Những câu chuyện kì bí của "Người Kể Chuyện"

SÔNG NƯỚC MEKONG

Buồn quá, lại lan man lẩn thẩn tý cho vui vậy.
Chuyện rừng rú sông nước nhé bà con, tháng 7 thì seri chuyện “ma” sau nha bà con, tôi vừa tập hợp lại được vài chuyện rồi.

Lan man tiếp chuyện sông nước Mekong.

Khi ở Lào thì chúng tôi được bà con cho ăn món..sâu khế, cha mẹ ơi, họ cắm cái que vào thân nó như cái xúc xích rồi nướng nó trên than cho vàng đều, sau rồi bổ đôi xong chiên qua mỡ, ban đầu thì tôi tưởng nó là con tằm gì đó hay một loại gì kiểu kiểu như đông trùng hạ thảo, nhưng thấy nó còn nguyên hình dạng là tôi dựng tóc gáy rồi, nghiến răng kiên quyết không đụng tới cái kim sợi chỉ của dân.
Nói thật là dù nó vàng rộm và thơm phức rồi nhưng tôi vẫn kinh hãi, sau còn được họ rủ ăn con nhộng nó mới khiếp, nó to tổ bố như ngón chân cái, to hơn con đuông dừa nhìn ghê cả người, những cái kén to như quả trứng gà vậy.
Thỉnh thoảng bắt được cá anh em bảo nhau hôm nay đi ăn tiệm, cá lóc và cá sộp to lắm chúng tôi không có mỡ để chiên nên lấy bẹ chuối rừng làm cái máng, vớt ít rong đuôi chồn dưới sông rửa sạch lót cái bẹ chuối, loại rong này cũng lạ mọc dưới lòng sông và có mùi tanh như cá, bọc ngoài con cá, rắc muối vào cá, có cái gói ngũ vị hương nữa thì hoà ra nước bôi lên cho có tý màu và mùi, sau đó cuốn cái bẹ chuối gấp lại đặt lên than nướng cho cháy đen cái bẹ chuối là cá chín ăn khá là ngon.

Cá có nhiều thì không ăn hết xếp lên hai cây lồ ô tươi rồi đốt củi bên dưới như hun khói chả có gia vị gì ngoài vài hạt muối, nhưng hay cái là hun khói thì cá nó đỡ tanh hẳn và khi khô lại ăn rất ngon, thịt rừng cũng vậy, ăn không hết chịu khó hun khói và nướng khô đi để được lâu và ăn ngon lắm.
Vào mùa khô thì ám ảnh nhất là nước, trên bản đồ thì có lốm đốm những vùng tụ thuỷ màu xanh đậm, nhưng mùa khô thì thua, cạn nhăn hết kể cả những con suối lớn.
Lang thang trong những cánh rừng dầu hay rừng khộp mà ú ớ thì khả năng chết khô là cực cao, cứ thỉnh thoảng lại bắt gặp những cái xác đơn lẻ hay tựa vào nhau dưới một gốc cây, chim hay thú đã rỉa hết mắt và da đầu, những cái sọ trắng nhởn với hai hốc mắt trống rỗng phơi ra dưới nắng, một mùi khăm khẳm mằn mặn vẫn còn vảng vất trong nắng, những cái xác với những mủn vải màu đen tăm tối và tang tóc bạc phơ vì nắng phơ phất trong gió..chẳng biết là lính pốt hay dân nữa..nhiều nhất là trên khu vực Aural của dãy Bạch Đậu Khấu, vào tới đây phải leo lên cây cao soi ống nhòm tìm xem nơi nào có những bụi le hay lác xanh đậm chút thì nơi đó là khe hay thung lũng thì may ra có nước.

Có nhiều khe nước rất trong và mát lạnh, uống rất ngọt, chúng tôi biết dưới hố nước đó có thứ gì, nhưng thôi..không uống thì chết khát, cứ nhắm mắt uống và tự nhủ trong đầu, khe này không có xương người đâu, khe này sạch mà…
Nếu cứ chú ý nhìn xuống đáy cái khe trong suốt mát lạnh đó thì chắc chắn bạn sẽ
không bao giờ dám uống thứ nước ở đó, xương người và cả xương thú như củi bên dưới.
Những con kỳ đà quen mùi xác người và hơi người lập tức loạt xoạt bò ra từ những bụi le cái lưỡi lo le thò thụt như lưỡi rắn và cặp mắt lấc láo nghiêng ngó nhìn chúng tôi như chờ đợi bữa thịnh soạn của chúng, thỉnh thoảng những con kền kền bay phần phật trên đầu chúng tôi và kêu những tiếng kêu như thét thật ghê rợn, mùi thối hoắc theo gió từ những cú đập cánh của chúng bay xuống quẩn trong gió nóng hầm hập.
Khi vào những căn cứ cũ của lính pôt mới thật sự khủng khiếp, những dãy nhà thấp lè tè đã đổ nát chỉ còn trơ lại những cây cọc, những cái nồi nhôm méo mó mốc meo bẹp dúm dó hay thủng lỗ chỗ vết đạn, những mảnh vải đen mủn nát và xương người rải rác khắp nơi, những con chuột núi to lụ khụ thập thò trong những cái hang mắt hau háu nhìn chúng tôi, ngủ đêm ở đó rất dễ bị chúng tấn công, dù biết con người còn sống nhưng cơn đói và quen mùi xác người khiến chúng trở nên điên loạn và liều mạng lao vào tấn công cả người sống, chúng tôi từng đập được những con nặng tới vài ký lô to như bọng chân, vứt đi chứ ai dám ăn thứ của nợ đó.
Chim lợn và cú thì nhiều vô kể xẩm tối hay đêm bay là là trên đầu người, vỗ cánh phần phật hoặc đậu trên những cành cây nhìn chằm chằm vào đám người phía dưới thỉnh thoảng lại rúc lên vài tiếng kêu ma quái.

Ở rừng có nhiều thứ quái quỷ thật khó giải thích, như khi chúng tôi ở thung lũng Thmabang, vào một đêm trăng sáng lắm, sau này mới biết đó là rằm tháng tám âm lịch, từng đàn thỏ từ đâu ra đùa giỡn với nhau, chúng nhảy nhót và nhào lộn và đuổi nhau như một lũ trẻ con, rồi tới khuya khi trăng sáng nhất chúng ngồi im trên hai chân sau như người và..ngắm trăng, sau tôi nghe thợ săn nói lại thì ngày đó mà đi săn thỏ thì được rất nhiều vì ngày đó là ngày “thỏ ăn trăng”, tôi chẳng hiểu thế nào nhưng nhìn cái cảnh đó thật lòng là thấy nó cứ rờn rợn sao đó.
Ở những cái phum hoang hãy những dãy nhà hoang thì tắc kè nhiều lắm, cứ chập tối hay gần sáng là nó tấu lên ầm ĩ, đôi lúc giật nảy cả mình, những con tắc kè quá già rồi chỉ tặc tặc tặc rồi nấc lên tắc..cù..ụ ụ cụ, nghe thật buồn cười.
Thú to hơn thì phải ở thung lũng Aba, những con nai to như con bò con mắt to tròn, mũi ướt ướt thân vàng sậm bụng màu vàng nhạt trên lưng lốm đốm trắng, bất ngờ gặp con người là nó phóng chạy, nhảy vun vút như một cơn gió, thịt nó khá ngon và có vị mặn không như những loài thú khác, hổ nơi này cũng nhiều, cũng như những loài ăn thịt và xác thối khác, khi quen mùi thịt người thì chúng gần như không còn sợ con người nữa, khi bất ngờ đụng nhau, nó đứng im mắt trừng trừng nhìn con người tai và đuôi ve vẩy kêu ẹ ẹ, ò ò khe khẽ trong cổ, ở những chỗ an toàn không cần bí mật chúng tôi chả tiếc gì ông ba mươi băng đạn cả, tuy nhiên thịt loài này thì không được ngon lắm, vì chúng đêm hôm cứ lởn vởn gần chỗ chúng tôi ở sợ nguy hiểm nên chúng tôi tiên hạ thủ vi cường tránh hậu thủ vi tai ương thôi, ngày đó làm vậy không sao chứ bây giờ mà vậy chắc tù mọc lông mất..hổ là nhóm thú trong sách đỏ mà.

