mình giữa đồng, trông không bình thường và họ tới hỏi chuyện thì nói linh tinh. Người ta liền báo công an và biết được tin thì bố mẹ ra liền ra đón về. Thì ra là lúc xe chạy đêm họ dừng lại ăn đêm thì anh trai em xuống và đi biệt tích luôn, hành lý vẫn ở xe, điện thoại với vòng cổ thì vứt đâu cũng ko biết luôn. Thực sự là cái năm đó em nghe kể cứ ngỡ như đang nghe chuyện ma tâm linh đó ạ.
Bữa đấy về nhà thì anh trai em đang ở trạng thái sợ hãi, tối ngủ đòi nằm giữa bố mẹ vì sợ người ta làm hại mình, là do ảo giác đấy các bác. Sau đó nhà em liên hệ hỏi công ty đợt đó anh làm thì người ta cũng bảo ko có vấn đề gì xích mích, cũng ko biết như thế nào. Vài bữa sau bố mẹ đưa anh trai ra Viện sức khỏe tâm thần của bv Bạch Mai khám, các chỉ số tim, não, cơ thể bình thường. Nhưng qua lời kể gia đình kể lại sự việc, và người ta làm các bài trắc nghiệm tâm lý thì bác sĩ chẩn đoán là bị "hội chứng paranoid" và cho thuốc uống. Sau 1 thời gian uống hết thuốc thì bố mẹ thấy tinh thần anh cũng ổn định hơn, không tái khám nữa (bây giờ em dở sổ khám bệnh thì ngta có hẹn tái khám). Thỉnh thoảng nghe ai chỉ cho ông thầy thuốc nào thì bố mẹ đưa anh đến khám, nhưng em để ý thấy mấy người này toàn cho mấy cái thuốc cải thiện tuần hoàn não như hay quảng cáo trên TV ấy, chứ ko kê thuốc ngoại như bạch mai. Thời gian này mất khoảng 1 năm hơn gì đó, sau đó anh xin việc và đi làm tiếp.
Cho đến đợt dịch sau tết do bn17 mới rồi thì công ty anh cắt giảm nhân sự, anh xin nghỉ luôn, về nhà chờ việc cho đến bây giờ. Mấy bữa nay em về nhà tự dưng thấy cách nói chuyện của anh khác hẳn, sắc mặt trông cũng không vui vẻ, hỏi bố mẹ thì cũng nói đợt gần đây anh cũng ngại đông người. Đến đây em bắt đầu nghi ngờ, gặng hỏi anh thì cuối cùng cũng nói là do người ta cứ nói xấu mình, mặc dù làm gì có ai rảnh đâu mà đi nói xấu châm chọc anh. Em bắt đầu nghi ngờ cái bệnh hồi trước, hỏi mẹ sổ khám ngày xưa ở đâu để xem hồi đó khám như thế nào.
Em đọc sổ khám thì mới biết hồi đó bác sĩ chẩn đoán anh mình bị "hội chứng paranoid", search gg tìm hiểu thì nó là bệnh rối loạn tâm thần. Phần trên em kể xâu chuỗi được các sự kiện là do hiện tại em biết được bệnh đó ạ, chứ trước đây em cũng chưa hề mở sổ khám và cũng không biết anh mình bị paranoid. Em tìm đọc thông tin về bệnh này, tìm các tài liệu đào tạo chuyên ngành y về bệnh này để hiểu rõ hơn. Nó là bệnh mãn tính, và ắt hẳn sẽ tái phát cao. Em hỏi bố mẹ sau đợt khám ở bạch mai có tái khám không thì bố mẹ bảo không, có đi khám ở một số người khác được họ giới thiệu, như em đã kể ở phần trên đó ạ. Và bố mẹ cũng không biết bệnh "paranoid" gì đó luôn, đương nhiên là biết anh bị bệnh về thần kinh. Mẹ em thì lại hay tin chuyện tâm linh nên bảo em là họ nói anh mình bị ma làm, do yếu vía nên cái đợt ở trọ bị ma làm, phải chữa cả bên tâm linh.
Mấy ngày đây em ở nhà thấy anh mình có những biểu hiện của bệnh mà em đọc được nhiều hơn, tính tình trẻ con hơn, có những chuyện xảy ra trong ngày mà tự dưng quên, giống như trí nhớ giảm sút ấy ạ. Và quan trọng nhất là suy nghĩ người xung quanh nói xấu bêu rếu mình, hoàn toàn không có, cái này em nghĩ là "ảo giác âm thanh" như trong tài liệu bệnh này viết. Bàn với bố mẹ phải đưa anh ra bạch mai khám lại thì anh nhất quyết ko chịu. Em giải thích cho anh hiểu những cái mà anh nghĩ là ảo giác, nói với anh về cái bệnh này thì anh bảo hồi trước có tự tìm hiểu về bệnh của mình, nhưng vẫn nhất quyết rằng người ta nói xấu mình đó là anh nghe thấy thật. Thực sự khi ngồi trao đổi với anh về bệnh này, 2ae căng thẳng với nhau, em cứ ngỡ như mình đang nói chuyện với người có khả năng đặc biệt ấy các bác, người ta nghe được thấy được những gì người khác ko biết ấy.
