tin tức Bị chê trao giải cho những bài thơ ‘dở nhất nước’, ban tổ chức nói gì?

Tôi
Tập
Làm
Thơ

Đây là bài thơ Nhất Ngôn Tứ Tuyệt của mình, ngắn gọn mà súc tích. Nội dung thể hiện ý chí khát khao làm thơ cháy bỏng, ngẫu hứng phá cách từ văn học hiện đại.
Thất ngôn tứ tuyệt thì anh phải viết đủ 28 chữ chứ. Anh đã phá cách hiện đại rồi thì nó là thơ mới. Mà làm thơ mới thì dễ bỏ xừ :D
Tôi thấy làm thơ cũng dễ thôi
Tập bằng, tập trắc đọc cho trôi
Làm thêm 1 tí vần là được
Thơ mới nói chung quá dễ rồi
 
Thất ngôn tứ tuyệt thì anh phải viết đủ 28 chữ chứ. Anh đã phá cách hiện đại rồi thì nó là thơ mới. Mà làm thơ mới thì dễ bỏ xừ :D
Tôi thấy làm thơ cũng dễ thôi
Tập bằng, tập trắc đọc cho trôi
Làm thêm 1 tí vần là được
Thơ mới nói chung quá dễ rồi
Nhất Ngôn Tứ Tuyệt đó fen :sweet_kiss:
Sau này VN sẽ lưu danh tôi, 1 thi hào đại tài với thể thơ mới
 
Thơ gì mà nó ngang phè phè vậy?:oh: thơ cỡ này cũng được giải nhất chắc mấy cụ như Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, Xuân Quỳnh...sống dậy mà đọc được chắc phải tự tử mất
 
Cái thể loại con *** gì thế này. Dis mẹ mình đéo muốn chửi thề nhưng mà đọc đi dọc lại thì vẫn đéo hiểu mấy thể loại thơ trên kia là cái thể loại lol gì. Trong tâm mình thơ là cái thứ gì đó rất đẹp đẽ, là vần, là điệu là ý tứ là cách gieo vần là Tây tiến, là sông mã là tống biệt hành. Cái thể loại củ *** trên kia thì mình thấy mình còn là hay hơn. Thơ là tâm trạng của thi sĩ về thời cuộc còn thơ của bọn kia chỉ là rác rưởi
Cái thể loại con *** gì thế này
Dis mẹ mình đéo muốn chửi thề
nhưng mà đọc đi dọc lại thì
vẫn đéo hiểu
mấy thể loại thơ trên kia
là cái thể loại lol gì
Trong tâm mình
thơ là cái thứ gì đó rất đẹp đẽ
là vần, là điệu là ý tứ là cách gieo vần
là Tây tiến, là sông mã là tống biệt hành
Cái thể loại củ *** trên kia
thì mình thấy mình còn là hay hơn
Thơ
là tâm trạng của thi sĩ về thời cuộc
còn thơ của bọn kia
chỉ là rác rưởi
:byebye:
 
Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong ?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình, một dửng dưng…

– Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí nhớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong!

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cùng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say…

Mây thu đầu núi, giá lên trăng
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm
Ngừng ở ven trời nghe tiếng khóc
Tiếng đời xô động, tiếng lòng câm
 
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi".

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai.

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Mình thích bài này và Tống biệt hành nhất. Thơ tình thì mình thích của Nguyễn Bính, cảm giác nhẹ mà buồn mênh mang.
 
Thơ mới ko vần luật, thật khó cảm và nhớ được. Hơn 15 năm qua, chỉ mới đọc và cảm được một bài mà thuộc. (Cơ mà thấy cũng giống văn xuôi vl)

GỬI CON
BNT Kiên


Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.

Ai bảo con ngoan. Nhớ cảm ơn và gắng ngoan hiền hơn nữa.

Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang.

Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.

Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.

Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.



Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.

Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.

Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.

Nỗi đau. Con cố nén vào trong.

Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.

Đừng khóc than – quỳ lụy – van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến – có bầu trời, gió lộng thênh thang.



Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.

Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.

Bạn – là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu.

Thù – là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.

Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.

Bạn hóa thù. Tai họa một đời.



Con hãy cho. Và quên ngay

Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.

Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm.

Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.



Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.

Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.

Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.

Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.

Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.

Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.



Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.

Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.

May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.

Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.



Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.



Những điều cha viết cho con – được kết từ trái tim chân thật.

Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời.

Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.

Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha.

Những bài học một đời cay đắng.

Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con.

Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy.

Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.



Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.

Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.

Con hãy thong dong dù là người đến muộn.

Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!



Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa.

Đừng hững hờ trước chuyện bất nhân.

Và hãy tin vào điều có thật:

Con người – sống để yêu thương.

(Viết cho hai con Quỳnh Vy và Trung Hiếu)
 
Tố Hữu làm kinh tế dở, nịnh thối... nhưng thơ của ông ấy thì đẹp:
"Đẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
Rừng cọ đồi chè, đồng xanh ngào ngạt
Nắng chói sông Lô, hò ô tiếng hát
Chuyến phà dào dạt bến nước Bình Ca..."

Không yêu đất nước thì làm sao viết được những vần thơ như vậy
Thơ Tu Hú tuy là thơ bưng bô nhưng ít ra nó còn dc coi là thơ.

Chứ cái bài dc giải éo hiểu nó thuộc thể loại củ quặc nào. Văn éo ra văn, thơ éo ra thơ.
 
Chê ông Tố Hữu làm kinh tế thì được, chứ chê thơ ông thì toàn bọn ranh con, ngáo ngáo cả.
” Bầm ơi có rét không bầm
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn tay cấy mạ non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy lần”
(Trích bài Bầm ơi, viết về bà mẹ Vĩnh Phú quê mình) :love::love::love:

Viết về vùng đất trung du Vĩnh Phú quê thím, Tố Hữu còn một bài thơ tình viết cho cô gái Phù Ninh nữa :D.

"Mưa rơi đầm lá cỏ
Mái tóc em ướt rồi,
Đôi má em bừng đỏ
Muốn hôn quá... mà thôi
Sợ em mình xấu hổ
Cầm hai bàn tay nhỏ
Xa nhau, chẳng muốn rời.

Em đi, đường đất mưa rơi
Bùn non son quánh chân đồi Phù Ninh
Em đi anh nhớ dáng hình
Cái khăn mỏ quạ, cái mình áo nâu
Chiều nay heo hút rừng sâu
Mưa nguồn suối lũ biết đâu mà tìm?
Ước gì anh hoá thành chim
Bay theo em, hót cho tim đỡ buồn!"

Đọc thấy đáng yêu thật sự :love:.
Tố Hữu có những bài hô khẩu hiệu, nịnh lãnh tụ, thôi thì mượn lời bình của Bùi Minh Quốc: “Cái ghế quan trường giết chết thơ” – Xuân Sách viết thế, trong bài vẽ chân dung Chính Hữu. Nhưng đâu phải chỉ Chính Hữu. Nhìn kỹ lại, từ Tố Hữu đến các văn nghệ sĩ dưới quyền ông trong hệ thống phẩm trật quan trường hầu hết đều thế cả, nói cho chính xác thì không phải cái ghế nó giết mà cái lòng hám ghế nó thôi thúc đương sự tự giết mình, giết thơ."
Âu cũng là bi kịch của giới văn nghệ sĩ một thời.
 
Thơ TH có thể nội dung hơi bưng nhưng ổng là chúa tể gieo vần đó, đọc vài lần là thuộc :p nói gì thì trong thể loại thơ tuyên truyền cụ TH không có đối
Ông có vốn từ quá rộng nữa
Thơ vùng nào dùng từ vùng đó. Từ lại giàu chất tượng hình nên vừa đọc cảm giác hình ảnh nó hiện ra trong đầu
 
Tố Hữu tôi chỉ nhớ mấy câu của ổng:
Em ơi Ba Lan mùa tuyết tan
Đường bạch dương sương trắng nắng tràn

hay là
Mường Thanh Hồng Cúm Him Lam
Hoa mơ lại trắng vườn cam lại vàng.

