26 tuổi mới tìm thấy đam mê, 1 quyết định sai lầm ân hận cả cuộc đời

Trường hợp này tôi thấy cũng nhiều rồi, bạn không quá thành công ở lĩnh vực của mình nên muốn tìm 1 hướng khác rồi nhìn quanh và nghĩ rằng tại sao không làm cái này, làm cái kia. Nhưng khi thực hiện thì mới thấy nghề chính còn không ăn ai nữa là tay ngang nhảy sang nghề khác.
Còn cụ thể trường hợp của bạn, thì môi trường Giáo dục khá áp lực, đấu đá, drama nhiều lắm, nghề giáo không phải chỉ đứng trên bục giảng và giảng bài đâu. Còn rất nhiều thứ không tên sau bục giảng làm rất nhiều giáo viên muốn bỏ ngành đấy
bỏ nghề thì 90% là dolương thấp chứ có gì mà ghê gớm thế
 
Trường hợp này tôi thấy cũng nhiều rồi, bạn không quá thành công ở lĩnh vực của mình nên muốn tìm 1 hướng khác rồi nhìn quanh và nghĩ rằng tại sao không làm cái này, làm cái kia. Nhưng khi thực hiện thì mới thấy nghề chính còn không ăn ai nữa là tay ngang nhảy sang nghề khác.
Còn cụ thể trường hợp của bạn, thì môi trường Giáo dục khá áp lực, đấu đá, drama nhiều lắm, nghề giáo không phải chỉ đứng trên bục giảng và giảng bài đâu. Còn rất nhiều thứ không tên sau bục giảng làm rất nhiều giáo viên muốn bỏ ngành đấy
thêm 1 điểm là nghề giáo lương thấp
 
Nhìn mấy thằng bạn thời xưa lớp 12 học kém hơn mình, ra làm giáo viên tiểu học.
Thời xưa 18 tuổi mình éo biết đam mê của mình là gì, ghi vào chữ "Marketing" là ngành mình đi thi
Sau ra trường cũng kiếm đc việc 9 10 tr, thậm chí 12 13tr. Nhưng ko cảm thấy vui
Đến tuổi 26, ko hiểu sao đam mê làm giáo viên tiểu học nó lại lớn trong mình đến thế.
Hằng ngày cái suy nghĩ "GVTH, Đó chính là đam mê của mình". Cứ lặp đi lặp lại cả ngày. Thậm chí 1s có thể lặp lại 2 lần 24/24.
Hằng ngày Newfeed của th bạn hiện lên, các bức ảnh trong trường tiểu học. Dường như xát muối vào nỗi đau. Ko chỉ 1 mà là 3 ng học chung lớp 12 ngày ấy, làm nghề ấy.
Thời 12 mình còn chỉ bài cho nó. Chỉ trách tại sao bản thân khi xưa ko nhận ra, trách tại sao nó kêu mình viết vào Ngành "GVTH" mà mình ko viết.
Bây giờ muốn làm thì phải thi đại học 26 tuổi, quá muộn. Trách sao khi xưa tôi quá khờ dại, chả biết đam mê của mình là gì. 26 tuổi tôi mới nhận ra, nó khiến tôi muốn trầm cảm, tôi thực sự buồn.
Win nhau thời 12 để làm gì khi tôi đã thua cả 1 cuộc đời. Thời ấy tôi ko nghĩ rằng 1 vài chữ viết mà ảnh hưởng nhiều đến thế.
Thời ấy tôi đã quá chú tâm vào luyện thi và quá xem nhẹ Ô Ngành trong đăng ký thi ĐH.
Tại sao tuổi 26 tôi có thể suy nghĩ đươc cả trăm thứ mà tuổi 18 tôi ko nghĩ ra.
Thời ấy vừa lo thi 12, vừa lo thi đại học, chả suy nghĩ sáng suốt đc gì cả. Tôi quá ngu si
Tôi thấy tôi có thể tự kỷ khi những điều này ám ảnh tôi mỗi ngày.
Ai cũng như bác thôi, còn trẻ mấy ai biết mình thích gì.
Giờ nhận ra là tốt r, t nghĩ bác nên dũng cảm đi theo đam mê của mình thôi, ko tới năm 36 lại uất ức tiếp.
Với nữa ngại thi lại đh thì có thể dạy trung tâm hoặc dạy mấy bé nhỏ tại nhà riêng kiểu học thêm dc mà
 
Nếu muốn làm lại thì không lúc nào là muộn, có thể học bổ sung thêm các chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm để dạy các môn liên quan chuyên ngành của mình trước. Nếu đã biết cái mình muốn làm là gì thì thớt đã hơn 90% người trên đây rồi.
 
Ông đam mê cũng khôn đấy
View attachment 1518835
Này cô giáo đà nẵng đúng ko răng khểnh giống đứa cùng lớp c3 tôi
JMqm27U.gif
 
thấy ngược ngược thế nào ấy nhỉ, lẽ thường là từ 1 gv chán cảnh lương 5 củ ngày 8 tiếng, tôi đã nhảy ra kd ngoài để thực hiện ước mơ từ nhỏ này nọ....nhưng dù sao cũng chúc anh đã tìm đc đam mê. Nghề giáo là 1 nghề cao quý tuy lương k đx cao mấy. Nói thế chứ con bé gần nhà nó mượn tiếng mẹ nó dạy thêm các kiểu, kết hợp nấu ăn trưa cho các cháu nữa, tháng 15-20 củ là bt
 
Mẹ tôi làm giáo viên tiểu học từ năm 1997 - 2022 . Lương từ 200k - giờ là hơn 7 tr . Thớt nghĩ lại chưa =]]

GVTH học thêm bao ít nhất 1 lớp là cũng kha khá rồi, bà nào có tiếng còn bú đẫm, trước bà gvth gần nhà còn thuê cả xe 7 chỗ cứ tan học chở 1 mớ đứa về nhà, đến tối ph đón về :giggle::giggle: tiền xây cả nhà nghỉ quán ăn gần biển

Gửi từ Google Pixel 3 bằng vozFApp
 
thời buổi khủng hoảng này thì đội thanh gươm lá chắn với công chức là an toàn. chứ đội cu li cho ngoại quốc nhiều thằng méo hết mồm :sad:
 
bạn t làm GVTH đây, lớp 5 ở quê tháng lương 3 củ, trong trường lại còn đấu đá nhau, thấy nghe mà nản giùm
 
Hôm qua em lên Lào Cai công tác, gặp lại thằng bạn đồng niên giờ đang làm giáo viên ở 1 xã của huyện lẻ.
Thằng này có niềm đam mê với nghề giáo đến lạ, thời còn học cấp 3, nó đã có mong ước làm nghề, khi chọn trường thi đại học, cả lớp chỉ mình nó chọn Sư phạm 1. Thời đó thì vẫn còn câu "Nhất y nhì dược, tạm được Bách khoa, qua loa Sư phạm", thế nên cũng chả mấy ai mặn mà với nghề Sư phạm cả. Đến khi ra trường, 4-5 năm long đong lận đận đi làm hợp đồng lương 3 cọc 3 đồng, rồi loay hoay thêm mấy năm nữa cũng chạy vào được biên chế nhưng phải đi vùng cao, nó sẵn sàng, ấy vậy mà rồi lấy vợ ở dịt trên đó luôn.
Ngồi nhậu với nó vào 1 buổi chiều muộn cuối thu se lạnh, qua ô cửa kính là ánh trăng mờ trên đỉnh núi phủ đầy mây của vùng Tây Bắc, hai bên đường dân cư thưa thớt, chỉ thấy núi đồi nhấp nhô nối theo nhau, rượu ngô cũng ngà ngà say.
  • Nó kể: "Cũng vì đam mê với nghề mà gắn bó ở mảnh đất này cũng ngót chục năm, các bạn cùng trang lứa giờ đều nhà xe đủ cả, chỉ có mình vẫn giữ cái "cốt cách" của 1 anh giáo làng với mức lương 7 triệu. Nhiều khi Tết đến, tớ lại kiếm mấy cành đào rừng, đi mấy chục km về thành phố để bán kiếm thêm, ra thành phố thì ôi thôi cũng toàn anh em nghề giáo làm thêm với nhau cả."
  • Em bảo: "Mày dù gì cũng là 1 thằng trường Chuyên, lại Sư phạm 1, kinh nghiệm dạy học cũng nhiều năm, bỏ quách cái nơi này, về thành phố, chả nhẽ lại không hơn ở đây".
  • Nó nói:" Rượu táo mèo uống thành quen, đào rừng không ngắm là nhớ, nói thật, gần 4x rồi, dù biết thay đổi có thể là bước ngoặt, nhưng ở tuổi này, chân cũng sắp mỏi, tóc ngày càng thưa, cũng khó khăn để đưa ra 1 lựa chọn, 1 bước ngoặt khác mà chưa rõ tương lai như thế nào, thôi thì ở đây, cuộc sống có thiếu thốn thật, nhưng mà dù gì cũng hạnh phúc vì vẫn được làm nghề".
  • Em nhận xét: "Nghề giáo là 1 nghề cao quý, đào tạo ra những thế hệ tương lai, mà mức lương viên chức thì thấp quá, bụng đói thì làm sao hết mình với nghề được, thiết nghĩ cũng vì cái đạo đức người thầy mà tự an ủi bản thân cố gắng mà thôi".
Rời quán nhậu, trời se lạnh, đã gần tháng 12 rồi còn gì, kiếm được 1 quán cafe ở con hẻm nhỏ, ngồi ngắm nhìn từng giọt cà phê tý tách rơi, lòng miên man nghĩ về những ngày tháng cũ, chợt nhớ đến 1 câu nói trong phim 3 idiots, so với các bạn cùng trang lứa, có lẽ thằng bạn em kiếm ít tiền hơn, có 1 căn nhà nhỏ hơn, 1 chiếc xe nhỏ hơn, nhưng nó có lẽ thấy hạnh phúc vì được làm công việc theo đam mê của mình.
 
Đam mê cái moẹ gì không đam mê lại đam mê làm giáo viên tiểu học. Lương thì thấp lại còn dễ bị đẩy đi vùng sâu vùng xa.
Thà làm giáo viên cấp 3 ngắm múi mít nghe còn có lý tý.
Mà giờ mấy trường tư, trường quốc tế nó có cần bằng sư phạm đâu, học nghiệp vụ tầm 6 tháng, ổn thì vào dạy thôi. Thực sự đam mê thì triển đi.

Tôi thì đc cái có mỗi sở thích chính là thích ăn ngon, công việc thì chỉ cần nhàn nhã thoải mái, thu nhập ổn chút là tôi hài lòng rồi.
 
Hạnh phúc là được làm công việc mình đam mê :(. Đến h mình đi làm hơn chục năm rồi vẫn hàng ngày chán nản bước ra khỏi nhà, ko hiểu tại sao mình lại làm công việc này, dừng thì con cái ai nuôi, mãi ko tìm được đam mê...
 
Đam mê tiền cho nhanh , làm j ko phạm pháp kiếm đc nhiều tiền là được . Đến lúc nhiều tiền rồi thì bạn xây cái trường tiểu học rồi muốn làm gì thì làm .
 
Đừng hối hận nữa bác, bác hãy làm luôn đừng nghe ai nữa, sau này có chán do lương thấp hay vất vả thì bỏ tiếp không có gì phải lo, còn không là hối hận cả đời.
 
Back
Top