Chuyện tâm linh hồi đi NVQS.

Cây Me có người treo cổ ở tiểu đoàn 2 ( tiếp).
Theo như kế hoạch đã bàn giữa tôi và chú R và theo thông tin từ các anh em gác đêm. Chúng tôi xác định được chú M thường lẻn ra khỏi phòng ngủ vào lúc 22h30 đêm và phải đến khi tầm 3h sáng, khi mà bắt đầu có tiếng gà gáy thì chú M mới quay về đơn vị. Thế là tôi đành bấm bụng, nằm ở giường trong căn tin đến hơn 22h. Ban đêm, căn tin dường như yên tĩnh hẳn, bóng đêm luôn che phủ hết mọi thứ mà ta thấy ban ngày, cảnh vật hiện lên bây giờ chỉ thấy mờ mờ như một bức tranh đen trắng, tôi ngồi hút thuốc chờ đợi, tôi hút hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc rơi đầy dưới đất, không gian xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua các hàng cây nghe rì rào, lâu lâu lại có tiếng côn trùng lao xao. Cách một đoạn thời gian, tôi lại ra gần cánh cửa, ghé mắt nhìn qua khe cửa về hướng cây Me, nhưng nó vẫn im lìm, vẫn không có hiện tượng gì kì lạ xảy ra cả. Tôi lại ngước nhìn vào chiếc đồng hồ, thời gian trôi chậm rì, thường khi con người ta rơi vào một không gian yên tĩnh như vậy, người ta tự nhiên thanh tỉnh đi rất nhiều, đối với bản thân tôi cũng vậy, lúc này đầu óc tôi có cảm giác rất minh mẫn, tôi bắt đầu ngồi suy nghĩ miên man về kế hoạch của chú R, nghe có vẻ kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng tôi vẫn thấy bất an mà chẳng hiểu rõ được tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Nghĩ đến một lúc nữa, lại phải chứng kiến cái cảnh con Ma thần vòng, tay cầm theo thòng lọng mà tôi đã gặp phải vào đêm tối cách đây 3 năm mà tôi lại nổi hết da gà, lòng tôi nặng trĩu, nhưng lúc đó tôi tự trấn an mình, thôi thì con người ta sống chết có số, hồi đó đi đánh Pôn pốt, bao nhiêu đồng đội hi sinh trước mặt mình, rồi bao nhiêu máu , nước mắt và mồ hôi đã rơi, mình cũng đã bao giờ có cảm giác khổ sở như vậy đâu. Bom rơi đạn lạc, sống nay chết mai, nhiều lúc cũng nghĩ mình sẽ hy sinh, vậy mà mình vẫn thoát được, âu cũng là tại cái số, có lẽ chưa đến số tận, thì bom đạn nó tự tránh mình, chứ sao mình tránh nổi nó. Nghĩ một đoạn thời gian mà bao nhiêu thứ, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông, lòng tôi nhẹ hẳn đi, thấy rất thoải mái, ngày hôm nay phải đi, thì cứ đi, phú quý do trời mà sống chết có số vậy. Cứ tưởng là tôi vẫn miên man suy nghĩ như vậy mãi, nhưng chiếc đồng hồ trên tay đã kêu lên:
_ Tít, tít.
Tiếng báo hiệu của đồng hồ khiến tôi bừng tỉnh giấc, tôi nhìn vào, đã 22h đêm rồi, vậy là chỉ còn 30 phút nữa, thì ắt chú M sẽ ra ngoài. Tôi đốt thêm một điếu thuốc, hít sâu lấy tinh thần, vỗ vỗ vào 2 bên má cho tỉnh táo lại, tiếp tục nhìn chằm chằm qua khe cửa, hướng về phía cây Me, cây Me vẫn im lìm.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi vẫn nghe được tiếng kim đồng hồ treo tường vang lên theo từng nhịp:
_ Cạch, cạch, cạch.
Cuối cùng sau bao lâu chờ đợi, thì điều gì đến nó cũng sẽ đến, đúng như dự đoán, tôi nhìn thấy chỗ cây Me rung lên vài đợt, mặc dù lúc ấy không có gió. Rồi từ trên cây Me dần dần hiển hiện lên một bóng người trắng toát đang treo cổ tòn ten ở trên cành cây, bóng trắng rất rõ ràng trước màu đen của bóng đêm, rồi bóng trắng đó thực hiện những hành động giống y những gì mà tôi đã thấy trước đây. Nó bắt đầu cử động, đầu tiên là 2 chân, 2 cái chân cách mặt đất gần 1 mét, bắt đầu vùng vẫy, 2 tay thì quơ loạn lên trong không khí, rồi cả cơ thể nó bắt đầu co giật, giống y một con cá bị mắc cạn, đang thiếu ô xy, được một lúc thì cái đầu nó ngoẹo sang một bên. Rồi từ từ, nó bắt đầu đưa hai tay bắt lấy sợi dây thòng lọng, đưa cổ mình ra khỏi sợi dây, hai tay nó nắm lấy sợi dây, bắt đầu từ từ, lướt đi trên mặt đất, hướng về phía trại lính. Nó bay rất chậm, tà tà , từ lùm cây này đến lùm cây khác, tóc nó đen xõa trong gió, nhìn đáng sợ đến cực điểm. Tôi nín thở quan sát, nó tiến đến dưới