Có 2 lần cả đời tôi không quên... Bố tôi mất sớm nên cũng không có nhiều ấn tượng lắm chắc hồi ấy còn bé nữa:
- Lần 1: Tôi là 1 thằng con zai thích công nghệ, thích chơi game và thích điện thoại di động... Cái hồi mà smartphone nó còn khá mới thì tôi thích, thích cự kỳ cái điện thoại xperia sola ấy vậy là hè năm lớp 12 tôi quyết định đi làm thuê 3 tháng để kiếm tiền mua điện thoại: Quê tôi thì nó có ngành nghề dệt khăn nên tất nhiên tôi xin đi học và làm dệt khăn mặt rồi... Trước khi đi làm thì tôi cũng giao kèo với mẹ: Con đi làm được tầm 3 triệu thì mẹ cho con 3 triệu nữa cho con mua điện thoại nhé... Mẹ tôi đồng ý... Vậy là 3 tháng trời không chơi bời sáng đạp xe đi làm chiều lại về... Tới khi hết 3 tháng bà chủ xưởng trả tôi 1 đồng 500k... Cầm tiền mà về tôi ấm ức đéo chịu được... ít ra cũng được 3 4 triệu mà họ lại trả lương kiểu đểu cáng như vậy. Ngồi ăn cơm tôi đưa tiền cho mẹ mà lòng cay cú phát khóc... mẹ tôi biết cũng chửi bà trong làng đểu các kiểu rồi bảo thôi để mẹ mua cho... Vậy là khi tôi đỗ đại học tôi được mẹ dẫn đi mua con điện thoại tôi thích ở nhật cường... Học được tầm 2 tháng thì bị thằng cùng phòng lấy trộm mất... (Mãi sau này tôi mới biết)... Mượn điện thoại gọi về cho mẹ thì mẹ tôi cũng bảo mất thì thôi, của đi thay người abc...xyz. Tuy nhiên 1 2 3 tháng sau bà cứ cằn nhằn tôi không giữ gìn đồ đạc các thứ... Tôi cũng tức và cãi lại đôi lần. Tới khi 1 lần tôi hè ra làm thuê giúp dì tôi thì bà dì tôi kể: Cái lần mà mày đú đởn đòi mua điện thoại ấy... Mẹ mày không có tiền phải nhờ tao vay lãi cho để mua xong ngồi khóc than khổ mãi... Vậy là tôi biết vì sao mẹ tôi tiếc của mắng tôi dài hơi như vậy... Cũng là lần tôi hiểu ra tôi thực sự đua đòi ngu ngốc.
- Lần 2: Lần này thì là cái laptop. Tôi học 1 năm đại học thì bắt buộc phải có laptop do tôi học công nghệ thông tin... Vậy là lại xin mẹ! Tôi cũng là cái thằng đú đởn thật, mua cái 10 -12tr thôi thì tôi dứt khoát xin con 15 triệu (cũ lướt, hàng mới hồi ấy nó 18tr) Vậy là tôi hướng tới mua trả góp vậy... Vào làm hồ sơ các kiểu xét duyệt sắp được thì họ gọi đt chị tôi check... Chị tôi trả lời ngu thế là fail... Không mua trả góp được... Mẹ tôi đành chạy vạy, vay này vay kia để mua cho tôi cái laptop... Lần nào bà đi chợ về tôi cũng thấy gom tiền cất vào 1 cái túi... Lúc ấy tôi biết mẹ tôi đang gom tiền mua laptop rồi. Tôi hồi đấy cũng biết đây là lần cuối cùng tôi xin những thứ vượt quá khả năng tài chính của gia đình. Tôi tự hứa giữ cái laptop này suốt để làm kỷ niệm... Nhưng thằng anh rể tôi mượn laptop xong bán cụ nó mất
đời mà... Lúc nào cũng có thằng này thằng kia... Sau này thì tôi bỏ qua và giúp ông này khá nhiều nhưng ông sống như :lol: vậy! Giờ tôi đéo thèm nói chuyện hơn năm rồi.
Đấy là 2 lần tôi thấy mẹ hy sinh vì tôi rất nhiều... Cả 2 lần đều về tài chính vì nhà tôi ko khá giả. Nói chung từ ấy đến giờ cũng chả bao giờ xin bà cái gì nữa... Làm được thì tiêu ko thì thôi! Cũng 7 8 năm rồi!
P/S: Thêm 1 chuyện nhỏ nữa: Hồi bé có ông bác trong họ tôi vặt trộm bưởi của ông hàng xóm... Tôi thì lại là thằng chứng kiến... 1 lúc sau thấy cãi nhau ầm lên... Tôi ra đứng xem thì ông bác trong họ tôi 1 mực cãi không trộm tôi ngứa mồm làm luôn câu... Cháu thấy bác cầm cái que chọc bưởi rõ ràng mà
Lập tức ăn 3 phát tát của ông chú xong đuổi về... Về thì bắt nằm sấp... Bố tôi hỏi sao lại nói thế (kiểu người có họ thì bênh nhau ấy) Tôi bảo con thấy thế mà... Xong khóc... Bố tôi không đánh mẹ tôi thì chiều đấy mua con gà cho ăn... Mãi sau bà toàn kể đi kể lại vụ đòn oan này