Thả thính như Rừng Na Uy (Haruki Murakami)
1. “Cậu thật xinh.”
“Midori, nói tên tớ ấy.”
“Cậu thật xinh, Midori à.”
“Thật xinh nghĩa là sao?”
“Xinh đến nỗi núi non mềm sụm xuống và đại dương khô hết đi.”
2. “Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm.”
“Lắm là bao nhiêu?”
“Là như một chú gấu mùa xuân.”
“Một chú gấu mùa xuân ư? Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân.”
“Cậu đang dạo bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy, với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói ‘Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?’ Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quýt trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?”
“Ờ. Thật là hay.”
“Tớ thích cậu đến như vậy đó.”
3. “Thích kiểu tóc của tớ không?”
“Rất hay.”
“Hay đến mức nào?”
“Đến mức làm đổ sạch cây cối của những cánh rừng trên thế gian này.”
4. “Cậu yêu tớ đến mức nào?”
“Đủ để mọi con hổ trên thế giới phải tan chảy thành bơ.”