Bây giờ bảo anh đi khám ko được, ko lẽ chơi kiểu cưỡng ép trói buộc đưa đi, tại vì nhận thức của anh vẫn rất tốt. Các bác thấy nhiều người bị thần kinh mà đi giữa đường đó là mức độ nặng rồi đó ạ. Thế là em bàn với bố chắc là kiếm bác sĩ chuyên vê tâm thần ở địa phương đây, tên bệnh thì cũng biết rồi, hỏi tư vấn người ta cho thuốc uống duy trì quanh năm. Vì em đọc về bệnh này thì thấy nó chia ra 2 kiểu liều tấn công và duy trì. Nôm na liều tấn công là liều mạnh dùng khi người bệnh ở mức nghiêm trọng như phá phách các thứ, liều duy trì dùng cho người bệnh xu hướng ổn định và duy trì tránh xuất hiện các rối loạn não. Đây chỉ là những suy luận của em nhờ đọc các bài viết về bệnh này.
Nãy giờ ngồi viết bài có nhiều dữ kiện em không nhớ hết để viết trong này. Còn những cái như địa điểm, công ty, thời gian thì em biết nhưng không tiện viết ra nhằm đảm bảo tí riêng tư ạ Em luôn muốn làm được bất kể việc gì có thể mặc dù chưa biết có cải thiện được bệnh tình hay ko, nhưng còn hơn là ko làm gì ạ. Em mong trong này có bác nào chuyên ngành y có thể gỡ rối giúp em được phần nào
Anh trai năm nay 29 và có tiền sử bị rối loạn tâm lý. Tốt nghiệp đi làm khoảng 1 năm và bắt đầu xảy ra vấn đề. Năm 2015 có 1 đợt cứ gọi về kể với mẹ là đang sợ, như có 1 băng nhóm nào đấy người ta cứ theo dõi anh và đe dọa cả ngày, mà ko ns rõ là ai, bị đe dọa vì lý do gì. Và đỉnh điểm là sau đó vài ngày thì bắt xe khách về quê, trước khi lên xe có gọi mẹ bảo là chuẩn bị về, nếu đúng thì sáng sớm hôm sau sẽ về tới nhà, nhưng đợi tới tối hôm đó vẫn chưa thấy, gọi điện thì thuê bao, gia đình lo lắng và bắt đầu trình báo công an.
Sáng hôm sau có 1 người dân ở tỉnh khác thấy anh đang đi bộ 1 mình giữa đồng, trông không bình thường và họ tới hỏi chuyện thì nói linh tinh. Người ta liền báo công an và biết được tin thì bố mẹ ra liền ra đón về. Thì ra là lúc xe chạy đêm họ dừng lại ăn đêm thì anh trai em xuống và đi biệt tích luôn, hành lý vẫn ở xe, điện thoại với vòng cổ thì vứt đâu cũng ko biết luôn. Thực sự là cái năm đó em nghe kể cứ ngỡ như đang nghe chuyện ma tâm linh đó ạ.
Bữa đấy về nhà thì anh trai em đang ở trạng thái sợ hãi, tối ngủ đòi nằm giữa bố mẹ vì sợ người ta làm hại mình, là do ảo giác đấy các bác. Sau đó nhà em liên hệ hỏi công ty đợt đó anh làm thì người ta cũng bảo ko có vấn đề gì xích mích, cũng ko biết như thế nào. Vài bữa sau bố mẹ đưa anh trai ra Viện sức khỏe tâm thần của bv Bạch Mai khám, các chỉ số tim, não, cơ thể bình thường. Nhưng qua lời kể gia đình kể lại sự việc, và người ta làm các bài trắc nghiệm tâm lý thì bác sĩ chẩn đoán là bị "hội chứng paranoid" và cho thuốc uống. Sau 1 thời gian uống hết thuốc thì bố mẹ thấy tinh thần anh cũng ổn định hơn, không tái khám nữa (bây giờ em dở sổ khám bệnh thì ngta có hẹn tái khám). Thỉnh thoảng nghe ai chỉ cho ông thầy thuốc nào thì bố mẹ đưa anh đến khám, nhưng em để ý thấy mấy người này toàn cho mấy cái thuốc cải thiện tuần hoàn não như hay quảng cáo trên TV ấy, chứ ko kê thuốc ngoại như bạch mai. Thời gian này mất khoảng 1 năm hơn gì đó, sau đó anh xin việc và đi làm tiếp.
