Ông già chỉ thẳng mặt người đó rồi nói.
- Bây mơi mốt bớt lụm đồ trên núi trên non về nhà đi nghen, nếu lỡ nhặt về rồi thì đem trả lại y chổ củ, lần này coi như mạng bây lớn đó.
Nói xong ổng quay người bỏ đi, người đàn bà kia chắp tay xá cảm ơn ráo riết.
Thằng Bảy nhìn thằng Đặng, không cần phải nói gì thêm vì tụi nó đã hiểu ý nhau rồi, liền chạy theo ông già mà hỏi.
- Ông ơi, vụ vừa nãy là sao vậy ông?
Ông già đi từng bước chậm rãi, nhẹ như gió, phong thái rất ung dung tự tại khác hẳn một ông già say sĩn lúc nãy. Vừa đi ổng vừa nói.
- Cái thằng đó nó đi lên một vồ đá, xong thấy một cục đá trắng có chữ ngoằn nghèo trên đó, nhìn lạ nó đem về. Nhưng nó không biết đó là đá của sơn thần mấy ổng trấn núi, nên bị quở.
Thằng Bảy lúc này hình như có linh tính gì đó, nó vừa mở miệng định nói thì ông già lên tiếng cắt ngang.
- Thôi! Có gì lên núi rồi nói sau.
Thằng Bảy nhìn thằng Đặng mà cười cười, Đặng cũng gật gật đầu mà thở phào. Đến đây thì ai cũng đoán được rồi.
Cả ba bắt đầu những bước chân đầu tiên trên núi, ban đầu tụi thằng Bảy rất háo hức vì lần đầu được trải nghiệm thú vị như vậy. Đường núi rất dốc, toàn cây cối rậm rạp, những tán cây cao vót đua nhau vượt lên để đón ánh nắng mặt trời, xung quanh là các dây leo ngoằn ngoèo quấn lấy như những cánh tay khổng lồ.
Càng lên cao không khí càng lạnh, đi một lúc đến một khoảng trống thằng Đặng quay người nhìn lại thì nó la lên thích thú.
- Ê Bảy ơi! Mày nhìn kìa, cao quá.
Thằng Bảy nhìn sang thì thấy toàn cảnh một vùng rừng bát ngát, phía xa xa là những cánh đồng lúa mới mở xanh bạt ngàn khuất sau những làn mây. Một cảnh tượng huyền ảo như chốn bồng lai nhìn xuống.
Luồn lách qua những khe đá, đường núi gồ ghề rất khó đi. Ông già kia như một con cợp của rừng già, ổng phóng một cách nhanh nhẹn từ tảng đá này sang đá kia, mặc cho hai thằng thanh niên le lưỡi thở vẫn đuổi theo ko kịp.
Ông già lên tiếng thúc dục.
- Ầy hai cái thằng nhỏ này lẹ lẹ lên bây.
Thằng Bảy lúc này chóng đầu gối vừa thở vừa nói.
- Từ từ...từ từ thôi ông ơi, anh Đặng ổng ói tới mật xanh rồi kìa.
Nhìn lại thì đúng thật là thằng Đặng nó đang ôm gốc cây mà làm ào ào.
Ông già thấy lắc đầu.
- Hazz thanh niên tụi bây thiệt tao chán quá.
Hai đứa chấp tay lại khấn theo tao.
- Nam mô Chư vị sơn thần, chư vị năm non bảy núi. Nay con tên họ là gì đó, có chuyến thượng sơn, xin chư vị gia trì độ hộ cho chúng con được bình an, mạnh tay khoẻ chân mà hành trình suôn sẻ. Nam mô A Di Đà Phật.
Vái cho thành tâm nghen, không thành tâm mấy ổng dí cợp ra hốt tụi bay đó.
Hai thằng nghe nói vậy sợ xanh mặt, ông già phát lên cười khoái chí.
- Kakaka tao dỡn thôi. Đi với tao thì mấy bay yên tâm.
Thật vi diệu khi vừa khấn xong thì hai thằng như được tiếp thêm một sức mạnh siêu hình nào đó. Tay chân không còn rã rời và muốn ói như lúc nãy.
Cái tiếng gầm rú của thú rừng cùng với tiếng chim kêu đua nhau mà vang lên, làm cho con người ta cũng cảm thấy bất an và lo sợ. Lâu lâu có một con vượn hay một con sóc xẹt qua những nhánh cây cũng làm cho hai thằng thanh niên đứng tim giật mình.
Nếu là người thường thì chắc chắn sẽ ko ai dám một mình lên núi, kể ra mấy ông Đạo này bản lĩnh thật sự.