Nói chỉ riêng về thơ thì cụ Tố Hữu quả là nhà thơ xuất sắc.
 
1.

Tôi ở phố Sinh Từ:
Hai người
Một gian nhà chật.
Rất yêu nhau, sao cuộc sống không vui?
Tổ Quốc hôm nay
tuy gọi sống Hoà Bình
Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
Chúng ta còn muôn việc rối tinh...
Chúng ta
Ngày làm việc, đêm thì lo đẫy giấc
Vợ con đau thì rối ruột thuốc men
Khi mảng vui - khi chợt nhớ - chợt quên
Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt
Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt
Ta biết đâu bên Mỹ Miếc tít mù
Chúng còn đương bày kế hại đời ta?
Người ta nói thằng ngô con đĩ
Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
Hắn nhay mãi cố xẻ đôi Tổ Quốc

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Đất hôm nay tầm tã mưa phùn
Bỗng nhói ngang lưng
máu rỏ xuống bùn
Lưng tôi có tên nào chém trộm?
A! Cái lưỡi đao cùn!
Không đứt được – mà đau!
Chúng định chém tôi làm hai mảnh
Ơi cả nước! Nếu mà lưng tê lạnh
Hãy nhìn xem: Có phải vết đao?
Không đứt được mà đau!
Lưng Tổ Quốc hôm ngày hôm nay rớm máu.

2.

Tôi đã sống rã rời cân não
Quãng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
Những cơn mưa rơi mãi tối sầm
Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đã trở nên người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ cản đường đi
  • Đứng lại!
  • Đi đâu?
  • Làm gì?
Họ kêu những thiếu tiền thiếu gạo
Thiếu Cha, thiếu Chúa, thiếu vân vân
Có cả anh nam chị nữ kêu buồn
- Ở đây
khát gió, thèm mây...
Ô hay!
Trời của chúng ta gặp ngày mây rủ
Nhưng trời ta sao bỏ nó mà đi?
Sau đám mây kia
là cả miền Nam
Sao nỡ tưởng là non bồng của Mỹ!
Tiệm nhảy, rượu nồng, gái tơ
Tha hồ những tự do tự diếc
Tưởng như ở đấy cứ chìa tay
là có đô-la
Có trâu ruộng, - Có ngày đêm hoan hỷ!
Mặc dầu sao nỡ đổi trời ta?
Tôi muốn khóc giữ từng em bé
- Bỏ tôi ư? – Từng vạt áo – Gót chân
Tôi muốn kêu lên – những tiếng cộc cằn...
- Không! Hãy ở lại
Mảnh đất ta hôm nay dù tối
Cũng còn hơn
non bồng Mỹ
triệu lần...
Mảnh đất dễ mà quên?
Hỡi bạn đi Nam
Thiếu gì ư? Sao chẳng nói thực thà?
Chỉ là:
- thiếu quả tim, bộ óc!
Những lời nói sắp thành nói cục
Nhưng bỗng dưng tôi chỉ khóc mà thôi
Tôi nức nở giữa trời mưa bão.
Họ vẫn ra đi
- Nhưng sao bước rã rời?
Sao họ khóc?
Họ có gì thất vọng?
Đất níu chân đi,
gió cản áo bay về.
Xa đất Bắc tưởng như rời cõi sống
Tưởng như đây là phút cuối cùng
Giăng giối lại: - Mỗi lùm cây – hốc đá
- Mỗi căn vườn – gốc vả - cây sung

Không nói được, chỉ còn nức nở
Trắng con ngươi nhìn lại đất trời
Nhìn cơn nắng lụi, nhìn hạt mưa sa
Nhìn con đường cũ, nhìn ngôi sao mờ
Ôi đất ấy – quên làm sao được?
Quên sao nơi ấm lạnh ngọt bùi
Hôm nay đây mưa gió giập vùi
- Mưa đổ mãi lên người xa đất Bắc...
Ai dẫn họ đi?
Ai?
Dẫn đi đâu? – mà họ khóc mãi thôi
Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi
Tôi cúi xuống – Quỳ xin mưa bão
Chớ đổ thêm lên đầu họ -
Khổ nhiều rồi!
Họ xấu số - Chớ hành thêm họ nữa
Vườn ruộng hoang sơ – Cửa nhà vắng chủ
Miền Nam muôn dặm, non nước buồn thương
Họ đã đi nhưng trút lại tâm hồn
Ơi đất Bắc! Hãy giữ gìn cho họ

3.

