thichcafengaymua
Senior Member
Mình kết bạn với anh Người kể chuyện, vào fb ảnh đọc lại truyện xem kèm ảnh minh họa thấy độ hấp dẫn tăng vài điểm luôn.
lúc trước mình cũng bỏ hình vào nhưng thời gian sau link chết nên mình ko bỏ vào nữaMình kết bạn với anh Người kể chuyện, vào fb ảnh đọc lại truyện xem kèm ảnh minh họa thấy độ hấp dẫn tăng vài điểm luôn.
Cam với Lào là quân khu 6 và 8 của Vn mà bácTính ra QĐNDVN thiện chiến vkl, mún giúp ai là giúp, mún đưa Hunsen lên làm TT thì đưa. Mà Hun sen này có quan hệ đặc biệt gì với VN ta mà phải giúp nhỉ?
Chuyện này hay vãi. Tôi đọc mà giống như đang xem bản Cam version của truyện " Đất rừng phương Nam".NHỮNG NGÀY RONG RUỔI MEKONG
Lại châm thuốc lim dim mắt ngắm mưa trên sông và hồi tưởng.
Dòng Mê Công với tôi quá nhiều kỷ niệm, và toàn kỷ niệm thương đau chứ chẳng êm đềm gì..ở đây âm khí nặng nề, bóng chiều đã ngả dặm về còn xa ( trích Kiều của cụ Nguyễn Du đấy ạ, bắt chước mấy thằng quan tham ra toà)..
Tôi qua con sông này từ lúc đầu còn xanh, tới bây giờ đã bạc rồi..lần nào thì kỷ niệm xưa vẫn đầy ắp, văn thì kém nên chẳng biết tả về dòng sông này ra sao cho nó thơ mộng, vì một phần là những gì tôi thấy khi ở đây nó không có màu hồng thơ mộng, mà nó là màu xám, một gam màu nặng nề…
Cá là thứ phải nói tới khi nói tới sông hồ ao.., cá nhiều lắm, và đủ thứ, đủ loại cá mà tôi chưa bao giờ thấy nó.
Con cá đầu tiên mà tôi được ăn ở dòng sông này, nơi này cũng khiến tôi nhớ, cũng những ngày mưa gió não nề, lạ là có rất nhiều kỷ niệm buồn vui của tôi đều gắn liền với mưa gió và đói rét.
Vừa qua sông thì thấy khói khi tới nơi thì vồ được mấy thằng pot chui lủi ngồi nướng cá trầu, ban đầu tôi tưởng nó là con cá quả hay cá lóc nhưng hoá ra không phải, thấy khách không mời mấy thằng pot bật lại dữ lắm, nhưng cuối cùng, dù không phải là chiều nhưng chúng tôi cũng nhuộm chúng tím hết cả mắt lẫn mỏ, trói chúng lại và thưởng thức món cá nướng của chúng đã dọn sẵn thịnh soạn, không quên chia cho chúng đàng hoàng thật kỳ lạ là cho chúng ăn xong thì chúng đòi..theo chúng tôi vì chúng quá đói, tàn quân mà. Thôi đi mấy ông tướng, gạo đâu mà nuôi các ông, về với chính quyền mới rồi làm lấy mà ăn, theo tao thì không có nhà lầu xe hơi đâu.
Và thật kỳ lạ là sau này mãi tới tận những năm hai ngàn mười mấy tôi lại gặp lại một trong số những người đã từng bị tôi bắt hôm đó, anh này đeo hàm thiếu tướng, gặp lại tôi đã khóc như mưa và nhất định tháo chiếc đồng hồ tặng tôi làm kỷ niệm, vì khi bắt được anh tôi đã cho anh uống thuốc đi ngoài, và chữa cho anh bệnh kiết lỵ bằng bài thuốc dân gian của Việt Nam mà tôi biết, đó là luộc ba quả trứng vịt lên chấm với đường và ăn sau đó uống ba ngụm nước luộc trứng đó, tôi đã thấy ông ngoại tôi xưa chữa cho người ta vậy và học theo thôi, nghe có vẻ phi khoa học nhưng lạ là khỏi bệnh. Lúc đó mà chờ ánh sáng khoa học soi rọi tới cánh rừng đó thì chắc xương anh ấy cũng mục rồi.Rồi thì chúng tôi trở thành “bạn cũ” của nhau.
Cá ở sông đó thì nhiều, nhưng bắt được thì khá là khó khi chúng tôi không có ngư cụ gì trong tay, chỉ tìm những con ngòi cạn và lấy quả đạn cối lép vặn tháo đầu nổ rồi đốt cho cháy thuốc dúi xuống nước, lũ cá không chịu nổi khói cay ngộp quá phải ngoi lên, cách đó không gây tiếng nổ và “chất lượng” nhưng vô cùng nguy hiểm, tháo ngòi nổ mà mồ hôi rỏ tong tong dù mưa lạnh đấy, tuyệt đối không nên thử nhé bà con.
Người Cam thì hay dùng quả buông giã nhỏ ra hoà với nước đổ xuống, lũ cá say khướt cò bợ ngoi hết lên, họ vợt hết mang vào cứ để cả ruột phơi cho thum thủm rồi giã ra làm mắm bò hóc, quý lắm mới mời đấy đừng tưởng là giỡn chơi nha, samaki là chi bò hóc mà, đoàn kết lắm mới mời mắm bò hóc đó.
Rồi rắn, rắn ở Cam thì nó gọi là như quân Nguyên, ở gần sông thì ri voi ri cóc, mồng mồng, hổ trâu hổ mang hổ lửa tới hổ chúa đều có.
Những con rắn độc đầu to vuông quai hàm bạnh chứa túi nọc rất chậm chạp, loài rắn độc thường chậm hơn loài rắn thường, khi bị cắn vết cắn thường rất đau và thấy rõ vết hai răng nanh, chỉ có garo nhanh và dùng huyết thanh kháng nọc chứ làm gì có thuốc nam sẵn đâu, lính quân báo luồn sâu vẫn được trang bị huyết thanh kháng nọc rắn độc để tự xử khi bị rắn cắn luôn.
Trăn thì khác, tuy nó to nhưng lại không có độc, ơn Chúa..chứ kềnh càng vậy mà còn có độc nữa thì thôi, gặp nó liệm là chắc.
Có những con trăn to khủng khiếp, nặng tới 40-50 kg, thậm chí người dân từng bắt những con to hơn vậy, môi trường sống thuận tiện với nguồn thức ăn dồi dào khiến chúng có kích cỡ khủng như vậy, thịt chúng tanh và không ngon như thịt rắn, nhất là khi không biết làm nữa thì tanh khỏi ăn.
Thịt trăn rắn người ta rửa sạch trước và để khô rồi mổ và lột da, sau đó xào nấu chứ không rửa qua nước nữa nếu rửa qua nước thì khi ăn tanh không chịu nổi, tôi không biết tại sao lại vậy có thể nó kỵ nước như khi ta thịt gà vịt cái mề phải lột lớp bên trong nếu nhúng nước thì rất khó lột vậy, gà nhúng nước ko sao chứ vịt thì trời mà lột nổi.
Ong rừng nữa.
Ong rừng dọc dòng MK và cả sâu trong những cánh rừng K thì nhiều khủng khiếp, tổ to như những chiếc chiếu đơn, mật thì tính bằng chục lít một, và mật ong rừng có đặc biệt là khi dùng bôi vết thương rất nhanh liền, kể cả những vết trọng thương và mật ong rừng lạ nữa là lũ kiến ít khi dám đụng tới, có lẽ do ong tiết ra chất gì đó để chống kiến chăng?
Mật ong rừng có màu vàng rất đẹp và không đặc có vị chua, nhất là loại ong gì thân màu đen cánh màu hung đỏ tôi không thấy mấy mật loại ong đó có màu gần như dầu ăn và chua nhưng bôi vết thương thì cực tốt, bị ho hen hay ngã đau, va đập uống rất mau hồi phục, nhưng loại ong đó bé thôi mà chích đau lắm chứ không như ong mật hay ong mè ong khoái..còn ong vò vẽ thì..né cho xa, động vào nó là chỉ có chết. Khi tôi tham dự một trận đánh của một đơn vị thuộc binh đoàn số 4 Hiengxomrin đánh với sư 502 của Khmer đỏ ở Núi Chùa, lúc đó pốt được hà hơi rồi nên rất mạnh, đánh từ sáng tới 2 giờ chiều không nhổ được chốt chặn eo 517 tới lúc một xạ thủ đại liên vô tình bắn trúng một tổ ong vò vẽ khổng lồ trên lưng núi, cái tổ ong to như cái mả rơi xuống lăn lông lốc và vỡ tung.. thế là thôi, một sự hỗn loạn kinh hoàng hơn cả bom đạn, đúng là hai đàn ong vỡ tổ.. lính cả hai bên cùng toán loạn chạy, đàn ong như một đám mây mờ màu hung đỏ lao xuống đám người đang tỷ thí phía dưới bất biết thằng nào là ta thằng nào là địch, công hiệu còn hơn một quả DH20, phút chốc im tiếng súng chỉ còn tiếng la hét và..chạy.
Khi chiếm đươc chốt chặn đó, tôi lên xem thì thật kinh hãi có tới hơn 20 lính pốt bị ong chích chết, trong đó có hai thằng da trắng mắt một mí còn đang giãy đành đạch.. nhiều kẻ hoá điên tự sát bằng súng hoặc lựu đạn vì không thể chịu nổi cơn đau từ nọc độc loài ong này, bên binh đoàn 4 cũng phải khiêng gần chục người liệt sĩ ong chích, thật kinh khủng đơn vị tham chiến binh đoàn 4 tôi quên mất tên rồi…nhiều anh lính sau trận đó bỗng phát tướng béo tốt húp híp hẳn lên, ong vò vẽ cũng oái oăm lắm thường đuổi người chích vào đầu hay vào mông đít, nhưng dù nó có chích vào đầu thì cái mặt cũng sưng húp như mặt trận chứ không riêng cái đầu đâu.
Từng có một chuyện một ông lính thông tin bạn thấy tổ ong vò vẽ tưởng ong mật nên đốt lửa hun khói bắt, kết quả là cả tiểu đoàn của bạn chạy xịt khói có cờ luôn vì bị biệt kích tinh nhuệ vò vẽ tập kích, khổ cho anh lính thông tin điếc tai chai đít công ít tội nhiều kia, đã béo múp míp rồi còn bị kỷ luật, may không chết.
Khi ở ba biên tôi đã từng tham dự một vụ bắt ong kinh điển.
Mấy ông lính bạn rủ đi bắt ong mè.
Tôi nghe nói có tổ ong mè ở rìa con suối đầu đường vào phum Ram cha thì phải, lâu không còn nhớ rõ tên phum đó. Lính bạn hồ hởi mang liều phóng ra đốt đuổi ong để lấy mật, ui trời ra tới nơi tôi thấy cái tổ ong mà nóng lạnh luôn.
Cái tổ nằm vắt từ bên này suối nước sang bên kia to khổng lồ, phải một quân đoàn ong chứ không phải sư đoàn nữa, lính tráng cùng cán bộ phum rồi trai làng gái bản hồ hởi phấn khởi như phá kho thóc Nhật ngày xưa ở ta, chúng tôi cũng len lỏi trà trộn vào xin tý mật về chấm bánh cám, một loại bánh lính K trước nhiều đơn vị được phát, nó là cám ép thành bánh ăn để chống phù thũng thôi, ăn nhạt toẹt và chán chết.
Mượn được đôi cờ ru đựng nước của họ anh em tôi ra xin mật, của nợ này là dụng cụ đựng nước của họ kiểu như thùng hay vò của ta, gánh thùng đã khó rồi gánh của nợ này còn khó hơn, đi phải nhún nhún cái đòn gánh đi phải có kiểu hệt kiểu đi xỉa xỉa lắc mông của mấy cô người mẫu giờ, không nước nó đổ ra rồi lộn tùng phèo cả cái của nợ đó, đàn bà các cô gánh thì nhìn nó gợi cảm bao nhiêu thì đàn ông bọn tôi gánh nhìn nó tởm bấy nhiêu, đi ẹo ẹo như tám vía đít phải ngoáy ngoáy người phải uyển chuyển cơ, túm lại là nhìn thằng đi trước gánh mấy thằng đi sau cười bò lăn với nhau..đã có vụ một cô đang gánh thì bị một ông lính chơi khăm giật cái nút xà rông bị cô này cởi truồng vác đòn gánh rượt đập.
Cái tổ ong đó mật nhiều mà tôi ước tính có khi phải tới hàng trăm lít mất, chúng tôi được bữa ăn mật say lử luôn, mặt đỏ gay người phừng phừng ngứa ngáy nóng ran đêm cũng phải ngâm mình dưới nước cho khỏi nóng.
Ruồi vàng rồi bọ cạp, rết cũng nhiều bà con ạ.
