Chuyện tâm linh hồi đi NVQS.

Hồi em làm thêm tiệm photocopy là cái kiot ở giữa hai cái khác, 2 cái đó đều có vấn đề, từ trong nhìn ra thì cái bên phải trước có một cô mất, nhà thằng em đó dưới quê, lên thuê ở thì nói cứ nấu cơm mà bỏ ra ngoài xíu về là cơm thiu ngay, rồi mẹ nó ngủ trưa tháy có cô gái đi trên gác xuống, căn bên trái ghê hơn nhiều, rất nhiều người thuê kinh doanh nhưng vài bửa hoặc hơn tháng là dọn đi, chuyện rỏ nhất là có chị gái một con dọn vô bán đồ nội y, hay nhờ em qua sữa giùm này kia, mà các bác biết gái 1 con còn bán đồ nội y thì ngon vl rồi:extreme_sexy_girl: , anh em bên tiệm photo khoái vl cứ canh nhìn qua, xong tầm 1 tháng cái chị bỏ đi đi, hỏi thì bả nói cứ ngủ trưa là ai ghé sát tai bả nói rì rầm gì đó riết, bả chịu không nổi bỏ đi. Riêng căn mình thuê thì ổn, chắc do một phần ông sếp quen với một tăng ni ẩn dật, vị này hay đến chơi, nhìn rất có uy
có những chỗ ai thuê làm gì làm ăn không được, mà ở cũng không xong. :D
mà nhìn nhiều nhà thì bình thường. có khi đẹp ấy chứ.
 
Cả 2 người nhìn nhau không biết phải làm gì, thì nghe thấy tiếng cho tru lên liên hồi ở ngoài cửa, rồi tiếng móng chân cào vào cửa nghe ken két, giật mình ông Đ nhảy xuống giường, chạy ra chỗ bảng điện, mở đèn phòng, mở cửa. Thì 2 con chó ở bên ngoài phi vào trong phòng sủa lên inh ỏi. Ông Đ hô im, 2 con chó vẫn thi nhau sủa, đầu tiên ông Đ tưởng 2 con chó sủa thằng liên lạc. Nhưng khi nhìn kĩ lại, thì 2 con chó đang sủa về phía dưới gầm giường. Ông Đ ra hiệu bảo thằng liên lạc nhảy xuống giường. Thằng liên lạc sợ xanh mặt nhảy xuống, rồi chạy ra ngoài cửa. Ông Đ cúi thấp người, nhìn xuống gầm giường, thì thấy ở trong góc tối của gầm giường, có một đôi mắt đỏ quạu đang nhìn về hướng mình. Ông Đ bật ngược dậy, hô lớn: “ Chạy” . Cả 2 người cuống quýt chạy ra khỏi phòng, vừa chạy ra khỏi phòng thì thấy thằng gác đang lò dò đi tới, tay nó cầm đèn pin, hỏi có việc gì vậy Cp, vì nó nghe thấy tiếng động, nên chạy qua xem thử. Ông Đ chẳng nói chẳng rằng, giật lấy cái đèn pin của nó, đứng ở xa, soi vào dưới gầm giường, nhưng lúc này dưới gầm giường chẳng có gì, 2 con chó cũng không sủa nữa, nhưng cứ rên ư ử, rồi nhìn về phía gầm giường. Ông Đ đuổi thằng liên lạc về phòng nó, rồi đêm đấy ông Đ thức trắng, ngồi nói chuyện với mấy thằng gác đến sáng. Làm bọn gác khó hiểu sao Cp hôm nay gắt thế, ngồi canh bọn nó đến tận sáng. Sáng hôm sau ông Đ đi dò hỏi các đơn vị bạn, mới biết vụ này. Ông Đ lên phòng C trưởng nằng nặc đòi chuyển phòng. Trái với suy nghĩ của ông Đ là sẽ bị gây khó khăn, thì C trưởng chẳng nói chẳng rằng gật đầu cái rụp, thế là ông Đ qua phòng khác ngủ, cũng lôi theo 2 con chó với chậu xương rồng, phòng đó thành không ai ở, và để làm kho chứa vật chất luôn. Nhưng hình như do dính nhớp vụ ấy, nên khi ông Đ đổi phòng, chị 7 vẫn đi theo quan tâm và chăm sóc cho ông ấy. Ông Đ thường hay bị giấu đồ lặt vặt, lúc tìm được đồ toàn là ở kho, khi cái áo, khi cái khăn mặt, rồi bàn chải đánh răng,...Ông Đ vẫn hay bị chọc bằng cách cù chân, cù nách, bị bóng đè, ...
Đến mức cuối cùng chịu không nổi, phải nhờ cốp to sau lưng xin cho đi hội thao, rồi đi học lên trên, không dám về đơn vị. Lúc bọn em vào đơn vị thì ông Đ đã đi học rồi. 2 con chó thì vẫn vứt đấy cho mấy thằng liên lạc chăm. Từ ngày ông Đ đi, thì đến lượt thằng liên lạc bị phá. Nó không bị mất đồ như ông Đ, nhưng hay bị mê sảng, nói làm nhảm, nửa đêm ngủ mấy thằng giường kế bên còn nghe thấy tiếng nó cười khúc khích, rồi đôi khi nghiến răng kèn kẹt. Có lần có thằng to gan, mượn giường kế thằng liên lạc ngủ xem sao. Nửa đêm nó nghe thấy tiếng thằng liên lạc nói nhảm, nó mới mở chăn ra xem thử, thì suýt thét lên vì, chỗ balo đặt ở đầu giường thằng liên lạc, có một bóng người đang ngồi xổm trên đó, mắt đỏ như máu, cứ trân trân nhìn thằng liên lạc, thằng này trùm lại chăn kín mít. Đéo dám hó hé 1 tiếng. Đến nỗi bị nặng quá, thằng liên lạc phải xin chuyển đơn vị. Kể từ khoá đó, khoá tiểu đội trưởng nào cũng có người bị chị 7 hỏi thăm, quan tâm và chăm sóc, không ít thì nhiều. Không biết các khoá sau này nữa thì thế nào, chứ khoá em cũng có thằng bị trêu. Mà thôi truyện khoá em thì để từ từ em type tiếp.​