Tôi ở phố Sinh Từ

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
Không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ.


Gặp em trong mưa
Em đi tìm việc
Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
- Anh ạ.
Họ vẫn bảo chờ...
Tôi không gặng hỏi, nói gì ư?
Trời mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống bằng tương lai
Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ lượt dắt nhau đi buồn bã...
Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
Em ơi!
Em có biết đâu
Ta khổ thế này
Vì sao?
Em biết đâu
Mỹ Miếc, Ngô Nghê gì?
Khổ thân em mưa nắng đi về
lủi thủi
Bóng chúng
đè lên
số phận
từng người
Em cúi đầu đi, mưa rơi

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ


4.

Đất nước khó khăn này
sao không thấm được vào Thơ?


Những tủ kính tôi dừng chân dán mũi
Các thứ hàng ế ẩm đợi người mua
Nhưng mà sách – hình như khá chạy
À quyển kia của bạn này – bạn ấy
Quyển của tôi tư lự, nét đăm đăm
Nó đang mơ: - nếu thêm cả miền Nam
Số độc giả sẽ tăng dăm bảy triệu
Tôi đã biến thành người định kiến
Tôi ước ao tất cả mọi người ta
Đòi Thống Nhất phải đòi từ việc nhỏ
- từ cái ăn
cái ngủ
chuyện riêng tư
- từ suy nghĩ
nựng con
và tán vợ
Trời mưa mãi lây rây đường phố
Về Bắc Nam tôi chưa viết chút nào
Tôi vẫn quyết Thơ phải khua bão gió
Nhưng hôm nay
tôi bỗng cúi đầu
Thơ nó đi đâu?
Sao những vần thơ
Chúng không chuyển, không xoay trời đất
Sao chúng không chắp được cả cõi bờ?
Non nước sụt sùi mưa
Tôi muốn bỏ thơ
Làm việc khác
Nhưng hôm nay tôi mê mải giữa trời mưa
Chút tài mọn
tôi làm thơ chính trị

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ

5.

Em ơi! – ta ở phố Sinh Từ
Em đương có chuyện gì vui hử
À cái tin trên báo - Ừ em ạ
Hôm nay bọn Mỹ Miếc, lũ Ngô Nghê
Chúng đang phải giậm chân đấm ngực!
Vượt qua đầu chúng nó,
mọi thứ hàng
Những tấn gạo vẫn vượt đi
Những tấn thư, tài liệu
Vẫn xéo qua đầu chúng, giới ranh gì?
Ý muốn dân ta
là lực sĩ khổng lồ
Đè cổ chúng mà xoá nhoà giới tuyến
Dân ta muốn trời kia cũng chuyển
Nhưng
Trời mưa to lụt cả gian nhà
Em tất tả che mưa cản gió
Con chó Mực nghe mưa là rú
Tiếng nó lâu nay như khản em à
Thương nó nhỉ - nó gầy – lông xấu quá
Nó thiếu ăn – Hay là giết đi ư?
Nó đỡ khổ - Cả em đỡ khổ.
Em thương nó - Ừ thôi chuyện đó
Nhưng hôm nay anh mới nghĩ ra
Anh đã biến thành người định kiến
Mực ơi!
đừng oán chủ, Mực à!
Mày không hiểu những gần xa Mỹ Diệm
Chúng ở đâu – mà lại núp bên ta
Chính chúng cướp cả cơm của khuyển

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa.
trên màu cờ đỏ

6.

