[Hết cứu] Thằng bạn chửi miết không tỉnh ngộ

Giống thằng em chơi thân của tôi. Nhiều cái tính toán của nó mình nghe đúng kiểu "WTF??".
Nhưng tính nó tốt, sống hào sảng (đôi khi sẽ bị chửi là sống ngu, như vụ bao thằng cu em ở trọ và mua cái tủ lạnh đó). Nên tôi cũng chả bỏ nó được. Cũng đang dỗi tôi vì mình khuyên 1 vụ khiến nó tự ái đấy.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thằng này chơi chung đám bạn thân của vợ e, e có đi chơi chung vài lần, nó cũng có hẹn e cafe chém gió ít buổi. Nhiều cái nó cũng chia sẻ mà thấy sao mỗi quyết định của nó là 1 bước đi sai vl, mà khuyên bao nhiêu cũng ko nghe.

Nó bằng tuổi e, học xong đại học rồi về quê ăn chơi 1 năm, sau đó nó làm đơn xin đi nhập ngũ 3 năm. Nghe nó làm đơn xong bạn bè ai cũng khuyên kiu thôi, ở ngoài rồi xin đi làm chứ đi 3 năm vậy ra lỡ cỡ sau khó xin việc. Mà khuyên vậy chứ nó có nghe đâu, nó nói có ông chú quen vẽ đường cho rồi, đi xong thì sẽ xin cho nó lên học sĩ quan gì gì đó e chả rõ. Trong thời gian nó đi tụi e lâu lâu cũng vô chơi, lần nào cũng hỏi nó vụ học thêm nó khẳng định chắc kèo là vẫn sẽ học. Vậy mà sau 3 năm nó ra xong về nhà luôn, lại ở nhà 1 thời gian, tụi e hỏi thì kiu ông chú ko giúp nữa (??) nên giờ kím việc làm. Ko lẽ giờ mình nói "t bảo từ đầu rồi".

Nó đi bộ đội có tiết kiệm 1 ít tiền, với cả sau khi ra nó có giấy hỗ trợ học nghề gì gì á mà nếu đi học nghề thì được cashback, nó lấy giấy đó đi học bằng C, trong thời gian học thì đương nhiên là ở nhà ăn bám obz. E cũng khuyên nó làm gì đại kím thêm ít tiền cũng được nhưng nó nhất định ko nghe, kiu có cái bằng lái thì dễ kím tiền hơn. Rồi tới lúc có bằng xong thì cũng ko xin được việc, chả hiểu sao mà ko xin được bất cứ nhà xe nào. Chị nó xin cho đi phụ quán cơm thì làm được 1 thời gian ngắn thì nó kiu thích làm đầu bếp, xin tiền lên Sài Gòn học đầu bếp.

Lên SG nó học đầu bếp được đâu nửa năm, ra cafe với e nó kể là nó mới xin vô làm công nhân bên khu công nghiệp gần nhà e, nên chắc nó bỏ học bếp. E chửi cho e kiu đã bỏ 1 mớ tiền học bếp rồi thì giờ ráng theo đi, làm công ty rồi tối học nấu có sao đâu, ráng học xong có cái nghề cho chắc. Cũng lại ko nghe, kiu là giờ công việc ổn định rồi nên chắc ko làm bếp nữa (??). Nó ở SG với thằng e trai, thằng e trai rủ thêm 1 thằng bạn nữa về ở chung 1 phòng. Mà thằng bạn e thì chảnh hẻo, thấy 2 thằng kia con sinh viên nên ko lấy tiền phòng, 1 mình thằng này trả hết. E lại chửi cho 1 lần nữa, lương có bao nhiêu đâu mà bao hết, bao thằng e ruột thôi chứ thằng kia có gì liên quan mà bao. Nhất định ko nghe.

Ở được đâu vài tháng thì nó ra cafe với e mượn tiền mua tủ lạnh, lý do là vì thằng nhóc kia nói nhà nó muốn gửi đồ ăn lên cho nó rồi share với 2 ae trong phòng luôn mà ko có chỗ cất. E nói nó sao thằng kia ko chung tiền mua mà mày phải mua? Nó kiu do thằng kia gửi đồ ăn rồi nên thôi mình góp cái tủ lạnh (??). Mà tại thời điểm đó nhà thằng nhóc kia cũng chửi gửi đồ ăn lên lần nào, e thấy hết sức vô lý, e nói nó giờ chờ nó gửi lên 1 2 lần xem, khi nào thực sự dư đồ ăn thì hãy mua tủ lạnh, chưa gì đã mua lỡ nó ko gửi tự dưng bay mấy triệu. Nói vậy mà nó cũng ko nghe, bữa sau ra khoe với e vừa mua cái tủ lạnh ngoài ĐMX rồi, 5tr, trả góp. E lắc đầu luôn.

Cái tủ lạnh vừa mua đc chắc cỡ 1 tháng, mới bỏ nước làm đá thôi luôn á, thằng nhóc kia dọn đi chỗ khác ở. E bực dùm luôn, đã nói từ trước rồi ko nghe. Sau đợt đó nó ko rủ e ra cafe nữa luôn, chắc tự ái. Khá lâu sau e nghe vợ e nói nó nghỉ bên khu công nghiệp rồi mà đi làm gì bên xây dựng, mà số thằng này xui sao đợt đó vừa làm được 1 thời gian thì bên xây dựng cũng cho layoff, nó lại thất nghiệp về nhà.