Thỉnh thoảng đi săn gà hoang trong đêm ở những cái phum hoang chúng tôi vẫn đụng lũ hổ, thoảng nghe trong gió mùi thối khăn khẳn và khen khét là vèo cái giật mình, ông ba mươi lao vút từ trong dãy nhà sàn ra bìa rừng, đôi khi đang soi đèn thì gặp hai “cục than” đỏ lòm đang nhìn về phía đèn không chớp, thú ăn thịt mắt đỏ, thú ăn cỏ mắt xanh, chỉ có lũ gấu hoang là có ánh mắt ăn đèn màu vàng thôi. Có kinh nghiệm và bình tĩnh thì bóp cò ngay, còn chưa kinh nghiệm non và xanh giật mình chững lại thì vút cái là cái khối vằn vện lao vút đi không quên gầm lên đinh tai vang cả rừng, thường thì chúng tôi chả thèm bắn loại này trừ khi bị nó đe doạ thôi.
Ở Cam những năm đó hoang sơ và nhiều chim, thú, cá, cua..vv lắm, tôi còn nhớ ở dòng Tonle những con trai trai to đúng bằng hai bàn tay tôi vậy, và cả những con lươn nữa, béo vàng to bằng cổ tay và dài cỡ gần mét, lũ này giống loài cá sộp bị câu hay bắt lên bờ răng nghiến ken két và kêu chin chít như chuột vậy, tuy nhiên ăn những con vật to như vậy tôi vẫn thấy ghê ghê sao đó.
Anh Quyến là người rất giỏi về săn bắt hái lượm, khi tát cạn một cái đìa nào chúng tôi thì lăn lộn dưới bùn chật vật mà mãi không bắt nổi một con lươn thì anh đã bắt cả mớ, rất nhanh và chính xác, cách anh dạy tôi bắt lươn cũng hay, nắm bàn tay lại như nắm đấm, chỉ thò ra ngón tay giữa mổ vào thân con lươn và cắp ngón tay lại, lạ thay lũ lươn không giãy hay trượt nổi mà ngay đơ như cây củi, cứ thế thả vào bao thôi.
Tôi nhớ con sông này, vì nó khá lạ lùng, mùa khô thì nó chảy từ Biển Hồ về Mekong, nhưng mùa mưa nó lại chảy ngược lên Biển Hồ, có lần anh Quyến nói, sông nó chảy đi rồi lại quay trở lại, anh em mình ko biết có ngày trở lại không..

Nói tới anh Quyến tôi lại nhớ lại cái chết của anh, bao năm rồi mà chúng tôi không quên nổi, anh là trẻ mồ côi xuất thân từ thiếu sinh quân cùng chúng tôi, anh hơn tôi 5 tuổi.
Trước khi anh hy sinh vài ngày anh cứ loay hoay lục lạo cái ba lô cũ rách nát, tìm cái nọ cái kia bỏ ra, có hai lá thư đã cũ của cha mẹ nuôi anh gửi từ lâu lắm là được anh gói cẩn thận trong hai lớp túi nilon cất cẩn thận dưới đáy ba lô, vài ba cái áo quần đã cũ rách được giặt cẩn thận, thứ anh hay lôi ra lau chùi ngắm nghía sau khẩu súng K59 là chiếc bật lửa zippo loại slem dành cho phái nữ, nó nhỏ và dài hơn loại thường chút, sau chúng tôi mới biết là kỷ vật của một cô gái ở gần trại huấn luyện Đồng Đế tặng anh khi anh ở đó.
Một hôm buổi trưa khi tôi ngồi xem anh soạn đồ thì bỗng anh lau chùi chiếc bật lửa xong thì anh quay ra đưa cho tôi và nói; Anh kỷ niệm lại cho em này! Tôi khá ngơ ngác, vì tôi biết anh rất quý cái kỷ vật đó, lúc đó tôi sướng quá hỏi lại; Anh cho em thật á? Anh cười bảo ừ, cho mày lúc nào tao chết thì mày bật lửa đốt nhang cho tao nhé! Xong anh cười khà khà.
Lúc đó được cái hộp quẹt đó sướng quá nên tôi không nghĩ gì nhiều tới câu nói đùa mà thật của anh.
Anh lẩm bẩm như nói một mình; mẹ, không còn bộ nào lành lặn chết mà bó xác cho ấm nữa, đời thằng lính chiến khổ thật ha mày…
Lúc gần biên giới Thái, anh thường hay trầm ngâm nhìn những thế đất và địa hình rồi lẩm bẩm, cát hung, vượng phát..suy, anh khá giỏi về phong thuỷ nên thấy anh vậy, tất cả chúng tôi đều không hề nghĩ gì cả..chỉ nghĩ anh nổi máu nghề nghiệp thôi.