Mục lục truyện em viết nhé các thím, tiện cho các thím theo dõi. :D

#1 Bước vào căn phòng thăm người bạn
#2 Vong nhập vào người
#3 Giải cứu thằng Thản
#4 Vong ở quân đội được hé lộ
#5 Người lính không thể lấy vợ
#6 Người con gái goá chồng P1
#7 Người con gái goá chồng P2
#8 Người đồng đội bị bỏ rơi
#9 Màn khiêu vũ dưới ánh trăng P1
#10 Màn khiêu vũ dưới anh trăng P2
#11 Cái đầu trong tủ súng
#12 Người con gái tại cây me P1
#13 Người con gái tại cây me P2
#14 Người con gái tại cây me P3
#15 Người con gái tại cây me P4

Hiện tại e đang thất nghiệp và tìm việc sau tết, nếu các bác thấy hay có thể donate hộ em 1 gói mì tôm nhé, không thì 1 cái ưng để em có động lực viết tiếp. E cám ơn các bác

Sacombank MAI NGOC DUC , số TK: 060219953286

MOMO: 0353575760
 
Last edited:
Sao đi tu lại giải thoát, con người ta khi sinh ra đời, để trải nghiệm mọi thứ vốn có trong cuộc sống, đâu nhất thiết cứ phải đi tu mới là giải thoát đâu thím, cứ sống một cuộc đời bình phàm là được rồi.
nhưng mà sẽ trôi nổi mãi mãi trong luân hồi không thoát ra được
 
nhưng mà sẽ trôi nổi mãi mãi trong luân hồi không thoát ra được
Con người ta vốn khi sinh ra đời đã không chọn được hoàn cảnh mình sinh ra, thì hãy để người ta được lựa chọn cách mà người ta sống. Em biết thím có ý tốt. Nhưng em đề nghị thím nếu muốn kết thiện duyên, thì hãy tạo 1 thread riêng và khuyên mọi người đi tu, chứ thím đừng cmt những việc không liên quan và không mang tính xây dựng trong thread của em, điều này sẽ gây loãng thím ạ, em cảm ơn thím trước.
 