Rất lâu sau luôn nó khoe mới có bạn gái, rủ cả đám bạn ra cafe giới thiệu, vừa gặp mặt bữa đầu luôn là thấy nhỏ này ko ưa gì đám tụi e rồi, mặc dù tụi e chả làm gì, kiểu nó ra cafe mà mặt toàn cắm vô đt, hỏi thì ụm ờ. Mà thằng này nó khen dữ lắm, con này làm bên báo chí, lương cũng cao. Hỏi 2 đứa quen lâu chưa thì nó nói mới quen đc tầm 1 tháng, và thằng này vẫn đang thất nghiệp ở nhà. Cái e khó hiểu nữa là mới quen 1 tháng mà thằng bạn e đã nói tới vấn đề cưới, lúc nói tới vụ này con kia mới ngẩn đầu lên nhìn tụi e lắc đầu (kiểu con đó cũng chưa nghĩ gì tới cưới hỏi). Sau 1 hồi pressing thì hóa ra thằng bạn e thất nghiệp ở nhà rảnh quá đi coi bói, thầy bẩu sau 30 mà ko cưới thì phải 60 mới cưới đc (??). E đó giờ ko theo hệ tâm linh mê tín e chửi cho lần nữa, e hỏi tiền bạc có ko mà cưới? việc làm đã ổn định đâu mà cưới? Vậy mà cuối năm nó cưới thiệt mấy thím (tụi nó quen nhau gần nửa năm là cưới), tổ chức ở Sài Gòn luôn.

Sau đám cưới tưởng mọi chuyện êm đẹp rồi, nhưng đời lại ko như mơ. Do thằng này chưa có việc làm nên ở nhà cơm nước, con vợ đi làm về khó chịu rồi 2 đứa chửi nhau miết. Tới giờ chắc được 4 tháng sau cưới thì chị gái của thằng bạn e bẩu tụi nó đang tính ly dị, với lý do là con kia ko thích gia đình chồng, mà theo bà chị thì có ai làm gì nó đâu mà ko thích. Theo lời bà chị kể thì Tết vừa rồi về quê mà con này toàn nằm trong phòng bấm đt, tới giờ ra ăn thì ra xong lại vô nằm, rồi nó đi chơi với bạn bè tối khuya mới về, coi như gia đình chồng tàn hình, bả cũng nói ko thấy 2 đứa đeo nhẫn nữa. Bà chị nó nói với tụi e để khuyên nhủ 2 đứa nó kiểu từ từ giải quyết, hôn nhân nó là chuyện cả đời. Mà cách đây vài bữa thì bà chị nó đổi ý, kiu tụi e khỏi khuyên nữa vì thằng kia kể với bả là nó phát hiện con kia có bồ, mà quen lâu rồi, theo lời nó nói là "đi cũng xa rồi". Sau khi nghe tin đó thì e nói nó bỏ luôn đi mà cũng 1 lần nữa, nó ko nghe. Nó kiu là con đó đang cho nó 1 tháng thử thách, để xem thái độ sao rồi sẽ quyết định (??) VÀ thằng bạn e đồng ý thử thách. The ****? Hết cứu, e thua, bó tay, ko khuyên nữa

Edit: mấy thím bẩu e khuyên làm gì nhưng mà bạn bè ko lẽ thấy nó vậy mình ko nói gì để nó khổ mãi cũng tội. Còn sau khi nó cưới e khuyên là vì chị ruột nó nhờ vả chứ ko e cũng ko dám mở miệng chỏ vô cuộc sống riêng của nó :sad:
Thớt nhiều chuyện vcl
XE8gxo0.png
 
Lấy tư duy hạn hẹp đi khuyên người khác thì đéo có thắng nào ngu như m. Đơn giản nó còn biết nó đang làm những cái nó cho là đúng, nó hạnh phúc với điều đó thì kệ con m* nó. m rãnh quá cuộc đời m đã tốt chưa. mấy thằng xàm c*t suốt ngày khuyên khuyên
 
Thằng bạn chơi thân từ cấp 2 cũng đưa ra khá nhiều quyết định mà theo cá nhân mình nghĩ là sai lầm. Cơ mà mình chỉ nghe vậy thôi, cũng chẳng đưa ra lời khuyên nào, lớn hết cả rồi, cuộc sống của ai thì người đó tự quyết, chen vào chỉ khiến nó bực mình đâm ra bạn bè mất vui. Với cả cuộc sống mình cũng chưa chắc hơn ai nên cũng chẳng dám khuyên ai.
 