Ở bên đó có một loại con ve gì đó ác lắm, nó như con rận hút máu ngứa điên dại, mà toàn chui vào chỗ “hung hiểm” như nách hay đồi núi phía trên thằng nhỏ, đào hang làm hầm trong đó, bắt nó phải có nghề như khêu con ghẻ cái vậy, tôi từng bị ghẻ cái rồi từng mày mò khêu ghẻ rồi, con ghẻ ăn thành từng đường mụn nước nhỏ nếu không biết mà khêu vỡ mụn nước coi như thua, nó trốn mất, phải khêu phía trước hay sau cái dãy mụn đó và phải khêu vào buổi sáng mới tóm được nó, để lên móng tay một lúc thấy nó bò đi nhìn ghê cả người.
Con rận mu này cũng vậy, lính gọi là rận mu vì vị trí oanh tạc của nó thường ở đó, phải lấy cái kim hơ nóng dí vào đít con rận này, nóng quá nó tự rơi ra chứ cứ hùng hục lấy nhíp gắp nó ra thì những cái vòi hút máu của nó vẫn còn cái chỗ nó ở u lên một cục nhỏ tới vài năm và cứ thỉnh thoảng vẫn ngứa điên cuồng, nhiều ông đang tán gái thả diều gái Cam bị nó oanh tạc phải rút quân chạy về vừa chạy vừa gãi là thường.
Ghẻ với lính thì như sinh viên ngày xưa, không ghẻ không phát thẻ sinh viên.
Xin được lọ thuốc Dep bôi thì ôi thôi ngang với cho dờ ái vào nồi nước nóng, nhảy nhót hú hét như con khỉ mỗi khi bôi thuốc Dep xong là cảnh thường xuyên của lính, chả biết cái loại thuốc chết toi đó nó có chất gì mà cháy cả da, đổ vào nhựa nó còn chảy cả nhựa và dính như keo vậy
Rồi hắc lào hay còn gọi là lác đồng tiền, toàn chỗ hiểm..lính ở rừng rú nhất là mùa mưa 100% bị, với những cơn ngứa kinh hoàng khôn tả, cứ chập chập tối là ngứa, vừa họp vừa gãi, vừa phát biểu vừa gãi ông nào cũng như nghệ sĩ tây ban cầm tới nỗi nằm ngủ quay qua hỏi nhau, này đang làm gì thế? Tớ đang chơi bản roman, tớ đang sửa lại bản phiên chợ Ba Tư, tớ đang gửi thư cho Ely ( tên những bản nhạc cổ điển) còn ông nào gãi kinh quá thì bị bảo ông đang hô theo ca li phóc ni a à, hay bô lây 79..
Chữa đủ loại thuốc không ăn thua, tôi xin anh em công binh một thỏi TNT mùi thơm như bánh khảo, bóp ra bôi nó xót úi trời ơi gọi là tái tê ê dờ ái.. nhưng mà khỏi, di chứng của hắc lào, lác để lại là ông nào cởi quần áo ra nhìn long thể cũng như giàn hoa tigon hết, chỗ đỏ chỗ tím chỗ pha sắc hồng..thật hãi hùng.
Bọ cạp và ruồi vàng nữa..toàn ác mộng.
Bọ cạp thì nhiều như sung, bọn tôi hay mang giày bốt đờ xô cao cổ, tối cởi ra đêm không để ý thì lúc xỏ chân vào là liệu hồn.
Những con bọ cạp vàng nhỏ mới đáng gờm, chúng nhỏ hơn bọ cạp đen nhưng cắn đau hơn, nhất là những con có trứng bụng to ỏng, nhiều anh bị nó chích phát sốt luôn, nhưng sau khi bị nó chích cho liều vắc xin đó, sưng vù sốt nằm lăn lóc xong thì xin chúc mừng, anh đã là dân chuyên nghiệp, lần sau bị chích vô tư, thậm chí bị rết cắn cũng ko sưng đau hay sốt nữa, có thể là do cơ thể ta tự sản sinh ra loại bạch cầu kháng nọc nào đó chăng?
Ở Modolkiri tôi từng bắt được một con rết nó dài tới hơn 40cm, gần đây đọc trên mạng thấy có một con rết của một anh bạn gì đó nuôi, thấy nói nó dài 37cm và người ta cho là nó to nhất thế giới, chúng tôi chỉ cười với nhau vì ngày đó mà như giờ thì lính Mỹ ở Khe Sanh mới là vua rết, vì họ bắt được những con rết dài gần 80cm, tôi đã được xem những tấm hình về con rết đó.
Ở Noldonkiri cũng gần khu vực Đông Nam Bộ của ta, nơi mà người Cam coi như Đà Lạt của ta, có những con rết to khủng khiếp lắm, loại này thì khi tóm được nó chúng tôi lấy đồ cắt móng tay bấm hay cái răng nanh và bỏ vào túi quần hay cóc ba lô nuôi, hoặc nướng ăn, thịt nó dai và ngon hơn con tôm, những con rết vàng và ít chân người ta gọi là rết bà thì chúng tôi không ăn vì nó hôi và nó hay mang trứng trong bụng.
Bị những con rết bà này cắn có người đã chết có lẽ do cơ địa mỗi người chứ tôi cũng bị nó cắn chỉ đau nhức thôi cũng không sốt, bình thường thì khi bị nó cắn chạy ra chợ chỗ bán gà trống thò tay vào cổ con gà lấy tý nhớt nó bôi vào vết cắn là êm ru ngay, nhưng ở rừng thì làm gì có gà mà lấy nhớt.
Trong những loại côn trùng oái oăm ở vùng nhiệt đới này có lẽ tôi kinh hãi nhất là con ruồi vàng. Ở Cam rất nhiều những con ruồi đó những khe suối bìa rừng hay trảng cỏ bị chúng đốt thì có người không sao, nhưng có người đau nhức và sưng như ong đốt kinh nhất là nó đốt chỗ vết thương hở, rất nhanh chóng sinh ra giòi ngay vết ngứa loét ra và rất lâu khỏi, thậm chí tới vài năm hoặc chục năm sau sờ vẫn thấy cái cục u nhỏ và thỉnh thoảng vẫn ngứa..
Bị lũ này đốt tôi thường nặn vết cắn ra và bôi nước bọt hay thuốc đạn hay thuốc nổ TNT lên ngay chỗ đó, chấp nhận bị nhiễm độc thuốc đạn thuốc mìn còn hơn là bị nhiễm trùng từ thứ quái quỷ này, và may mắn là bị nó chích vài lần nhưng không để lại di chứng gì.
Quá hay luôn bác, lũ ong vò vẽ kinh quáChuyện này hay vãi. Tôi đọc mà giống như đang xem bản Cam version của truyện " Đất rừng phương Nam".
Đúng là đất nhiệt đới, xứ sở ác mộng của đám lính phương Tây.
Đến mấy ông quỷ chê ma khóc này mà còn hãi hùng thì tụi lính Mỹ ngày xưa nản chí cũng đúng thôi.
múc thôi bácLâu rồi mới thấy chap nhỉ
Để dồn mai mốt r đọc
Gửi từ Huawei P50 Pro bằng vozFApp
Mình có kb với bác ấy nhưng ko dc accep, thím có hình bác ấy ko hộp mình xem cho biết mặt vớiMình kết bạn với anh Người kể chuyện, vào fb ảnh đọc lại truyện xem kèm ảnh minh họa thấy độ hấp dẫn tăng vài điểm luôn.
Mình thì nghĩ hồn ma đứa trẻ hay nghịch ngợm và hồn ma người mẹ thương con cũng hùa theoĐọc truyện này ghét vc, được chôn cất cho ko biết ơn còn quay lại phá
Có một số người biết và gặp anh H ở ngoài nhưng tất nhiên dễ j a ấy up thông tin lên fbMình có kb với bác ấy nhưng ko dc accep, thím có hình bác ấy ko hộp mình xem cho biết mặt với
via theNEXTvoz for iPhone
à vậy ra fb bác ấy ko có hình nào thấy mặt hếtCó một số người biết và gặp anh H ở ngoài nhưng tất nhiên dễ j a ấy up thông tin lên fb
Bácngười kể truyện là lính đi trận lão làng r thím ơi nên sátkhí trên ng nặng lại có mấy món bảo vật đc anh em bạn bè cho đấy thím đọc mấy chap đầu thì có kểTruyện hay thật. Mà cỡ tác giả chắc siêu nặng vía rồi. Ae ai cũng gặp hoặc bị trêu nhưng ổng chả bị gì. Có khi nào kiếp trước làm quan hay tướng gì ko nhỉ.
Đúng rồi bác, anh H vẫn còn công tác mà, đâu lộ thông tin dc