Buổi trưa anh ngồi dưới cái khe mài con dao găm miệt mài tới khi nó bén cạo được râu, anh tự cạo râu và nhờ anh Ba L. cắt tóc cho bằng con dao đó, anh ba L cắt tóc bằng dao rất giỏi… Tới chiều đụng biệt kích Thái, chúng đông gấp đôi chúng tôi, to khoẻ và được trang bị tốt hơn hẳn chúng tôi, chúng đã chia làm ba mũi úp chúng tôi trong cái lòng khe nhỏ, anh Quyến đã liên tiếp ném lựu đạn và bắn hết cả hai băng AK, rồi dùng tới súng ngắn khi đã trúng tới bốn viên đạn M16 vào vai và bụng, ngực, anh thét chúng tôi rút đi để anh bọc hậu, biết rút đường nào khi bị vây cả ba phía, phía trước khe là bãi đất thụt lúa ma tới bụng ra đó chỉ có làm bia cho lũ kia tập bắn, thật là may khi anh T. cùng hai anh nữa nghe súng nổ đã kịp phóng từ trên xuống thọc thẳng vào bốn thằng phía sau lưng chúng tôi, tưởng chúng tôi đông, bọn kia đã nhanh chóng rút chạy, anh L tóm sống được một thằng khi nó nhảy qua khe bị mắc dây rừng lộn nhào xuống, lôi theo nó và vác xác anh Quyến chạy qua sườn bên kia, bắt thằng biệt kích đào cái huyệt xong, anh T lạnh lùng ra lệnh nó cởi hết đồ ra, tôi lấy đồ nó mặc vào cho anh Quyến, mang cả giày bốt của nó cho anh, tên biệt kích to khoẻ quỳ xuống van xin và lắp bắp bằng tiếng Việt, tôi…tôi là tù binh! Anh T gằn giọng nói, đây là ở rừng không phải là ở toà án Lahay nhé mày, theo rồi hầu hạ anh em tao.
Chúng tôi phải chôn anh ở một sườn núi vì không thể mang anh theo vì có tới bốn người bị thương, mà địa hình thì xấu đường thì xa..
Để anh nằm lại một trong chính những điểm mà anh đã đi qua và gật gù về thế đất đẹp..
Sau này về tôi có tìm cha mẹ nuôi của anh, khi nghe tin ông bà đã chuyển vào Nhà Bè sinh sống và đã mất, hai lần anh Ng cùng anh ba L phối hợp cùng đội quy tập tìm nhưng không thể thấy vì nơi đó quá sâu cùng địa hình hoang vu nhiều thay đổi..anh Quyến đã nằm lại đó cô đơn như cuộc đời của anh..

