( Hồi ký ) 11 năm

Hôm nay dọn phòng trọ cũ thì phát hiện ra vài cuốn nhật ký trong 11 năm xa nhà các thím ạ . Em chủ yếu lên đây viết lại thôi , văn em không hay lắm ( thật ra là rất dở ạ :beat_brick:, có gì nhắc nhở để em drop chứ đừng gạch nhá , tội nghiệp :nosebleed: ) . vvuivedxdKhi viết em sẽ xưng "tôi" cho nó cảm xúc nhé !
Chap 1
Nhà tôi có 5 người , bố , mẹ , em gái/trai , người còn lại là ai các thím cũng biết rồi đấy . Tên tôi là V.Anh , 15 tuổi , cao 2m ( thực ra éo nhớ lúc đấy mình cao bao nhiêu nữa :beat_shot: ) , da ngăm đen , khuôn mặt ưa nhìn . Gia đình lúc đó thì nói là rất nghèo , bố cờ bạc cá độ , ông thì ốm nặng liệt giường ( ông bà nội với bà ngoại mất rồi ) Mẹ tôi ngày nào cũng làm quần quật ngoài đồng , bốc vác để xoay tiền thuốc , tiền ăn từng bữa , có tháng phải nhịn cơm 2-3 ngày . Bố vay nóng , xã hội đen đến nhà báo nợ , đập phá nhà cửa . Đỉnh điểm đến năm lớp 9 thì tôi lúc nào cũng chịu những lần đánh đập của bố khi say rượu, lời sỉ vả , khinh bỉ của bạn bè :(. Ở đây thì tôi chỉ chơi với thằng T , nhà nó buôn hàng nên cũng đủ ăn đủ mặc , chính nó cũng là đứa đưa tôi vào mảnh đất Sài Gòn :LOL: .
Một cái hôm tôi vẫn nhớ rất rõ , ngày cái gia đình tôi coi như gần gũi nhất rời xa mình , 16/7/2009 .
Tối đó tôi qua nhà thằng T xin gạo nấu cháo cho 2 đứa em ăn , khi trở về thì không còn 1 ai ở đấy nữa , mọi người đâu rồi . Chạy đi khắp làng gọi:
- Bố mẹ ơi , CÚN CÒ ( Cún là tên con em , Cò là tên thằng nhóc ) ơi !
Đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt khinh bỉ , những câu chửi của mọi người . Lúc này tôi mới nhận ra cái xã hội này nó thối nát cỡ nào , tôi chán nản bỏ về nhà với suy nghĩ :
- Chắc là mọi người đi đâu thôi , mai lại về ý mà .
Cứ thế tôi đã đợi 3 ngày ròng rã cho đến khi nghe tin từ bọn đòi nợ :
  • Chúng nó trốn mẹ nó rồi
  • d** m* mày , đéo trả bố giết con mày
Nói xong chúng cầm gậy đuổi đánh tôi , chạy thục mạng cuối cùng trốn được vào bụi cây . Đợi đến tối tôi mới sang nhà thằng T xin ở nhờ .
  • T ơi , cho tao ngủ nhờ
  • Nam nữ thụ thụ bất thân , mày ngủ đất nhá
Thằng này nó nhây thế đấy nhưng tốt lắm nhá :still_dreaming:
  • kệ cmm , thôi mượn tạm bộ quần áo nhé
  • Mà mày sao phải qua đây ngủ nhờ thế này ?
Tôi thuật lại toàn bộ sự việc . Nghe xong nó gật gật đầu như ông cụ non , ra vẻ hiểu chuyện :
  • Mày tính thế nào
  • Đến đâu thì đến , thôi tao ngủ đây .
  • Ngủ cmm đi , đừng hấp diêm tao đấy nhé
Sáng dậy thấy cô chú ( mẫu thân và phụ thân thằng T ) đang sửa soạn đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ , tôi hỏi :
  • Cô chú đi đâu đấy
  • À chú giao lô hàng vào SG ý mà - chú H đáp , phải nói chú khá hiền , chăm chỉ .
Tôi chẳng biết lúc đó tôi làm sao nữa mà đốp luôn một câu :
- Cho cháu vào với !
Thằng T đứng sau tôi há hốc mồm , cô chú nhìn nhau ngơ ngác hỏi nhau :
- Là sao ?
Tôi kể dự định của mình , papa thằng T vỗ vai :
- Được , thanh niên có chí đấy , chú sẽ nhờ người quen trong đây làm thủ tục nhập học cho mày
Tôi rưng rưng nước mắt, muốn khóc luôn ( thím nào bảo mình con gái thì chịu , chứ mình dễ xúc động lắm :beat_brick: )
- Vâng ạ , cháu cảm ơn .
Và tôi đã lên đường vào Sài Gòn , 20/7/2009 !
Chuyến xe kéo dài hơn 1 ngày , chuyến đi dài nhất mà tôi từng đi . Một cậu con trai đặt chân xuống đất Sài Gòn , ấn tượng của cậu về nó là một nơi tấp nập , ồn ào , có những căn nhà san sát nhau , nhà thờ đức bà nguy nga tráng lệ ( em copy câu này đấy :)) đang ngắm nhìn những thứ mới lạ , chú nói :
- Thôi tự tìm hiểu nhé , đây những việc cần làm trong tờ giấy này , cầm đi .
Mở tờ giấy ra thì tôi thấy hơn 5 triệu đồng ( một số tiền lớn vào 2009 ), đầu tiên là đi tìm phòng trọ . Tôi loanh quanh 1 hồi thì thấy một cái biển cho thuê . Theo chân bà chủ , tôi nghía được một căn phòng 15 m2 , chia thành 2 gác , một nhà vệ sinh , 1 chiếc giường không có đệm , 1 cái bồn rửa tay . Giá khoảng 500k một tháng , nói chung là tạm ổn . Mượn điện thoại bà chủ thông báo địa chỉ cho chú rồi đi " khám phá " tiếp . Ghé cửa hàng mua 1 chiếc điện thoại , chỉ tay like a boss vào con iphone 3g :
  • Anh ơi con này bao nhiêu tiền vậy ?
  • 12 triệu - vừa nói ổng vừa liếc nhìn mình , ra vẻ khinh bỉ - mày có mua được không ?
  • Có cái nào rẻ không anh ? em mới ở quê lên chưa biết
  • Này , mày mua con này thôi ! - vừa nói vừa đưa cho mình con nokia 1200 - anh thấy mày hiền anh giảm cho 50k nhé ! ( giờ nghĩ lại thấy ông này 2 mặt thế nhỉ :cautious: )
Tôi hí hửng rời cửa hàng thì vấp vào một người :
- ĐI KHÔNG BIẾT NHÌN ĐƯỜNG HẢAAAAA !!!
Ps : văn em dở lắm , mấy thím đừng gạch nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Các chap sau :
chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7 - Special
Chap 8 - Phan thiết và em
Chap 9 - Phan thiết và em (p2)
Chap 10 - Phan Thiết và em (p3)
Chap 11 - Phan thiết và em (p4)
Chap 12 - Phan Thiết , tôi và em (final season)
Chap 13 - Ngày trở về
Chap 14
Chap 15 : Chung một nhà ?
Chap 16 - Chấp nhận
Chap 17 - Thằng chó
Chap 18 - Kết cục của những kẻ tiểu nhân
Chap 19 - Nhẹ nhàng
Chap 20 - Kế hoạch
Chap 21 - Sinh nhật và câu chuyện tình buồn
Chap 22 ( ngắn ) : Những ngày bình yên
Chap 23 : Quê tôi
Chap 24 ( ngắn ) : Quê tôi (p2)
Chap 25 : Quê tôi (p3)
Chap 26 : Quê tôi (p4)
Chap 27-Thành phố của ...
Chap 28 - Gặp lại thằng chó
Chap 29 - Gây sự
Chap 30 - Sự chạy trốn
Chap 31 - Nhát dao và thiên thần
Chap 32 - Sorry ! Half Angel
Chap 33 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào (p1)
Chap 34 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p2 )
Chap 35 - Tôi đã cho " Bố con nhà chó " đi tù thế nào ( p3 )
Chap 36 : Thổ lộ ( p1 )
Chap 37 : Thổ lộ ( p2 )
Chap 38 : Dưa bở ngon quá
Chap 38.5 ( ngắn ): Nhỉ ???
Chap 39 - Làm việc thôi nào !
Chap 40 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! (p1)
Chap 42 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p2 )
Chap 43 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p3 )
Chap 44 : Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức! (p4)
Chap 45 :Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! ( p5 )
Chap 46 : Hãy tìm lại những thứ ta đã mất !
Chap 46 (2)
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
 
Last edited:
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
Bác tài xế dừng lại , chỉ chỉ và nói cái gì đó . Tôi đưa một xấp tiền cho bác trả lại chứ có biết tiếng đâu , mặt bác này cũng khá hiền nên chắc không sao!
Tôi đang đứng trước một ngôi nhà 2 tầng trong hẻm, kiểu kiến trúc gì tôi cũng không biết nữa , sơn toàn màu trắng nhưng khá dễ thương. Cũng bình thường như mọi ngôi nhà xung quanh , không kiểu " hoàng gia " như mấy phim châu âu tôi hay xem . Giờ mới để ý xung quanh , bên kia là một bức tường đá bám rêu , gần đó là một quán cafe nhỏ . Khu này khá ít người , đìu hiu .
Đưa tay lên gõ cái cửa gỗ nhìn không an toàn lắm, không có phản hồi , gõ lần hai , lần ba ... có khi nào sai địa chỉ không nhỉ ? Mà giờ xứ lạ có hỏi được ai đâu . Nhìn cái cửa sổ , tôi nảy ra cái sáng kiến , hé hé mắt qua rình bên trong ... trống tuếc người . Thụt đầu lại không người ta lại nghĩ trộm hay gì thì phiền phức lắm .
Ngồi trước bệ cửa , tì đầu lên đôi bàn tay . Giờ chỉ có cách đợi thôi , lạnh quá ! Trời đã chuyển hớng đen , có lẽ sắp mưa rồi mà ... chị vẫn chưa về .
Năm , mười , rồi lại mười lăm phút . Cầm điện thoại lên xem , đã gần 4 giờ chiều rồi , mới lang thang có một lúc thôi mà đã muộn vậy rồi sao ? Rồi trời cũng đổ mưa , cơn mưa nhỏ , nhỏ lắm . Người đi đường cũng dần bật chiếc ô của mình lên , bóng người vẫn ngồi chờ đợi . Tiếng gió rít trên bầu trời , đám mây vẫn không trôi , nó đang đứng yên , như tâm trạng của ai đó vậy . Đến tận kẽ lòng , sự nôn nao hiện rõ . Và rồi cơn mưa trở nặng ...
Từ tít đằng xa , một dáng người nhỏ nhắn , kiêu sa và cũng có phần dễ thương ẩn hiện sau lớp mưa . Tôi bật dậy , lao về hướng đó thật nhanh , nhanh như sợ cô ấy đi mất vậy . Chẳng có ai điên hơn thằng nhóc này nữa rồi , bỏ đi tận nửa vòng trái đất , một đứa không muốn nhờ cậy ai , bỏ hết mấy cái hình tượng vẻ ngoài ấy đi ... để gặp một người nó cũng chẳng biết thế nào nữa ! Có lẽ là người thân nhất với nó sau khi bố mẹ bỏ đi
Vội quá cuống chân , ngã sấp mặt . Bùn đất lấm len đầy người , chẳng buồn đứng dậy nữa rồi , nó bò đến , từng miếng da cọ sát vào đất đá . Xót lắm , những chẳng là gì nữa với nỗi nhớ bồng bột tuổi trẻ cả ! Mãnh liệt có , thơ mộng có , và chua xót cũng có .
Hai người tiến gần đến nhau , cơn mưa bỗng gào lên , đó có lẽ là cơn mưa lớn nhất , và cũng là cơn mưa nhiều cảm xúc nhất với nó . Cô ấy tiến lại gần , nói gì đó , nó mỉm cười nói nhỏ :
  • Chị ... chị ơi !
  • ......
  • Chị
Nó ngẩng mặt lên , đứng dậy , đối mặt với công chúa . Đôi tay trắng muốt như tuyết run run , đôi má ửng hồng , tóc buông xõa kẹp chiếc nơ nho nhỏ , chui người trong chiếc áo khoác rộng . Dễ thương đến lạ ... chiếc ô bị ném xuống ! Cô ấy tiến lại , sờ mặt , cổ , rồi xuống hai cánh tay gầy đét , công chúa bật khóc , trước một thằng rách rưới . Và nó cũng khóc từ nãy , nước mắt cặp đôi hòa vào dòng nước mưa . Kéo cô ấy lại ôm , ấm áp lắm ...
  • Hu , nhóc , nhóc thật hả , hu hu , hic ... - tiếng khóc hòa cùng tiếng nấc nghẹn
  • Vâng .... em chứ còn ai
  • Hu hu hu , sao lại ở đây , hu
Chị đưa tay ôm lại nó , siết chặt lắm .Vuốt nhẹ mái tóc đen óng sang một bên , đôi mắt óng ánh mọng nước , to tròn mở ra . Đưa mặt lại đôi môi đang hấp hé , đặt lên đó mô nụ hôn nhẹ , nụ hôn này thay cho một lời nói mà chỉ nó mới hiểu. Chị sửng sốt , cúi gằm mặt xuống , đánh bùm bụp vào ngực nó :
  • Ở đây gặp chị chứ làm gì
  • Nhóc ác , tệ lắm , hic , ngu nữa - tự nhiên nói người ta ngu , tức ghê mà cũng vui ghê
  • Đứng đây hoài hả ? Đau quá rồi nè
Chị liếc qua người nó và thản thốt :
- Chết rồi , vào đây em băng cho ! Nhiễm trùng hết làm sao
" Em " ư ? Cái từ ấy khẳng định nhiều điều lắm ... Đó là ngày nó hạnh phúc nhất , ngày nó không thể quên , cho dù có chuyện gì đi nữa !
.
.
.
Hoàng tử cũng đã gặp được công chúa , cơn mưa tạnh dần , tạnh dần . Thật nhẹ nhàng
 
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
Bác tài xế dừng lại , chỉ chỉ và nói cái gì đó . Tôi đưa một xấp tiền cho bác trả lại chứ có biết tiếng đâu , mặt bác này cũng khá hiền nên chắc không sao!
Tôi đang đứng trước một ngôi nhà 2 tầng trong hẻm, kiểu kiến trúc gì tôi cũng không biết nữa , sơn toàn màu trắng nhưng khá dễ thương. Cũng bình thường như mọi ngôi nhà xung quanh , không kiểu " hoàng gia " như mấy phim châu âu tôi hay xem . Giờ mới để ý xung quanh , bên kia là một bức tường đá bám rêu , gần đó là một quán cafe nhỏ . Khu này khá ít người , đìu hiu .
Đưa tay lên gõ cái cửa gỗ nhìn không an toàn lắm, không có phản hồi , gõ lần hai , lần ba ... có khi nào sai địa chỉ không nhỉ ? Mà giờ xứ lạ có hỏi được ai đâu . Nhìn cái cửa sổ , tôi nảy ra cái sáng kiến , hé hé mắt qua rình bên trong ... trống tuếc người . Thụt đầu lại không người ta lại nghĩ trộm hay gì thì phiền phức lắm .
Ngồi trước bệ cửa , tì đầu lên đôi bàn tay . Giờ chỉ có cách đợi thôi , lạnh quá ! Trời đã chuyển hớng đen , có lẽ sắp mưa rồi mà ... chị vẫn chưa về .
Năm , mười , rồi lại mười lăm phút . Cầm điện thoại lên xem , đã gần 4 giờ chiều rồi , mới lang thang có một lúc thôi mà đã muộn vậy rồi sao ? Rồi trời cũng đổ mưa , cơn mưa nhỏ , nhỏ lắm . Người đi đường cũng dần bật chiếc ô của mình lên , bóng người vẫn ngồi chờ đợi . Tiếng gió rít trên bầu trời , đám mây vẫn không trôi , nó đang đứng yên , như tâm trạng của ai đó vậy . Đến tận kẽ lòng , sự nôn nao hiện rõ . Và rồi cơn mưa trở nặng ...
Từ tít đằng xa , một dáng người nhỏ nhắn , kiêu sa và cũng có phần dễ thương ẩn hiện sau lớp mưa . Tôi bật dậy , lao về hướng đó thật nhanh , nhanh như sợ cô ấy đi mất vậy . Chẳng có ai điên hơn thằng nhóc này nữa rồi , bỏ đi tận nửa vòng trái đất , một đứa không muốn nhờ cậy ai , bỏ hết mấy cái hình tượng vẻ ngoài ấy đi ... để gặp một người nó cũng chẳng biết thế nào nữa ! Có lẽ là người thân nhất với nó sau khi bố mẹ bỏ đi
Vội quá cuống chân , ngã sấp mặt . Bùn đất lấm len đầy người , chẳng buồn đứng dậy nữa rồi , nó bò đến , từng miếng da cọ sát vào đất đá . Xót lắm , những chẳng là gì nữa với nỗi nhớ bồng bột tuổi trẻ cả ! Mãnh liệt có , thơ mộng có , và chua xót cũng có .
Hai người tiến gần đến nhau , cơn mưa bỗng gào lên , đó có lẽ là cơn mưa lớn nhất , và cũng là cơn mưa nhiều cảm xúc nhất với nó . Cô ấy tiến lại gần , nói gì đó , nó mỉm cười nói nhỏ :
  • Chị ... chị ơi !
  • ......
  • Chị
Nó ngẩng mặt lên , đứng dậy , đối mặt với công chúa . Đôi tay trắng muốt như tuyết run run , đôi má ửng hồng , tóc buông xõa kẹp chiếc nơ nho nhỏ , chui người trong chiếc áo khoác rộng . Dễ thương đến lạ ... chiếc ô bị ném xuống ! Cô ấy tiến lại , sờ mặt , cổ , rồi xuống hai cánh tay gầy đét , công chúa bật khóc , trước một thằng rách rưới . Và nó cũng khóc từ nãy , nước mắt cặp đôi hòa vào dòng nước mưa . Kéo cô ấy lại ôm , ấm áp lắm ...
  • Hu , nhóc , nhóc thật hả , hu hu , hic ... - tiếng khóc hòa cùng tiếng nấc nghẹn
  • Vâng .... em chứ còn ai
  • Hu hu hu , sao lại ở đây , hu
Chị đưa tay ôm lại nó , siết chặt lắm .Vuốt nhẹ mái tóc đen óng sang một bên , đôi mắt óng ánh mọng nước , to tròn mở ra . Đưa mặt lại đôi môi đang hấp hé , đặt lên đó mô nụ hôn nhẹ , nụ hôn này thay cho một lời nói mà chỉ nó mới hiểu. Chị sửng sốt , cúi gằm mặt xuống , đánh bùm bụp vào ngực nó :
  • Ở đây gặp chị chứ làm gì
  • Nhóc ác , tệ lắm , hic , ngu nữa - tự nhiên nói người ta ngu , tức ghê mà cũng vui ghê
  • Đứng đây hoài hả ? Đau quá rồi nè
Chị liếc qua người nó và thản thốt :
- Chết rồi , vào đây em băng cho ! Nhiễm trùng hết làm sao
" Em " ư ? Cái từ ấy khẳng định nhiều điều lắm ... Đó là ngày nó hạnh phúc nhất , ngày nó không thể quên , cho dù có chuyện gì đi nữa !
.
.
.
Hoàng tử cũng đã gặp được công chúa , cơn mưa tạnh dần , tạnh dần . Thật nhẹ nhàng
bóc tem
QzGu5F0.png

quà của thím:

1: 2:
 
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
Bác tài xế dừng lại , chỉ chỉ và nói cái gì đó . Tôi đưa một xấp tiền cho bác trả lại chứ có biết tiếng đâu , mặt bác này cũng khá hiền nên chắc không sao!
Tôi đang đứng trước một ngôi nhà 2 tầng trong hẻm, kiểu kiến trúc gì tôi cũng không biết nữa , sơn toàn màu trắng nhưng khá dễ thương. Cũng bình thường như mọi ngôi nhà xung quanh , không kiểu " hoàng gia " như mấy phim châu âu tôi hay xem . Giờ mới để ý xung quanh , bên kia là một bức tường đá bám rêu , gần đó là một quán cafe nhỏ . Khu này khá ít người , đìu hiu .
Đưa tay lên gõ cái cửa gỗ nhìn không an toàn lắm, không có phản hồi , gõ lần hai , lần ba ... có khi nào sai địa chỉ không nhỉ ? Mà giờ xứ lạ có hỏi được ai đâu . Nhìn cái cửa sổ , tôi nảy ra cái sáng kiến , hé hé mắt qua rình bên trong ... trống tuếc người . Thụt đầu lại không người ta lại nghĩ trộm hay gì thì phiền phức lắm .
Ngồi trước bệ cửa , tì đầu lên đôi bàn tay . Giờ chỉ có cách đợi thôi , lạnh quá ! Trời đã chuyển hớng đen , có lẽ sắp mưa rồi mà ... chị vẫn chưa về .
Năm , mười , rồi lại mười lăm phút . Cầm điện thoại lên xem , đã gần 4 giờ chiều rồi , mới lang thang có một lúc thôi mà đã muộn vậy rồi sao ? Rồi trời cũng đổ mưa , cơn mưa nhỏ , nhỏ lắm . Người đi đường cũng dần bật chiếc ô của mình lên , bóng người vẫn ngồi chờ đợi . Tiếng gió rít trên bầu trời , đám mây vẫn không trôi , nó đang đứng yên , như tâm trạng của ai đó vậy . Đến tận kẽ lòng , sự nôn nao hiện rõ . Và rồi cơn mưa trở nặng ...
Từ tít đằng xa , một dáng người nhỏ nhắn , kiêu sa và cũng có phần dễ thương ẩn hiện sau lớp mưa . Tôi bật dậy , lao về hướng đó thật nhanh , nhanh như sợ cô ấy đi mất vậy . Chẳng có ai điên hơn thằng nhóc này nữa rồi , bỏ đi tận nửa vòng trái đất , một đứa không muốn nhờ cậy ai , bỏ hết mấy cái hình tượng vẻ ngoài ấy đi ... để gặp một người nó cũng chẳng biết thế nào nữa ! Có lẽ là người thân nhất với nó sau khi bố mẹ bỏ đi
Vội quá cuống chân , ngã sấp mặt . Bùn đất lấm len đầy người , chẳng buồn đứng dậy nữa rồi , nó bò đến , từng miếng da cọ sát vào đất đá . Xót lắm , những chẳng là gì nữa với nỗi nhớ bồng bột tuổi trẻ cả ! Mãnh liệt có , thơ mộng có , và chua xót cũng có .
Hai người tiến gần đến nhau , cơn mưa bỗng gào lên , đó có lẽ là cơn mưa lớn nhất , và cũng là cơn mưa nhiều cảm xúc nhất với nó . Cô ấy tiến lại gần , nói gì đó , nó mỉm cười nói nhỏ :
  • Chị ... chị ơi !
  • ......
  • Chị
Nó ngẩng mặt lên , đứng dậy , đối mặt với công chúa . Đôi tay trắng muốt như tuyết run run , đôi má ửng hồng , tóc buông xõa kẹp chiếc nơ nho nhỏ , chui người trong chiếc áo khoác rộng . Dễ thương đến lạ ... chiếc ô bị ném xuống ! Cô ấy tiến lại , sờ mặt , cổ , rồi xuống hai cánh tay gầy đét , công chúa bật khóc , trước một thằng rách rưới . Và nó cũng khóc từ nãy , nước mắt cặp đôi hòa vào dòng nước mưa . Kéo cô ấy lại ôm , ấm áp lắm ...
  • Hu , nhóc , nhóc thật hả , hu hu , hic ... - tiếng khóc hòa cùng tiếng nấc nghẹn
  • Vâng .... em chứ còn ai
  • Hu hu hu , sao lại ở đây , hu
Chị đưa tay ôm lại nó , siết chặt lắm .Vuốt nhẹ mái tóc đen óng sang một bên , đôi mắt óng ánh mọng nước , to tròn mở ra . Đưa mặt lại đôi môi đang hấp hé , đặt lên đó mô nụ hôn nhẹ , nụ hôn này thay cho một lời nói mà chỉ nó mới hiểu. Chị sửng sốt , cúi gằm mặt xuống , đánh bùm bụp vào ngực nó :
  • Ở đây gặp chị chứ làm gì
  • Nhóc ác , tệ lắm , hic , ngu nữa - tự nhiên nói người ta ngu , tức ghê mà cũng vui ghê
  • Đứng đây hoài hả ? Đau quá rồi nè
Chị liếc qua người nó và thản thốt :
- Chết rồi , vào đây em băng cho ! Nhiễm trùng hết làm sao
" Em " ư ? Cái từ ấy khẳng định nhiều điều lắm ... Đó là ngày nó hạnh phúc nhất , ngày nó không thể quên , cho dù có chuyện gì đi nữa !
.
.
.
Hoàng tử cũng đã gặp được công chúa , cơn mưa tạnh dần , tạnh dần . Thật nhẹ nhàng
Tiếp đê thím
 
Chap 47 : Cơn mưa màu hồng !
Bác tài xế dừng lại , chỉ chỉ và nói cái gì đó . Tôi đưa một xấp tiền cho bác trả lại chứ có biết tiếng đâu , mặt bác này cũng khá hiền nên chắc không sao!
Tôi đang đứng trước một ngôi nhà 2 tầng trong hẻm, kiểu kiến trúc gì tôi cũng không biết nữa , sơn toàn màu trắng nhưng khá dễ thương. Cũng bình thường như mọi ngôi nhà xung quanh , không kiểu " hoàng gia " như mấy phim châu âu tôi hay xem . Giờ mới để ý xung quanh , bên kia là một bức tường đá bám rêu , gần đó là một quán cafe nhỏ . Khu này khá ít người , đìu hiu .
Đưa tay lên gõ cái cửa gỗ nhìn không an toàn lắm, không có phản hồi , gõ lần hai , lần ba ... có khi nào sai địa chỉ không nhỉ ? Mà giờ xứ lạ có hỏi được ai đâu . Nhìn cái cửa sổ , tôi nảy ra cái sáng kiến , hé hé mắt qua rình bên trong ... trống tuếc người . Thụt đầu lại không người ta lại nghĩ trộm hay gì thì phiền phức lắm .
Ngồi trước bệ cửa , tì đầu lên đôi bàn tay . Giờ chỉ có cách đợi thôi , lạnh quá ! Trời đã chuyển hớng đen , có lẽ sắp mưa rồi mà ... chị vẫn chưa về .
Năm , mười , rồi lại mười lăm phút . Cầm điện thoại lên xem , đã gần 4 giờ chiều rồi , mới lang thang có một lúc thôi mà đã muộn vậy rồi sao ? Rồi trời cũng đổ mưa , cơn mưa nhỏ , nhỏ lắm . Người đi đường cũng dần bật chiếc ô của mình lên , bóng người vẫn ngồi chờ đợi . Tiếng gió rít trên bầu trời , đám mây vẫn không trôi , nó đang đứng yên , như tâm trạng của ai đó vậy . Đến tận kẽ lòng , sự nôn nao hiện rõ . Và rồi cơn mưa trở nặng ...
Từ tít đằng xa , một dáng người nhỏ nhắn , kiêu sa và cũng có phần dễ thương ẩn hiện sau lớp mưa . Tôi bật dậy , lao về hướng đó thật nhanh , nhanh như sợ cô ấy đi mất vậy . Chẳng có ai điên hơn thằng nhóc này nữa rồi , bỏ đi tận nửa vòng trái đất , một đứa không muốn nhờ cậy ai , bỏ hết mấy cái hình tượng vẻ ngoài ấy đi ... để gặp một người nó cũng chẳng biết thế nào nữa ! Có lẽ là người thân nhất với nó sau khi bố mẹ bỏ đi
Vội quá cuống chân , ngã sấp mặt . Bùn đất lấm len đầy người , chẳng buồn đứng dậy nữa rồi , nó bò đến , từng miếng da cọ sát vào đất đá . Xót lắm , những chẳng là gì nữa với nỗi nhớ bồng bột tuổi trẻ cả ! Mãnh liệt có , thơ mộng có , và chua xót cũng có .
Hai người tiến gần đến nhau , cơn mưa bỗng gào lên , đó có lẽ là cơn mưa lớn nhất , và cũng là cơn mưa nhiều cảm xúc nhất với nó . Cô ấy tiến lại gần , nói gì đó , nó mỉm cười nói nhỏ :
  • Chị ... chị ơi !
  • ......
  • Chị
Nó ngẩng mặt lên , đứng dậy , đối mặt với công chúa . Đôi tay trắng muốt như tuyết run run , đôi má ửng hồng , tóc buông xõa kẹp chiếc nơ nho nhỏ , chui người trong chiếc áo khoác rộng . Dễ thương đến lạ ... chiếc ô bị ném xuống ! Cô ấy tiến lại , sờ mặt , cổ , rồi xuống hai cánh tay gầy đét , công chúa bật khóc , trước một thằng rách rưới . Và nó cũng khóc từ nãy , nước mắt cặp đôi hòa vào dòng nước mưa . Kéo cô ấy lại ôm , ấm áp lắm ...
  • Hu , nhóc , nhóc thật hả , hu hu , hic ... - tiếng khóc hòa cùng tiếng nấc nghẹn
  • Vâng .... em chứ còn ai
  • Hu hu hu , sao lại ở đây , hu
Chị đưa tay ôm lại nó , siết chặt lắm .Vuốt nhẹ mái tóc đen óng sang một bên , đôi mắt óng ánh mọng nước , to tròn mở ra . Đưa mặt lại đôi môi đang hấp hé , đặt lên đó mô nụ hôn nhẹ , nụ hôn này thay cho một lời nói mà chỉ nó mới hiểu. Chị sửng sốt , cúi gằm mặt xuống , đánh bùm bụp vào ngực nó :
  • Ở đây gặp chị chứ làm gì
  • Nhóc ác , tệ lắm , hic , ngu nữa - tự nhiên nói người ta ngu , tức ghê mà cũng vui ghê
  • Đứng đây hoài hả ? Đau quá rồi nè
Chị liếc qua người nó và thản thốt :
- Chết rồi , vào đây em băng cho ! Nhiễm trùng hết làm sao
" Em " ư ? Cái từ ấy khẳng định nhiều điều lắm ... Đó là ngày nó hạnh phúc nhất , ngày nó không thể quên , cho dù có chuyện gì đi nữa !
.
.
.
Hoàng tử cũng đã gặp được công chúa , cơn mưa tạnh dần , tạnh dần . Thật nhẹ nhàng
thím đâu rồi
 
Back
Top