CHUYỆN CỦA ANH DỰ
Mười mấy năm anh em mới có dịp gặp lại nhau, anh hơn tôi gần 10 tuổi, giờ anh đã nghỉ hưu về với ruộng vườn vùng cao nguyên đất đỏ này.
Anh chị có nhà ở Nha Trang, nhưng vẫn thích gắn bó với miền Đông Nam bộ, phần vì quê chị ở đây, phần vì già nửa quãng đời quân ngũ chinh chiến của anh gắn với mảnh đất này.
- Với tớ thì đâu cũng là quê hương hết, nói vậy nhưng tôi vẫn thấy những ánh buồn, nhớ thương.. thẳm sâu trong đáy mắt anh khi nói về nơi anh đã sinh ra, và lớn lên trước khi vào quân đội.
Quê anh ở huyện KX của tỉnh TB, nơi đó tôi đã đi qua nhiều nhưng chưa một lần được ghé nhà anh vì tôi không biết địa chỉ cụ thể, tôi chỉ nhớ láng máng khi có lần nghe anh kể về những địa danh quê anh, bến phà Cồn nhất, Cồn nhì, chợ Tân Ấp phía bên kia sông là giáo xứ An Phú, rồi nhà thờ đổ..vv, lúc chúng tôi phối hợp cùng đội anh ở đèo Pichnin, Kampongsupu, rồi khi anh em chui rúc trong Thammabang cái thung lũng ma quái chết tiệt chỗ nào cũng thấy xương người cùng tử khí, âm khí mù mịt ở Tà bengrung..
Một lần khi nằm trong cái khe nước cạn trong thung lũng Thamabang, dưới những rặng cây duối già cổ thụ tán rộng bè ra và ngọn cụt lủn.. khi liên tục xảy ra những hiện tượng lạ như nấu cơm toàn bị chỗ sống chỗ chín, hoặc nhão nhoẹt ăn nhạt phèo rất lạ và khó nuốt, rồi đêm trăng thì thấy cả đàn thỏ trắng ra ngồi trên hai chân sau ngắm trăng y như người, hai anh em nằm cạnh nhau anh đã chỉ cho tôi..
Rồi anh thì thào kể cho tôi nghe về những mẩu chuyện ở quê của anh, xảy ra ngay trong gia đình anh ngày trước ngay trên mảnh đất nhà anh.
Nhà anh ở ngay gần mép sông, phía cuối dải đất giáp với đường có rất nhiều cây duối, nó giống với thứ cây mà chúng tôi đang ẩn nấp dưới tán của nó lúc đó, anh nói các cụ ở quê anh từ xưa nói cái cây này ma quỷ ngụ nhiều lắm, và thường không cho con cháu tới gần cây đó.
Những mẩu chuyện ngắn anh kể lúc đó tôi nghe câu được câu mất và tôi cũng không nhớ rõ hết.
Sau bao năm mới có dịp gặp lại anh và hai anh em cùng rảnh rỗi nên tôi nài nỉ anh kể lại cho nghe.
Gia đình anh có tất cả 7 anh chị em, trên anh là một chị và hai anh trai dưới anh còn hai cô em gái, một người anh lớn nhất của anh đã mất vì bom Mỹ ném xuống trúng trận địa pháo phòng không nơi anh trai anh đang trực chiến, chị gái cả của anh lấy chồng tận bên Bình Hoà bên kia sông, còn anh thứ hai trên anh làm việc ở xã và ở nhà trông nom cha mẹ, anh thì đi nghĩa vụ quân sự tới tận già..
Mảnh đất nhà anh rộng lắm, nhiều chỗ còn rậm rạp như rừng, nó nằm ngay bên bờ nơi con sông Hồng chảy qua đó, mảnh đất này gia đình anh sống mấy thế hệ trên đó, mảnh đất này tôi chưa được đến tận nơi xem, chỉ nghe anh kể có rất nhiều cây duối mọc trên đó, nhiều cây rất to tới hai ba người ôm.