Hôm nay đài tiếng nói Việt Nam
Lại có chuyện tên Ngô Đình Diệm
Hắn sai con em là lũ du côn
Đi ném đá nhà Uỷ ban Quốc tế.
Hắn bảo hắn Giơ-ne không ký
Hắn bịt tai, không biết chuyện hiệp thương!
Ô hay! Cái lưỡi uốn càn
Cả thế giới vả vào mõm hắn
Hắn giậm chân khoa lưỡi đao cùn:
- Mặc kệ! Giết ta chết hẳn
thì thôi
Ta chẳng giả miền Nam!
Chứ
giả miền Nam cho nước Việt Nam
Thì ta chết
- thầy ta cũng chết
Hắn thét lên ộc máu mũi máu mồm
Hắn lồng lộn, ôm miền Nam mà cắn!
Thịt dân ta từng mảng nát bươm
Nhưng không!
Hôm nay
Cả thành phố Sài Gòn
Đóng cửa!
Không họp chợ!
Không ra đường!
Những mảng thịt
Những đọi máu đào
đang rầm rập kéo nhau
đi ngoài phố
Hôm nay
hàng triệu mối thù sâu
tới đập cửa lão già Ngô đòi mạng
Vung đao cùn chém phải quãng trời không!
Hắn đi ngủ,
muôn tiếng kêu xúm lại quanh giường
Hắn ngồi ăn
tiếng khóc nổi trong cơm
Hắn nhắm mắt
tiếng kêu vào giấc ngủ
Hắn rong chơi
tiếng rủa bước theo chân
Hắn hội họp
tiếng kêu ngồi cạnh
giơ bàn tay đòi mạng nghều ngào
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vạch tên mày!
Tên đứa tay sai!
Chẳng có lâu đâu!
Hắn sẽ sống như tên mắc tội tử tù
Óc điên dại
- chân lê vòng xích
Trốn đi đâu?
Đất trời sâu
đương vẩy máu
đuổi theo chân hắn.
Hắn run sợ - Quỳ xin đã muộn!
Dù đêm khuya, bóng tối đặc ngầu ngầu
Máu vẫn đỏ
trúng đầu trúng mặt
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vang tên mày!

7.

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng nghe những tiếng thì thầm
Tiếng người nói xen tiếng đời ầm ã.
  • Chúng phá hiệp thương
  • Liệu có hiệp thương?
  • Liệu có tổng hay chẳng tổng?
  • Liệu đúng kỳ? Hay chậm vài năm?
Những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng
Ôi! Xưa nay Người vẫn thiếu tin Người
Người vẫn thường kinh hoảng trước Tương Lai
Người quên mất Mỹ là sư tử giấy
Người vẫn vội – Người chưa kiên nhẫn mấy
Gan người ta chưa phải đúng công nông
Người chửa có dạ lim trí sắt
Người mở to đôi mắt mà trông!
A tiếng kèn vang
quân đội anh hùng
Biển súng
rừng lê
bạt ngàn con mắt
Quân ta đi tập trận về qua
Bóng cờ bay đỏ phố đỏ nhà...
Lá cờ ấy là cờ bách thắng
Đoàn quân kia muôn trận chẳng sờn gan
Bao tháng năm đói rét nhọc nhằn
Từ đất dấy lên
là quân vô sản
Mỗi bước đi lại một bước trưởng thành
Thắng được Chiến Tranh
Giữ được Hoà Bình
Giặc cũ chết – lại lo giặc mới
Đoàn quân ấy – kẻ thù sợ hãi
Chưa bao giờ làm mất bụng dân yêu
Dân ta ơi! Chiêm nghiệm đã nhiều
Ai có LÝ? và ai có LỰC?
Tôi biết rõ đoàn quân sung sức ấy
Biết nhân dân
Biết Tổ Quốc Việt Nam này
Những con người từ ức triệu năm nay
Không biết nhục
Không biết thua
Không biết sợ!

Hôm nay
Cả nước chỉ có một lời hô:
THỐNG NHẤT
Chúng ta tin khẩu hiệu ta đòi
- Giả miền Nam!
Tôi ngửa mặt lên trời
Kêu một tiếng – bỗng máu trời rơi xuống
Vài ba tia máu đỏ rơi vào tôi
Dân ta ơi!
Những tiếng ta hô
có sức đâm trời chảy máu.

Không địch nào cưỡng nổi ý ta
Chúng ta đi – như quả đất khổng lồ
Hiền hậu lắm – nhưng mà quả quyết...

8.

Hôm nay
Những vần thơ tôi viết
Đã giống lưỡi lê: đâm
Giống viên đạn: xé
Giống bão mưa: gào
Giống tình yêu: thắm
Tôi thường tin ở cuộc đấu tranh đây
Cả nước đã bầu tôi toàn phiếu
Tôi là người vô địch của lòng tin.
Sao bỗng đêm nay,
tôi cúi mặt trước đèn?
Gian nhà vắng – chuột đêm nó rúc.
Biết bao nhiêu lo lắng hiện hình ra.
Hừ! Chúng đã biến thành tảng đá
chặn đường ta!
Em ơi thế ra
Người tin tưởng nhất như anh
vẫn có những phút giây ngờ vực

Ai có LÝ? Và ai có LỰC?
Ai người tin? Ai kẻ ngã lòng tin?
Em ơi
Cuộc đấu tranh đây
cả nước
cả hoàn cầu
Cả mỗi người đêm ngủ vẫn lo âu
Có lẫn máu, có xót thương, lao lực.
Anh gạch xoá trang thơ hằn nét mực
Bỗng mắt anh nhìn thấy! Lạ lùng thay!
Tảng đá chặn đường này!
Muôn triệu con người
Muôn triệu bàn tay
Bật cả máu ẩy đá lăn xuống vực!
Anh đã nghĩ: không có đường nào khác
Đem ngã lòng ra
mà thống nhất Bắc Nam ư?
Không không!
Đem sức gân ra!
Em ơi em!
Cái này đỏ lắm, gọi là TIM
Anh cho cuộc đấu tranh giành THỐNG NHẤT

9.

Hôm nay
Trời đã thôi mưa
Thôi gió
Nắng lên
đỏ phố
đỏ nhà
đỏ mọi buồng tim lá phổi
Em ơi đếm thử bao nhiêu ngày mưa!
Bây giờ
Em khuân đồ đạc ra phơi
Em nhé đừng quên
Em khuân tất cả tim gan chúng mình
phơi nắng hết.
Em nhìn
cao tít
trời xanh
Dưới phố bao nhiêu cờ đỏ!
Hôm nay em đã có việc làm
Lương ít – Sống còn khó khăn!
Cũng là may...
Chính phủ muôn lo nghìn lắng
Thực có tài đuổi bão xua mưa
Không thì còn khổ
Em treo cờ đỏ đầu nhà
Lá cờ trừ ma
Xua được bóng đen chúng nó!
Tiếng gì ầm phố em à?
A! Những người đi Nam trở ra
Phải rồi! Quên sao đất Bắc!
- Khổ! Trong ấy loạn
Phải đi đồn điền cao su
Chúng tôi bị lừa
Bà con muốn ra không được.
Đồng bào vui muốn khóc
Ô này lạ chưa?
- Mây ngoài này không đen
Mây đen vào trong ấy cả
Đúng rồi! Đó là công sức của nhân dân ta
lùa mây đuổi gió
Những vết thương kháng chiến đỏ lòm
Đã mím miệng, lên da lên thịt.
Tôi bỗng nhói ở nơi lồng ngực
Em ơi
Chúng đốt phố Ga-li-ê-ni
và nhiều phố khác.
Anh đã sống ở Sài gòn thuở trước
Cảnh miền Nam thành một góc tim anh
Chúng đốt tận đâu
mà lửa xém tim mình
Tim nó bị thui đen một nửa
Từ giạo ấy
mà em chẳng rõ.
- Em hãy đỡ cho anh khỏi ngã
Đứng đây
Một lúc!
Cờ bay
đỏ phố
đỏ nhà
Màu cờ kia là thang thuốc chữa cho anh.
Em có thấy bay trên trời xanh
Hàng triệu tâm hồn?
Họ đã bỏ miền Nam
ra Bắc!
Chúng đem súng mà ngăn
Đem dây mà trói!
Giữ thân người
không giữ được nhân tâm
Người Nam gửi tâm hồn ra Bắc cả.
Bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hãi
Đổ lên chúng nó
Mây đen
lửa loạn
bão thù
Ai thắng ai thua?
Ai có LÝ và ai có LỰC?
Em ơi
Hôm nay
trời xanh
xanh đúc
Nắng lên
đỏ phố
đỏ cờ
Cuồn cuộn mít tinh