==========================

Thời gian ở đây tôi còn nhớ một kỷ niệm, gần ga Bomnek rẽ trái vào qua ngã ba bên phải có cái phum gì đó bỏ hoang, đi sâu nữa vào có ngã ba rẽ tay trái chừng 8-9km là phum Svaymuk hay chuk gì đó, tôi đã tóm được một tên xã đội phó làm phản.
Đơn vị bạn đóng quân ở gần nương sắn to bên cạnh phum, sườn bên này có một dãy nhà như nhà kho gì đó ngày xưa, nó cũng giống như cái trường học, xây cẩn thận, họ lấy nơi đó đặt chỉ huy sở và hai lần bị tập kích vào hy sinh mất ba bốn người trong đó có một tiểu đoàn phó. Khi chúng tôi về đó thì gặp đám du kích, chẳng hiểu sao khi thấy tên xã phó du kích là tôi thấy bất an, hắn to khoẻ lì lợm và ánh mắt có gì đó rất lạ, thường lấm lét nhìn chúng tôi, tôi nghi hắn là vì có lần tôi nghe người khác nói lại là hắn giỏi tiếng Việt, nhưng khi nói chuyện với chúng tôi hắn lại ra vẻ ú ớ không biết tiếng Việt.
Hai lần đơn vị bạn bị tập kích hắn đều kéo quân sang ứng cứu rất nhanh..nghe lính bạn nói lại vậy, tôi nghi có nội gián hay chỉ điểm bên trong vì tại sao bọn pot biết các chỉ huy về họp và tập kích rất chính xác khi họ họp ở cái dãy nhà xây đó.
Dãy nhà quay mặt ra một cánh đồng bỏ hoang, phía tay phải là một sườn đất thấp không có cây, phía bên trái cũng có một sườn thấp qua cái sườn đó là phum.
Khi hỏi lính bạn thì họ nói lính pot bắn từ phía cánh đồng vào, vì đi ngang cánh đồng là một con đường bò, nhưng khi hỏi tiểu đoàn phó bị bắn vào đâu thì anh y tá nói viên đạn trúng vào giữa ngực hướng đạn đi ra bên trái sau vai, khi đang đứng phát biểu ở cái bàn phía gian giữa dãy nhà. Đứng tại vị trí mà anh sĩ quan kia bị bắn thì phát đạn không thể là từ phía trước con đường bò ngoài cánh đồng, như những gì đám lính và đám du kích kia khăng khăng nói. Tôi đã đứng vào nơi anh chỉ huy bị bắn và tìm ra hướng đạn theo vết thương anh y tá nói lại. Phía sườn đó có một cây thốt nốt rất cao đứng trơ trọi và phía dưới còn một cây cám nữa, buổi trưa tôi vờ ra tìm hái trái cám và đứng dưới cây quan sát sang bên kia, đúng là một góc bắn lý tưởng, người đứng trong nhà trước bàn sẽ bị bắn giữa ngực, còn bắn từ phía cánh đồng vào thì viên đạn phải đi từ ngực trái qua bên phải..

Chiều về tôi nói với anh em bạn, cố tình nói to rằng tôi mới nhận điện tối có cuộc họp đột xuất, lục thum sẽ vào họp triển khai kế hoạch càn quét tàn quân.
Sau đó tôi xuống bếp ăn lấy cục than củi ra kín đáo bôi lên hai cái gốc cây.
Rồi gọi chỉ huy đại đội trinh sát độc lập phía ngoài ngã ba chỗ đầu con mương vào chỉ vị trí cho họ rải ổ chờ.
Chập tối khi các cán bộ tập hợp đầy đủ, và xe của trinh sát phía ngoài chạy vào, chỉ là xe không chứ ko có lục thum nào cả, 5 lính xuống xe đi vào trong, anh Ch ra sân nổ súng phát hiệu lệnh, đơn vị trinh sát úp lưới luôn, 4 du kích bò ra đường bò phía trước nằm sẵn bị hốt tại chỗ..các lính bạn thổi còi báo động, tay xã phó nhanh chóng dắt quân chạy qua, vẻ mặt có vẻ rất căng thẳng và trinh sát ập vào đè nghiến nó xuống, cái đũng quần và tay chân nó toàn than nên ko thể chối được, nó cho du kích ra đánh lạc hướng còn nó leo lên cây cám để phục sẵn bắn tỉa.
Nó bị lộ vì trong nhà nó có nhiều thứ nó trưng đã tố cáo nó, những cái đầu nai nó phơi khô treo trong nhà, rồi cả lông công, da mèo rừng..chứng tỏ nó là một tay thiện xạ.
Tôi nghi bởi sự gian manh giảo hoạt nhưng giả khờ của nó, tuy là du kích nhưng tác phong và hành động nó rất chuyên nghiệp ko thể lẫn được..
Sau quân pháp bạn khai thác thì đúng là nó là cựu chỉ huy trinh sát của một đơn vị thuộc sư 515 cũ, một sư thiện chiến nhất của polpot.
Sau đó thì nó lĩnh án tử hình.
thích mấy truyện về rừng rú động vật ntn hơn mấy truyện về ma hehe
 
Có ai uống rượu rết chưa nhỉ ?
Con khủng này ăn được không ? Nghe bảo là Campuchia thì họ vẫn ăn côn trùng như bò cạp nhện.
Tôi ăn bò cạp nuôi chiên giòn thấy ngon phết.:beauty:
Rượu rết má uống gì chời
 
Tác giả ở K khoảng năm bao nhiêu đến năm bao nhiêu thế chủ thớt?
Đây bạn nhé
1692289674255.png
 
Back
Top