Ngày anh còn nhỏ thì cũng nghe người lớn nói vài câu chuyện ở cái miếng đất nhà anh ở, và là những người hàng xóm kể lại chứ ông bà hay cha mẹ anh thì không bao giờ kể họ chỉ cấm đám trẻ tới gần bờ sông hay gần những cái gốc cây đó thôi.
Hàng xóm nhà anh kể lại rằng cứ mùa nước thì thỉnh thoảng có những cái xác người hay trâu bò từ đâu trôi về và mắc kẹt ở ngay gần cây sung nhà anh, cây sung đó rất to và ngả hẳn ra sông. Xác chết trôi về đó thì nhiều nhưng ấn tượng nhất với anh tới tận bây giờ là xác một người đàn bà ôm một đứa bé, cả hai cái xác đều trương rất to nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau những con mắt lồi ra như những quả trứng gà…ngày đó anh còn nhỏ, và ông anh thường làm phước nếu xác vô thừa nhận, ông anh và cha anh đem chôn phía cuối vườn nơi có những rặng cây duối to đó, và đắp mồ mả cho họ cẩn thận.
Rồi người làng đồn đại nhiều về những “bóng ma” thỉnh thoảng lại lần mò hoặc hiện ra nơi rặng cây đó, thực hư thế nào thì anh chưa được nhìn thấy, chỉ có một lần duy nhất khi đó anh đang học lớp 8, một lần buổi trưa anh xách cái ná thun ra phía cuối vườn đó để bắn chim, đang chui luồn trong những tán cây chợt anh thấy lạnh ở gáy và rùng mình, quay lại phía sau thì anh thấy một đứa trẻ nhỏ trông lạ hoắc nó chỉ quấn một cái yếm dãi trên người, nó nhìn anh và nhe bộ răng lởm chởm đen xì ra cười rồi nhảy như một quả bóng vào bụi cây ngả ra bờ sông.., anh đã chạy vắt chân lên cổ về và miệng la hét inh ỏi, bà anh đã lấy gạo muối ra để rắc từ nhà ra sân.
Sau đó thì thỉnh thoảng anh có ngủ mơ thấy đứa bé đó, nó thường nhảy nhót trên những cành cây ở trước sân nhà anh và sà xuống phía mâm cơm nhà anh rồi bốc cơm ăn, lạ một điều là cứ hôm nào anh mơ thấy hình ảnh đó thì y như rằng cơm nhà anh nấu không thể chín được, có lúc vừa cháy vừa sống rất lạ.
Rồi ông bà anh mất, hai người em gái đi làm xa và lấy chồng ở Nha Trang, cha mẹ anh thì bị bệnh thấp khớp nặng nên các cô em đón cha mẹ vào cho thời tiết ấm áp hơn đỡ đau bệnh.
Chỉ còn người anh trên anh ở lại mảnh đất hương hoả đó, anh hai cũng lập gia đình và xây nhà mới thêm, căn nhà cũ của gia đình anh phá bỏ vì nơi đó hay bị ngập nước, anh trai anh bán bớt đất đi và xây nhà to hơn, anh đưa máy về gạt bớt những cây duối đi vì phía đó là con đường mới…
Mọi thứ có vẻ yên ả cho tới tầm vào khoảng những năm 2005-2009 thì đột nhiên chị dâu gọi điện báo với anh ( lúc đó cha mẹ anh đều đã mất rồi) là anh trai anh bỗng giở chứng rồi có bồ bịch vợ lẽ gì đó..
Thật khá lạ lùng vì anh trai anh lúc đó là cán bộ về hưu và đã khá già rồi, không lẽ trẻ không ăn chơi khi già đổ đốn?
Anh và một cô em gái về tận nơi xem sự thể sao.
Việc đầu tiên khiến anh hoang mang là thấy người anh của mình dù đã có tuổi nhưng cách đó chỉ chừng một năm anh em gặp nhau nhìn anh vẫn khoẻ mạnh hồng hào tráng kiện chứ không như bây giờ, một người đàn ông da xanh mét mắt thâm quầng tóc tai râu ria bờm xờm..công việc bỏ bê, lúc đó chị dâu anh mở thêm một doanh nghiệp tư nhân nữa để kinh doanh, anh trai anh đang quán xuyến mọi thứ bỗng bỏ ngang và xây..điện thờ, rồi suốt ngày chỉ loay hoay cúng với bái, rồi chui lủi trong những chỗ tối tăm trong nhà như một tên trộm, ban ngày anh ngủ vùi, tới đêm thì anh dậy và loay hoay gì đó suốt cả đêm, rồi anh khoá căn nhà ngang trước làm kho lại không cho ai ra vào, xây thêm cái điện thờ suốt ngày hương nhang cháy khói mù mịt..
Rồi chị dâu nghe người làng đồn xì xào là thấy anh mua quần áo nữ và đồ trẻ em cùng cả phấn son khăn khố giày dép gì đó nữa.., nhưng anh mang đi đâu cho ai chứ không mang về nhà.
Anh đã cất công nhờ thằng cháu họ làm công an xã cùng với bạn bè nó tìm hiểu hộ thì không có dấu hiệu gì lạ cả, thằng cháu nói ông (tức anh trai anh) vẫn ở nhà có đi đâu đâu ông..làng trên xóm dưới đây đều biết ông, ông làm gì sao giấu được??
Anh Đ. thay đổi chừng độ hơn một năm, đầu tiên thì anh luôn né tránh và xua đuổi chị và các con dâu rể cùng các cháu khi tới gần anh, rồi anh chuyển xuống nhà ngang sống một mình sau đó gọi thợ xây về xây tốc hành một cái điện thờ chình ình giữa cái sân rộng của gia đình nơi anh và các bạn hay chơi cầu lông, các cháu đi xe đạp. Rồi anh không ăn cơm cùng gia đình và thường có biểu hiện lạ lùng hai mắt cứ luôn đảo ngang đảo dọc lấm lét, tới bữa ăn cả nhà nấu, anh lẳng lặng bê hết xuống nhà ngang và đóng cửa ngồi bày ra ăn một mình…anh ít tắm giặt hơn, và khá lạ lùng là một đôi lần trời không mưa và anh cũng không tắm nhưng anh ngồi ở đâu thì khi đứng dậy nước bỗng chả biết từ đâu đọng thành vũng chỗ anh ngồi. Ban đầu khi nghe người làng nói anh mua đồ đàn bà và con nít lúc sẩm tối mấy lần, chị và cháu dâu thứ hai sinh nghi và cất công đi rình chỗ căn phòng anh xem sao, chị thì không thấy gì nhưng cháu con dâu thì nhìn thấy một đứa bé ngồi trên cổ anh như con khỉ và nó cứ ngửa cổ ra như cười hoặc nhảy múa leo trèo trên các đồ vật, mà lạ là những đồ vật trên bàn hay xung quanh khi nó leo trèo qua lại ko bị đổ vỡ gì cả, rồi một người đàn bà mặc đồ kỳ quái ngồi bên bàn ăn hoặc đứng sừng sững giữa nhà ngửa cổ cười, hoặc có lần khi đi qua cửa nhà, chị cũng thoáng thấy người đàn bà đó như đang đứng phía trong nhìn ra với cặp mắt trừng trừng giận dữ, nhà anh chị nuôi tới 5 con chó nhưng lũ chó bab ngày cũng như ban đêm thường rú lên sủa rồi giật lùi khi đứng ngoài sân, và chúng ít khi dám bén mảng tới sát cửa ngôi nhà ngang từ khi anh xuống đó ở riêng, ban đêm chúng thường cúp đuôi lại chạy qua đó vẻ hoảng hốt, thỉnh thoảng thì chúng xúm lại cùng chõ mõm vào cửa ngôi nhà sủa điên cuồng..
