Không biết có thím nào như em ko, 26t, trình độ có, ko phải winner nhưng cũng ko phải loser, đột nhiên mắc trầm cảm cái không thể làm được gì, 30 tết cãi nhau với ông bà bỏ nhà đi tới giả, bản thân ko màng tiền bạc, quan hệ, quyền lực hay tất cả các sở thích cũ nữa. Trước đây e cũng như bao vozer bình thường lên đây chửi nhau mãi ko chán và coi đó là sở thích, 2 năm lại đây đột nhiên mất đi, bản thân tưởng mình đã chín chắn bớt sân si được rồi nhưng hoá ra không. Mội lần nghĩ tới gia đình, hay ở nhà quá 1 ngày là bắt đầu tụt năng lượng, làm những thứ nhỏ nhặt nhất cũng cảm thấy kiệt sức, nằm liệt xong nghe ông bà cám ràm, bản thân thì nghĩ sẽ cố gắng nói lời hay, phụ giúp tí nhưng trong đầu nó ngược lại các thím ạ. Ai bị rồi có thể chia sẻ tình trạng giúp em vượt qua được không
P/s: E k sống phụ thuộc và nhận từ gia đình nhé, họ muốn cho e rất nhiều mà e ko muốn nhận các thím ạ
Đổi việc đi, làm mấy việc chân tay, sống trong cảnh 3-4tr, cơm 2 bữa 20k, bữa sáng hốc mì tôm vài tháng, chơi với người lao động chân tay, sống cơ cực 1 thời gian quay qua tiếp xúc đội giàu có, suy nghĩ cấp tiến liền.
Ko thì lấy vợ, thấy đội lấy vợ chạy ăn từng bữa lo cho gia đình hiếm khi thấy đòi tự tử lắm.
Cảm giác này là nhà no đủ quá, cũng ko cầu tiến, suy nghĩ bình dân sao cũng đc, ngày cơm 3 bữa, quần áo mặc cả ngày nên đầu óc nhiều chỗ cho suy nghĩ tiêu cực.
Mấy hôm nay về tết nhưng cứ buồn, phần vì đã 30 nhưng ko có cháu cho obz bế, có con em gái mọi năm ở nhà hai ae trêu nhau thì vui nay nó đi lấy chồng rồi, cả ngày cứ lùi lũi ko biết nc gì với ai, oz thì ốm xong việc chuẩn bị tết để mình bz làm, bz thì làm bánh trái bán tết nên bận, thế là thôi đầu óc vừa ức chế vừa bực mình vì obz ko hòa thuận, đau hết đầu 3 hôm nay, dù tết thì phải thấy vui vẻ an yên chứ? Thế là dằn vặt bản thân quen con bồ cũ cáo già để nó lợi dụng xong đá đít, dằn vặt bản thân bất tài ko kiếm đc tiền để bố mẹ vất vả khổ sở, ngày tết còn bận bịu, ko được tự hào về mình, dằn vặt vì sếp tin tưởng giao dự án nhưng ko làm được, buổi cuối năm bị sếp mắng cho một trận, ra tết cũng chưa có hướng giải quyết.
Hãy suy nghĩ tích cực, oz ốm thì fen ở nhà phụ bz, obz ko hòa thuận thì fen khuyên mỗi ng 1 câu, chịu ko đc thì thôi, né ra. Bồ cũ cáo già dằn vặt làm gì, nghĩ là ơn giời bỏ đc con gấu chó. Bản thân thấy bất tài thì suy nghĩ xem làm cách nào cải thiện cuộc sống, sếp tin tưởng giao dự án ko làm đc thì coi như lỗi fen, tự fen tiếp thu sửa đổi, nhìn lại xem mình sai ở đâu thì khắc cốt ghi tâm sau gặp biết mà xử lí. Thay đổi góc nhìn của bản thân đi, việc gì cũng có nguyên nhân kết quả, ví dụ như fen nhặt được tiền, ai cũng sẽ nghĩ là "ơ
tự nhiên nhặt đc tiền". Ko ko, làm gì có chuyện tiền từ trên vũ trụ rớt xuống, tiền của ai đó đánh rơi mình nhặt đc, đúng ko nào. "Ai đó đánh rơi tiền và mình nhặt đc tiền" - ai đó đánh rơi tiền là nguyên nhân, mình nhặt đc tiền là kết quả, tìm đc nguyên nhân sẽ xử lí đc, suy nghĩ tích cực lạc quan lên.
E sn 98, mới 25-26 thôi mà đã bị hói hết đầu r mặc dù bố mẹ ko bị hói (bố gần 60 nhưng tóc vẫn đen với dầy lắm). Mấy hnay tết ko dám đi đâu luôn vì cứ gặp ai cũng bị nói là thành giáo sư các thứ r, stress kinh khủng, mất hết động lực sống. Tuy chưa đến mức muốn t.ự t.ử nhưng cũng ko còn thiết tha gì nữa.
Cạo trọc đi, ai nói thì kệ mịa, ai nói giáo sư thì cười thôi có gì đâu, tôi ở nhà ít khi giao tiếp vs họ hàng, nghề nghiệp tự do đi biệt xứ ít khi ở nhà, toàn bị nói ra vào là thằng thất nghiệp, kém giao tiếp. Tôi kệ mịa, bạn bè hay chơi với tôi biết tôi ntn, đồng nghiệp biết tôi ntn, hơi đâu mà quan tâm nhiều làm gì, sống nghĩ nó thoáng ra, hãy thay đổi góc nhìn ngược lại, đừng nhìn 1 chiều quá.
Tôi bị viêm gan B, lên đây chúng nó đéo biết bảo viêm gan B xài chung đồ này nọ lây nhiễm kì thị, cũng chả sao, bạn tôi ngoài đời chơi với tôi đá thuốc lá thuốc lào, hút chung cái pod, nhúng chung nồi lẩu, uống chung chén rượu với tôi bình thường, bạn tôi quý tôi, tôn trọng tôi mấy cái linh tinh người ta chả để ý, thì tôi việc gì phải tự ti cái chuyện tôi bị viêm gan B lên voz ng khác kì thị, đúng ko nào. Thằng nào kì thị, tôi cho next cho nhẹ đầu, hơi đâu quan tâm nhiều.