Gọi về nhà, mắt ba đỏ hoe

ba mình cũng ung thư, nhưng phát hiện sớm, cắt đi rồi. 2 năm sau phát hiện tiếp u ác tính ngay não, cũng đi bắn laser rồi. mà giờ dịch ko bắn đợt 2 được đang lo quá đây
 
Sống chết có số
Trời kêu ai nấy dạ
Người tốt thì hay bị gọi về trời sớm do trả hết nợ đời đó bạn. Mấy thằng ác thường sống dai. Tôm xem phim thấy người ta nói vậy. Đừng buồn nữa nghen
D4qizDV.gif
Sao hnay m cmt làm tao cảm động quá vậy tôm :cry:
 
Vạn vật vô thường, bệnh tật và tai nạn có thể xảy ra cho bạn và cho những người thân của bạn bất cứ lúc nào. Sống trên đời, cũng nên chấp nhận sự thật ấy. Nếu sống trong chánh niệm từng giây phút, nếu sống một cách sâu sắc những ngày tháng của mình và tiếp xử đẹp đẽ những người chung quanh thì chúng ta không cần gì phải sợ hãi và hối hận dù có gì bất trắc xảy ra.
Các thím còn những người yêu thương bên cạnh thì hãy chăm sóc, quan tâm hay đơn giản là gọi điện hỏi thăm ngen. Vì cuộc đời này ngắn ngủi lắm.
 
Thì ông bà nội thớt đẻ nhiều, trong đó thì chị của ba thớt thương ba của thớt nhất:sad:

via theNEXTvoz for iPhone
Thế trong đó cô em là ai vậy ạ? Vợ của chú là cô ạ? Sao vợ chú lại thương ba e nhất e mới k hiểu? Chị của ba thì phải là bác chứ ?
 
Thế trong đó cô em là ai vậy ạ? Vợ của chú là cô ạ? Sao vợ chú lại thương ba e nhất e mới k hiểu? Chị của ba thì phải là bác chứ ?
Trong nam thì người nữ gọi là cô, còn nam lớn hơn ba là bác, nhỏ hơn ba là chú. Tính trong gia đình nhé

via theNEXTvoz for iPhone
 
Sống chết có số
Trời kêu ai nấy dạ
Người tốt thì hay bị gọi về trời sớm do trả hết nợ đời đó bạn. Mấy thằng ác thường sống dai. Tôm xem phim thấy người ta nói vậy. Đừng buồn nữa nghen
D4qizDV.gif
Số này cũng hơi cao đó,10 người thì 4 người trước sau gì cũng dính ung thư
 
Cô em mới khám phát hiện ung thư giai đoạn cuối, cô cũng hay khám tổng quát định kỳ sao lại phát hiện muộn thế hông biết. Hôm rồi gọi về nhà hỏi thăm, ba em mắt đỏ hoe. Trong các đứa em, cô thương ba em nhất.

Nhà em làm nông. Đến mùa thì làm ruộng, cũng chỉ vài sào. Vì nhà em gần đầm nước lợ, nên cũng tranh thủ kéo lưới, mò cua, bắt cá kiếm thêm thu nhập. Từ lớp 4, lớp 5 em đã bắt đầu theo ba má đi "nhủi" cua, cá mú con con. Rồi khi nước cạn thì đào ngao. Lớn hơn nữa thì em phụ rồi dần dà thay phiên má kéo lưới với ba. Quen với sông nước từ sớm nên ba em rất giỏi tính triều cường, nước mẹ, nước con.

Nhưng vì phải nuôi 3 chị em em ăn học nên có cố làm như thế nào vẫn không đủ. Vì cái nghèo cái khó hồi đó đeo bám quê em quá nên nhiều người khăn gói vào nam ra bắc kiếm cơm, có một số lên Gia Lai, Đắc Lắc hái tiêu, cà phê. Lúc đó, trẻ con, thanh niên quê em bỏ học nhiều lắm. Hầu hết là cấp 2 nghỉ ngang. Còn số ít là lết lên cấp 3 cũng bye bye trường lớp để đi làm. Học thì học không nổi nữa, nhà nào nhà nấy cũng chỉ ưu tiên cái ăn nên việc học cao hơn dần trở nên xa xỉ.

Tuy nhiên suy nghĩ của ba em lại khác. Cái nghèo đã đeo bám mấy đời nhà em, ba quyết cho chị em em học cho đến nơi đến chốn.
Không phụ sự kỳ vọng ba em, chị 2 em chỉ thi 1 trường khối A QTKD và đã đỗ. Em còn nhớ chị thi toán được 8 điểm. Mấy bác đừng lấy hệ quy chiếu của thế hệ 2k sau này áp vào so sánh với thế hệ 8x nha, chứ 8đ toán đại học thời chị hơi bị ngon. Thời kỳ này má em có bầu. Em thay má kéo lưới với ba. Cái độ tuổi ăn tuổi ngủ mà nửa đêm đi kéo lưới đối với em đúng là cực hình. Rồi sau đó chị 3 em vào CĐ, em tiếp nối theo ĐH. Nếu nói nhà em mở đầu cho phòng trào học để bớt khổ quê em thì cũng không sai chút nào.

Những năm nuôi chị em em ăn học này, ba má không bao giờ sắm cho mình bộ đồ tết. Năm nào cũng mang bộ đồ cũ ra ủi cho thẳng rồi mặc. Thấy em mình khó khăn, thi thoảng cô về thăm cho quà, cho quần áo (riêng em thì em không bao giờ mặc đồ người khác cho, nếu có dịp em sẽ nói rõ). Sắp tết cô thường về, rồi kéo tay ba em lên nhà trên nhét tiền vào tay ba em. Ba em từ chối thì cô bảo "cầm lấy mua cho mấy đứa bộ quần áo mặc tết, đồ đứa nào đứa nấy cũ mèm hết rầu, dzợ chồng mầy cũng mua bộ đồ mới mà mặc, mấy bộ đồ cũ đó năm nào cũng thấy mặc đi mặc lại". Riết em cũng giống ba, từ năm cấp 3 mỗi đợt tết về em lại từ chối lời đề nghị sắm đồ mới của má. Biết tính em vậy nên từ đó trở về sau, má với chị toàn tự mua rồi ép em mặc thôi. Vì nhà em khó khăn nên từ nhỏ em thường hay từ chối mọi lời mời gọi đi chơi của bạn bè, đến hết năm 12 em không biết internet là gì luôn.

Dịch dã nhớ nhà, viết vài dòng lan man!!!
:adore:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Nhà báo cô vừa đi.
Cô có 2 con gái ở BD nhưng dượng không cho hay sợ 2 chị đau lòng, dượng bảo để sau này dượng tự nói.
Có lẽ sau này biết chuyện 2 chị sẽ trách dượng và đau lòng lắm.
Biết tin cô đi, em cũng chả dám nhắn hay gọi cho chị báo tin.
 
Khi nào một người đầu quá nửa màu muối tiêu bị tật bẩm sinh câm, điếc, 1 mắt, liệt 1 chân bật khóc nức nở?
Hôm em họ của em chở cô 5 ra thăm cô 3. Em nghe nhà kể từ lúc đó đến lúc về cô 5 khóc nức nở. Em nghe mà nước mắt cứ chảy không ngừng.
 
:doubt: Tôi phải cảm phục ba má tôi, luôn cố gắng vì con vì cái, lúc nhỏ thì hay cự, lớn lên mới biết thông cảm.
 
Nhà báo cô vừa đi.
Cô có 2 con gái ở BD nhưng dượng không cho hay sợ 2 chị đau lòng, dượng bảo để sau này dượng tự nói.
Có lẽ sau này biết chuyện 2 chị sẽ trách dượng và đau lòng lắm.
Biết tin cô đi, em cũng chả dám nhắn hay gọi cho chị báo tin.

Cô đi nhanh quá, số kiếp ngắn ngủi :burn_joss_stick:
Chia buồn cùng thớt
 
Nhà báo cô vừa đi.
Cô có 2 con gái ở BD nhưng dượng không cho hay sợ 2 chị đau lòng, dượng bảo để sau này dượng tự nói.
Có lẽ sau này biết chuyện 2 chị sẽ trách dượng và đau lòng lắm.
Biết tin cô đi, em cũng chả dám nhắn hay gọi cho chị báo tin.
Chia buồn với thớt.
 
Ngày mưa, đọc thớt xong nước mắt lại giàn giụa k ngưng. Chỉ biết lửng thửng ra bàn thờ ba nhìn di ảnh mà thút thít như 1 đứa trẻ :too_sad:
Phúc cho những ai còn đủ bố mẹ.

Ngày còn bé mình tuy là kề út nhưng được ba cưng chiều nhất nhà. Được ba đưa đi đón về, được chở đi chơi quanh làng cuối xóm. Lúc nhỏ, chơi bên nhà hàng xóm. Chơi với thằng cu lớn hơn 2 tuổi. Nó cứ dụ mình đem 500đ của nó về kêu ba đổi cho 1000đ. Nhỏ mà, biết khỉ gì đâu. Chỉ biết chạy về kêu ba đổi, ba chẳng nói gì, chỉ đưa tiền và cười. Sau này lớn lên mới biết, tình yêu cha mẹ dành cho con nhỏ là vô bờ bến. Có lúc nghịch dại chọt tay vào ổ cắm điện, điện giật nhưng phúc đức tổ tiên kêu lên được " ba ơi cứu con ". Thế là ba lại cắt cầu dao, k thì mình cũng chẳng còn ngồi khóc mà gõ những dòng này. Ba cũng chẳng đánh mắng, chỉ dạy bảo là lần sau k được giỡn với điện.
Sau này lớn lên nhà nghèo cơ cực, ba lại nghiện rượu và sơ gan. Nhà 1 mình mẹ gồng gánh 6 chị e. 4 anh chị thì 2 người tha hương cầu thực làm ăn xa, 2 người lấy chồng xa. Còn mình với bé út. 3 năm cấp 3 mình còn chưa biết buổi ăn sáng nó ngọt bùi, mặn cay như nào. Chị đi làm xa gửi về được 2 cái quần tây để mặt đi học. Thế là mặt cả 1 năm, đến nổi 2 đít quần trắng xoá. Đi học thủng xe thì phải nhờ bạn kéo về, quên mang áo mưa là phải đội mưa đến trường để xin cô về nhà thay đồ. Lúc đó chỉ biết hận ba mà thôi, hận thấu trời thấu đất, thấu tận tâm can. Nhà nghèo chả còn mồng tơi để mà rách. Rồi sau cũng vào đại học. Lúc đó bụng ba đã xưng to, da đã ngã vàng xẩm, ba thường đau thắt nhưng vẫn ráng chở mình ra thành phố để nhờ nhà người quen. Và sau ngày tháng ngắn ngủi sau này, ba đã từ giã cơn đau, từ giã cõi trần, từ giã mấy mẹ con để về cõi vĩnh hằng.
11 năm rồi đã chẳng được nhìn thấy nụ cười, chẳng được nhìn thấy nét mặt hiền hoà ba ngày ấy. Cũng 11 năm qua chỉ duy nhất được nhìn thấy ba 1 lần lúc chiêm bao. Ba về ngồi cạnh mình nói chuyện hỏi thăm đủ điều. :adore:
Dù cho có đi khắp bốn bể năm châu thì chẳng đâu bình yên bằng ở nhà. Ra ngoài xã hội có vô vàng những mối quan hệ lương duyên nhưng chẳng ai yêu thương ta bằng cha mẹ. Những ai còn cha còn mẹ thì hãy thật trân trọng. Cuộc sống vô thường. Rồi cũng đến lúc họ cũng sẽ chẳng bên ta đến cuối chân trời kia được

via theNEXTvoz for iPhone
 
Nhà báo cô vừa đi.
Cô có 2 con gái ở BD nhưng dượng không cho hay sợ 2 chị đau lòng, dượng bảo để sau này dượng tự nói.
Có lẽ sau này biết chuyện 2 chị sẽ trách dượng và đau lòng lắm.
Biết tin cô đi, em cũng chả dám nhắn hay gọi cho chị báo tin.
Sao ác vậy bạn.ngta là con đẻ chứ có phải con nuôi đâu mà ko báo
 
gia đình là thứ tồn tại duy nhất, còn những thứ khác có hay không, không quan trọng....
 
Back
Top