Tôi chịu không nổi nên bỏ đi xa học hành fen ạ. Mà vẫn dí theo tôi, ép phải sống ở nhà người quen để có người trông coi bla bla, 7 năm đó tôi sống ở cái ban công thờ ở tầng thượng nắng như điên, mưa thì tạt ướt ngập hết đồ đạc không có chỗ ngủ phải chui vào hành lang, không có bạn bè gì cả riết mà tôi như người điên, học cũng không nổi vì tôi như trầm cảm không muốn làm gì cả. Xin ông bà ấy chuyển ra với đứa bạn duy nhất thân ở hơi xa thì chửi tôi một chặp nói tôi đòi đú đởn với bạn bè.
Nhiều thím sẽ thắc mắc sao tôi không tự thế này tự thế kia. Tôi cũng không giải thích được, từ lúc còn rất nhỏ đã bị thao túng tới bạc nhược tinh thần thì có biết gì để tự ý thức được chứ. Cũng là nhờ 7 năm bỏ nhà không về này, tôi dần dần mới học được cách làm người. Tới năm 24t tôi chính thức đi làm ksxd, lúc này mới bắt đầu gọi là người được.