Nếu ai hay đọc truyện tiếng nước ngoài sẽ thấy. Hàm lượng kiến thức trong các tác phẩm kinh điển cực nhiều. Nội dung phóng khoáng, có thể diễn ra ở nhiều nơi trên thế giới, với nhiều dữ kiện. Còn các tác phẩm kinh điển ở Việt Nam thường có điểm chung là bối cảnh hạn hẹp, thời lượng nhiều mô tả, đào sâu về các nhân vật cụ thể. Tuy rằng cách viết có hay và sâu sắc, nhưng phản ánh cái tư duy và hoàn cảnh của văn học, đó là văn của dân tộc mà cả đời loanh quanh ở lũy tre làng, hay xa xôi lắm thì đi lên phố, lên rừng. Còn nhạy cảm nữa thì văn học còn phải đúng định hướng, đâm ra một loạt các chủ đề, con người na ná nhau. Mà đã phàm tác phẩm bị giới hạn như thế. Dân thì tỉ lệ đọc sách vào chót thế giới, nên cũng không lạ khi người ta nói cái truyện gì nó tiêu biểu, thì cũng gật gù bảo đúng theo. Truyện Kiều là như thế.