Những ngày thương xót đã lùi xa
Hoà bình
thêm vững

Anh bước đi
đã thấy phố thấy nhà
Không thấy mưa sa
Chỉ thấy nắng lên
trên màu cờ đỏ

Ta ở phố Sinh Từ
Em này
Hôm nay
đóng cửa
Cả nhà ra phố
mít tinh
Chúng ta đi
nổi bão
biểu tình
Vung cờ đỏ
hát hò
vỡ phổi...

Hỡi những người
thành phố
thôn quê
Đói no lành rách
Người đang vui
Người sống đang buồn
Tất cả!
Ra đường!
Đi!
hàng đoàn
hàng đoàn
Đòi lấy tương lai:
HOÀ BÌNH
THỐNG NHẤT
ĐỘC LẬP
DÂN CHỦ
Đó là tim
là máu đời mình
Là cơm áo! Là ái tình

Nhất định thắng!
 
Thơ con mẹ gì con thua lyric thằng Đen Vâu nữa. Vãi hồn thơ.
ZBtnCkk.png


Một cái beat thật chill đưa ta về với bản chất
Denvau keep it real, rap theo kiểu đơn giản nhất
Cuộc chơi đi hơi xa, hơn cả thứ mà ta từng mơ về
Bật cho ta con beat, coi Denvau tiếp tục làm thơ nà
Con gấu kiếm ăn đủ, thì nó mới có thể ngủ đông
Đại bàng tập đập cánh, trước cả khi nó đã đủ lông
Chịu nhiều vết thương nhất, mới đủ sức làm con sói đầu đàn
Con người trong nghịch cảnh, càng không được phép chịu đầu hàng
Trong đầu là vàng, lửa trong tim, dưới chân sỏi đá
Không có hoa hồng, nếu không làm, mà chỉ giỏi phá
Có lẽ việc ta làm, chỉ là thứ gì đó đang hợp thời
Cũng vui vì làm chiếc lá, trong vô vàn hoa lá bay rợp trời
Cũng may không làm idol, không phải mang gánh nặng đến trĩu vai
Một bài nhạc lộn xộn, kỉ niệm ngày có được một triệu like
Nếu mỗi người cho ta một ngàn, là ta sẽ có ngay một tỷ đồng
Lấy tiền đó lên vùng xa, xây được mấy cái lớp học vỡ lòng
Ánh nắng cuối cùng dần buông xuống
Bỗng thấy thèm một ly trà đắng chát
Ai về trên phố hai bên hàng cây
Mai có lẽ là một ngày nắng khác
Hồng tàn một đoá nắm trong bàn tay
Trước khi theo con gió mà khô đi
Cho ta giữ trọn giấc mơ cuối ngày
Để ta biết mình không hề vô tri
Gọi ta là Mít-đặc, bạn ta là Biết-tuốt
Và ta đang phiêu lưu, chuyến đi không biết trước
Đâu có ai mà biết được, mấy thằng thích hát ca
Lông bông từ ngày đó, đến bây giờ là rap star?
Đám người ở trong chuồng, nói tụi ta ngông cuồng
Nói ta vô văn hoá, nhưng mà ta không buồn
Đẹp hơn hoa trong vườn, đôi khi như bác sĩ
Moi móc hết tâm can mặc kệ người khác nghĩ
Cũng đã quen với đắng cay
Bước vào đời tay trắng cùng lắm lại trở về với trắng tay
Mỗi ngày ta thức dậy, dành một lúc ngắm nhìn mây trắng bay
Khi mày yêu cuộc đời, cuộc đời cũng sẽ yêu mày đắm say
Có quá nhiều thứ muốn anh chi
Nhiều người thì cũng muốn anh sẽ xuống nhanh đi
Khi tóc còn như vườn cải, còn đang bổ luống xanh rì
Như Trịnh Công Sơn anh muốn để gió cuốn anh đi
Hạnh phúc là khi về nhà, mẹ vẫn chờ ba dang rộng cửa
Những lúc như thế, đời chẳng còn gì quan trọng nữa
Mày sẽ không biết mày đã từng may mắn tới cỡ nào
Cho tới khi mày hiểu được sự nhẹ nhõm của một cái thở phào
Ta chỉ muốn được yên, đừng nỡ nào...
Ánh nắng cuối cùng dần buông xuống
Bỗng thấy thèm một ly trà đắng chát
Ai về trên phố hai bên hàng cây
Mai có lẽ là một ngày nắng khác
Hồng tàn một đoá nắm trong bàn tay
Trước khi theo con gió mà khô đi
Cho ta giữ trọn giấc mơ cuối ngày
Để ta biết mình không hề vô tri
Sống phải hiền chứ đừng quá lành, lành quá tụi nó bắt nạt
Tụi nó sẽ vắt kiệt mày đến từng đồng xu cắc bạc
Dù mày cầm tinh con gì, tụi nó cũng muốn cưỡi lên
Cưỡi lên đầu cưỡi lên cổ, cho dù mày có lè lưỡi rên
Khi mày đã từng nghèo khó, tay mày đã từng chai và sạn
Tao tin là mày sẽ biết, bên mày có ai là bạn
Thử ngã một lần mà coi, mấy ai chịu đỡ mày đâu
Đa số là cười vào mặt, rồi tiện thể đạp xuống thật sâu
Vì trò đời mà, chua như là dưa ghém
Tụi nó thích hạ thấp người khác để che đậy cảm giác thua kém
Tụi nó sẽ phán xét mày bằng tư duy chưa quá lớp chồi
Mày ngã, tụi nó cười to, mồm nó há như cá đớp mồi
Rải một chút cám cò, tìm tụi nó không cần phải lội ao
Nhiều khi tao thấy tiếc, niềm thân ái mà tao đã vội trao
Tụi nó sẽ không xuất hiện khi không thấy được một chút lợi nào
Làm bạn tao thì được, đừng có muốn làm ông cố nội tao!
Ánh nắng cuối cùng dần buông xuống
Bỗng thấy thèm một ly trà đắng chát
Ai về trên phố hai bên hàng cây
Mai có lẽ là một ngày nắng khác
Hồng tàn một đoá nắm trong bàn tay
Trước khi theo con gió mà khô đi
Cho ta giữ trọn giấc mơ cuối ngày
Để ta biết mình không hề vô tri

via theNEXTvoz for iPad
 
Ông người Điện Biên kia họ Tòng. Có khi nào ông viết bằng tiếng Thái, dịch nghĩa ra nó thế không!?
ghXpJrI.gif

Chứ thơ thẩn kiểu gì mà thế này. Giám khảo cũng toàn nhà thơ nhà văn chứ có phải bọn ất ơ đâu!
Xv0BtTR.gif
 
Đọc bài thơ mà tôi đéo hiểu tác giả muốn nói gì luôn. Đang từ mất gà mất lợn chuyển ngay sang kể chuyện bản thân :surrender:
thì ý mẹ ăn ở đức độ nên con gái hưởng phúc đó. Nhà to đẹp 4 nhà, ai cũng muốn rước về làm dâu.
Thơ thẩn éo gì đọc như văn xuôi. Bị chửi là đúng. :rolleyes:


Sent from samsung SM-G950F via nextVOZ
 
Back
Top