qhoangDaLat
Senior Member
Chỉ tóm gọn trong 2 chữ: LỠ LỜI. Có những chuyện trong quá khứ chỉ vì lỡ lời mà giờ nhiều khi ngồi nhớ lại vẫn dằn vặt tâm trí.
Gửi từ Nokia 6600 bằng vozFApp
Gửi từ Nokia 6600 bằng vozFApp
Bạn nói đúng. Chúng ta chỉ hối tiếc những thứ chưa làm thôi.ngồi kể lể thì nhiều lắm lắm luôn.
Và đa phần ai cũng hối tiếc vì những gì chưa làm, chứ những gì họ đã làm rồi thì họ quên cmnl
muốn làm gì thì phải cố làm luôn, ko chần chừ kẻo sau này hối tiếcBạn nói đúng. Chúng ta chỉ hối tiếc những thứ chưa làm thôi.
Vì vậy hãy sống hết mình với lòng can đảm
Anh biết thời gian đầu bán sao koThằng anh tôi có dàn đào 1 tháng cỡ chục coin lúc đó giá cũng có 1 2k kia kìa, nhưng đến đâu bán đến đó chứ có thằng nào giữ được đến giờ đâu
Nhưng tôi ví dụ là nếu anh lúc đó cầm được 1 ngàn coin free thì anh sẽ bán được giá nào anh nói tôi nghe
rõ khổ, thế gấu b lúc bị tai nạn có chăm sóc ko, giờ vẫn bên nhau chứ?Gần như là vậy bác. Nhưng những mùi rất nồng thì e có ngửi đc thoang thoảng nhưng nó bị sai lệch mùi, tức là bác ngửi được mùi A nhưng e ngửi được mùi B, và cũng bị giới hạn thôi, người bình thường ngửi được vài ngàn mùi thì e chỉ ngửi được khoảng 5 mùi
Ông già tôi lúc đầu cấm túc con cái, cả cháu ko ra ngoài đường, lúc f2 còn cách ly ấy.Đợt dịch covid. Do không đánh giá được sự nguy hiểm nên đã không bắt ép ba mẹ ở nhà. Mặc dù có nói thẳng với ba là ba phải cẩn thận. Nếu ba mà bị covid thì chắc sẽ không qua khỏi được đâu.
Và rồi ba mẹ đều dương tính ngay đợt căng thẳng nhất => ba nằm lại đó mãi mãi tại bệnh viện quận.
Nếu kiên quyết không cho ba mẹ ra đường dù nửa bước thì có thể đã ngăn đc sự đau thương này
Coin thì bỏ đi fen ko phải tiếc đâu có 2 cái dưới thì tiếc đấy- Ko mua BTC và lỡ 2 sóng coin 2016, 2023
Cũng k biết chơi mấy món airdrop, bounty, token hidden Gem
Coin đúng là để đổi đời từ số tiền nhỏ mà xx lên sẽ đổi dc vị thế cdoi
- K lấy vk cùng quê
- K chịu học ngoại ngữ đến nơi đến chốn.
Gửi từ Samsung SM-N950F bằng vozFApp
Giờ tình cảm 2ae sao rồi fen?Đối xử tệ với thằng em trai.
Em trai thua tôi 3 tuổi, khi bé đã từng có thời gian hai thằng ngày nào cũng đi chơi chung, đá bóng, tắm hồ, phá làng phá xóm, nghịch đất nghịch cát,... Ngày nào anh em cũng đèo xe đạp đi chơi, khi đấy nó là người hoạt bát năng động lắm. Cho đến một ngày tôi được bốc đi thi học sinh giỏi cấp xã cấp huyện gì đấy, đi thi về xong ông thầy bắt phải ôn luyện, thi thố gì đấy trên máy tính. Olympia thì phải, nhà không có máy thế là phải ra net thôi, mới ban đầu thì không có gì, về sau tôi nghiện net hẳn. Mà ở chỗ tôi khi đấy chơi net nó tương đương với tệ nạn xã hội, đám trẻ con mà chơi net trong mắt phụ huynh và giáo viên còn thấp hèn hơn bọn hút thuốc lá ở nhà vệ sinh. Thằng em tôi ban đầu hoạt bát lắm, mồm miệng lúc nào cũng nhanh nhảu nên tôi sợ nó ton hót cho bố mẹ biết rằng tôi đi chơi game, thế là từ khi đấy tôi cạch nó luôn. Ban đầu thì em cũng đòi đi theo lắm, tôi mắng chửi, đuổi đánh như kẻ thù một thời gian thì không còn xin đi theo nữa, từ đó em chỉ ở nhà, quanh quẩn TV sách báo, chả tiếp xúc với bạn cùng lứa ngoài những lúc lên lớp. Nhìn chung thì khi đấy em tôi vẫn ổn, vẫn có vẻ hoạt bát chỉ là đến bây giờ khi đã nhận thức được, tôi cảm thấy tôi khốn nạn thật sự.