Nghe câu chuyện của thằng bạn thớt cũng hao hao giống câu chuyện của mình. Tuổi trẻ với hàng loạt những quyết định sai lầm dẫn đến bây giờ cuộc đời mất phương hướng.
2011: Thi đại học trượt 1 nguyện vọng và đậu 1 nguyện vọng là CĐ y Khánh Hoà. Nhập học CĐ Y được 2 tháng thì chán bởi cái ngành ép gì toàn con trai. Trong lúc đó lại được giấy trúng tuyển NV2 với trường hạng bét dưới SG chuyên ngành BH. Lúc đầu k tìm hiểu ngành nhưng vẫn lục đục xách đít xuống học vì dưới đó nhiều bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại thì WTF! ngành Bảo Hiểm học làm cái gì nhỉ?
2014: Sau Tg chơi nhiều hơn học thì ra đời với cái tấm bằng TB trên tay. Thất nghiệp đầu đời vào tháng, trong lúc đó vẫn đi làm mấy cái việc vặt vãnh rồi làm sale đi ghi đơn mấy tiệm tạp hóa. Đang nản thì ông bà bô bảo về có người xin việc cho trong cơ quan huyện lại xách đít về quê.
2015: Về quê rồi nhưng cơ quan lại hết slot, slot khác phải cần thêm bằng nghiệp vụ khác. Người xin bảo chờ thêm 1time nữa xem sao. Rồi chờ nửa năm k có kết quả nên lại phải khăn gói xuống SG.
Xuống SG lại làm mấy việc vặt cho đến hết năm.
2016: Được giới thiệu vào làm công việc khá ổn là giám định bồi thường BH. Công việc thì gọi như có chút vai vế nhưng thế éo nào lương thấp vãi, tăng lương theo hệ số. Làm được 1 năm lương tăng thêm có 1tr mà tháng nào cũng âm tiền sinh hoạt. Gồng 1 tg nữa rồi cũng bỏ vì tg làm nhiều mà lương thấp quá.
2017: Lúc này đúng thấy nghiệp thực sự, phải chạy Grab lấy tiền duy trì. Chạy đâu đó 1 năm xong rồi lủi thủi về quê.
2018: Ông bà bô lại xin được 1 slot làm ở Cty nông trường cũ thế là lại vào làm. Vào mới biết cty chỉ có mười mấy mạng mà toàn người già, hệ tư tưởng khác xa mình lại thêm khoản đấu đá lẫn nhau lại càng thêm chán.
Vẫn ráng làm được hơn 2 năm, tiền lương chỉ đủ đi đám đi tiệc, cf qua ngày thôi. Trong khoảng tg này lại dính thêm cái tài xỉu nên bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi. Đầu năm 2020 phải dứt bỏ xuống SG lần thứ N.
2020: Lại làm mấy công việc vặt đến giữa năm lại bùng dịch phải về quê.
2021: xuống mở dịch vụ nhỏ nhỏ làm được 2 năm thì lại gặp suy thoái, việc ít nên lại phải chuyển sang làm XD với bạn.
2023: Dự là 2 đứa cùng làm chung nhưng bất đồng ý kiến, kèm giá trị chia không tương xứng nên nghỉ làm.
2024: có 1 vài dự tính làm ở quê nhưng vẫn mơ hồ về tương lai.
Đúc kết lại thì tuổi trẻ không làm được trò trống gì, những quyết định sai lầm kèm thêm xui xẻo nên thời gian đó trôi qua một cách nhạt nhẽo. Một tuổi trẻ không sức sống, không hoài bão. Mỗi khi ai đó nói về tuổi trẻ về thanh xuân thì lòng lại nặng trĩu. Thời gian đó mình đang vùng vẫy với vòng xoáy cuộc sống, ngập ngụa trong những quyết định sai lầm. Nhạt nhẽo thật các bác nhỉ :sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Nghe câu chuyện của thằng bạn thớt cũng hao hao giống câu chuyện của mình. Tuổi trẻ với hàng loạt những quyết định sai lầm dẫn đến bây giờ cuộc đời mất phương hướng.
2011: Thi đại học trượt 1 nguyện vọng và đậu 1 nguyện vọng là CĐ y Khánh Hoà. Nhập học CĐ Y được 2 tháng thì chán bởi cái ngành ép gì toàn con trai. Trong lúc đó lại được giấy trúng tuyển NV2 với trường hạng bét dưới SG chuyên ngành BH. Lúc đầu k tìm hiểu ngành nhưng vẫn lục đục xách đít xuống học vì dưới đó nhiều bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại thì WTF! ngành Bảo Hiểm học làm cái gì nhỉ?
2014: Sau Tg chơi nhiều hơn học thì ra đời với cái tấm bằng TB trên tay. Thất nghiệp đầu đời vào tháng, trong lúc đó vẫn đi làm mấy cái việc vặt vãnh rồi làm sale đi ghi đơn mấy tiệm tạp hóa. Đang nản thì ông bà bô bảo về có người xin việc cho trong cơ quan huyện lại xách đít về quê.
2015: Về quê rồi nhưng cơ quan lại hết slot, slot khác phải cần thêm bằng nghiệp vụ khác. Người xin bảo chờ thêm 1time nữa xem sao. Rồi chờ nửa năm k có kết quả nên lại phải khăn gói xuống SG.
Xuống SG lại làm mấy việc vặt cho đến hết năm.
2016: Được giới thiệu vào làm công việc khá ổn là giám định bồi thường BH. Công việc thì gọi như có chút vai vế nhưng thế éo nào lương thấp vãi, tăng lương theo hệ số. Làm được 1 năm lương tăng thêm có 1tr mà tháng nào cũng âm tiền sinh hoạt. Gồng 1 tg nữa rồi cũng bỏ vì tg làm nhiều mà lương thấp quá.
2017: Lúc này đúng thấy nghiệp thực sự, phải chạy Grab lấy tiền duy trì. Chạy đâu đó 1 năm xong rồi lủi thủi về quê.
2018: Ông bà bô lại xin được 1 slot làm ở Cty nông trường cũ thế là lại vào làm. Vào mới biết cty chỉ có mười mấy mạng mà toàn người già, hệ tư tưởng khác xa mình lại thêm khoản đấu đá lẫn nhau lại càng thêm chán.
Vẫn ráng làm được hơn 2 năm, tiền lương chỉ đủ đi đám đi tiệc, cf qua ngày thôi. Trong khoảng tg này lại dính thêm cái tài xỉu nên bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi. Đầu năm 2020 phải dứt bỏ xuống SG lần thứ N.
2020: Lại làm mấy công việc vặt đến giữa năm lại bùng dịch phải về quê.
2021: xuống mở dịch vụ nhỏ nhỏ làm được 2 năm thì lại gặp suy thoái, việc ít nên lại phải chuyển sang làm XD với bạn.
2023: Dự là 2 đứa cùng làm chung nhưng bất đồng ý kiến, kèm giá trị chia không tương xứng nên nghỉ làm.
2024: có 1 vài dự tính làm ở quê nhưng vẫn mơ hồ về tương lai.
Đúc kết lại thì tuổi trẻ không làm được trò trống gì, những quyết định sai lầm kèm thêm xui xẻo nên thời gian đó trôi qua một cách nhạt nhẽo. Một tuổi trẻ không sức sống, không hoài bão. Mỗi khi ai đó nói về tuổi trẻ về thanh xuân thì lòng lại nặng trĩu. Thời gian đó mình đang vùng vẫy với vòng xoáy cuộc sống, ngập ngụa trong những quyết định sai lầm. Nhạt nhẽo thật các bác nhỉ :sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
e thấy thím dám ra mở dịch vụ này nọ rồi góp vốn làm ăn được là hơn khối người rồi á
 
cái ý cuối là ngược lại, con vợ cho thằng bạn thớt 1 tháng thử thách @@. Tôi đang đọc cái lề gì thế này, thấy đâu đó bóng dáng 1 thằng bạn của tôi ở đây....nhưng mới chỉ đến bước yêu đương thôi con bé đó đã sút thằng bạn tôi rồi. (thứ tình yêu mà mỗi lần đi ngủ vs nhau là phải mất cho con kia 2triệu. Chịu các thanh niên bây giờ thật!)
nghèo thì nó hèn thôi chứ có gì đâu, tiền không có dễ gì lấy được vợ khác
 
e thấy thím dám ra mở dịch vụ này nọ rồi góp vốn làm ăn được là hơn khối người rồi á
Nhưng chắc phải nghỉ bác ơi. Không chung định hướng với lại ngành này nó nản quá bác. Sắp tới lại tính về quê gây dựng lại từ đầu. Nước đi này mà sai nữa thì đời em coi như bỏ.

via theNEXTvoz for iPhone
 
vợ thằng bạn thớt chán là đúng, loại vô dụng ăn hại. làm cái gì cũng hỏng cũng lười, vợ nó chịu cưới là may rồi còn đ biết cố gắng
 
Cậu lo chuyện trời ơi đất hỡi quá
Nó la bạn chứ ko phải máu mủ ruột thịt chi mà cậu than thân trách phận lo hộ người ta
 
Nghe câu chuyện của thằng bạn thớt cũng hao hao giống câu chuyện của mình. Tuổi trẻ với hàng loạt những quyết định sai lầm dẫn đến bây giờ cuộc đời mất phương hướng.
2011: Thi đại học trượt 1 nguyện vọng và đậu 1 nguyện vọng là CĐ y Khánh Hoà. Nhập học CĐ Y được 2 tháng thì chán bởi cái ngành ép gì toàn con trai. Trong lúc đó lại được giấy trúng tuyển NV2 với trường hạng bét dưới SG chuyên ngành BH. Lúc đầu k tìm hiểu ngành nhưng vẫn lục đục xách đít xuống học vì dưới đó nhiều bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại thì WTF! ngành Bảo Hiểm học làm cái gì nhỉ?
2014: Sau Tg chơi nhiều hơn học thì ra đời với cái tấm bằng TB trên tay. Thất nghiệp đầu đời vào tháng, trong lúc đó vẫn đi làm mấy cái việc vặt vãnh rồi làm sale đi ghi đơn mấy tiệm tạp hóa. Đang nản thì ông bà bô bảo về có người xin việc cho trong cơ quan huyện lại xách đít về quê.
2015: Về quê rồi nhưng cơ quan lại hết slot, slot khác phải cần thêm bằng nghiệp vụ khác. Người xin bảo chờ thêm 1time nữa xem sao. Rồi chờ nửa năm k có kết quả nên lại phải khăn gói xuống SG.
Xuống SG lại làm mấy việc vặt cho đến hết năm.
2016: Được giới thiệu vào làm công việc khá ổn là giám định bồi thường BH. Công việc thì gọi như có chút vai vế nhưng thế éo nào lương thấp vãi, tăng lương theo hệ số. Làm được 1 năm lương tăng thêm có 1tr mà tháng nào cũng âm tiền sinh hoạt. Gồng 1 tg nữa rồi cũng bỏ vì tg làm nhiều mà lương thấp quá.
2017: Lúc này đúng thấy nghiệp thực sự, phải chạy Grab lấy tiền duy trì. Chạy đâu đó 1 năm xong rồi lủi thủi về quê.
2018: Ông bà bô lại xin được 1 slot làm ở Cty nông trường cũ thế là lại vào làm. Vào mới biết cty chỉ có mười mấy mạng mà toàn người già, hệ tư tưởng khác xa mình lại thêm khoản đấu đá lẫn nhau lại càng thêm chán.
Vẫn ráng làm được hơn 2 năm, tiền lương chỉ đủ đi đám đi tiệc, cf qua ngày thôi. Trong khoảng tg này lại dính thêm cái tài xỉu nên bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi. Đầu năm 2020 phải dứt bỏ xuống SG lần thứ N.
2020: Lại làm mấy công việc vặt đến giữa năm lại bùng dịch phải về quê.
2021: xuống mở dịch vụ nhỏ nhỏ làm được 2 năm thì lại gặp suy thoái, việc ít nên lại phải chuyển sang làm XD với bạn.
2023: Dự là 2 đứa cùng làm chung nhưng bất đồng ý kiến, kèm giá trị chia không tương xứng nên nghỉ làm.
2024: có 1 vài dự tính làm ở quê nhưng vẫn mơ hồ về tương lai.
Đúc kết lại thì tuổi trẻ không làm được trò trống gì, những quyết định sai lầm kèm thêm xui xẻo nên thời gian đó trôi qua một cách nhạt nhẽo. Một tuổi trẻ không sức sống, không hoài bão. Mỗi khi ai đó nói về tuổi trẻ về thanh xuân thì lòng lại nặng trĩu. Thời gian đó mình đang vùng vẫy với vòng xoáy cuộc sống, ngập ngụa trong những quyết định sai lầm. Nhạt nhẽo thật các bác nhỉ :sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
93 à
 
Nghe câu chuyện của thằng bạn thớt cũng hao hao giống câu chuyện của mình. Tuổi trẻ với hàng loạt những quyết định sai lầm dẫn đến bây giờ cuộc đời mất phương hướng.
2011: Thi đại học trượt 1 nguyện vọng và đậu 1 nguyện vọng là CĐ y Khánh Hoà. Nhập học CĐ Y được 2 tháng thì chán bởi cái ngành ép gì toàn con trai. Trong lúc đó lại được giấy trúng tuyển NV2 với trường hạng bét dưới SG chuyên ngành BH. Lúc đầu k tìm hiểu ngành nhưng vẫn lục đục xách đít xuống học vì dưới đó nhiều bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại thì WTF! ngành Bảo Hiểm học làm cái gì nhỉ?
2014: Sau Tg chơi nhiều hơn học thì ra đời với cái tấm bằng TB trên tay. Thất nghiệp đầu đời vào tháng, trong lúc đó vẫn đi làm mấy cái việc vặt vãnh rồi làm sale đi ghi đơn mấy tiệm tạp hóa. Đang nản thì ông bà bô bảo về có người xin việc cho trong cơ quan huyện lại xách đít về quê.
2015: Về quê rồi nhưng cơ quan lại hết slot, slot khác phải cần thêm bằng nghiệp vụ khác. Người xin bảo chờ thêm 1time nữa xem sao. Rồi chờ nửa năm k có kết quả nên lại phải khăn gói xuống SG.
Xuống SG lại làm mấy việc vặt cho đến hết năm.
2016: Được giới thiệu vào làm công việc khá ổn là giám định bồi thường BH. Công việc thì gọi như có chút vai vế nhưng thế éo nào lương thấp vãi, tăng lương theo hệ số. Làm được 1 năm lương tăng thêm có 1tr mà tháng nào cũng âm tiền sinh hoạt. Gồng 1 tg nữa rồi cũng bỏ vì tg làm nhiều mà lương thấp quá.
2017: Lúc này đúng thấy nghiệp thực sự, phải chạy Grab lấy tiền duy trì. Chạy đâu đó 1 năm xong rồi lủi thủi về quê.
2018: Ông bà bô lại xin được 1 slot làm ở Cty nông trường cũ thế là lại vào làm. Vào mới biết cty chỉ có mười mấy mạng mà toàn người già, hệ tư tưởng khác xa mình lại thêm khoản đấu đá lẫn nhau lại càng thêm chán.
Vẫn ráng làm được hơn 2 năm, tiền lương chỉ đủ đi đám đi tiệc, cf qua ngày thôi. Trong khoảng tg này lại dính thêm cái tài xỉu nên bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi. Đầu năm 2020 phải dứt bỏ xuống SG lần thứ N.
2020: Lại làm mấy công việc vặt đến giữa năm lại bùng dịch phải về quê.
2021: xuống mở dịch vụ nhỏ nhỏ làm được 2 năm thì lại gặp suy thoái, việc ít nên lại phải chuyển sang làm XD với bạn.
2023: Dự là 2 đứa cùng làm chung nhưng bất đồng ý kiến, kèm giá trị chia không tương xứng nên nghỉ làm.
2024: có 1 vài dự tính làm ở quê nhưng vẫn mơ hồ về tương lai.
Đúc kết lại thì tuổi trẻ không làm được trò trống gì, những quyết định sai lầm kèm thêm xui xẻo nên thời gian đó trôi qua một cách nhạt nhẽo. Một tuổi trẻ không sức sống, không hoài bão. Mỗi khi ai đó nói về tuổi trẻ về thanh xuân thì lòng lại nặng trĩu. Thời gian đó mình đang vùng vẫy với vòng xoáy cuộc sống, ngập ngụa trong những quyết định sai lầm. Nhạt nhẽo thật các bác nhỉ :sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
Giờ gắng học nghề gì mà ra làm việc kiếm tiền luôn, như sửa xe, nấu ăn, hay mở quán phootoocpy chẳng hạn,.. tích cóp ít năm ròi đầu tư , kiếm vợ. Giờ có buồn nhiều cũng chẳng khá, cứ nghĩ mình ko có gì để mất thì nhẹ đầu thoải mải hơn. Thím ko báo nhà, báo cha mẹ là cũng đc rồi. Mới chục năm vứt bỏ nhưng còn mấy chục năm nữa ms chết lẫn
 
Nghe câu chuyện của thằng bạn thớt cũng hao hao giống câu chuyện của mình. Tuổi trẻ với hàng loạt những quyết định sai lầm dẫn đến bây giờ cuộc đời mất phương hướng.
2011: Thi đại học trượt 1 nguyện vọng và đậu 1 nguyện vọng là CĐ y Khánh Hoà. Nhập học CĐ Y được 2 tháng thì chán bởi cái ngành ép gì toàn con trai. Trong lúc đó lại được giấy trúng tuyển NV2 với trường hạng bét dưới SG chuyên ngành BH. Lúc đầu k tìm hiểu ngành nhưng vẫn lục đục xách đít xuống học vì dưới đó nhiều bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại thì WTF! ngành Bảo Hiểm học làm cái gì nhỉ?
2014: Sau Tg chơi nhiều hơn học thì ra đời với cái tấm bằng TB trên tay. Thất nghiệp đầu đời vào tháng, trong lúc đó vẫn đi làm mấy cái việc vặt vãnh rồi làm sale đi ghi đơn mấy tiệm tạp hóa. Đang nản thì ông bà bô bảo về có người xin việc cho trong cơ quan huyện lại xách đít về quê.
2015: Về quê rồi nhưng cơ quan lại hết slot, slot khác phải cần thêm bằng nghiệp vụ khác. Người xin bảo chờ thêm 1time nữa xem sao. Rồi chờ nửa năm k có kết quả nên lại phải khăn gói xuống SG.
Xuống SG lại làm mấy việc vặt cho đến hết năm.
2016: Được giới thiệu vào làm công việc khá ổn là giám định bồi thường BH. Công việc thì gọi như có chút vai vế nhưng thế éo nào lương thấp vãi, tăng lương theo hệ số. Làm được 1 năm lương tăng thêm có 1tr mà tháng nào cũng âm tiền sinh hoạt. Gồng 1 tg nữa rồi cũng bỏ vì tg làm nhiều mà lương thấp quá.
2017: Lúc này đúng thấy nghiệp thực sự, phải chạy Grab lấy tiền duy trì. Chạy đâu đó 1 năm xong rồi lủi thủi về quê.
2018: Ông bà bô lại xin được 1 slot làm ở Cty nông trường cũ thế là lại vào làm. Vào mới biết cty chỉ có mười mấy mạng mà toàn người già, hệ tư tưởng khác xa mình lại thêm khoản đấu đá lẫn nhau lại càng thêm chán.
Vẫn ráng làm được hơn 2 năm, tiền lương chỉ đủ đi đám đi tiệc, cf qua ngày thôi. Trong khoảng tg này lại dính thêm cái tài xỉu nên bao nhiêu tiền cũng đội nón ra đi. Đầu năm 2020 phải dứt bỏ xuống SG lần thứ N.
2020: Lại làm mấy công việc vặt đến giữa năm lại bùng dịch phải về quê.
2021: xuống mở dịch vụ nhỏ nhỏ làm được 2 năm thì lại gặp suy thoái, việc ít nên lại phải chuyển sang làm XD với bạn.
2023: Dự là 2 đứa cùng làm chung nhưng bất đồng ý kiến, kèm giá trị chia không tương xứng nên nghỉ làm.
2024: có 1 vài dự tính làm ở quê nhưng vẫn mơ hồ về tương lai.
Đúc kết lại thì tuổi trẻ không làm được trò trống gì, những quyết định sai lầm kèm thêm xui xẻo nên thời gian đó trôi qua một cách nhạt nhẽo. Một tuổi trẻ không sức sống, không hoài bão. Mỗi khi ai đó nói về tuổi trẻ về thanh xuân thì lòng lại nặng trĩu. Thời gian đó mình đang vùng vẫy với vòng xoáy cuộc sống, ngập ngụa trong những quyết định sai lầm. Nhạt nhẽo thật các bác nhỉ :sweat:

