shermanelite
Senior Member
Mình có đọc một bài trên pocket, bài này nói về tiếng Anh dưới lăng kính lịch sử để cho thấy một số cái độc lạ của tiếng Anh. Do thấy hay, lại cuối năm, vừa qua đợt làm việc căng thẳng nên rảnh dé ngồi dịch chơi. Mời bà con đọc và thảo luận.
Bài này chia ra làm 3 post để đọc cho dễ.
Link bài gốc: English is not normal
Phần 1
Edward the Confessor, Bayeux Tapestry. From Photos.com/Getty Images.
Người dùng tiếng Anh, ở đây chỉ cả người nói tiếng Anh mẹ đẻ và cả người học nước ngoài, đều biết tiếng Anh là thứ ngôn ngữ lạ lùng. Sự lạ lùng của Anh ngữ hiển hiện từ trong cách nó đánh vần. Đánh vần trong tiếng Anh là cả một cực hình. Ở nhiều nước không dùng tiếng Anh, bạn sẽ không thấy những trò như cuộc thi đánh vần được tổ chức. Trong những ngôn ngữ "thông thường", việc đánh vần có liên hệ tối thiểu, hoặc cố gắng tạo ra liên hệ với cách người ta phát âm các từ đó. Nhưng tiếng Anh thì không như thế.
Đánh vần là một phương diện của ngôn ngữ viết, trong khi ngôn ngữ vốn xuất phát từ việc nói hàng ngày. Khả năng nói vốn có từ rất lâu trước khi con người biết viết. Chúng ta dễ dàng nói hơn viết, và cũng nói nhiều hơn viết. Có hơn 100 ngôn ngữ hiện nay trên thế giới chỉ tồn tại ở dạng nói. Và dù có tồn tại trong dị thường như vậy, lạ lùng hơn cả vẫn là tiếng Anh. Song, sự dị thường của tiếng Anh thường dễ bị bỏ sót, nhất là khi dân Ăng-lô ở Anh và Mỹ không mấy vồn vã với việc học thêm một thứ tiếng khác. Xu hướng đơn ngữ của chúng ta khiến chúng ta giống y như một con cá, sống trong nước nên không biết ẩm ướt. Thế cho nên, chúng ta chỉ có thể cảm thấy tiếng Anh bình thường, chừng nào chúng ta còn chưa biết ngôn ngữ bình thường là như thế nào.
Tiếc thay, lại hiếm có thứ ngôn ngữ nào khác đủ tương đồng với tiếng Anh để chúng ta có thể nắm bắt được mà không phải qua rèn luyện, học tập gian khổ. TIếng Anh không gần với tiếng Đức, tiếng Hà Lan, tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, hay tiếng Thái và Lào. Thứ tiếng gần giống nhất mà dân Anglo có thể hiểu được là một thức ngôn ngữ Bắc Âu hiếm gặp - Frisian: nếu bạn biết tsiis là phô mai hay Frysk là Frisian, thì không khó để hình dung ra ý nghĩa của câu sau: Brea, bûter, en griene tsiis is goed Ingelsk en goed Frysk. Dù vậy, câu ví dụ này muốn hiểu sao cũng được, mà suy cho cùng, Frisian thường được cho là gần với tiếng Đức hơn.
Chúng ta cho rằng các ngôn ngữ châu Âu khác thật rối rắm khi áp giới tính cho danh từ chẳng để làm gì, như người Pháp liên hệ mặt trăng là tính cái, còn tàu thuyền là giống đực; trong khi thực tế, chính chúng ta mới là dị biệt: hầu hết ngôn ngữ châu Âu sử dụng thuộc về một họ ngôn ngữ là Indo-European, và trong toàn bộ các ngôn ngữ này, chỉ có tiếng Anh là ngôn ngữ duy nhất không đặt giới tính kiểu đó.
Tiếng Anh còn gì lạ lùng hơn nữa không? Bạn có biết, có đúng duy nhất một ngôn ngữ trên thế giới có thì hiện tại bắt dùng đuôi đặc biệt chỉ cho đuôi thứ ba số ít? Bài viết này đang viết bằng thứ ngôn ngữ đó đây. I talk, you talk, he/she talk-s – Tại sao lại có sự phân biệt như vậy? Các động từ khi chia ở thì hiện tại trong các ngôn ngữ thông thường, hoặc không gắn thêm đuôi, hoặc gắn nhiều đuôi theo trường hợp (tiếng TBN: hablo, hablas, habla). Càng lạ hơn nữa, có thứ tiếng nào yêu cầu người dùng phải nhét thêm chữ do cho câu phủ định hoặc câu hỏi không? Do you find that difficult? Trừ khi bạn là dân xứ Wales, Ireland hoặc bờ Bắc France thôi.
Tại sao thứ tiếng của chúng ta lạ lùng như thế? Thực chất thứ mà chúng ta vẫn đang dùng để nói là gì, và chuyện gì đã khiến nó ra như thế?
