Góp với anh em câu chuyện của tôi. Bản thân tôi thì đó giờ không sợ ma, cũng chưa thấy ma bao giờ, nhưng hôm đó gặp tình trạng như thế này mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ và thấy mệt trong người.
Đợt đó là lễ 2/9, tôi về quê chơi, tụi bạn học cấp 3 rủ đi nhậu. Tôi đi nhậu từ lúc 11h trưa đến gần 4h chiều thì tụi nói nói : "Sao mày không rủ con N ra nhậu chung cho vui". Thế thì tôi điện thoại rủ nó ra, nó ngập ngừng không muốn đi, lấy lý do là nhà xa, tối khong chạy xe về được. Tôi nói : "mày ra đi, xíu tao chờ về". Thế là nó ra, nhậu thêm gần 8h tối. Lúc đó thì tan tiệc, tôi chở nó về. Bình thường đã không sợ ma rồi, nhậu vào thì độ tự tin x10 lên. Chở nó về, mà công nhận nhà con này xa, đúng kiểu đi vô rừng, tối thui. Tôi chở nó về nhà xong, ngồi uống nước trà, ăn kẹo thèo lèo nói chuyện với ba nói gần 9h tôi mới về. Thiệt lòng là tôi nhậu mạnh, uống nước trà 1 chập thì gần như là tỉnh táo hoàn toàn. Nhưng mà, lúc chạy về mới xảy ra chuyện....
Cái đường đi vô nhà con này đúng kiểu đường rừng, chạy xuyên giữa những khu vườn sầu riêng không 1 ánh đèn. Đường thì hẹp tầm 1m, 1m5 gì đó, 1 bên là trồng hàng rào xương rồng, 1 bên là cái mương. Tôi mở đèn pha sáng trưng chạy cho an toàn, duy nhất chỉ có mỗi con đường là sáng, còn xung quanh là 1 màu đen tĩnh mịt. Anh em nhìn hình thấy cái đường quẹo tay trái là ra hướng đường lớn để về nhà, nhưng tôi không thể quẹo được. Tôi cứ chạy qua lại tầm 10 lần. Lúc đó cái đầu tôi cảm thấy rất nặng như có cục đá đè lên, mặt tôi thì chỉ nhìn đúng đằng trước, không thể liếc qua lại được. Kiểu lúc đó trong đầu nó cứ ù ù, tay cứ lên ga chạy vậy thôi chớ không còn suy nghĩ được gì. Tôi chạy 1 hồi thì thấy 1 đám chừng 20 cái điểm sáng chói, hóa ra là 1 đàn chó, nó sủa lên um sùm thì tôi mới giật mình định thần chạy quay ngược lại. Đến cái chỗ tôi đánh dấu
X đỏ, thì thấy có 1 cái nhà lá sụp xệ, có cái bóng đèn trứng vịt màu đỏ mờ mờ, trước cửa là hàng rào bông bụp um tùm (nãy giờ chạy qua lại không thấy, mờ giờ lại thấy). Tôi nhìn xuyên qua hàng rào thì thấy có 1 ông già mặc áo sơ mi trắng ngồi trên cái ghế mủ đằng trước cửa. Lúc đó tự quy định là ông già chứ thiệt ra là không thấy mặt mũi gì. Tôi hỏi lớn : "Ông ông!, đường nào ra cầu sắt vậy ông ? " thì ổng hất cái mặt ra hướng bên phải của ông, tôi nhìn theo cái mặt ổng thì thấy có ánh đèn đường, tôi chạy thẳng theo đó ra được cầu sắt, không thèm nói cảm ơn luôn
Về đến nhà thì mở điện thoại lên thấy tin nhắn với cuộc gọi nhỡ của con nhỏ bạn, nói hỏi sao về chưa mà lâu quá không nhắn nó. Tôi nói : "Xỉn quá đi lạc mày ơi, hên có ông già kia ổng chỉ đường về chứ thôi chưa về được nữa.". Nó thả mặc cười xong trả lời : "Ông già nào mày ơi, ba tao đi làm đêm về gặp nó hoài"
View attachment 2148324