thảo luận [Truyện dịch] Âm gian thương nhân - phần 18 trở đi

Quý độc giả có muốn chuyển qua group fb để tiện cho tôi thống kê lượt đọc và tương tác ko?


  • Total voters
    366
Chương 197: Cùng nàng ngắm mưa sao băng
Nhất Sơ gật đầu, vui mừng cười "Mau trở về thôi!" Chúng tôi lập tức gật đầu, cầm lấy Dạ Long Đạm, vội vội vàng vàng lên xe. Nhất Sơ ở lại, nói còn có một số việc phải giải quyết. Lý mặt rỗ lái xe rất nhanh, để nâng cao tinh thần Lý mặt rỗ liền mở nhạc, không ngờ lại chính là cổ khúc Cao sơn lưu thủy. Bây giờ mà radio vẫn bật loại nhạc cổ điển này? Thực hiếm có. Tôi không khỏi nhớ tới Bá Nha và Chung Tử Kỳ.

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
 
Last edited:
Chương 197: Cùng nàng ngắm mưa sao băng

Nhất Sơ gật đầu, vui mừng cười "Mau trở về thôi!" Chúng tôi lập tức gật đầu, cầm lấy Dạ Long Đạm, vội vội vàng vàng lên xe. Nhất Sơ ở lại, nói còn có một số việc phải giải quyết. Lý mặt rỗ lái xe rất nhanh, để nâng cao tinh thần Lý mặt rỗ liền mở nhạc, không ngờ lại chính là cổ khúc Cao sơn lưu thủy. Bây giờ mà radio vẫn bật loại nhạc cổ điển này? Thực hiếm có. Tôi không khỏi nhớ tới Bá Nha và Chung Tử Kỳ.

Tri kỷ là gì? Bá Nha và Chung Tử Kỳ là tri kỷ chân chính. Dù là gặp nhau không nói lời nào, dù là chỉ gặp qua một lần, cho dù là sống đời loạn thế, nhưng vẫn vì kia một lời hứa mà chờ đợi ngàn năm. Một bình rượu ngon, một vầng trăng sáng, một người tri kỷ, đây mới thật sự là cảnh giới tối cao.

Chỉ tiếc, hiện giờ người người đều bị lợi ích che mắt, rượu ngon vẫn còn, trăng sáng vẫn treo cao, gia tài to lớn, nhưng không có ai có thể gọi là bằng hữu. Thế nhân thường nói không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Câu nói này tôi không đồng ý. Không phải không có bạn bè, mà là tâm của ngươi thay đổi. Tôi và Lý mặt rỗ, Nhất Sơ, còn có Bạch Mi thiền sư, không phải đều là sinh tử chi giao (sống chết có nhau) sao?

Lúc chúng tôi tới bệnh viện, Lý mặt rỗ đã mệt đến thở không ra hơi. Khi vào phòng bệnh, thấy trên giường không có ai, Lý mặt rỗ liền ngây người, sợ hãi đi tìm bác sĩ, hỏi Sở Sở bệnh nặng như vậy, sao lại để nàng đi lung tung? Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài nói "Thật xin lỗi, chúng ta đã tận lực..." - "Sở Sở đâu, nói cho ta biết!" Lý mặt rỗ mắt đỏ ngầu nắm chặt cổ áo bác sĩ "Ta phải đi tìm nàng!" - "Thật xin lỗi..." Bác sĩ không dám nhìn ánh mắt Lý mặt rỗ "Nàng đã qua đời đêm qua, thi thể được gia đình đưa đi đến nhà tang lễ hoả táng rồi." - "Đánh rắm!" Lý mặt rỗ cuồng loạn nói "Sở Sở... Nàng nhất định là đói bụng nên đi mua hoa quả, để ta đi tìm nàng."

Nói xong, Lý mặt rỗ như người điên xông ra ngoài. Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn phòng bệnh trống rỗng. Tôi và Lý mặt rỗ đều không tin Sở Sở ra đi như thế. Giọng nói và dáng điệu, gương mặt, một cái nhăn mày, một nụ cười đều vang vọng ở trong đầu tôi thật lâu, một người vợ hiền lương như thế... Nước mắt tôi rơi xuống, trong lòng đau đớn.

"Tiên sinh, kỳ thật đêm qua chúng ta đã thông báo cho Lý tiên sinh." Bác sĩ nói. Lý mặt rỗ đã biết trước? Tôi đứng chôn chân, nhìn dưới lầu Lý mặt rỗ đang tìm kiếm Sở Sở trong đám người. Hắn quá đau đớn nên tự lừa dối bản thân? Tôi không biết nên an ủi Lý mặt rỗ ra sao, chỉ ngồi bên cạnh hắn.

"Nàng nói muốn ngắm mưa sao băng, bởi vì nàng chưa được ước nguyện dưới mưa sao băng." Lý mặt rỗ nói "Ta muốn dẫn nàng đi ngắm mưa sao băng." - "Ừm, được." Tôi nói. Sau đó Lý mặt rỗ mang tro cốt của Sở Sở rời đi.

Tối qua lão vu y đã đưa Sở Sở đi, lão vu y cũng đã theo bước Sở Sở, đau buồn mà chết rồi, hậu nhân của vu y đã không còn ai. Tôi cầm Dạ Long Đạm trở lại cửa hàng của mình, trong lòng bi thống khó mà miêu tả. Đây có lẽ là số phận? Vật không cứu được người, nhưng con người lại luôn nỗ lực, tất cả đều chỉ là cát bụi mà thôi.

Dùng Dạ Long Đạm cứu sống Sở Sở là vi phạm thiên đạo, cho nên ông trời đã sớm một bước cướp đi sinh mệnh của Sở Sở. Chỉ là ông trời cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Sở Sở. Khi Sở Sở qua đời được ba ngày đã xuất hiện một cơn mưa sao băng của chòm sao sư tử, mà vốn phải ba mươi ba năm mới xảy ra một lần. Mưa sao băng sáng chói trên bầu trời đêm Bắc Kinh, khiến cho các nhà thiên văn học phải hô to là kỳ tích nhân gian. Nhìn trong bóng tối lấp lóe một màn vệt sáng của mưa sao băng, nước mắt của tôi không kìm được mà rơi xuống!
Chap ngắn mà buồn quá fen ơi, mới vừa về mở lên, tiếc ghê.
 
Lại thấy thông báo bấm vào xem, xong buồn đi ra nhỉ :tire:
Nói trc nó vận vào người đấy
mà công nhận buồn thiệt bác à, em cũng nghĩ là ko cứu được, nhưng là dạ long đạm ko thể cứu, chứ đây là ko đc gặp mặt lần cuối luôn =((
 
Sở sở với lão bà giống như đã trả được nợ đời của mình nhỉ. Lý béo cứu cả làng, Sở sở cứu Lý béo để trả nợ nghiệp oán do 2 mẹ con gây ra vơi dân lang.
Chỉ tội Lý béo, tưởng tìm đc chân ái mà lại quá ngắn ngủi
xSMMVEx.png
 
Phần 25: Thái Công Binh Pháp
Chương 198: Quái sự dời mộ

Mấy ngày này, tôi vẫn luôn buồn bã, nhắm mắt lại là trông thấy khuôn mặt tươi cười của Sở Sở và vẻ mặt bi thương của Lý mặt rỗ. Một tháng sau, Lý mặt rỗ trở về. Hắn so với trước kia càng thêm tiều tụy, trên đầu rất nhiều tóc trắng, nhưng không ngờ hắn lại đi cùng một người xa lạ, người kia thần sắc bối rối, xanh xao vàng vọt, tựa hồ có bệnh gì đó. Tôi cười nghênh đón, đưa cho Lý mặt rỗ một cái gối ôm, hỏi Lý mặt rỗ một tháng này đã đi những đâu? Lý mặt rỗ cười nói chỉ là đi tìm nơi chôn cất Sở Sở. Tôi gật đầu, không muốn nhắn đến Sở Sở để Lý mặt rỗ khỏi đau buồn.

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
P.S: spoil đây là 1 phần tôi thấy rất hay, hay ở thông điệp gửi gắm chứ ko phải ở nội dung câu chuyện. Ae cùng thưởng thức nhé.
 
Last edited:
Back
Top