***
Bài này chia ra làm 3 post để đọc cho dễ.
Link bài gốc: English is not normal
Phần 1
Tiếng Anh - Ngôn ngữ dị thường
Tiếng Anh không sinh động đặc sắc, chẳng hề diện vẻ kỳ vĩ hay dễ hòa nhập. Nó thật sự là thứ ngôn ngữ dị thường so với hầu hết các loại ngôn ngữ khác từng có.Edward the Confessor, Bayeux Tapestry. From Photos.com/Getty Images.
Người dùng tiếng Anh, ở đây chỉ cả người nói tiếng Anh mẹ đẻ và cả người học nước ngoài, đều biết tiếng Anh là thứ ngôn ngữ lạ lùng. Sự lạ lùng của Anh ngữ hiển hiện từ trong cách nó đánh vần. Đánh vần trong tiếng Anh là cả một cực hình. Ở nhiều nước không dùng tiếng Anh, bạn sẽ không thấy những trò như cuộc thi đánh vần được tổ chức. Trong những ngôn ngữ "thông thường", việc đánh vần có liên hệ tối thiểu, hoặc cố gắng tạo ra liên hệ với cách người ta phát âm các từ đó. Nhưng tiếng Anh thì không như thế.
Đánh vần là một phương diện của ngôn ngữ viết, trong khi ngôn ngữ vốn xuất phát từ việc nói hàng ngày. Khả năng nói vốn có từ rất lâu trước khi con người biết viết. Chúng ta dễ dàng nói hơn viết, và cũng nói nhiều hơn viết. Có hơn 100 ngôn ngữ hiện nay trên thế giới chỉ tồn tại ở dạng nói. Và dù có tồn tại trong dị thường như vậy, lạ lùng hơn cả vẫn là tiếng Anh. Song, sự dị thường của tiếng Anh thường dễ bị bỏ sót, nhất là khi dân Ăng-lô ở Anh và Mỹ không mấy vồn vã với việc học thêm một thứ tiếng khác. Xu hướng đơn ngữ của chúng ta khiến chúng ta giống y như một con cá, sống trong nước nên không biết ẩm ướt. Thế cho nên, chúng ta chỉ có thể cảm thấy tiếng Anh bình thường, chừng nào chúng ta còn chưa biết ngôn ngữ bình thường là như thế nào.
Tiếc thay, lại hiếm có thứ ngôn ngữ nào khác đủ tương đồng với tiếng Anh để chúng ta có thể nắm bắt được mà không phải qua rèn luyện, học tập gian khổ. TIếng Anh không gần với tiếng Đức, tiếng Hà Lan, tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, hay tiếng Thái và Lào. Thứ tiếng gần giống nhất mà dân Anglo có thể hiểu được là một thức ngôn ngữ Bắc Âu hiếm gặp - Frisian: nếu bạn biết tsiis là phô mai hay Frysk là Frisian, thì không khó để hình dung ra ý nghĩa của câu sau: Brea, bûter, en griene tsiis is goed Ingelsk en goed Frysk. Dù vậy, câu ví dụ này muốn hiểu sao cũng được, mà suy cho cùng, Frisian thường được cho là gần với tiếng Đức hơn.
Chúng ta cho rằng các ngôn ngữ châu Âu khác thật rối rắm khi áp giới tính cho danh từ chẳng để làm gì, như người Pháp liên hệ mặt trăng là tính cái, còn tàu thuyền là giống đực; trong khi thực tế, chính chúng ta mới là dị biệt: hầu hết ngôn ngữ châu Âu sử dụng thuộc về một họ ngôn ngữ là Indo-European, và trong toàn bộ các ngôn ngữ này, chỉ có tiếng Anh là ngôn ngữ duy nhất không đặt giới tính kiểu đó.
Tiếng Anh còn gì lạ lùng hơn nữa không? Bạn có biết, có đúng duy nhất một ngôn ngữ trên thế giới có thì hiện tại bắt dùng đuôi đặc biệt chỉ cho đuôi thứ ba số ít? Bài viết này đang viết bằng thứ ngôn ngữ đó đây. I talk, you talk, he/she talk-s – Tại sao lại có sự phân biệt như vậy? Các động từ khi chia ở thì hiện tại trong các ngôn ngữ thông thường, hoặc không gắn thêm đuôi, hoặc gắn nhiều đuôi theo trường hợp (tiếng TBN: hablo, hablas, habla). Càng lạ hơn nữa, có thứ tiếng nào yêu cầu người dùng phải nhét thêm chữ do cho câu phủ định hoặc câu hỏi không? Do you find that difficult? Trừ khi bạn là dân xứ Wales, Ireland hoặc bờ Bắc France thôi.
Tại sao thứ tiếng của chúng ta lạ lùng như thế? Thực chất thứ mà chúng ta vẫn đang dùng để nói là gì, và chuyện gì đã khiến nó ra như thế?
***
Last edited: