Fix tí bài đầu:Không hay bằng thơ t tự chém tự chấm cơ mà tự thấy hơi chuối
Gửi từ Samsung SM-N960F bằng vozFApp
Giải đặc biệt!!!Cận, lùn, đụt, trĩ thì đã sao
Ngẫm ra vẫn đáng mặt anh hào
Đưa tay nhả phím bình thiên hạ
Ngôn từ sắc bén, tựa gươm đao
Sáng chém tả tơi phường nô cẩu
Tối vào ném gạch thớt tào lao
Húp mỳ, xin card, chửi làng gốm
Xem người chui chạn, mà ước ao
Fix tí bài đầu:
Trùng trùng điệp điệp bóng sơn xa
Uốn lượn quanh co phủ sông Đà
Bao giờ hợp mối sông La đó
Cho gửi nhớ thương tới quê nhà.
Ít ra cũng sửa tí vần điệu, ai không phân tích thì đọc qua vẫn không bị cấnCái bài này dù sửa thế nào thì vẫn dở thôi bác. Tại nó không nhất quán ý
Thể loại đó gọi là "thơ gói xôi".
Có vẻ ẩn ý hai ta chơi nhau quên ngày đoạn tháng,
Gửi từ BlackBerry Passport bằng vozFApp
T đọc lại hay hơn bài được giải đó, mang đi thi có khi giải A rồiVozer lạc hậu quá
Thời đại này
Ai còn câu nệ niêm luật với cả ép vần nữa
Bảo sao bức tranh mấy chục củ Biden
Mà voz coi như thứ rẻ rách
Trình độ cảm thụ nghệ thuật quá tệ
Tôi cũng hay làm thơ
Trường phái này
Cơ mà ko hám danh
Nên tôi ko đem đi thi
Mà chỉ làm tặng voz thôi
Bài này là bài mình thích nhất hồi còn đi học. Đến h vẫn còn nhớ nhiều đoạn. Thêm cả bài đất nước của Giang Nam nữa à còn có cả bài " đợi anh về" bản dịch của Tố HữuĐưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình, một dửng dưng…
– Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí nhớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong!
Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cùng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót
Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…
Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say…
Mây thu đầu núi, giá lên trăng
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm
Ngừng ở ven trời nghe tiếng khóc
Tiếng đời xô động, tiếng lòng câm