via theNEXTvoz for iPhone
me too
 
Thằng bạn chơi thân từ cấp 2 cũng đưa ra khá nhiều quyết định mà theo cá nhân mình nghĩ là sai lầm. Cơ mà mình chỉ nghe vậy thôi, cũng chẳng đưa ra lời khuyên nào, lớn hết cả rồi, cuộc sống của ai thì người đó tự quyết, chen vào chỉ khiến nó bực mình đâm ra bạn bè mất vui. Với cả cuộc sống mình cũng chưa chắc hơn ai nên cũng chẳng dám khuyên ai.
khuyên làm gì fen, trong mọi trường hợp nên cố gắng nói " theo ý kiến cá nhân của tôi", "theo tôi nghĩ", chứ đừng có nói " tôi khuyên bạn" hay "bạn phải làm thế này, thế kia"
đúng thì nó có thể cảm ơn, nhưng sai nó chửi cho sml, nếu không chửi thì sẽ không chơi nữa.
áp dụng với mọi đối tượng.
tất nhiên 1 số việc trong nhà mình làm chủ thì phải quyết đoán, chứ đợi hỏi ý kiến vợ thì vớ vẩn nó lại cho cái lườm nguýt :)
 
cái lạ là con báo chí kia sao lại chịu cưới thằng bạn thớt kiểu chóng vánh như vậy?
 
Thằng này chơi chung đám bạn thân của vợ e, e có đi chơi chung vài lần, nó cũng có hẹn e cafe chém gió ít buổi. Nhiều cái nó cũng chia sẻ mà thấy sao mỗi quyết định của nó là 1 bước đi sai vl, mà khuyên bao nhiêu cũng ko nghe.

Nó bằng tuổi e, học xong đại học rồi về quê ăn chơi 1 năm, sau đó nó làm đơn xin đi nhập ngũ 3 năm. Nghe nó làm đơn xong bạn bè ai cũng khuyên kiu thôi, ở ngoài rồi xin đi làm chứ đi 3 năm vậy ra lỡ cỡ sau khó xin việc. Mà khuyên vậy chứ nó có nghe đâu, nó nói có ông chú quen vẽ đường cho rồi, đi xong thì sẽ xin cho nó lên học sĩ quan gì gì đó e chả rõ. Trong thời gian nó đi tụi e lâu lâu cũng vô chơi, lần nào cũng hỏi nó vụ học thêm nó khẳng định chắc kèo là vẫn sẽ học. Vậy mà sau 3 năm nó ra xong về nhà luôn, lại ở nhà 1 thời gian, tụi e hỏi thì kiu ông chú ko giúp nữa (??) nên giờ kím việc làm. Ko lẽ giờ mình nói "t bảo từ đầu rồi".

Nó đi bộ đội có tiết kiệm 1 ít tiền, với cả sau khi ra nó có giấy hỗ trợ học nghề gì gì á mà nếu đi học nghề thì được cashback, nó lấy giấy đó đi học bằng C, trong thời gian học thì đương nhiên là ở nhà ăn bám obz. E cũng khuyên nó làm gì đại kím thêm ít tiền cũng được nhưng nó nhất định ko nghe, kiu có cái bằng lái thì dễ kím tiền hơn. Rồi tới lúc có bằng xong thì cũng ko xin được việc, chả hiểu sao mà ko xin được bất cứ nhà xe nào. Chị nó xin cho đi phụ quán cơm thì làm được 1 thời gian ngắn thì nó kiu thích làm đầu bếp, xin tiền lên Sài Gòn học đầu bếp.

Lên SG nó học đầu bếp được đâu nửa năm, ra cafe với e nó kể là nó mới xin vô làm công nhân bên khu công nghiệp gần nhà e, nên chắc nó bỏ học bếp. E chửi cho e kiu đã bỏ 1 mớ tiền học bếp rồi thì giờ ráng theo đi, làm công ty rồi tối học nấu có sao đâu, ráng học xong có cái nghề cho chắc. Cũng lại ko nghe, kiu là giờ công việc ổn định rồi nên chắc ko làm bếp nữa (??). Nó ở SG với thằng e trai, thằng e trai rủ thêm 1 thằng bạn nữa về ở chung 1 phòng. Mà thằng bạn e thì chảnh hẻo, thấy 2 thằng kia con sinh viên nên ko lấy tiền phòng, 1 mình thằng này trả hết. E lại chửi cho 1 lần nữa, lương có bao nhiêu đâu mà bao hết, bao thằng e ruột thôi chứ thằng kia có gì liên quan mà bao. Nhất định ko nghe.

Ở được đâu vài tháng thì nó ra cafe với e mượn tiền mua tủ lạnh, lý do là vì thằng nhóc kia nói nhà nó muốn gửi đồ ăn lên cho nó rồi share với 2 ae trong phòng luôn mà ko có chỗ cất. E nói nó sao thằng kia ko chung tiền mua mà mày phải mua? Nó kiu do thằng kia gửi đồ ăn rồi nên thôi mình góp cái tủ lạnh (??). Mà tại thời điểm đó nhà thằng nhóc kia cũng chửi gửi đồ ăn lên lần nào, e thấy hết sức vô lý, e nói nó giờ chờ nó gửi lên 1 2 lần xem, khi nào thực sự dư đồ ăn thì hãy mua tủ lạnh, chưa gì đã mua lỡ nó ko gửi tự dưng bay mấy triệu. Nói vậy mà nó cũng ko nghe, bữa sau ra khoe với e vừa mua cái tủ lạnh ngoài ĐMX rồi, 5tr, trả góp. E lắc đầu luôn.

Cái tủ lạnh vừa mua đc chắc cỡ 1 tháng, mới bỏ nước làm đá thôi luôn á, thằng nhóc kia dọn đi chỗ khác ở. E bực dùm luôn, đã nói từ trước rồi ko nghe. Sau đợt đó nó ko rủ e ra cafe nữa luôn, chắc tự ái. Khá lâu sau e nghe vợ e nói nó nghỉ bên khu công nghiệp rồi mà đi làm gì bên xây dựng, mà số thằng này xui sao đợt đó vừa làm được 1 thời gian thì bên xây dựng cũng cho layoff, nó lại thất nghiệp về nhà.

Rất lâu sau luôn nó khoe mới có bạn gái, rủ cả đám bạn ra cafe giới thiệu, vừa gặp mặt bữa đầu luôn là thấy nhỏ này ko ưa gì đám tụi e rồi, mặc dù tụi e chả làm gì, kiểu nó ra cafe mà mặt toàn cắm vô đt, hỏi thì ụm ờ. Mà thằng này nó khen dữ lắm, con này làm bên báo chí, lương cũng cao. Hỏi 2 đứa quen lâu chưa thì nó nói mới quen đc tầm 1 tháng, và thằng này vẫn đang thất nghiệp ở nhà. Cái e khó hiểu nữa là mới quen 1 tháng mà thằng bạn e đã nói tới vấn đề cưới, lúc nói tới vụ này con kia mới ngẩn đầu lên nhìn tụi e lắc đầu (kiểu con đó cũng chưa nghĩ gì tới cưới hỏi). Sau 1 hồi pressing thì hóa ra thằng bạn e thất nghiệp ở nhà rảnh quá đi coi bói, thầy bẩu sau 30 mà ko cưới thì phải 60 mới cưới đc (??). E đó giờ ko theo hệ tâm linh mê tín e chửi cho lần nữa, e hỏi tiền bạc có ko mà cưới? việc làm đã ổn định đâu mà cưới? Vậy mà cuối năm nó cưới thiệt mấy thím (tụi nó quen nhau gần nửa năm là cưới), tổ chức ở Sài Gòn luôn.

Sau đám cưới tưởng mọi chuyện êm đẹp rồi, nhưng đời lại ko như mơ. Do thằng này chưa có việc làm nên ở nhà cơm nước, con vợ đi làm về khó chịu rồi 2 đứa chửi nhau miết. Tới giờ chắc được 4 tháng sau cưới thì chị gái của thằng bạn e bẩu tụi nó đang tính ly dị, với lý do là con kia ko thích gia đình chồng, mà theo bà chị thì có ai làm gì nó đâu mà ko thích. Theo lời bà chị kể thì Tết vừa rồi về quê mà con này toàn nằm trong phòng bấm đt, tới giờ ra ăn thì ra xong lại vô nằm, rồi nó đi chơi với bạn bè tối khuya mới về, coi như gia đình chồng tàn hình, bả cũng nói ko thấy 2 đứa đeo nhẫn nữa. Bà chị nó nói với tụi e để khuyên nhủ 2 đứa nó kiểu từ từ giải quyết, hôn nhân nó là chuyện cả đời. Mà cách đây vài bữa thì bà chị nó đổi ý, kiu tụi e khỏi khuyên nữa vì thằng kia kể với bả là nó phát hiện con kia có bồ, mà quen lâu rồi, theo lời nó nói là "đi cũng xa rồi". Sau khi nghe tin đó thì e nói nó bỏ luôn đi mà cũng 1 lần nữa, nó ko nghe. Nó kiu là con đó đang cho nó 1 tháng thử thách, để xem thái độ sao rồi sẽ quyết định (??) VÀ thằng bạn e đồng ý thử thách. The ****? Hết cứu, e thua, bó tay, ko khuyên nữa

Edit: mấy thím bẩu e khuyên làm gì nhưng mà bạn bè ko lẽ thấy nó vậy mình ko nói gì để nó khổ mãi cũng tội. Còn sau khi nó cưới e khuyên là vì chị ruột nó nhờ vả chứ ko e cũng ko dám mở miệng chỏ vô cuộc sống riêng của nó :sad:
Bỏ đi thớt, với kiếm việc mà làm, việc gì cũng được cho con người mình nó hoạt động. Vợ thì thôi, đừng thử với thách gì nữa. Chúc thớt vượt qua tam tai. Thương thớt
 
nó đi ngoại tình nhưng lại cho thằng này thử thách là như nào nhỉ, đời lại có thằng nó ngu đến thế à, nhưng mà cái khúc thất nghiệp kiếm dc con này xong cũng cưới đc cũng giỏi đấy @@
 
Back
Top