Con người ta vốn khi sinh ra đời đã không chọn được hoàn cảnh mình sinh ra, thì hãy để người ta được lựa chọn cách mà người ta sống. Em biết thím có ý tốt. Nhưng em đề nghị thím nếu muốn kết thiện duyên, thì hãy tạo 1 thread riêng và khuyên mọi người đi tu, chứ thím đừng cmt những việc không liên quan và không mang tính xây dựng trong thread của em, điều này sẽ gây loãng thím ạ, em cảm ơn thím trước.
Tiếp đi thím

Sent from iPad via nextVOZ
 
Đến bây giờ tôi luôn k tin chuyện vong hồn hay ma quỷ gì đó nó tồn tại, chỉ xem là hiện tượng chưa giải thích được hoặc bị chập thần kinh ra ảo giác tuy nhiên tôi cứ kể lại sự việc tôi gặp:

Chẳng là ông già tôi là lính chiến trường 79 đánh Tàu, năm đầu năm 1990 khi tôi lên 3 bi bô biết nói thì có giai đoạn ngắn (tôi k nhớ đã nói gì) nhưng đc bà kể lại là tôi rất hay nói chuyện với các chú là đồng đội hy sinh của bố, đến thân quen biết tên chú này bác kia, thì thầm xì xào. Tôi có hỏi lại bố thì bố k nói gì ậm ờ bảo ngủ đi...chứ bình thường mà k phải sẽ bị quất vài roi rồi. Cái tội nói nhảm là bố tôi rất ghét...

Trong ký ức mong manh tôi nhớ có chú tên L rất hay rủ bố tôi đi câu. Thế là tôi hỏi bố, có chú L rủ bố đi câu và vảo bố làm hộ cho cái cần câu. Bố tôi nghe thế k bảo gì quát tôi đi ngủ.

Chuyện trôi đi rất lâu thì chú T có ghé nhà chơi, chú ấy là bạn đồng ngũ của bố tôi. Cũng kể chú L thích đi câu cá, thích nhất là bố tôi làm cần cho (vì có tay sát cá, làm cần thì câu nhạy), chú ấy làm thì câu hoài cá k cắn.

Sau này lớn rồi tôi xem những chuyện này là hiện tượng khó giải thích, cho chìm dần vào lãng quên cho đến hôm nay tình cờ vào topic này
Không tin rồi cũng phải tin.Khi nhìn thấy rồi không chối cũng ko được,thế giới này luôn tồn tại cả 2.
 
Tối nay em lại mất ngủ, còn bác nào còn thức ới lên 1 tiếng để em lấy động lực để viết truyện cho các bác cú đêm đọc nào :)
Đang hóng đây thím ơi, còn gì type lẹ nha, hóng quá trời

Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
 
Em move cái này bên thớt kia qua đây hầu các bác đêm phia, kể về 1 lần em gặp ma.
Cách đây tầm 10 năm, em đi chăm ông anh họ bị viêm gan B giai đoạn cuối, nằm lầu 8 bệnh viện Chợ Rẫy. Cái phòng ổng nằm lúc đầu tầm 7-8 người, sau chết dần còn có 3 người trong đó có ông anh họ em. Đội đi chăm ông anh họ em khá hùng hậu, toàn thanh niên trai tráng trẻ khỏe, chủ yếu là bộ đội, trừ em với 2 tay khác. Phải toàn thanh niên túc trực để thay nhau bóp bóng tay 24/24 cho ổng thở các bác ạ, bóp cái đó mỏi tay vkl luôn. Có bà kia 1 mình đi chăm chồng thấy bọn em bóp bóng cho ông anh cũng kêu bác sỹ đặt ống để bà bóp cho chồng. Bà bác sỹ trợn mắt nạt: chị có thấy 1 bầy thanh niên thay nhau bóp bên kia ko, chị nhắm mình chị có bóp dc không? Bà vợ im re, nhìn tội lắm. Được đâu một ngày ông chồng kia tèo luôn. Lúc gần chết người ổng vàng khè, chết phát người thâm luôn, người ổng trương lên đến mức bà vợ loay hoay thay cái quần cho ổng mà mãi đếu thể nào kéo lên được. Mấy người nằm chung phòng cũng lũ lượt tèo hết. Có ông kia cũng vợ đi chăm, bình thường vợ hay dắt ổng đi đái. Đêm đó bà vợ mệt quá ngủ quên mẹ mất, ổng chắc đếu muốn đánh thức vợ nên tự đi đái. Lúc đó cũng khuya mẹ rồi, thân nhân ngủ hết nên chả ai để ý. Em cũng đang nằm vật vạ hành lang thì nghe hét 1 tiếng nên tỉnh ngủ, thì ra có chú nào dậy đi đái gặp ngay ông nội thương vợ kia nằm chết trong toilet từ lúc nào không biết- chết vì gái là 1 cái chết tê tái. Kệ mẹ, ai chết cứ chết, em ngủ tiếp, he he. Em khá bàng quan với cái chết của người khác nếu không phải người thân hay bạn bè. Được đâu 2 ngày thì mấy chú bộ đội đi chăm ông anh họ của em bắt đầu hoang mang vì chứng kiến chết nhiều quá. Rồi thì ông anh họ em cũng mất, tầm hơn 1h sáng. Gia đình kêu xe chở về nhà, phải chở về gấp lắm, em cũng đếu biết vì lý do gì mà mọi người vội vã vậy. Vì phải về gấp nên phải cử 1 người ở lại trên cái lầu 8 đó để chờ lấy giấy, lúc này các chú bộ đội quân đội nhân dân anh hùng kia lấm lét chuồn sạch vì... sợ :LOL: . Đương nhiên là em phải là cái thằng ở lại chờ rồi chứ còn ai vô đây nữa. Tầm hơn 2h sáng thì làm giấy tờ xong, em cũng méo quan tâm làm cái giấy gì, bác sỹ trực kêu ký chổ nào em ký chổ đó xong xuôi họ cho mình mấy tờ nhét vô cái bọc hồ sơ rồi xách đít về. Buổi tối giờ đó mà đi thang máy lầu 8 xuống trệt mà lại bệnh viện Chợ Rẫy thì bao phê nghe các bác, 2 con bé đi cùng thang máy với em còn nhìn em rồi nói với nhau "giờ này mà đi thang máy 1 mình cũng ghê nhỉ?!". Chuyện cũng bình thường đếu có gì đáng bàn nếu như 1 ngày sau đó em không nghĩ lại, rõ ràng lúc mình bước vô thang máy từ lầu 8 xuống trong thang máy không hề có ai, lúc xuống cũng không hề dừng lại đón thêm người, mà đkm nó tự nhiên lại có 2 nhỏ con gái nhìn mình cười rồi 2 đứa nó nói với nhau câu đó, xong cả 2 đứa nó cùng cười. Lúc xuống sảnh 2 đứa nó chạy ùa từ thang máy ra sảnh cực nhanh, người thường rất khó chạy nhanh vậy được. Lạ cái là hôm sau nghĩ lại em mới thấy nó bất thường, chứ lúc đó coi như là chuyện bình thường luôn. Hai con nhỏ đó đều khoảng 15 -16 tuổi, tướng xì trum, khá xinh.
 
Last edited:
Back
Top