Mình sinh năm 1975
Mình bắt đầu lăn lộn ngoài khu BTX-TTT từ cuối năm 2000. Hồ đó chợ vi tính BTX-TTT nhộn nhịp lắm & nghề KTV tin học là 1 nghề cũng khá ok lúc đó. Mặt bằng khu đó tại thời điểm 2000 cực kỳ hot, cứ có ai vừa trả mặt bằng là có người khác nhảy vô liền. Lúc đó ngoài những thằng còn tồn tại đến giờ như Phong Vũ, Thành Nhân, Nova, Sáng Tạo, Mai Đoàn thì còn 1 lô 1 lốc cty giờ đã dẹp tiệm hoặc dời đi đâu không rõ: Hoàn Long, Titan, Thiên Phúc, Hợp Nhất, Nguyễn Hoàng... Không biết bác còn nhớ chị Thúy & em Liễu bên Thúy Vy ở hẻm canh bún Võ Văn Tần - Nguyễn Đình Chiểu, mình mua đĩa bên đó riết mà thành khách VIP luôn
Mình biết thế nào cũng có anh em nghĩ mình chém gió
Thật tình mà nói trong môi trường mình đang làm có lẽ mình là thằng lương thấp nhất cty, chắc chỉ hơn được vài người không làm về chuyên môn như lễ tân, bảo vệ, văn thư, lao công...
Còn về support thì hiện tại chi nhánh bên VN chỉ còn 3 thằng Ấn Độ, 1 thằng Nhật, 1 thằng Đức. Mà mấy tay này toàn là sếp, kiến thức về IT nó khá hơn nhân viên người Việt nên nó thường tự xử lý những lỗi về word, excel, mail... Trừ những trường hợp pan nặng thì nó alo, khi mình chạy qua phòng tụi nó thì nó sẽ chỉ màn hình và nói lỗi cho mình nghe, mình nhìn màn hình + nghe lõm bõm nên cũng hiểu được. Với lại trong mắt tụi nó mình chỉ là thằng helpdesk nên tụi nó cũng không khắt khe với mình lắm, thậm chí có 1 thằng Ấn Độ cứ chat rủ mình đi nhậu hoài (chắc nó thấy mình chui gầm bàn hoài nên nó tội nghiệp
), mà mình toàn kiếm cớ từ chối vì ngại không nói chuyện được.
Với user VN thì có lẽ họ cũng thông cảm cho mình, khi mình support họ mà cần tới IT bên vùng nhảy vào thì họ đứng ra nói chuyện giúp mình luôn.
Còn với đám IT support bên vùng khi tụi nó có call mình thì cứ bổn cũ soạn lại: Sorry, I am busy (I am troubleshooting orther case), please chat with me (please email to me), blablabla..., sau đó thì Google Translate
Còn nếu cần họp với bên vùng thì đa số mình chỉ connect vào ngồi nghe cho có tụ,
Còn những case nào khó quá thì mình nhờ sếp mình nhảy vào.
Như mình đã nói, số mình cực kỳ may mắn, từ khi bước chân ra đi làm, đa số mình gặp được toàn sếp phải nói là rất rất tốt, thậm chí có sếp còn thương mình như người thân. Nói ra sợ anh em không tin, có sếp đến gần cuối năm đã kêu mình ra nói nhỏ: budget phòng IT năm nay còn khoảng hơn 20 chục chai, em coi ráng claim OT sao cho hết từ giờ đến cuối năm (mà phải claim cho hợp lý
), trong khi nếu tiết kiệm được khoảng đó thì sếp mình sẽ được hưởng 50% + cái quan trọng hơn là sếp sẽ được đánh giá vào performance để xét lên lương, lên chức. Cho tới bây giờ mình cũng không hiểu tại sao mình may mắn đến vậy, trong khi mình chẳng có gì nổi trội về mặt chuyên môn, lẫn về nhân cách.
Hiện tại mình cũng đang tự học AV trên Duolingo được khoảng nửa năm. Mà cũng bữa đực bữa cái, có ngày học được 2-3 tiếng, có khi 2-3 ngày không học dc gì, một phần do tuổi tác nên trí nhớ giảm + thời gian dành cho gia đình, con cái, nhưng cái quan trọng nhất là do tính chất công việc nên quỹ thời gian còn quá ít. Chuỗi ngày mình học được liên tục dài nhất cho tới nay là 25 ngày.
Mình chia sẻ với anh em không phải để khoe khoang hay có ý gì khác. Mình chỉ muốn có lời khuyên nếu anh em còn trẻ hãy ráng cố gắng trau dồi chuyên môn, kiến thức để có thể nắm bắt tốt nhất khi mà cơ hội may mắn có đến với mình, vì mình quan niệm may mắn chỉ là bệ phóng, còn chuyên môn, kiến thức sẽ là lực đẩy động cơ để anh em bay cao, bay xa; như mình có được bệ phóng quá tốt, nhưng do lực đẩy động cơ quá tệ nên tới giờ vẫn chỉ mới chớm lên được khỏi mặt đất chút xíu (không dám dùng tới từ bay
)
Và điều quan trọng nhất là anh em đừng bi quan, khi tinh thần bi quan sẽ dẫn đến mọi thứ tồi tệ.
Chúc tất cả anh em sẽ kiếm được bệ phóng thật tốt & bay thật cao, thật xa với năng lực của mình.