nhpv0410
Senior Member
Hello các bác, ngày trước em là Admin của 1 group chuyện tâm linh khá lớn, mà giờ bán rồi, rảnh rỗi có viết vài chuyện, nay em xin được chia sẻ lại lên voz cho anh em cũng đọc, nếu thấy hay thì cho em xin vài tương tác để có động lực up thêm ạ, mãi yêu.
Những chuyện tâm linh em đã từng bị và nhớ cho đến bây giờ
Những chuyện tâm linh em đã từng bị và nhớ cho đến bây giờ
![🙁 🙁](/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fstatic.xx.fbcdn.net%2Fimages%2Femoji.php%2Fv9%2Ftcb%2F1%2F16%2F1f641.png&hash=2ce04d1b75daad28db4d813f18948c2d)
- chuyện thứ nhất: Năm đó em học lớp 7, tối hay đi học thêm về khoảng 9h mấy. Mà đường khu em rất tối, đèn lại ít. Bữa hôm đó em với thằng bạn đi học về. Đi ngang qua 1 khúc đường đang đổ đá để làm, có cây điều to tổ bố bắt ngang, thằng kia nổi hứng kêu dừng lại ven đường lấy đá về thẩy chơi. Em cũng chả ngại gì nên mới xuống nhặt cùng. Đang nhặt thì tự nhiên có gió, em ngước mặt lên thì mới để í đang ngồi đối diện cây điều đó. Hơi ớn vì gió thổi hiu hiu. Em cúi xuống nhặt tiếp. Lần thứ 2 em ngước mặt lên thì thấy trên cây điều có 1 sợi dây. Cũng chả quan tâm, cúi xuống nhặt tiếp. Và lần thứ 3 em nhìn lên, em thề là đập vô mắt em 1 cái xác người đàn ông treo cổ, lười lè ra mắt nhìn em. Các bác biết rồi đấy, em với thằng bạn vừa cắm đầu chạy vừa la um sùm, té trầy đầu gối tới giờ vẫn còn. Về nhà em khóc kể cho gia đình nge, ba em mới đi ra dắt 2 chiếc xe đạp về. Hôm sau bà ngoại kể chổ đó năm 92 có ông kia không biết ở đâu đến treo cổ ngay đó. Bây giờ cây điều đó bị chặt rồi, mà vào lúc bị cưa, cái lưỡi tự nhiên gãy bắn vào chân anh thợ, cắt 1 đường mém đứt gân. Dân ở đó mới mời thầy về tụng mới cưa được.
- Chuyện thứ 2: Tới lúc em học lớp 10 thì có quen 1 bé ở trên thanh đa, nên sáng hay tập thể dục đi bộ lên đó ( nhà em đi bộ lên Thanh Đa tầm 1h ). Lúc đó 3h sáng em đeo tai nghe khóa cửa đi. Vừa đi ra 1 đoạn thì thấy đằng xa có 1 cái bóng người đội nón lá, tại kế bên nhà em có bà cô cũng hay đi bộ ra rẫy giờ đó nên em mới chạy theo. Mà lạ, em càng chạy theo thì thấy người đó càng xa, nhanh lắm, mà năm lớp 9 em được giải nhì chạy maraton cấp quận. Chạy theo 1 hồi em thấy ngi ngi, nên mới quay đầu lạu chạy về nhà. Mà chạy hoài cũng không đến nhà, em sợ quá trời, khóc um sùm, đi lẩn thẩn tí nge gà gáy, tự nhiên em chớp mắt thấy mình đứng ngoài chổ mấy cái mộ ở ngoài Đình Bình Quới, cách nhà em tận 15p đi bộ. Khỏi nói, em ngồi luôn, chân lết không nổi, phải gọi gia đình ra rước về. Từ bữa đó em bệnh nằm gần 4 ngày, bỏ luôn thói quen đi bộ.
- Chuyện thứ 3: Năm đó em học lớp 11, em chả nhớ rõ ngày bao nhiêu, nhưng đó là 3 ngày trước ngày cúng sao gì gì ấy ( em đạo Chúa). Đêm đó lúc gần 12h đêm rồi, mẹ em dọn dẹp, kêu em ra đem 2 bịch rác móc ở ngoài cây dừa trước nhà bà ngoại để sáng người ta lấy. Mà em lười nên không móc lên chỉ để dưới góc thôi, mẹ em ra thấy vậy la um, kêu em phải móc. Lệnh mẹ là tối thượng, em móc lên. Và 3 đêm em nhớ đến tận bây giờ khi nghĩ lại vẫn tổi da gà. Đêm móc rác em vẫn bình yên. Đêm thứ 1, em đang ngủ thì thấy có 1 ông lính, thấy rõ luôn, vô đè bóp cổ em, em la um, mẹ nghe chạy qua tán em vài cái em mới tỉnh. Đêm thứ 2, đang ngủ ngon thì em thấy có đèn xe chiếu vào mặt em nẹt bô, em thấy rất rõ là cái xe máy có thùng bên hông, chiếc xe đạp số chạy tông em, em giật mình dậy, mồ hôi chảy quá trời. Sáng em nói mẹ mẹ la mày ngủ mớ thôi. Đêm thứ 3, em mơ rõ ràng em đang ngồi học, thì bị 1 ông lính cụt giò nhảy cà tưng lại bóp cổ, em vùng chạy thì bị dí tiếp. Được 1 lát thì đập đầu, em mới tỉnh thấy em đập đầu vào tường trong phòng. Và rồi, đêm cúng sao tới, em cùng gia đình bồ cũ đi Lăng ông Bà Chiểu chơi, em tới trước cổng thì gặp 1 bà tuổi cũng cao, chống gậy đi lại nói chuyện với em. Bà nói đúng từ tên cúng cơm với biệt hiệu của bà ngoại em, mẹ em. Mà em dám chắc, tên biệt hiệu của bà ngoại em thì trong làng ai cũng biết chứ tên cúng cơm thì chưa chắc nhiều người rõ. Em tưởng bà đó lừa gạt gì nên cũng bắt đầu ngại nói chuyện. Nhưng bà đó chỉ nói 1 câu mà em ớn tới giờ: '' mày về nói bà ngoại với mẹ mày lo cũng chổ bữa mày móc 2 bịch rác đi nha, không mày gặp họa lớn đó, bà về kêu tao đứng đây đợi để nói lại với mày đó'' rồi bả đi, tuyệt nhiên không đòi tiền gì cả. Em thấy lạ, về nói với bà ngoại, bà ngoại mới gọi mẹ em qua la 1 trận. Nguyên nhân là: Cái chổ em móc rác, chổ cây dừa đó là nơi bà ngoại em cúng cơm cho mấy ông chiến sĩ chết dạt vào biền lá trước nhà em. Do e móc rác lên đầu họ nên mới bị hù 3 ngày. Em ớn tới giờ, bây giờ bà ngoại em đã rào chổ đó lại luôn rồi.
- Chuyện cuối cùng: Cách đây 1 năm mấy tháng thôi. Đêm đó em đang ngủ thì tự nhiên mưa gió um sùm. Mưa lớn lắm, lạnh băng. Do cửa sổ phòng em bằng kiếng kéo lên gập xuống nên nhìn được ra ngoài. Lạnh quá nên quay mặt cái cửa sổ để gặp xuống bớt, thì đập vô mắt em là 1 cô gái mặt máu me không, nhìn trợn mắt vào em. Em la quá trời, lăn rớt giường luôn, mẹ em chạy vài cũng thấy, cũng la um hết, rồi mẹ em đọc cái gì ấy như tiếng thái thì nó đi. Sáng hôm sau tự nhiên công an vô quá trời, em theo đi ra ngoài biền lá thì mới thấy 1 cái xác trôi. Mà lạnh người ở chổ, cái xác đó chính là người con gái đêm qua đứng ở cửa sổ phòng em. Từ đó mẹ em đem thánh giá đặt ở cửa sổ, em chuyển chổ nằm luôn.
Last edited: