Chia sẻ một chút về một sự kiện trong đời tôi.
Cô ruột tôi bị vô sinh. Cô chú vào bệnh viện nhận nuôi một em bé. Bé lớn lên hơi ngổ ngáo nhưng rất hiếu thảo. Tôi sống ở xa, chỉ gặp em được 3 lần, ấn tượng trong tôi về em rất tốt, tôi rất thương em.
Cô chú tôi đúng nghĩa bạc phước. Năm em 18 tuổi bị tai nạn rồi mất. Cô chú tôi ở vậy đến bây giờ, nhà cửa ruộng vườn đủ cả, tích luỹ cũng có, nhưng cô đơn. Mùa hè vừa rồi tôi đi công tác gần chỗ cô chú, buổi tối công ty có tiệc, tôi lẻn đi đón cái xe khách về thăm. Nói chuyện với cô chú được chừng 2 tiếng đồng hồ thì tôi phải đi. Chú tôi chở tôi ra bến xe, lúc đưa tôi lên xe chú nói tôi nên có thêm đứa nữa vì 1 đứa con mỏng lắm, nếu có gì xảy ra giống như cô chú chắc tôi không chịu nổi. Tôi vội vã lên xe, lúc xe chạy và hình bóng chú khuất dần, tôi mới bắt đầu khóc.
Tôi thương cô chú phải chịu đòn giáng tinh thần và sống tuổi xế chiều trong nỗi cô đơn. Tôi không mong con tôi sau này nuôi tôi (sự thực là tôi đã có kế hoạch vào viện dưỡng lão), nhưng dù sao có 2 đứa thì tinh thần mình sẽ được chống đỡ nhiều hơn phỏng? Dĩ nhiên xác suất để chịu rủi ro như cô chú tôi cũng thấp, nhưng cuộc đời mà, đâu phải chỉ có cái chết mới chia rẽ chúng ta? Đôi khi những thức khác như bệnh tật, như sự bất hoà, việc học, việc làm v.v… cũng sẽ đẩy đứa con ra xa cha mẹ. Vì thế, nhiều người muốn có 2-3 đứa con cho “vui cửa vui nhà”.
Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ có 1 đứa con thì chất lượng nuôi con sẽ rất tốt. Tôi có thể cho con học tiếng Anh ở British Council, cho nó học trường quốc tế, lớn lên thì đi du học. Có em rồi, mọi thứ dành cho nó sẽ không được như thế.
Hôm nay tôi buồn nên hơi nhiều lời, mong các fen thông cảm.
via theNEXTvoz for iPhone