Khi tôi lên cấp 3 thì cũng là lúc thằng em tôi bước vào trường cấp 2, tôi lên huyện học, rời xa nó. Ở nhà giờ có 5 người, ông, bà, bố, mẹ, lúc nào cũng yêu thương, đối xử tốt không thiếu thứ gì nhưng tôi biết phụ huynh mình không phải là người mà nó có thể dễ dàng tâm sự. 3 năm ấy tôi về rất ít lần, và cũng chả tiếp xúc nhiều với nó. Nghỉ hè dường như chả có ký ức gì đọng lại trong tôi. Cho đến những khi cuối cấp, tôi mới ngỡ ra rằng thằng em mình đã thay đổi quá nhiều, nó trở thành một người trầm tính, ít nói, không muốn tiếp xúc với người lạ, dường như chả muốn ra khỏi nhà nữa. Nó cũng không có ước mơ, hoặc là nó không dám nói, tôi không biết. Giờ thì thằng em tôi đang học y theo định hướng của bố, nó cũng đang làm khá tốt nhưng tôi biết, nếu ngày xưa mình đừng ích kỷ ngu dốt như vậy thì hiện tại có thể em tôi sẽ còn làm tốt hơn thế nhiều.
Vui vẻ lên thím, biết đâu 5 năm sau lại cảm thấy hối hận vì cứ tiếp tục hối hận vì một chuyện đã rồi như vậyCác bác có chuyện gì hối hận đến hiện tại vào chia sẻ đi
Em trước: hồi 1 năm trước e từ dưới quê đi lên thành phố cách đó 2 tiếng, dự định đi khoảng 2h chiều, nhưng cái thằng bạn rủ ở lại uống cf xíu do có thằng khác lâu lâu về chơi, lúc đầu e từ chối do sợ lên bị tối, nhưng nó rủ quá cái e đổi ý, và lúc e đi lên khoảnh 18h thì bị TNGT, e đụng xe khá nghiêm trọng, và thiệt hại lớn nhất là bị đứt dây thần kinh khứu giác nên k thể ngửi được, và bị lõm 1 bên mắt vào trong nên giờ 2 con mắt e k đều như người bình thường, tổng thiệt hại cho cuộc mổ + vài thứ khác khoảng 100tr, nhưng cũng có cái may mắn là ko chấn thương sọ não hay đụng dập gì trong bụng.
Chuyện cũng hơn 1 năm rồi nhưng giờ e vẫn k quên được, cảm giác nhìn vào gương thấy đôi mắt bị lệch, xong rồi nhìn người khác mắt đều nhau làm e cứ nghĩ về nó mãi, cũng tham khảo ý kiến bác sĩ nhưng bsi bảo ko làm gì đc do mắt thụt vào rồi thì rất khó kéo ra, và giờ thấy ngta ăn uống ngửi đc e cũng buồn, giờ kể cả mùi hôi muốn cũng k ngửi đc. Biết là ko chết hay chấn thương sọ não là may rồi nhưng e vẫn nghĩ về nó thường xuyên, cứ ước giá như nhưng quá trễ và e phải mang 2 di chứng này cả đời nên e cũng buồn lắm.
Ảnh cho các bác hình dung
Các bác thì sao ?
Hối hận nghèoCác bác có chuyện gì hối hận đến hiện tại vào chia sẻ đi
Em trước: hồi 1 năm trước e từ dưới quê đi lên thành phố cách đó 2 tiếng, dự định đi khoảng 2h chiều, nhưng cái thằng bạn rủ ở lại uống cf xíu do có thằng khác lâu lâu về chơi, lúc đầu e từ chối do sợ lên bị tối, nhưng nó rủ quá cái e đổi ý, và lúc e đi lên khoảnh 18h thì bị TNGT, e đụng xe khá nghiêm trọng, và thiệt hại lớn nhất là bị đứt dây thần kinh khứu giác nên k thể ngửi được, và bị lõm 1 bên mắt vào trong nên giờ 2 con mắt e k đều như người bình thường, tổng thiệt hại cho cuộc mổ + vài thứ khác khoảng 100tr, nhưng cũng có cái may mắn là ko chấn thương sọ não hay đụng dập gì trong bụng.
Chuyện cũng hơn 1 năm rồi nhưng giờ e vẫn k quên được, cảm giác nhìn vào gương thấy đôi mắt bị lệch, xong rồi nhìn người khác mắt đều nhau làm e cứ nghĩ về nó mãi, cũng tham khảo ý kiến bác sĩ nhưng bsi bảo ko làm gì đc do mắt thụt vào rồi thì rất khó kéo ra, và giờ thấy ngta ăn uống ngửi đc e cũng buồn, giờ kể cả mùi hôi muốn cũng k ngửi đc. Biết là ko chết hay chấn thương sọ não là may rồi nhưng e vẫn nghĩ về nó thường xuyên, cứ ước giá như nhưng quá trễ và e phải mang 2 di chứng này cả đời nên e cũng buồn lắm.
Ảnh cho các bác hình dung
Các bác thì sao ?