Cho đến đợt dịch sau tết do bn17 mới rồi thì công ty anh cắt giảm nhân sự, anh xin nghỉ luôn, về nhà chờ việc cho đến bây giờ. Mấy bữa nay em về nhà tự dưng thấy cách nói chuyện của anh khác hẳn, sắc mặt trông cũng không vui vẻ, hỏi bố mẹ thì cũng nói đợt gần đây anh cũng ngại đông người. Đến đây em bắt đầu nghi ngờ, gặng hỏi anh thì cuối cùng cũng nói là do người ta cứ nói xấu mình, mặc dù làm gì có ai rảnh đâu mà đi nói xấu châm chọc anh. Em bắt đầu nghi ngờ cái bệnh hồi trước, hỏi mẹ sổ khám ngày xưa ở đâu để xem hồi đó khám như thế nào.
Em đọc sổ khám thì mới biết hồi đó bác sĩ chẩn đoán anh mình bị "hội chứng paranoid", search gg tìm hiểu thì nó là bệnh rối loạn tâm thần. Phần trên em kể xâu chuỗi được các sự kiện là do hiện tại em biết được bệnh đó ạ, chứ trước đây em cũng chưa hề mở sổ khám và cũng không biết anh mình bị paranoid. Em tìm đọc thông tin về bệnh này, tìm các tài liệu đào tạo chuyên ngành y về bệnh này để hiểu rõ hơn. Nó là bệnh mãn tính, và ắt hẳn sẽ tái phát cao. Em hỏi bố mẹ sau đợt khám ở bạch mai có tái khám không thì bố mẹ bảo không, có đi khám ở một số người khác được họ giới thiệu, như em đã kể ở phần trên đó ạ. Và bố mẹ cũng không biết bệnh "paranoid" gì đó luôn, đương nhiên là biết anh bị bệnh về thần kinh. Mẹ em thì lại hay tin chuyện tâm linh nên bảo em là họ nói anh mình bị ma làm, do yếu vía nên cái đợt ở trọ bị ma làm, phải chữa cả bên tâm linh.
Mấy ngày đây em ở nhà thấy anh mình có những biểu hiện của bệnh mà em đọc được nhiều hơn, tính tình trẻ con hơn, có những chuyện xảy ra trong ngày mà tự dưng quên, giống như trí nhớ giảm sút ấy ạ. Và quan trọng nhất là suy nghĩ người xung quanh nói xấu bêu rếu mình, hoàn toàn không có, cái này em nghĩ là "ảo giác âm thanh" như trong tài liệu bệnh này viết. Bàn với bố mẹ phải đưa anh ra bạch mai khám lại thì anh nhất quyết ko chịu. Em giải thích cho anh hiểu những cái mà anh nghĩ là ảo giác, nói với anh về cái bệnh này thì anh bảo hồi trước có tự tìm hiểu về bệnh của mình, nhưng vẫn nhất quyết rằng người ta nói xấu mình đó là anh nghe thấy thật. Thực sự khi ngồi trao đổi với anh về bệnh này, 2ae căng thẳng với nhau, em cứ ngỡ như mình đang nói chuyện với người có khả năng đặc biệt ấy các bác, người ta nghe được thấy được những gì người khác ko biết ấy.
Bây giờ bảo anh đi khám ko được, ko lẽ chơi kiểu cưỡng ép trói buộc đưa đi, tại vì nhận thức của anh vẫn rất tốt. Các bác thấy nhiều người bị thần kinh mà đi giữa đường đó là mức độ nặng rồi đó ạ. Thế là em bàn với bố chắc là kiếm bác sĩ chuyên vê tâm thần ở địa phương đây, tên bệnh thì cũng biết rồi, hỏi tư vấn người ta cho thuốc uống duy trì quanh năm. Vì em đọc về bệnh này thì thấy nó chia ra 2 kiểu liều tấn công và duy trì. Nôm na liều tấn công là liều mạnh dùng khi người bệnh ở mức nghiêm trọng như phá phách các thứ, liều duy trì dùng cho người bệnh xu hướng ổn định và duy trì tránh xuất hiện các rối loạn não. Đây chỉ là những suy luận của em nhờ đọc các bài viết về bệnh này.
Nãy giờ ngồi viết bài có nhiều dữ kiện em không nhớ hết để viết trong này. Còn những cái như địa điểm, công ty, thời gian thì em biết nhưng không tiện viết ra nhằm đảm bảo tí riêng tư ạ Em luôn muốn làm được bất kể việc gì có thể mặc dù chưa biết có cải thiện được bệnh tình hay ko, nhưng còn hơn là ko làm gì ạ. Em mong trong này có bác nào chuyên ngành y có thể gỡ rối giúp em được phần nào
Last edited: