thảo luận Nhật ký thư ký toà

Nhật ký thẩm phán (01)...
Hằng Xái đã có thêm mình làm thẩm phán. Mấy tháng qua, hành trình từ thư ký tòa chuyển sang thẩm phán trải qua bao bước gập gềnh, hiểu thêm được nhiều truân chuyên của nghề. Hoàng đất đã hỗ trợ qua được cửa ải để Thủ đô họ ký, quyết định về đến tay, không rõ những gì phía trước đang đợi, ơn nó giúp mình làm sao trả được. Nghe Hoàng đất bảo riêng cái khoản được ở lại Hằng Xái làm, đã mất một lô thị trấn, tương đương năm sào đất Hằng Xái. Giờ ăn vào mảng tổ chức mồi ngon, anh em ăn kín nội bộ lẫn nhau nên có chút an toàn hơn ăn hàng lạ. Nhưng biên chế nghề quan tước giờ cũng bị bóp lại tinh giảm, nên đã ăn thì ăn sâu tí cho bỏ ăn, quy ra đất vì vậy mà tốn.
Giờ bọn doanh nghiệp nó cũng khôn ra. Trước hay bám càng mấy ông thẩm phán choai choai, có thể thắng sơ phúc vớ vẫn ở tỉnh huyện thì được, nay án kinh tế dân sự hủy sửa tràn lan, nên đầu tư hàng tỉnh bọn doanh nghiệp lớn nó không thèm nữa. Kiếm được mấy con gà con con thì cùng lắm nó góp được vài năm bữa nhậu quẹt mồm. Để lo việc, Hoàng đất phải tự thân là chính, vận động là phụ. Nó bảo mày đừng lo, chỉ cần mày được đủ công cụ làm nghề, tao giúp.
Tòa bố trí cái phòng làm việc cuối dãy tầng 2, Hoàng đất bảo để mắc cho cái điều hòa kẻo nóng, nhưng Tòa chỉ có phòng chánh với phó mới có điều hòa, cơ quan phải tiết kiệm nên rất ít khi điều hòa hoạt động, Hoàng đất mà mang lên lắp vào lại bị xì xào đâm bể, nên mình không nhận. Giờ tiết kiệm trong các công sở ghê lắm, người bảo tiết kiệm chi phí để cuối năm còn thừa có chút chia nhau, người bảo có sếp hô tiết kiệm mấy cái này nhưng để tiêu pha mấy cái khác, rồi cũng thấy khoán chi hụt đi đâu chứ anh em chẳng được đếch gì.
Hôm trước về tỉnh nhận quyết định, nhờ thằng em họ chở bằng xe con vào Tòa, tuýt tuýt bác bảo vệ cổng tòa nói xe không được vào sân, tô tô phải mang đi gửi chỗ khác, sân tòa rộng mênh mông này bác ấy bảo chỉ dành cho nội bộ cơ quan, không cho dân tình bên ngoài vào gửi. Mình phải vào giải thích em cũng thẩm phán mới đây, lên nhận quyết định, bác xem xét lượng tình cho em đậu ké lát, tòa làm sân to cho dân vào công cán, chứ có phải sân nhà bác đâu bác ơi. Chánh án giao rồi, chỉ nội bộ cán bộ tòa mới được đậu xe con, dân thì đi chỗ khác, tòa chứ không phải nhà xe để các anh đậu vào, mà này nhé, các anh đánh xe vào rồi đánh xe ra vậy không được, cơ quan có quy cũ hẳn hoi. Nên nhớ đây là Tòa án nhé, phải nghiêm minh, không như cái chợ, xe vào ra như chợ được. Rồi mình giải thích tòa ta to thế, cán bộ Tòa đã có hầm để xe mênh mông, sân tòa giờ rộng mênh mông, phải cả trăm xe con mới hết chỗ, đường ngoài kia toàn cấm đỗ, một chiều các thứ, chẳng lẽ đi cả cây số để đậu xe mới vào tòa. Bác bảo vệ vẫn nhướn lên với cái dùi cui điện, anh nói thế anh vào bảo lãnh đạo ấy, chúng tôi không được phép. Mà anh là ai, giấy tờ đâu, đến đây làm gì, có phải thẩm phán tỉnh này không mà tôi chưa thấy mặt bao giờ, lý với chả luận! May có anh Tuấn thẩm phán tỉnh biết mình, nói chú nó đây cũng là thẩm phán ở huyện lên, gọi là cũng người cơ quan, cho chú ấy đậu xe chút. Bác bảo vệ dịu dịu lại mà vẫn chưa ưng lắm, thẩm phán huyện lên không biết có thuộc diện đậu xe không, để cái này phải hỏi lại, nhưng mà anh cứ vào đậu tạm. Hết hồn, đúng là vào tòa tỉnh, quyền lực nó phát ra ngay từ bác bảo vệ cơ quan, tính uy nghi quyền thế nó sáng lóe lên từ đó, mình còn co lại sợ huống hồ dân đen.
Mới thoát được bác bảo vệ, vào thang máy bấm bấm mãi thấy cầu thang không lên, hỏi mới biết cầu thang máy chỉ được nội bộ tòa đi, phải có mật khẩu riêng mới lên được. Khách khứa dân tình đến tòa phải cuốc bộ mà lên, mình bèn đi xin mật khẩu của chánh văn phòng, chứ cuốc bộ lên tầng 7 thì đứt.
Đấy, con đường vào phòng họp của tòa tỉnh mà nó chông gai như vậy, huống hồ con đường đi lên chủ nghĩa công lý. Trụ sở này tiền dân đóng thuế chứ có phải nhà riêng của chánh tỉnh đâu nhỉ, mà khi cần người ta sẽ tiết kiệm, quan cách và làm mọi thứ phải có khoảng cách với nhân dân mới được cái màu mác quyền lực.
Đợt này bổ nhiệm ba sơ cấp, hai trung cấp và gia hạn nghề cho sáu người cả tỉnh. Chánh tỉnh bảo các anh em quát triệt tinh thần vì ngành tòa án tỉnh nhà, giữ gìn nghiêm tác phong nghề nghiệp, học hỏi và tham vấn các bậc cha chú đàn anh để hoàn thiện hơn. Cuối buổi, chánh văn phòng sắp xếp được đâu đội xử lý nợ của một ngân hàng cho hai mươi củ, thế là lại liên hoan tưng bừng mừng quyết định mới. Mấy tay xử lý nợ lâu lâu lại tài trợ ăn nhậu, du lịch, thật nếu tòa dừng cho vài tháng không xử, thu hồi nợ không có bản án, có mà thu hồi bằng mắt, được cái biết điều thì tòa biết điều lại, đời nó vậy thôi.
&
Cả năm trời chờ đợi thì cũng được ký quyết định, có vẽ ước mơ đã trở nên sự thật. Làm được vài tháng mới biết, kỳ lạ sao Hằng Xái nó hiền hòa, tranh chấp được giao mấy vụ thằng ku con hỉm mới hai mươi hai ba tuổi đầu, mới cưới rồi về cãi nhau rồi nộp đơn cho tòa. Có khi nộp đơn xong cãi nhau ai ai nộp mấy trăm ngàn án phí, không ai chịu nộp thế là tòa lại phải dừng. Nhiều vụ sáng nộp đơn, tối về làm nháy hú hí với nhau, mai tí tửng đèo nhau lên tòa rút đơn.
Hoàng đất thì vẫn làm ăn khá, đúng là nghề nào cũng phải có khách hàng, làm án mà không có án cũng chẳng có cái mẹ gì cả. Trước thư ký kỵ giỗ đám cưới ma chay nhà mới con đủ tháng mấy nơi bên ủy ban huyện ủy không thấy kêu, nay lên cái sao cứ thấy gọi miết, gì chưa biết thiệt hại bằng đủ loại ăn nhậu phong bao chúc tụng tăng lên nhiều. Mới làm thẩm phán được mấy hôm mà phải gọi Hoàng đất hai lần để mượn tiền.
Đêm choáng váng với mấy hơi men của mấy trò chúc tụng nhàm lặp của cuộc đời rồi cũng chìm vào núi sương Hằng Xái, rồi rơm sớm chợt nhận ra bao giờ mới có thể bước lên, hướng về phía tử tế. Từ từ thôi, từ hôm nay, sẽ bắt đầu chương mới, bắt đầu những trang nhật ký mới…
 
Đang chập chững vào nghề, hiểu và đồng cảm những gì tác giả nói.
Than ôi công lý, có lẽ nó đang ở đâu đó rồi.
 
Nhật ký thẩm phán (02) …
Hôm kia Hoàng bảo nhậu với anh Chương ở quán Đại Xồm, gọi là cảm ơn. Hoàng bảo cảm ơn giờ lôi nhau đi nhậu nó xưa rồi, các cò chức vụ với quan phụ mẫu giờ đi đâu cũng sợ clip tung mạng nên không muốn nhậu nhẹt ăn chơi bên ngoài, thích tụm năm tụm ba tại hầm cơ quan, tại nhà bồ bịch gì đó cho an toàn. Phong trào bắt nồng độ cồn đang lên cao, chi bằng ngồi hầm nhà ăn nhậu xong khóa trái cửa anh em làm vài ván phỏm cũng chẳng ai soi gì được. Quan trường thời nay giỏi ở chỗ cốt thằng nào không bị lộ. Không bị lộ là một nghệ thuật, là bí kíp, là năng lực tối cao để tồn tại. Giờ thiên la cạm bẫy đầy, clip giờ nó ghi, mười năm sau nó mới nộp cho tổ chức để đâm giết nhau là bình thường. Càng đồng đội liên kết quyền lực càng có động cơ để đâm chọt nhau, nay đi nhậu với nhau, mai tranh dành ghế ngồi với nhau là cuộc sống.
Nhưng mà cũng đôi khi cũng phải mò ra quán xá, Đại Xồm là quán sân sau của ông Bác lớn của tỉnh, anh Chương đến nhậu thì phụ, mà để nhắn nhủ là mình có ủng hộ Bác lớn, mà vốn cứ đi nhậu miễn phí, thì nhè quán sang nhất tỉnh mà chén cho sướng mồm, mất mẹ gì đâu mà lăn tăn.
Anh Chương bảo với cô em rót bia, bia tươi là phải lấy bia mới nấu em nhé, đừng trộn bia đểu bia nguội. Hoàng đất bố trí anh Chương một em rót bia xinh hơn hoa hậu. Mấy em nó mang danh hoa hậu là vì nhà có học hành, được đại gia tài trợ tập đi tập nhảy rồi cho quần áo, hình thể đôi khi thua đội rót bia. Anh Hoàng vừa uống bia vừa quờ quạng, không có mồi nhắm loại này anh ấy lại bỏ về sớm.
Anh Chương gọi Thủ ra nhậu. Thủ trước làm bên thanh tra, quê ở tỉnh khác về nhưng khởi nghiệp đớp được cô vợ con ông Bí thư tỉnh. Vợ làm cán bộ Đoàn hạt giống đỏ, nghề chính trị cứ lèn tèng đi kê bàn kê ghế, sắp đặt loa đài sự kiện, nhưng ban bệ nào cũng dính, rồi lên nhanh như diều, từ bí thư đoàn xã, bí thư đoàn huyện vèo vèo nay lên đến Trưởng một ban của tỉnh ủy. Sau khi cưới, Thủ nhờ bóng bố vợ mà cò vạc tung hoành môi giới chức tước được một thời gian, làm bên thanh tra nhưng anh nào về đâu, đi đâu là qua tay Thủ sắp xếp. Bố vợ đương chức, Thủ được kiêng dè, sau đó bố vợ nghỉ hưu thì Thủ thành ra nhiều người ghét cay ghét đắng. Đời mà, Thủ luồn lách giúp người này lên thì người khác mất phần, quân mất phần oan nhiều hơn quân được, mất phần thì thù lâu, được phần lại quên nhanh, ơn nghĩa mua bằng tiền thì không cần trả. Vậy là, không những không được cất nhắc bổ nhiệm quản lý gì lớn, mà Thủ còn bị cài bẫy tung clip vụ Thủ tác nghiệp ngoài chuyên môn với một em môi giới bất động sản. Việc lỡ, vợ bỏ, Thủ xin nghỉ việc chuyển nghề. Khởi nghiệp tưởng thành công nhưng ra đi tay trắng, làm phò mã không công cho nhà vợ, tài sản chưa được dính đứng tên cái gì.
Thủ học thêm cái bằng cử nhân luật từ xa, chưa có thẻ nên Thủ kết hợp với luật sư Luận, Văn phòng luật sư Thủ Luận ra đời. Trong số người quen trước kia nhờ Thủ sắp việc, có anh Phó Chánh thanh tra có cái shophouse mua suất ngoại giao từ lâu ở khu đô thị mới. Cả dãy 180 căn thì mới có 16 căn có người vào ở, còn lại một dãy shophouse hoang tàn như nghĩa địa thây ma. Thủ ra mở văn phòng, kiếm Luận có thẻ, thế là anh phó chánh góp shophouse, hai người bỏ ra ít tiền mua mấy bộ bàn ghế nội thất, dựng lên cái văn phòng giữa ngỗn ngang dãy shophouse ế chỏng chơ của cái khu đô thị người dân không thèm ở, được cái nằm trục đường lớn, văn phòng mở ra thuận tiện giao dịch. Ngày khai trương Thủ Luận làm rầm beng nổi lên ầm ầm, cúng vài bàn cổ to tướng, thuê cả đội lân về múa um lên, văn phòng luật có một luật sư, Thủ là hai, thêm hai em sinh viên mới ra trường, làm khai trương như người ta mở chi nhánh Ngân hàng, mời bạn bè anh em đánh chén như mừng đám cưới. Bảng biểu treo lên, cũng hình cán cân công lý rặp một màu nhà quê huênh ha huênh hoang.
Anh Chương giới thiệu Thủ rất trịnh trọng, luật sư Thủ tạm thời chưa lấy thẻ nhưng văn phòng Thủ Luận nhiều án lớn, quan hệ rộng lớn, án hình sự cứ đến anh em Thủ Luận là hiệu quả. Ra là luật sư Thủ mà Hoàng đất từng kể đây, mặt mày cũng béo tốt giống anh Chương, kiểu cò vạc pháp lý này cũng gặp nhiều, lên Tòa chẳng cần đọc hồ sơ, như Thủ thì chẳng có thẻ luật sư, nhưng hẹn trước nên có khi cứ túc tắc xông vào cả phòng chánh án, ra spoil với anh em thư ký, thẩm phán kiểu anh đoán vụ này chắc trả hồ sơ, vụ này chắc án giảm do thằng này con kia ông bà có công cách mạng, vụ này hoãn…
Đám cò pháp lý thường có công thức làm tiền riêng của nó, thường thì có mối các quan tước giới thiệu đến, vào cuộc thì cò pháp lý sẽ nói với khách hàng khung hình phạt cao nhất là chung thân, mười lăm, hai mươi năm, bảy năm, tội anh chị nặng lắm, anh chị biết đấy, mấy văn phòng khác chẳng ăn thua, luật lệ gì giờ này, án hình sự mà đòi cãi với viện với tòa, thuê đám luật sư dở hơi có khi tòa ghét án còn nặng hơn. Như em đây, em quen anh X chánh án, chị Y chánh tòa hình sự, thẩm phán z chủ tọa vụ án. Đấy, đúng, án hình sự quyết định là ở hội đồng xét xử, đúng rồi, anh chị biết đấy, “hình sơ dân phúc”, phải biết đường lo. Mà đường nào, thấy chưa, đây hình em mới nhậu với anh X hôm qua đây, đây là lần em đưa chị Y đi Phú Quốc du lịch. Phải tầm đó, còn đây, hôm rồi em còn lo cho anh Z vào trường chuyên K đấy, mà trường K á, không phải ai cũng vào được, thấy chưa, hình em chụp với cả nhà anh ấy đây, hôm đi nhập trường. Cứ thế, đám cò pháp lý sẽ dẫn dắt để con mồi tin mà xuống tiền, cũng chẳng hợp đồng gì cả, không cân hợp đồng, cò sẽ nói: anh chị biết đấy, vấn đề là nhạy cảm, muốn ký hợp đồng anh chị đến mấy luật sư dở hơi, cái này, đúng rồi, đường tiểu ngạch nhưng kết quả thì ra đằng cửa chính, đúng rồi, quan trọng là kết quả. Em nói anh chị nghe, đây bản án ông này, đáng phải hai mươi năm, thấy chưa, tòa xử đúng có 7 năm, mà vụ này á, nhiều hơn anh chị nhiều, anh chị là hoàn cảnh, nên mới có giá đó.
Sau đó, đám cò pháp lý sẽ làm luật với đội trùm cuối, năm mươi năm mươi, sáu mươi bốn mươi, ba mươi bảy mươi. Cứ thế đôi năm lần các con mồi được dẫn dắt, được báo cho trước à thì án này đáng mười lăm năm, nhưng cái này cảm ơn nên án giờ còn tám năm, sướng chưa, đi đi, tầm bốn năm sau chạy bên thi hành án về sớm. Các con mồi bị dẫn dắt, không còn tin vào chính trực ngay thẳng, vì tội là có thật nên chẳng mong được giải oan, mà có người nhà đi tù thì chỉ muốn ra tù sớm, có người cứ quy giá thời gian đi tù ra lương xuất khẩu lao động Đài Loan mà tính, được giá là họ xuống tiền. Như vậy, một thằng phạm tội, sau cả nhà thành tội phạm treo, cả đám thậm thụt không tố gì nhau, mọi việc không được phát hiện trở thành bình thường.
Thủ làm ở văn phòng luật sư mới bắt đầu học bằng hai luật từ xa, giờ mãi vẫn chưa có thẻ, nhưng mấy năm nay đi đâu dân tình cũng gọi là luật sư Thủ, nổi tiếng cả vùng, người ta truyền tai nhau, cứ án hình sự, luật sư Thủ mới mần được. Thủ cũng đại diện cho nhận thức của một bộ phận dân chúng khi nghĩ về nghề cò pháp lý, cứ có tội tình là nghĩ đến xin xỏ giảm án. Từ thái độ xin xỏ đó tạo ra cung đường chạy chọt, mà như chúng ta thấy chạy trường, chạy việc, chạy chức chạy quyền, chạy khen thưởng thi đua và chạy án.
Anh Chương nói cũng có lý, chúng ta làm Tòa án, mặc dù vị trí tư pháp trong rường cột quyền lực quốc gia có thể bị xem qua loa, nhưng con đường chạy ngầm vẫn tạo ra thứ quyền lực riêng ghê gớm lớn. Đường chạy án là một hành trình dài. Người ta chạy để không bị kiểm điểm, chạy để không bị trung ương kiểm tra, chạy để được xin nghỉ hưu về sớm trong an toàn, chạy để không bị khởi tố, chạy để chuyển loại tội danh, chạy để giảm án. Mỗi một giai đoạn là một loại quyền lực ngầm gác cổng đường chạy khác nhau, lúc này anh chạy tôi nhưng lúc sau tôi lại chạy anh, cái dích dắc kìm kẹp vào nhau, ban ơn nhau, phụ thuộc nhau, hầu hạ nhau nhưng cũng đề phòng nhau, khinh khi nhau và muốn ăn sống nhau cứ ngấm ngầm tạo ra ma trận phức tạp cho mỗi đường chạy.
Thủ bảo hôm nay em trả tiền, các anh cứ tới bến, nào zdô!
[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]
 
Nhật ký thẩm phán (03) …
Mới nhận hồ sơ hình sự về các hành vi đưa nhận hối lộ và vi phạm quy định về khai thác, bảo vệ rừng và lâm sản của một đại giang hồ được gọi là Hùng “chip”, thì em Oanh đã ghé phòng bảo anh ơi vụ này có gì anh thông tin với em chút anh nhé, vụ này anh K. ở tòa cấp cao ấy mà, hôm trước em có nói chuyện với anh, ông anh của em đó, phó chánh cấp cao anh ạ, anh ấy có nói gì thì nương nương cho Hùng “chip” hộ anh ấy cái. Bà con xa, nên diễn biến sao có gì anh thông tin giúp em. Vụ án được cho là rúng động một vùng, người ta nói nếu từ việc bắt Hùng “chip” mà tóm được ông trùm thì hay biết mấy, nhiều chuyện hay sẽ lộ ra, và xem những đồn thổi có thực sự có không.
Em Oanh vẫn thế, xinh đẹp náo nhiệt và là thẩm phán nhưng có cả những gì khác ngoài thẩm phán nữa, có kiểu nữ quyền chút, cá tính chút, giả vờ ngờ nghệch chút, nhưng cũng tham vọng nhiều chút. Từ em của ông anh chánh tỉnh, giờ em của ông anh chánh cấp cao, ra Hà Nội thì quen với anh Long nên lại em của ông anh tối cao. Nhiều việc ở tỉnh này, em Oanh tường tận còn hơn lãnh đạo, có nhiều vụ án thẩm phán thụ lý chưa đọc hồ sơ, em Oanh tuy không liên quan đã nắm được hết các tình tiết.
Đại khái Hùng “chip” cùng năm đệ tự bị bắt giam. Hùng “chip” là chủ sở hữu trên giấy tờ của Công ty TNHH phát triển và chế biến lâm sản Hằng Xái. Nhưng ở cả tỉnh này, các Hằng Xái này, ai cũng biết, Hùng “chip” xuất thân từ một anh chuyên nghề soi ếch, đơm lươn, được Tuấn “đụt” thuê làm tay chân, sau nhờ lòng trung thành và nhiệt huyết hết mình đã được tin tưởng, giao đứng hẳn công ty, cấp xe riêng, vợ con nhà cửa đề huề.
Lại nói về Tuấn “đụt”, xưa y là nhân viên lâm trường, lầm trường giải thể, Tuấn ra mở xưởng chế biến gỗ, từ từ đóng mấy cái bàn ghế cỏn con, đi cất dựng nhà cửa, sau rồi thành xưởng lớn. Tuấn quen thân với đủ người bên lâm nghiệp, nên từ xưởng gỗ nhỏ lẻ chuyên cắt xẻ làm thành phẩm, Tuấn tiến lên cung cấp các loại nội thất rừng hiếm cho giới trọc phú, quan lại khắp nơi, nay Tuấn còn xuất khẩu.
Tuấn “đụt” lấy Hằng Xái làm tâm rồi quay compa ra những cánh rừng ngút ngàn xanh, đục mãi vào rừng và trở nên giàu có. Có tiền, Tuấn “đụt” vác đi mua đất, từ các dự án triền đê Sông Hồng, tới Quảng Ninh, Hải Phòng, vào các khu ven thành phố Vinh, lấy cả những mảng đất dọc Mỹ Khê, dọc Nguyễn Tất Thành ở Đà Nẵng, rồi đất ở Nha Trang, Phú Quốc, thành phố mới Bình Dương, Thủ Đức … Tuấn “đụt” gửi tiền vào đất, đất đẻ ra tiền, từ những đồng tiền đào từ trong rừng, sau vài mươi năm Tuấn “đụt” trở thành một tay giàu nức tiếng. Từ giàu có, Tuấn dùng tiến mua chức tước cho nhiều người, bù lại nhiều người dùng chức tước hỗ trợ cho nghề nghiệp của y.
Hằng Xái có cửa ngỏ đi qua đường Trường Sơn, có tuyến nối với quốc lộ nối Việt Nam với Lào, là trạm trung chuyển lâm sản thuận lợi về các tỉnh phía Bắc, đi Thanh Nghệ, đến Quảng Trị, vào Huế Đà Nẵng và tỏa đi các nơi. Trước cơ sở chính của Tuấn “đụt” nơi khác, nhưng nay quy mô mở rộng khắp, nên Hằng Xái mấy năm nay cũng là địa bàn để Tuấn vươn lên thành một thế lực lớn.
Tuấn “đụt” cho lập các công ty về lâm sản khác nhau, thu mua khai thác các mảnh rừng khác nhau rải ở nhiều địa phương, từ đó chế biến bán hàng khắp cả nước và xuất khẩu. Tuấn “đụt” và vợ con không đứng tên các doanh nghiệp, Tuấn cho các con học nước ngoài, vợ đi lại nước ngoài chăm sóc các con không cho dính vào kinh doanh. Các đàn em thân tín đứng tên các doanh nghiệp và đứng ra chịu trách nhiệm, ở mỗi địa phương sẽ có một công ty riêng chứ không thực hiện mạng lưới chi nhánh. Quan niệm của Tuấn là, không bỏ hết trứng vào một giỏ, lỡ công ty này bị bắt thì công ty khác còn, lỡ đàn em này bị hốt thì còn đàn em khác làm. Tuấn trả lương hậu hĩnh cho những người phải ngồi tù vì hoạt động của Tuấn, Tuấn nuôi gia đình anh em của người bị bắt, chạy xin giảm án, tha tù trước thời hạn cho đàn em. Với anh em Tuấn “đụt” được tiếng hết lòng, nên đàn em nhiều người tử tế.
Từ các công ty được lập ra, Tuấn “đụt” cho mua các mãnh rừng tư nhân xen kẻ trong các mãnh rừng của nhà nước quản lý, sau đó cho khai thác gỗ lẹm vào cả rững đặc dụng, rừng nguyên sinh, rừng quốc gia đủ cả. Để làm được, tất nhiên mấy chức hạt trưởng hạt phó kiểm lâm quản lý ở các khu vực này được Tuấn “đụt” bằng cách nào đó mua chuộc hoặc đưa con em tay chân mua luôn chức để nắm giữ. Tiếng đồn cứ vậy lan ra, nào là bí thư này Tuấn đưa lên, chủ tịch tỉnh này Tuấn cơ cấu, bộ trưởng kia Tuấn làm nhân sự. Rồi Tuấn “đụt” bằng một cách nào đó cho lập công ty về từ thiện, xây dựng dự án du lịch tâm linh cả hàng trăm ha trên diện tích đất rừng mà Tuấn mua từ lâu, làm chùa Từ Tâm Sơn Thượng nổi tiếng cả vùng.
Tuấn “đụt” mời thầy chùa có bằng tiến sĩ phật giáo về trụ trì, đầu tư vốn cho các sư tu hành, lập đàn tự và truyền bá sự linh thiêng để lôi kéo người dân đến cúng lễ. Chùa được đầu tư xây dựng trên khuôn viên rộng hàng trăm ha, các cây cổ thụ lớn được trồng, tượng phật khổng lồ được dụng công xây cất, hệ thống các không gian thờ phật rộng lớn. Chùa được xây cất mới nhưng copy kiến trúc chùa cổ, góp nhặt các mẫu xây dựng của các chùa lớn nổi tiếng trên thế giới nhưng đặt các tên gọi thuần Việt để vừa như học hỏi tứ phương nhưng giữ gìn lấy hồn Việt. Khuôn viên chùa có các hệ thống tu tập rộng lớn, có nơi có thể tổ chức các sự kiện, hội thảo mang tầm quốc tế. Chùa cũng được xây cất trên địa thế tựa vào sườn núi đắc địa, phía trước Tuấn “đụt” cho đào dòng kênh nhân tạo dài, các cổng vào chùa được bắc cầu qua kênh, tường thành nguy nga uy nghiêm, cảm giác vào chùa mà như vào thành quách kinh thành.
Những năm gần đây, chùa triển khai các khóa chữa lành tu tập ngắn hạn, mỗi khóa đi tu ở chùa tầm một tuần hay mười ngày một tháng. Vào đó, dân thường được thử đi tu ăn chay niệm phật, tịnh tâm thư giản và buông bỏ. Trào lưu tu tập để chữa lành kết như một xu hướng bắt chước làm theo khiến cho các khóa tu chữa lành được mở liên tục với chi phí ngày một cao.
Nhiều kênh youtube, tiktok, facebook … được cho là được Hội đồng quản trị chùa thuê để truyền tin về sự linh thiêng màu nhiệm của chùa. Để tăng thêm phần linh thiêng thần thánh, hội đồng quản trị chùa thường xuyên tổ chức các sự kiện như ngênh đón xá lợi, mời các thầy tư nổi tiếng giảng phật pháp khiến cho dân tình nườm nượp kéo đến. Người ta cũng kháo nhau việc đến chùa thắp hương lễ bái cúng dường là để thăng quan tiến chức, vì thế các dịp lễ tết chùa đông như nêm, người người tranh nhau đến cúng bái. Chùa hoạt động như một doanh nghiệp riêng biệt và có đội ngũ quản lý quy cũ.
Tài chính nhà chùa thu được dựa trên các lễ vật cúng dường từ tâm của dân chúng, người ta bảo nhiều lắm nhưng không ai biết bao nhiêu, làm gì có kế toán kiểm toán nguồn cúng dường nên không ai biết tiền ở đâu về đâu bao nhiêu. Tuấn “đụt” dùng một ít tài chính của chùa làm quỹ từ thiện.
Quỹ từ thiện được y lập ra một cách bài bản có giấy từ hợp pháp. Y đưa một số các lão thành quan chức về hưu tuột xích vào làm cố vấn quỹ, chủ tịch danh dự quỹ. Hàng tháng y tháp tùng các đại cố vấn vượt đèo lội suối đi đây đó phát quà, làm từ thiện, trồng cây gây rừng. Đi đâu cũng có hệ thống truyền thông quay phim chụp ảnh đăng mạng quảng bá khắp nơi. Y mua quảng cáo trên các báo, hễ dân chúng xem báo, xem thời sự mà có tin ngày hôm nay, nguyên phó chủ tịch X, nguyên lãnh đạo Y, nguyên đồng chí Z … về thăm và dưng hương, ghé thăm và tặng quà, thăm và bồi hồi biết ơn tưởng nhớ và tặng quà, thăm và ghi nhớ công ơn và tặng quà … là do y đứng sau. Nào là di tích lịch sử, nghĩa trang trường sơn, địa đạo các thứ, tượng đài này, địa danh nọ, y rước các cụ quan chức cấp cao về hưu đi du lịch khắp nơi, vừa tỏ ra yêu nước thương lịch sử, vừa trồng cây khắc tên, tặng quà người nghèo làm từ thiện, nhưng mục đích quan trọng nhất của y là nhờ các cụ về hưu kết nối cho đàn em các cụ đang làm quan chức đương thời để y nhờ vả, bảo kê kinh doanh, xin dự án, và cả chạy án.
Khoác lên mình hoạt động từ thiện cùng các lão thành quan chức, Tuấn “đụt” quen thân và xâm nhập vào các mối quan hệ quan chức lớn nhỏ. Người ta thích làm quan vì được tỏ ra quyền thế, y biết nên y cung phụng, nịnh hót, tâng bốc, liều lượng ngày càng nhiều, triều đại này bị đốt lò xuống, thì triều đại khác lên thay sẽ tiếp tục phù hộ và che chắn cho y. Nhưng khác với nhiều đại gia khoe mẽ khác, y sống khá ẩn giật và xa rời mạng xã hội, y tạo ra sân chơi để dẫn dắt đám đông nhưng y không xuất đầu lộ diện, người ta nghe tới Tuấn "đụt" nhưng chưa ai thấy hình y thật sự rõ ràng, khi đi tháp tùng quan chức, y cũng cho tiền để đội truyền thông né hình ông khi đưa tin.
&
Hồ sơ vụ Hùng “chip” và đàn em trước tưởng lớn lao, có thể khui ra được sân sau này kia, té những gì mà Tòa Hằng Xái nhận được thì quá kín kẻ và đơn giản, khai thác trái phép có mấy khối gỗ, với lại đưa hối lộ có bảy chục triệu đồng. Vụ này Hùng “chip” bị gài bẫy, nhưng chứng cứ nay chẳng có gì lắm, Hùng “chip” bảo mình và anh em công ty của y đứng tên tự làm tự chịu không nghe theo ai cả, chẳng có sân sau sân trước nào hết, nên chấp nhận xử theo pháp luật. Thẩm phán chỉ có thể xem xét về vụ án hình sự trên cơ sở các chứng cứ tài liệu và kết quả điều tra của CQĐT và Viện, nay hồ sơ này được làm rất kín kẻ từ hai cơ quan chuyển sang, thế mà có vài báo nhảy vào hỏi này kia bảo có bắt được trùm cuối hay không, thực sự không thể biết trùm cuối là ai ngoài những lời đồn.
Từ các cuộc gặp của em Oanh với cả tỉnh và cấp cao để lĩnh ý, ngồi chủ tọa của phiên xử Hùng “chip” và đàn em, án tuyên 2 năm 6 tháng tù cho Hùng “chip”, các đàn em thì lần lượt thấp hơn. Chỉ hơn tháng sau, tỉnh phúc thẩm xử Hùng “chip” bị phạt tù ngang thời gian y tạm giam, các đàn em thì đứa cho treo, đứa cải tạo không giam giữ. Vụ án tưởng ồn lên lớn ầm ỉ cả một vùng được khép lại gọn gàng, tòa tuyên rồi, người ta không còn ồn ào gì nữa.
Hai tháng nhận hồ sơ từ Viện chuyển qua, em Oanh đưa mình ra Hà Nội đến tám lần, đi gặp các quan anh quan bác chục lần nữa, được điều đi như làm chuyện lớn, xe biển xanh biển đỏ biển trắng đón rước linh đình. Xử lý một việc tép riu nhưng dính tin đồn, thấy từ trong vụ việc, nhiều điều phải sau này mới kể hết được.
Chiều Hằng Xái trời như dịu lại, nắng không còn gắt gỏng, nhìn xa xa những quảng rừng mênh mông vẫn xanh, nhưng không biết dưới những tán rừng, những gì đang âm thầm chuyển động.
[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]
 

Thread statistics

Created
drmen111,
Last reply from
DayDreamer98,
Replies
145
Views
43,143
Back
Top