một lùm cây rậm rạp cách trại lính tầm 50m thì dừng lại, một lúc lâu sau, tôi thấy có một bóng người chậm chạp đi từ trong trại lính đi ra. Không cần nghĩ tôi cũng đoán ra được đó là ai, chắc chắn là chú M. Chú M đi đến trước mặt nó rồi đứng lại, đầu chú M cúi gằm xuống, nó bắt đầu từ từ, lấy sợi dây thòng lọng giơ lên trước mặt của chú M, chú M lúc ấy như trong trạng thái vô thức, tiến đến, đưa đầu mình vào trong sợi dây treo cổ, được một lúc khi mà đã xác định được chú M đưa cổ vào trong sợi dây, thì nó bắt đầu cầm một đầu bên kia của sợi dây, kéo chú M đi theo. Nó dẫn chú M đi như người ta kéo động vật theo vậy,như đang kéo con trâu, con bò, chứ không còn phải là con người nữa. Lúc này đập vào mắt tôi là một khung cảnh kì dị đến cực điểm, phía trước là một bóng trắng toát, 1 tay cầm theo sợi dây, 1 tay đưa lên xòe 5 ngón tay ra che mặt, phía sau là một bóng đen, cổ đã mắc vào tròng, lầm lũi tiến từng bước một về phía trước. Hai người, không, 1 người 1 quỷ, 1 trước một sau, cứ từ từ đi về phía cây Me.
Đến nơi , cả hai dừng lại. Tôi biết lúc này đã là lúc hành động, vội vàng làm theo lời chú R căn dặn, lấy chiếc lông quạ đen, ngậm ngang miệng, dùng 2 lá ngải sấy khô, vo lại, nhét vào 2 bên lỗ mũi, khẽ mở cửa rồi khép lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tôi cũng bắt đầu chầm chậm, khom người, đi nhẹ nhàng hướng về phía cây Me. Để nói về quá trình thì diễn ra thì thực sự rất chậm, vì sợ con quỷ chết treo kia phát hiện, mà mãi 30 phút sau, tôi mới tiến được gần đến chỗ cây Me, làm y như lời chú R đã căn dặn, ngậm chặt chiếc lông quạ, thở nhẹ nhàng, mỗi khi dừng lại tại một bụi cây, dùng mũi bàn chân dẫm nhẹ xuống đất 3 lần rồi lại tiếp tục tiến tới. Cuối cùng, dù mồ hôi trên mặt đang đổ thành dòng, tôi cũng tìm được một vị trí thích hợp nhất, cách cây Me khoảng 8 mét. Ở đây tôi có thể quan sát được hết toàn cảnh ở phía cây Me, nhẹ nhàng ngồi xổm, khẽ khàng vén bụi cây qua một bên, nhìn về phía trước.
_ Ưm, ưm, ưm,...
Không nhìn thì thôi, mà nhìn một lần, tôi thề với mấy chú, xác chết tôi thấy qua không ít, tay chân mỗi nơi một mảnh, máu me kinh dị dị tôi thấy cũng nhiều, nhưng cái cảnh trước mắt, nó có thể nói là quái dị và kinh hoàng đến cực điểm, đó có thể là cảnh tượng đáng sợ nhất mà tôi từng thấy từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đến mức tôi suýt ngã bệch xuống đất, mồm gần như hét lên, nhưng tôi đã kịp tự lấy tay bụm miệng mình lại. Dưới ngay gốc cây Me, trên mặt đất là chú M, đang quỳ, mặt ngửa lên trời, còn con quỷ treo cổ, nó đang..., nó đang ngồi trên cổ chú M, hai tay nó giữ lấy đầu chú M, đưa mồm nó lại gần miệng chú M, mà hút lấy hút để cái gì đó, tôi không nhìn được rõ đó là thứ gì, vì tóc của con Ma thần vòng xõa xuống, đã che kín gần hết mặt của chú M. Cả người của tôi lúc ấy trong vô thức run lẩy bẩy, tôi thở mạnh thek bản năng, vì sợ lông quạ và lá ngải rơi ra, tôi phải dùng 2 ngón tay nhét vào mũi mình, tay còn lại bụm lấy miệng. Tôi quyết định thật nhanh là ngay lập tức phải rút lui, tôi bèn lùi lại, quay người chuẩn bị bước đi, thì ai ngờ đâu, tôi lại đạp phải cái gì đó mềm mềm, trơn trơn, vật bị đạp phải ai dè lại dẫy dụa, rồi lấy thân nó cuốn vào chân tôi, con mẹ nó thì ra rôi đạp phải con rắn, nấp ở dưới bụi cây um tùm, đạp phải con rắn đi kiếm ăn đêm thì cũng không phải là việc lạ, nhưng vấn đề ở đây không phải là con rắn, vấn đề ở đây là cái thứ sau lưng tôi, lúc đạp phải con rắn, thế quái nào trong lúc hoảng hốt, tôi lỡ há miệng lớn, và chiếc lông quạ đen đã rơi ra khỏi miệng tôi, đồng thời khi đó, tôi thấy sau lưng mình có tiếng:
_ Rào, rào, rào,..
Hình như là cây Me sau lưng đang rung lên, và tôi cảm nhận được, hình như có một cơn gió vô cùng lạnh lẽo, đang thổi thốc vào lưng mình. Những lời dặn của chú R lại vang lên bên tai, ngay lập tức không được chần chừ phải chạy ngay.


1 Ngày 2 chap rồi nhé các thím, bay mất của em hơn 4 tiếng đồng hồ rồi, các thím đừng quên mì tôm của em nhé, não em đau quá, chắc e lăn ra ngủ đây. :(
Chap này đọc xong cố ko.muốn tin :sweat:
 
tại vì cách đây 3 năm mình cũng bị cơ đày 1 dạo fen ạ
đợt đó đúng kiểu tâm thần, kể sơ qua cho fen nghe nhé:
-hầu như ăn không được, cứ ăn là buồn nôn, người gầy nhom nhem
-đầy óc lúc nào cũng căng thẳng, lảm nhảm lung tung
-tối ngủ thường hay bị tỉnh dậy, mà luôn vào đúng 2h sáng, rồi thì thức luôn đến sáng, lúc đó luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện thì thầm bên tai, nói đủ thứ chuyện trên trần dưới âm...; hôm nào ngủ được thì bị câu hồn đi chỗ khác
-tự nhiên biết xem bói, xem tay khá chính xác dù trước đó không hề tìm hiểu gì cả
-thi thoảng thấy mặt sau của cuộc sống, tức là thấy vong, họ lang thang vì không có nơi thờ tự, không có nơi để về, cứ quanh quẩn chỗ mình chết, hoặc quanh cửa đình cửa chùa để xin ăn...
đại khái là một thời kỳ khủng hoảng, mà cũng may mắn thoát được,
giờ thì lại bị hành kiểu khác, giờ mình cứ quen ai là y rằng khi mà ngấp nghé được là sẽ tự động dừng lại, im hơi lặng tiếng, cắt luôn liên lạc :surrender:
Em nghĩ bác bị duyên âm rồi, không tuyên truyền mê tín dị đoan đâu, nhưng thử đốt hình nhân thế mạng, tạ lễ rước vong đi. Có thờ có thiêng có kiêng có lành mà. :(
 
tại vì cách đây 3 năm mình cũng bị cơ đày 1 dạo fen ạ
đợt đó đúng kiểu tâm thần, kể sơ qua cho fen nghe nhé:
-hầu như ăn không được, cứ ăn là buồn nôn, người gầy nhom nhem
-đầy óc lúc nào cũng căng thẳng, lảm nhảm lung tung
-tối ngủ thường hay bị tỉnh dậy, mà luôn vào đúng 2h sáng, rồi thì thức luôn đến sáng, lúc đó luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện thì thầm bên tai, nói đủ thứ chuyện trên trần dưới âm...; hôm nào ngủ được thì bị câu hồn đi chỗ khác
-tự nhiên biết xem bói, xem tay khá chính xác dù trước đó không hề tìm hiểu gì cả
-thi thoảng thấy mặt sau của cuộc sống, tức là thấy vong, họ lang thang vì không có nơi thờ tự, không có nơi để về, cứ quanh quẩn chỗ mình chết, hoặc quanh cửa đình cửa chùa để xin ăn...
đại khái là một thời kỳ khủng hoảng, mà cũng may mắn thoát được,
giờ thì lại bị hành kiểu khác, giờ mình cứ quen ai là y rằng khi mà ngấp nghé được là sẽ tự động dừng lại, im hơi lặng tiếng, cắt luôn liên lạc :surrender:
Giờ vẫn bị hả thím, còn khả năng xem bói, xem tay vẫn còn ko?
Mình thắc mắc từ xưa đến giờ ko ai trả lời.
Đó là khi thím xem bói thì thông tin hiện ra như thế nào? Kiểu như một cuốn phim hay là một trang sách hoặc có người thì thầm vào tai thím thế ?
Lúc thím thấy dc người âm, họ có biết là thím nhìn được họ
lMp8rQq.png
để rồi họ ra nhờ vả gì ko ?
:bad_smelly: :bad_smelly:
 
tại vì cách đây 3 năm mình cũng bị cơ đày 1 dạo fen ạ
đợt đó đúng kiểu tâm thần, kể sơ qua cho fen nghe nhé:
-hầu như ăn không được, cứ ăn là buồn nôn, người gầy nhom nhem
-đầy óc lúc nào cũng căng thẳng, lảm nhảm lung tung
-tối ngủ thường hay bị tỉnh dậy, mà luôn vào đúng 2h sáng, rồi thì thức luôn đến sáng, lúc đó luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện thì thầm bên tai, nói đủ thứ chuyện trên trần dưới âm...; hôm nào ngủ được thì bị câu hồn đi chỗ khác
-tự nhiên biết xem bói, xem tay khá chính xác dù trước đó không hề tìm hiểu gì cả
-thi thoảng thấy mặt sau của cuộc sống, tức là thấy vong, họ lang thang vì không có nơi thờ tự, không có nơi để về, cứ quanh quẩn chỗ mình chết, hoặc quanh cửa đình cửa chùa để xin ăn...
đại khái là một thời kỳ khủng hoảng, mà cũng may mắn thoát được,
giờ thì lại bị hành kiểu khác, giờ mình cứ quen ai là y rằng khi mà ngấp nghé được là sẽ tự động dừng lại, im hơi lặng tiếng, cắt luôn liên lạc :surrender:
Trước đây nếu e đọc đc hay nghe ai nói như thím e còn chửi cho, nhưng sau khi e gặp 1 người lạ mà nói rõ ràng quá khứ, tương lai ( hiện tại các chuyện tương lai gần người đó nói đều đã xẩy ra chính xác. Còn xa thì e đang xem ntn) , gia đình, mồ mả... liên quan đến e thì e tin thật, người đó còn kể về quá khứ bị đày như thím nói, năm nào người đó cũng đi lễ vào tháng 10 âm lịch để xin khất. Cuộc sống nhiều điều chúng ta ko thể giải thích đc :byebye:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Em nghĩ bác bị duyên âm rồi, không tuyên truyền mê tín dị đoan đâu, nhưng thử đốt hình nhân thế mạng, tạ lễ rước vong đi. Có thờ có thiêng có kiêng có lành mà. :(
không phải đâu fen, nếu duyên âm thì dễ xử lý, bị cơ đày kiểu này phức tạp hơn rất nhiều
Giờ vẫn bị hả thím, còn khả năng xem bói, xem tay vẫn còn ko?
Mình thắc mắc từ xưa đến giờ ko ai trả lời.
Đó là khi thím xem bói thì thông tin hiện ra như thế nào? Kiểu như một cuốn phim hay là một trang sách hoặc có người thì thầm vào tai thím thế ?
Lúc thím thấy dc người âm, họ có biết là thím nhìn được họ
lMp8rQq.png
để rồi họ ra nhờ vả gì ko ?
:bad_smelly: :bad_smelly:
mình mất khả năng xem lâu rồi thím ơi
lúc mình xem được, thì không phải như thím kể như trên mà là như có ai đó nói giúp mình, hoặc cứ nhìn chỗ đó trên bàn tay thì tự nhiên hình dung rồi nói, chứ không có ai ghé tai mình nói cả
với những người xem được thì là đang được cho ăn lộc, nếu chăm chỉ thờ cúng thì duy trì được khả năng, còn mình không cúng kiếng gì nên nó tự mất
Trước đây nếu e đọc đc hay nghe ai nói như thím e còn chửi cho, nhưng sau khi e gặp 1 người lạ mà nói rõ ràng quá khứ, tương lai ( hiện tại các chuyện tương lai gần người đó nói đều đã xẩy ra chính xác. Còn xa thì e đang xem ntn) , gia đình, mồ mả... liên quan đến e thì e tin thật, người đó còn kể về quá khứ bị đày như thím nói, năm nào người đó cũng đi lễ vào tháng 10 âm lịch để xin khất. Cuộc sống nhiều điều chúng ta ko thể giải thích đc :byebye:

via theNEXTvoz for iPhone
đúng vậy thím ạ, chẳng ai biết mình sẽ gặp chuyện gì, mình cũng đùng phát bị cơ đày mà chả hiểu làm sao
mình cũng từng làm lễ xin khất rồi nhưng không thoát được, vẫn bị đeo đuổi nhưng mình kệ, chẳng cúng kiếng gì thêm, để xem ý chí của con người hay của Thánh thần lớn hơn. chẳng biết sau này thế nào nhưng hiện tại cứ chống chọi đã, vì mình cũng chưa có ý định ra hầu các Thánh
 
không phải đâu fen, nếu duyên âm thì dễ xử lý, bị cơ đày kiểu này phức tạp hơn rất nhiều

mình mất khả năng xem lâu rồi thím ơi
lúc mình xem được, thì không phải như thím kể như trên mà là như có ai đó nói giúp mình, hoặc cứ nhìn chỗ đó trên bàn tay thì tự nhiên hình dung rồi nói, chứ không có ai ghé tai mình nói cả
với những người xem được thì là đang được cho ăn lộc, nếu chăm chỉ thờ cúng thì duy trì được khả năng, còn mình không cúng kiếng gì nên nó tự mất