Cô cháu dâu cả còn một đôi lần nghe tiếng trẻ con cười khanh khách rất to vọng ra từ ngôi điện thờ hay ngôi nhà đó, cháu không dám nghĩ gì chỉ nghĩ có lẽ tiếng trẻ em đâu đó từ hàng xóm vọng về thôi, rồi một lần cháu khi rút quần áo phơi ngoài sân thì mưa, cháu chui vội vào mái hiên ngôi nhà trú mưa bỗng dưng tóc bị giật ngược lên đau điếng, ngước nhìn lên thì thấy một thằng bé mập mạp mắt trợn trừng đang nhe răng đen thui cười, nó bám như con thạch sùng trên cái mái hiên khiến cháu gái này chạy ngã sấp ngã ngửa kêu không thành tiếng, sợ tới nỗi tè cả ra quần..
Có vài lần anh con trai cả đi làm về đêm, vừa mở cửa xe ra anh thấy hai bóng đen một lớn một bé đang đứng lù lù trên mái nhà im lìm như nhìn xuống, anh cu này vốn nhát nên kêu thất thanh và vọt luôn vào nhà gọi mẹ và vợ, từ đó anh bật điện suốt đêm khắp sân cổng, vườn..lạ là chỉ mọi thứ xảy ra ở ngôi nhà ngang đó chứ bên trên nhà thì không có chuyện gì, và anh Đ cũng ít khi lên nhà trên nữa, nơi có ban thờ gia tiên, thậm chí về sau cần lấy gì hay có việc gì anh chỉ đứng ngấp nghé ngoài cửa bắt vợ hay con đưa ra, người anh gầy rộc đi và mặt xanh xám, anh rất ít khi chịu tắm rửa dù trước đó anh là một người sạch sẽ và khoẻ mạnh thích chơi thể thao, anh cũng không còn giao lưu với các bạn già nữa mà sống khép kín, không mấy khi xuất hiện, thường chui lủi trong đêm.
Rồi anh dỰ vờ chào anh và chị dâu để vào lại Nam, nhưng anh không vào mà ở lại thuê khách sạn cải trang thành người khác, âm thầm theo dõi anh trai mình..
Rất nhiều lần anh thấy anh trai chiều tà đi ra chợ, và mua những đồ lặt vặt ở những hàng tạp hoá, có lúc vào những shop bán đồ nữ và mua đồ nữ thật, rồi anh trai đi về xuống căn nhà ngang cạnh cái điện thờ mới xây, loay hoay gì đó ở đó.
Rủ thêm thằng cháu họ em trai thằng cháu làm công an xã kia, hai ông cháu cùng rình xem sao.
Chó nhà anh trai thì thằng cháu nó quen rồi nên nó trèo vào nhà anh trai anh ban đêm không bị lộ.
Thằng cháu kia trèo vào sau một hồi ngó nghiêng rồi quay ra hốt hoảng bảo anh; Ông Đ (tên anh trai anh) có giấu bà vợ bé và con nhỏ trong căn phòng đó ông ạ!
Anh vội gọi thêm thằng cháu công an xã tới canh bên ngoài không người ta tưởng ăn trộm rồi lật đật theo thằng cháu em leo qua tường rào vào căn nhà kia xem sao, khi nhòm qua cửa kính lờ mờ vào trong thì anh thấy anh trai anh đang ngồi ăn cơm và nói chuyện gì đó một mình, nhưng điệu bộ và cử chỉ như đang nói với một người vô hình đối diện trước mặt..dù trước mặt anh trai anh chẳng có ai cả.
Rồi tóc gáy anh bỗng dựng ngược cả lên khi anh thấy trên cái giường có một thằng bé đang nhảy nhót, nó hướng mặt ra phía cửa nơi anh với thằng cháu đang nhòm vào rình rập, trời ạ..đúng là thằng bé năm xưa anh gặp ở cái vườn cũ này mà anh không thể quên được, nhưng hôm nay nó mặc quần áo và đi một đôi giày màu đỏ hẳn hoi, hàm răng nó vẫn đen xì như ngày xưa, rồi có một hình bóng như một người đàn bà khá to béo như thoáng qua..
