Cám ơn fen, điều fen nói chính là điều tôi lo lắng nhất.
Trước khi 33 tuổi và bắt đầu làm ivf, tôi trâu bò đến mức đi hiến 350ml máu về còn chạy 2 vòng quanh sân banh. Trải qua quy trình ivf cuối cùng cũng có được đứa con, tôi vẫn còn khoẻ nhưng rốt cuộc vẫn không được như trước. Tôi vẫn khoẻ đến mức trưa thứ 7 mổ lấy con thì sáng CN tôi tự dậy pha sữa, thay tã cho bé luôn, sau đó khi xuất viện về tôi vẫn làm hết việc nhà như bình thường (vì chồng tôi vẫn phải đi làm còn bố mẹ 2 bên đều già yếu). Nói chung gái một con mà, tràn trề niềm vui và sức sống. Nhưng tôi bắt đầu sợ lạnh, trời se se chút thôi tôi đã không thích rồi. Sau sự cố sẩy thai, tôi nghĩ sức khoẻ tôi giảm sút nhiều. Giờ tôi trở nên lười biếng, thích nằm nghỉ hơn là vận động.
Nói thật là tôi sợ làm ivf lại lần nữa. Cứ nghĩ đến việc chích thuốc liều cao rồi gây mê hút trứng là tôi thấy mệt mỏi. Và đúng, tôi sợ con tôi sinh ra khi tôi đã 40 và chồng tôi đã 50, cái tuổi xế chiều của sự nghiệp và xuống dốc của sức khoẻ. Nói dại, lỡ con còn nhỏ mà vợ hoặc chồng bị bệnh hoặc chết (chung quanh tôi cũng có một số trường hợp như vậy rồi) thì tội lắm.
Chính vì vậy tôi đang bị dằn vặt giữa ước muốn có thêm đứa con và ý nghĩ dừng lại. Nếu vợ chồng tôi vẫn khoẻ mạnh và công việc vẫn tốt thì sao? Nếu vợ chồng tôi có bề gì thì sao? Nếu đứa nhỏ sinh ra thông minh ngoan ngoãn thì sao? Nếu nó không may bị cái gì thì sao? Rất nhiều vướng mắc trong lòng.
via theNEXTvoz for iPhone