đúng vậy thím ạ, chẳng ai biết mình sẽ gặp chuyện gì, mình cũng đùng phát bị cơ đày mà chả hiểu làm sao
mình cũng từng làm lễ xin khất rồi nhưng không thoát được, vẫn bị đeo đuổi nhưng mình kệ, chẳng cúng kiếng gì thêm, để xem ý chí của con người hay của Thánh thần lớn hơn. chẳng biết sau này thế nào nhưng hiện tại cứ chống chọi đã, vì mình cũng chưa có ý định ra hầu các Thánh
Khất ở đây của thím là gì. Khất như e biết thì là hoãn lại chưa ra hầu, chứ ko phải là hết luôn đâu. E biết 1 chị thầy bói bài trước kia suốt phải đi gọi hồn nhưng sau 1 thời gian thì gian đc hết và về bên cửa Phật, e cũng chỉ nghe chị đó kể lại thế thôi, nên e nghĩ khất của thím nó khác với e nói rồi

via theNEXTvoz for iPhone
 
Khất ở đây của thím là gì. Khất như e biết thì là hoãn lại chưa ra hầu, chứ ko phải là hết luôn đâu. E biết 1 chị thầy bói bài trước kia suốt phải đi gọi hồn nhưng sau 1 thời gian thì gian đc hết và về bên cửa Phật, e cũng chỉ nghe chị đó kể lại thế thôi, nên e nghĩ khất của thím nó khác với e nói rồi

via theNEXTvoz for iPhone
cũng là khất không ra hầu nhà Thánh đó thím
mấy lần gặp mấy người thầy bà có căn nhà Thánh đều bảo mình dính rồi, nhưng không thoát được, giờ chỉ có khất lần thôi chứ không xin tha được. số mình vẫn sẽ phải ra hầu Thánh, trình đồng mở phủ, làm thầy.
nhiều người bị hành ghê hơn mình rất nhiều, cũng may Thánh vẫn nhẹ tay với mình, không thì có lẽ chắc đợt trước mình nhập viện tâm thần lâu rồi, giờ có khi vẫn ở trong đó mà đàn hát véo von" trên ngàn lắm quả nhiều hoa, á a a á à hội a" này kia rồi :burn_joss_stick:
 
cũng là khất không ra hầu nhà Thánh đó thím
mấy lần gặp mấy người thầy bà có căn nhà Thánh đều bảo mình dính rồi, nhưng không thoát được, giờ chỉ có khất lần thôi chứ không xin tha được. số mình vẫn sẽ phải ra hầu Thánh, trình đồng mở phủ, làm thầy.
nhiều người bị hành ghê hơn mình rất nhiều, cũng may Thánh vẫn nhẹ tay với mình, không thì có lẽ chắc đợt trước mình nhập viện tâm thần lâu rồi, giờ có khi vẫn ở trong đó mà đàn hát véo von" trên ngàn lắm quả nhiều hoa, á a a á à hội a" này kia rồi :burn_joss_stick:
Chuẩn rồi thím, mấy người em gặp toàn phải ra hầu hết, chỉ khất xin hoãn thôi, nhưng vẫn thờ cúng đều. E nghe đâu thờ cúng đều thì người đó có lộc, gđ êm ấm, người trong nhà làm ăn tốt lên.... nói chung là tốt hết. Còn người e gặp bị hành còn ghê hơn thím kể trên nhiều. Nhưng giờ biết đc chuyện thờ cúng, đi lễ thường xuyên nên cuộc sống vui vẻ, thoải mái lắm. Thím sau mà mở phủ thì cho e xin địa chỉ e qua xem thử xem sao :adore:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chuẩn rồi thím, mấy người em gặp toàn phải ra hầu hết, chỉ khất xin hoãn thôi, nhưng vẫn thờ cúng đều. E nghe đâu thờ cúng đều thì người đó có lộc, gđ êm ấm, người trong nhà làm ăn tốt lên.... nói chung là tốt hết. Còn người e gặp bị hành còn ghê hơn thím kể trên nhiều. Nhưng giờ biết đc chuyện thờ cúng, đi lễ thường xuyên nên cuộc sống vui vẻ, thoải mái lắm. Thím sau mà mở phủ thì cho e xin địa chỉ e qua xem thử xem sao :adore:

via theNEXTvoz for iPhone
mở phủ hay không là chuyện của 10 năm nữa thím ơi, chứ giờ mình còn đang chống cự quyết liệt đây, chưa dám nằm im mà hưởng thụ
mà có khi sang năm làm ăn khó khăn quá mình cũng kiếm tầm sư học đạo thím ạ :big_smile:
 
mở phủ hay không là chuyện của 10 năm nữa thím ơi, chứ giờ mình còn đang chống cự quyết liệt đây, chưa dám nằm im mà hưởng thụ
mà có khi sang năm làm ăn khó khăn quá mình cũng kiếm tầm sư học đạo thím ạ :big_smile:
E vẫn hóng đc nói chuyện với 1 người có lộc như thím, chắc chắn e sẽ mở mang kiến thức rất nhiều :adore:

via theNEXTvoz for iPhone
 
tại vì cách đây 3 năm mình cũng bị cơ đày 1 dạo fen ạ
đợt đó đúng kiểu tâm thần, kể sơ qua cho fen nghe nhé:
-hầu như ăn không được, cứ ăn là buồn nôn, người gầy nhom nhem
-đầy óc lúc nào cũng căng thẳng, lảm nhảm lung tung
-tối ngủ thường hay bị tỉnh dậy, mà luôn vào đúng 2h sáng, rồi thì thức luôn đến sáng, lúc đó luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện thì thầm bên tai, nói đủ thứ chuyện trên trần dưới âm...; hôm nào ngủ được thì bị câu hồn đi chỗ khác
-tự nhiên biết xem bói, xem tay khá chính xác dù trước đó không hề tìm hiểu gì cả
-thi thoảng thấy mặt sau của cuộc sống, tức là thấy vong, họ lang thang vì không có nơi thờ tự, không có nơi để về, cứ quanh quẩn chỗ mình chết, hoặc quanh cửa đình cửa chùa để xin ăn...
đại khái là một thời kỳ khủng hoảng, mà cũng may mắn thoát được,
giờ thì lại bị hành kiểu khác, giờ mình cứ quen ai là y rằng khi mà ngấp nghé được là sẽ tự động dừng lại, im hơi lặng tiếng, cắt luôn liên lạc :surrender:

Vậy Fen xác nhận có ma quỷ thật hả Fen ?! 🤨

Gửi bằng vozFApp
 
Thằng bạn mình làm trong cảng IDC Quận 9 bảo có. Mấy người ở trễ hay ca đêm hay gặp. Đi đái mà cũng bị hù đái ra quần. Chả biết nó có chém không :amazed:
 
Cây Me có người treo cổ ở tiểu đoàn 2 ( tiếp)
Kể đến đây, chú căn tin phải dừng lại và lấy hơi vài lần, dù chỉ là hồi tưởng như vậy, mà em thấy mắt chú căn tin nhắm chặt, hai tay run lẩy bẩy. Em và thằng L quay sang nhìn nhau trân trân, thằng L thốt lên:
- Mẹ nó, không đáng sợ đến mức như vậy chứ, chỉ là nhớ..
Không để thằng L nói hết câu, em đã đưa tay bụm miệng nó lại, mắt trừng nhìn nó, ra hiệu để nó đừng cắt đứt mạch hồi tưởng của chú căn tin. Em châm một điếu thuốc, đưa cho chú căn tin, đợi chú nhận lấy em nói:
- Chú hút cho bình tĩnh, rồi từ từ kể tiếp cũng được.
Chú căn tin đón lấy điếu thuốc đưa lên miệng, hút vài hơi, em và thằng L chỉ im lặng, nhìn chú căn tin, chờ đợi. Chú căn tin hút một nửa điếu thuốc rồi ném đi, dường như đã lấy lại được một chút bình tĩnh, chú cắn răng tiếp tục bằng chất giọng trầm trầm, chú kể:
  • Tôi biết, vì nhả chiếc lông quạ đen ra, cho nên mình đã bị lộ vị trí, điều quan trọng nhất lúc bấy giờ là phải chạy và tôi chạy. Tôi chạy như điên, tôi lấy hết sức bình sinh mà vọt tới hướng căn tin, mặc kệ thứ sau lưng là gì, chỉ cần có thể tiến được vào khu vực bảo hộ của chiếc nanh heo, thì tôi sẽ sống. Lạ lắm các chú ạ, lúc đứng ở ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, thì dường như tiềm năng của con người ta được bộc phát đến tột độ. Lúc đó, tôi còn không có cảm giác chân mình ở trên mặt đất, khoảng cách giữa cây Me và căn tin dần dần , càng ngày càng được thu ngắn lại, tôi thậm chí còn nhìn thấy được, cái cửa gỗ màu trắng của căn tin. Sau lưng vẫn là một luồng gió vô cùng lạnh, hình như con quỷ treo cổ vẫn đuổi theo tôi không buông tha. Khi tôi chỉ cách cái bàn đá đặt đằng trước căn tin vài bước chân, sắp được rồi tôi tự nhủ thầm cười trong lòng ,vui như trẻ con được kẹo, thì bỗng dưng, người tôi chậm rì lại, như kiểu các cậu phải vác theo 2 bao xi măng ấy, tôi cố lết thêm vài bước, nhưng đôi chân lại không nghe lời, hai chân tôi đã chùn lại, rồi đột ngột dừng bước. Phải miêu tả như thế nào để cho 2 chú hiểu nhỉ, như kiểu cả cơ thể của các chú bị rơi vào một vũng lầy ấy, các chú các vùng vẫy thì nó lún càng nhanh, đối với tôi cũng vậy. Tôi càng phản kháng thì lại càng không cựa quậy được, hai chân nặng như đeo chì. Tôi đứng yên vài giây thì cũng là lúc cơn gió kia thổi đến, thốc mạnh sau lưng tôi, cơn gió lạnh buốt da buốt thịt, mang theo đó là mùi hôi thối, tôi nhận ra mùi này, vì thời chiến tôi đã ngửi qua nhiều, đó là mùi của xác chết đang phân hủy. Tôi thầm cầu nguyện đừng có điều gì xảy ra, nhưng tôi đã phải thất vọng, vì lúc đó, đột ngột, có hai bàn tay ở phía sau, đặt lên vai của tôi, giữ chặt. Hai bàn tay lạnh lẽo, không có một chút hơi ấm của cơ thể người sống, chúng như hai chiếc kềm, kẹp chặt lấy vai tôi, không để tôi tiến về phía trước. Đồng thời, bên tai tôi , một tràng cười vang lên thật đáng sợ:
  • Í hí hí hí, í hí hí há há.
Ngay sau mang tai, hình như có ai đó, đang kề sát miệng vào, mà thở phì phò, hơi thở lạnh toát, mang theo sự chết chóc. Giọng của một người phụ nữ lại vang lên:
- Mày không thoát được đâu, đêm nay, tao sẽ treo cổ mày, thế là tao lại có thêm được một mạng.
Nói xong, con ma Thần vòng lại cười rũ rượi:
- Hé hé hé hé, í hí hí hí.
Tiếng cười đó như một mũi dùi nhọn xoáy sâu vào tâm trí của tôi.Lúc đó, não tôi như bị đóng băng, mọi suy nghĩ dường như biến mất, cả cơ thể của tôi cứ đờ ra. Đúng vậy, tôi không thể nghĩ được thêm điều gì nữa rồi, tôi sắp chết. Bằng một giọng đầy dẫn dụ và mê hoặc, con quỷ treo cổ lại cất giọng the thé:
- Quay lại, mau quay đầu lại nhìn tao, ngoan nào, đúng rồi, mau quay đầu lại.
Không được quay đầu lại, đó cũng là một trong những điều mà chú R đã căn dặn tôi, điều này rất quan trọng vì chú R đã nói đi nói lại những mấy lần. Tôi cắn chặt răng, không được quay lại, mặc kệ nó nói gì. Giọng con quỷ lại the thé:
- Ngoan, quay lại, tao không giết đâu, quay lại đi rồi tao tha cho.
Người tôi lúc đó cứ run lên bần bật, nhưng 2 tay tôi nắm chặt lấy nhau, trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại, không được quay đầu, không được quay đầu. Con quỷ thấy mê hoặc tôi không được, nó bắt đầu ré lên giận dữ:
- Quay lại, tao nói mày quay lại, không tao giết mày.
Hai mắt tôi nhắm chặt, mặc kệ nó nói gì tôi đều không nghe. Thấy tôi không mảy may suy chuyển, giọng nó lại chuyển sang khóc lóc, nỉ non:
- Chú ơi, chú quay lại đi, huhu, cháu xin chú, cháu chết thảm quá, cháu lạnh lắm, huhu, cháu đói lắm, cháu buồn quá, không ai chơi với cháu, chú quay lại đi chú,..
Lần này, nó khóc lóc vô cùng thảm thương, giọng điệu cực kì tội nghiệp, nói thật với mấy chú, lúc đó tiếng khóc của nó cứ thì thào ngang bên tai, khiến tôi vô cùng mềm lòng, tôi như bị mê hoặc , tâm trí tôi mơ hồ, tự nhiên trong đầu lại xuất hiện lên ý nghĩ, hay là mình quay lại nhìn xem. Nhưng may mắn làm sao, tôi có tố chất tâm lý vững vàng, giữa lúc tôi đang trong trạng thái giằng co, thì đột nhiên tôi cắn môi trong vô thức, đây là cái bệnh ở thời chiến mà tôi không bỏ được, trong trận đánh ác liệt, tôi luôn vô thức cắn môi mình như vậy, để nhằm cảnh báo với chính bản thân mình tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn thở. Vô thức cắn môi, tôi thấy đau, và điều đó như là một điểm thanh minh khi mà tâm trí đang bị điều khiển, đang bị giằng co, tôi cắn mạnh đến mức bật cả máu môi, cảm giác được vị lạ của máu trong miệng, và mùi tanh xộc thẳng lên mũi. Lúc đó, tự nhiên đầu óc cảm thấy minh mẫn hẳn, cả cơ thể dần dần như lấy lại được cảm giác, hô hấp trở lên thông suốt, không bị nghẹn lại giống hồi nãy. Lời nói của chú R lại hiện lên trong đầu, không được quay đầu lại, hãy tiến về phía trước. Chân tôi cử động tiến thêm vài bước.
- Bịch, bịch.
Tiếng chân vang mạnh, tôi xúc động đến phát khóc, cuối cùng, cuối cùng thì tôi đã bước được vào trong địa phận của căn tin. Sau lưng lại vang lên tiếng cầu xin, nhưng lúc này, giọng không phải là của con quỷ treo cổ, mà là giọng của chú M, giọng nói cất lên yếu ớt:
  • Chú.. Chú ơi... Cứu cháu... Cháu.. Cháu.. không thở... được.
  • Trời ơi, M, M cháu có sao không?
Tôi gần như thét lên, phía sau không có tiếng M đáp lại, chỉ vang lên:
- Ặc, ặc, ặc.
Tiếng của thằng M, hình như, hình như nó đang bị bóp cổ, tôi thét lớn:
- M, M, cháu có nghe thấy gì không? M ? Cháu nói gì đi? M?
Đáp lại là tiếng ú ớ càng ngày càng nhỏ dần của M, lần này thì tôi không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa. Tôi quay phắt người lại. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng cực kì đáng sợ. Thằng M đang đứng, nhưng mặt nó ngửa lên trời, hai tay giơ thẳng như cương thi, người ngả gần như về sau. Trên vai thằng M, con quỷ treo cổ vẫn đang ngồi vắt vẻo trên đó. Nó đưa đôi mắt trắng dã nhìn tôi, lưỡi thè ra cả gang tay, mặt mày trắng bệch, nó nhoẻn miệng cười nham nhở:
- Cuối cùng.... thì mày... cũng quay lại.
Nói xong, nó khỏi vai thằng M, tay cầm sợi dây treo cổ, lướt về phía tôi. Lòng tôi nặng trịch, thôi xong. Khi mà tôi đang trong cơn tuyệt vọng cực độ, nhắm mắt đợi chờ cái chết sắp đến. Thì tôi nghe một tiếng gầm rú vô cùng lớn:
- Grao....grao...
Đồng thời, một cơn cực gió mạnh, thổi từ trong căn tin, thổi ra, hướng về phía con Ma thần vòng, như con diều trong gió, chiếc lá lạc giữa dòng. Con quỷ treo cổ bị đẩy lui ngược lại. Tôi quay về hướng phía căn tin thì thấy trên nóc nhà, khi mà bóng đêm vẫn còn bao phủ, một bóng đen cao lêu nghêu phải hơn 2 mét đứng ở trên đó, với đôi mắt đỏ quạnh như máu trừng trừng nhìn về hướng con quỷ treo cổ. Lúc tôi quay đầu lại, thì đã thấy con quỷ treo cổ từ lúc nào đã giãn khoảng cách với tôi tầm 2 mét. Nó đưa đôi mắt trắng dã nhìn về phía bóng đen, rồi lại nhìn về phía tôi, nó đứng đó một hồi như có vẻ không cam lòng, lấy tay chỉ vào mặt tôi:
- Lần này mày sống, nhưng mà nó sẽ chết.
Nói xong , nó lấy tay chỉ vào người chú M. Rồi nó lại cất tiếng cười khằng khặc, lướt về phía chú M. Khi nó lướt gần đến chỗ chú M, thì bỗng nhiên nó gào lên vô cùng đau đớn:
- Á, á , á, aaaaa, kẻ nào?
Nó đột ngột dừng lại quay mặt về phía cây Me, tôi cũng quay theo thì thấy, ở trên cây Me, có một bóng người đang ngồi ở trên đấy, trên tay người đó là một con dao, đang dùng sức chặt lấy, chặt để vào cành Me, tôi nhận ra được cành cây mà người đó đang chặt, đó là cái cành mà trước đây, con quỷ đã dùng để buộc dây thòng lọng treo cổ. Lúc này thì tôi đã biết đó là ai rồi, người mà có gan nửa đêm ra chặt cành Me , lại chặt đúng cành mà con ma Thần vòng đã treo cổ thì chỉ có một mà thôi. Đúng vậy, đó chính là chú R. Con quỷ treo cổ lướt đi rất nhanh về hướng cây Me, nó muốn ngăn chặn chú M, nhưng dường như mọi thứ đã quá trễ, lúc nó tiến được lại gần cây Me tầm 5 mét, thì cũng là lúc những nhát chặt cuối cùng của chú M rơi xuống.
- Rào, rào, rào, rầm.
Cành Me cuối cùng đã bị chặt đứt, rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng con quỷ kêu rên thảm thiết, nó co giật, rồi từ từ tan biến vào không trung.



Hôm nay em xin phép tạm dừng chap ở đây vì em mệt quá, hôm nay ngày đầu đi làm nên chưa quen với công việc, nên cực kì mệt ạ. Có gì ngày mai em khỏe lại, em hứa sẽ có 2 chap trong ngày mai ạ, trưa mai một chap, chiều mai một chap. Em xin chân thành cảm ơn rất nhiều vì các bác vẫn tiếp tục theo dõi, động viên để em tiếp tục viết truyện :(
#20 Người con gái tại cây me P10

Hiện tại e đang thất nghiệp và tìm việc sau tết, nếu các bác thấy hay có thể donate hộ em 1 gói mì tôm nhé, không thì 1 cái ưng để em có động lực viết tiếp. E cám ơn các bác

Sacombank MAI NGOC DUC ,
060219953286

MOMO: 0353575760
 
Last edited:
Back
Top