Linhphuongqb
Senior Member
Cùng cảnh ngộ. Trưởng một phòng quèn (gọi là bù nhìn cũng được nữa). Phải luôn là cuốn từ điển sống, sếp hỏi gì cũng phải trả lời răm rắp, không được đi muộn/về sớm, hàng ngày ngồi một mình trong phòng ôm máy tính. Cảm thấy cho dù mình có nỗ lực bao nhiêu thì cũng không được những người ta nhìn nhận, họ luôn nghĩ thành tích, bằng khen mà mình đạt được là do mình ăn hên hoặc được nâng đỡ chứ không phải là do mình cố gắng mà có được.Mình không biết nịnh nọt, chỉ biết sòng phẳng nên đang bị đì sml
Làm sếp (sếp nhỏ nhất) một bộ phận nhỏ, không có quyền hành gì, chỉ là thằng ngồi quan sát xem nó làm việc hổng chỗ nào thì tự sắn tay vào đắp vá.
Phải tự làm những việc không có tiền bồi dưỡng (để những việc có tiền bồi dưỡng, nhân viên tranh nhau hết rồi)
Cơ bản vị trí sếp này cũng có tiền trách nhiệm và có cửa sáng (nhưng không có cơ hội cạnh tranh với sếp to), cố gắng làm việc hy vọng các sếp hiểu, còn không hiểu thì thôi, cũng nhục lắm rồi.
Càng ngày càng cảm thấy "không gì lạnh hơn máu người". Thấy đời, người bạc bẽo và kinh tởm cái mối liên hệ giữa người với người mà mình đang chứng kiến hàng ngày, không biết thêm mấy mươi năm nữa sẽ thế nào.
Chắc ra tết nghỉ việc quá