Dù bủn rủn cả người nhưng anh vẫn đập cửa ầm ầm cho anh trai anh phải ra mở cửa, lúc đó thì chị dâu anh cùng thằng con rể cũng đã được gọi tới mọi người cùng vào nhà…
Chẳng có ai trong căn nhà cả, ngoài anh trai anh đang có vẻ rất tức giận, mọi người gần như lục tung mọi thứ và tìm cả xung quanh nhà, sân vườn thì sạch và không rậm rạp, điện sáng chó thì lâu nhâu cả mấy con có ai lạ là chúng sủa om sòm lên nên không có chuyện người trong nhà này ra ngoài mà không ai biết cả..
Căn phòng toàn mùi hương như cái điện thờ, và đồ vàng mã lẫn đồ thật trong cái tủ, bàn ăn vẫn còn ba cái chén xúc cơm ra đang ăn dở, chỉ chén của anh trai anh là đã ăn dở, còn hai chén cơm kia còn nguyên.
Trên bàn có những cốc nước uống thừa có mùi rất kinh..và đồ ăn cũng như đã bị thiu hỏng..
Sau đó thì anh cùng chị dâu đã mời một thầy về cúng cẩn thận, ông thầy cúng dán bùa bốn góc căn phòng và lấy hết đồ trong ngăn tủ ra rồi nổi lửa đốt sạch, cả những đồ như bát đũa này nọ, rồi phá bát hương trong cái điện thờ mới, sau đó bảo chị dâu cho người đập bỏ cái điện thờ mà anh trai anh mới xây.
Trong lúc làm những việc đó thì anh cùng mấy người cháu đưa anh trai lên viện 108 để khám bệnh, bác sĩ cho biết anh trai anh bị suy nhược cơ thể và thiếu máu nặng…
Lúc chờ khám bệnh thì anh trai anh liên tục lồng lộn đòi về nhà ngay, nhưng nhờ mấy đứa cháu ghì giữ lại được.
Tới khi đập phá xong bát nhang và nóc ngôi điện thờ thì anh bỗng như trở lại bình thường, ngơ ngác và mệt mỏi chờ khám bệnh xong thì anh trai anh bỗng rũ ra như một tàu lá héo, phải có người dìu mới đi nổi ra xe ô tô về.
Anh cùng chị dâu đưa thẳng anh trai anh ra sân bay bay vào Nam cho anh trai an dưỡng tai nhà anh mà không đưa về quê nhà cũ nữa.
Tới vài tháng sau khi khoẻ mạnh trở lại thì gần như anh chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, thậm chí khi về nhà anh còn trách móc các con dâu rể đứa nào xây cái gì lên chỗ sân đánh cầu lông của anh rồi lại phá đi ( cái điện thờ chính anh cho xây trên cái sân mà anh cùng bạn bè hay chơi cầu lông chứ chẳng phải ai khác)
Sau đó anh mới nhớ lại đúng chỗ đó là hàng cây duối năm xưa, và nơi mà ông nội anh và các chú cùng cha anh với những người ở làng đã chôn vài cái xác vô thừa nhận theo nước lũ trôi về, và có cả cái xác hai mẹ con ôm chặt nhau đã trương sình nữa..
Tới giờ chị dâu anh đã bán tất cả nơi đó và chuyển hẳn vào Nha Trang gần chỗ anh và hai cô em gái ở, anh chị mở một quán cà phê nhỏ ngay tại căn nhà của mình, kinh doanh cho có việc và thêm đồng ra đồng vào..
Anh trai anh vẫn ngày ngày tập dưỡng sinh và vui cùng con cháu với mấy ông bạn già mới.
Tôi đã ngồi với anh Đ, uống cà phê do chị dâu pha cả một buổi chiều, chuyện trò..có một điều lạ là anh gần như chẳng nhớ những gì đã xảy ra, nhưng căn nhà cũ và hàng xóm thì anh vẫn nhớ như in.
Anh Dự kể hết câu chuyện với tôi chẳng dấu giếm gì, chị Đ cùng hai vợ chồng đứa cháu anh cũng cùng kể nữa..câu chuyện thật lạ lùng và tôi tin vì mọi người chả ai rảnh dỗi mà dựng lên để lừa gạt một kẻ như tôi làm gì cả.