Đi được một lúc nữa chợt nghe có có tiếng nước chảy bên tai, gần đó có một khe suối gọi là suối Thanh Long, cả bọn dừng lại uống vài hớp cho đỡ mệt. Quanh đó có một cái hang đá tối đen sâu hun húc phủ đầy rễ cây và rêu xanh, ông già đứng nhìn vô đó rồi đưa tay chỉ vào, giọng thì thầm.
- Tụi bây nhìn vô đó xem.
Hai thằng cũng hướng mắt theo, một đôi mắt đỏ ngầu ngầu từ sâu trong hang tối to như hai quả trứng đang nhìn trầm trầm về phía họ.
Tiếng xì xèo từ trong vọng ra cùng với tiếng xào xạc như có vật gì đó rất lớn đang lướt trên đá, tụi nó sợ xanh mặt lùi lại mấy bước. Ông già phá cười đưa tay vuốt chòm râu.
Thằng Đặng nó hỏi.
- Trời ơi con gì mà nó to dữ vậy ông?
- Là hang ông Mây đó.
- Ông Mây có phải là rắn hổ Mây không?
Đó là câu hỏi của thằng Bảy. Ông già gật đầu.
- Ừm nó đó. Ở đây người ta gọi nó là ông Mây chứ ko dám gọi thẳng, tại vì sợ nó nghe nó ăn thịt.
- Vậy tại sao chúng ta ở đây mà nó không ra.
Ông già cười lên rồi nấc một hơi rượu đế xong mới nói.
- Kakaka, nó mà dám lú đầu ra tao đem nó đi ngâm rượu à. Tưởng gì chứ con này hôm bữa tao đang ngồi niệm phật trên vồ đá, nó bò lên định mổ tao mà hên đêm đó trời sáng trăng nên tao tránh được. Đập cho nó một trận miềm mình rồi.
Hai thằng nhìn nhau cười, thằng Đặng nó hỏi thằng Bảy.
- Mày biết tao định nói gì hông?
- Haha giống bác ba Phi quá hả anh.
- Chứ còn gì nữa kaka...
Xong ba người tiếp tục lên đường, trên đường đi ông già liên tiếp chỉ vào những hang đá cũng tương tự như cái hang hồi nãy và nói đây là hang gì cho tụi nó biết.
- Đó tụi bây coi đi, cái đó là hang ông Bạch hổ đó. À còn cái hang kia kìa, nó đó, có ông hổ Mun cở ba tạ chứ đùa.
Cứ hễ mà rằm á nghe là mấy ổng tụ hợp lên đỉnh núi mà vung vai múa lượng chầu thiên.
Thằng Bảy tiện hỏi
- Ủa vậy mấy ổng có ăn thịt mình không ông?
- Kakaka cái đó bây yên tâm, mấy ổng tu hết rồi nên không có ăn thịt người. Ban đêm hen bây mà đứng trên vồ đá nhìn thử sẽ thấy cặp mắt mấy ổng sáng xanh như đèn xe, lượng vòng vòng trên mấy tán cây rồi mấy vách đá dậy đó.
Còn hễ mà gặp mấy cặp mắt đỏ chét thì bây bỏ chạy là vừa.
Thằng Đặng ngạc nhiên hỏi
- Sao vậy ông?
- Chết chứ sao. Đó là ông Mây đó, ông Mây ổng không có tu. Hoặc là mấy con cợp rừng, tụi nó gặp người là bắt.
Đi đến một vách đá dựng đứng, trên đó có vẽ hai chữ tàu mực đen, dưới có đặt một bát hương, ông già kêu hai thằng chấp tay xá. Xong thằng Bảy mới hỏi thờ ai vậy ông.
Ông già trả lời thờ chư vị sơn thần.
Khi đến một một ngã ba có hai con đường trước mắt. Ông già nói
- Thôi đi đường vòng cho dễ đi, đường này tao dám chắc hai thằng bây leo không nổi đâu.
Nói xong cả ba đi sang con đường bên phải, được một lúc sự lạ xuất hiện. Rõ ràng một ngọn núi vô cùng hoang vu, số người ở không quá đầu ngón tay ấy vậy mà lại có một con đường dọn sẵn rất dễ đi. Nhưng lạ ở chổ giống như có ai đó chỉ vừa mới dọn xong, các nhánh cây bị chặt vẫn còn tươi xanh và mủ vần còn đang chảy ra.
Biết được hai thằng đang suy nghĩ cái gì, ông già lên tiếng
- Đường này là do sơn thần mở cho mình đi đó.
Quả là sự mầu nhiệm không thể kể xiết từ khi tụi nó bước chân lên núi, thằng Đặng và thằng Bảy càng thêm phần phấn khỏi, nhưng có vẻ tụi nó đã đói rã rời, đi từ sáng giờ cũng hơn hai tiếng đồng hồ mà chưa đến nơi. Mặt trời đã lên đỉnh núi, thằng Đặng ngồi gục xuống một hòn đá không thể đi được nữa. Nó than thở
- Thôi thôi con không đi nữa đâu, đói quá trời đói rồi.
Thằng Bảy cũng ngồi xuống đó, ông già mới nói
- Thôi gáng tí nữa đi bây, tao sáng giờ toàn uống rượu không chứ cũng có ăn gì đâu, đi thêm tí nữa đi sẽ có đồ ăn ăn thôi.
Đặng bán tính bán nghi, giữa vùng rừng núi hiểm trở thế này thì làm gì có đồ ăn, biết được nó nghĩ gì nên ông già nói tiếp.
- Đồ ăn thì có sẵn, nhưng chỉ là đồ chay thôi nghe, không có đồ mặn đâu.
Đi thêm vài bước nữa là có.
Thôi thì cũng không còn cách nào, nó đành gáng lết theo ông già. Đi được vài phút thì ông già dừng lại rồi đi đến chổ một hòn đá to bị lõm xuống đọng lại một vũng nước.
- Nè tụi bây lại đây ăn cơm nhanh đi rồi đi tiếp.
Hai thằng ngạc nhiên nhìn xung quanh, thằng Bảy nó hỏi
- Cơm ở đâu ông? Tụi con có thấy gì đâu.
Ông già đưa tay chỉ thẳng vào chổ nước đó rồi nói.
- Cơm đó, uống vào thử đi bây sẽ biết.
Thằng Đặng thở dài một tiếng lắc đầu, nó nghĩ trong bụng chắc ông già này bị khùng rồi, mà thôi dù sao cũng đang khát nên lại hớp vài hớp cho đỡ bụng.
Nào ngờ đâu khi nước vừa chạm vào lưỡi nó lập tức một mùi hương cực kì dễ chịu phất lên, nó nuốt hết vào bụng thì cảm giác nhưng ăn được một thứ gì đó rất ngon, cái bụng từ từ cũng no căn lên, tinh thần thật sảng khoái.
Thấy điều vi diệu đó nó cũng dục thằng Bảy.
- Ê Bảy ơi mầy mầy uống thử coi có cảm giác giống tao hông.
Thằng Bảy thấy thái độ thay đổi hẳn của thằng Đặng nên cũng tò mò, vội vàng chạy lại tuông ừng ực. Nó cũng có cảm giác tương tự như thế, một lần nữa hai thằng lại chỉ biết nhìn nhau mà khó hiểu.
Ông già liền phát lên cười.
- Kakaka còn nhiều thứ tụi bây không ngờ tới đâu. Thôi đi nhanh, cũng sắp tới chổ rồi.
Cuối cùng cũng đã đến nơi, nhà của ông già kia nằm trên một sườn núi cách đỉnh không xa. Chỉ là một mái lá đơn sơ, xung quanh là những hòn đá bằng phẳng phơi đầy cây thuốc nam và úp mấy cái bộ gà.
Xem ra ông già này cũng là dân chơi thứ thiệt rồi, trong tay không dưới chục đầu chiến kê, chúng nó cứ thay phiên nhau đập cánh mà gáy như khiêu khích lẫn nhau làm rộn ràng cả một vùng núi. Hai thằng nhỏ thấy cũng phấn khích lắm.
- Tới rồi đó mấy đứa.
Ba người bước vào nhà, chỉ vỏn vẹn một cái giường cũ với đôi chiếu rách.
Giữa nhà có một cái bàn nhỏ để bình trà và có một trang thờ treo trên vách, chỉ thờ một tấm trần màu vàng mà không có tượng cốt gì hết.
Kế đó là ba bát hương đặt theo tam cấp.
Thằng Bảy chỉ chú ý đến một thứ duy nhất làm nó nhớ tới ông già tư. Đó là cây đờn kìm treo trên vách, cán đã lên nước bóng loáng.
Đặng lúc này ngồi ngoài sân mê coi mấy con gà nòi, ở dưới quê nó cũng hay đi đá gà, lên đây lại gặp cứ như buồn ngủ vớ được chiếu manh.
Ông già châm một ấm trà đem ra, trà đây là trà của bảy núi, do chính tay ông ướp.
Ngồi vào bàn ba mặt một lời, không đợi thằng Bảy hỏi, ổng vô thẳng chuyện luôn.
- Mầy giỏi lắm thằng nhỏ, để tao chờ đợi mòn mỏi bao năm qua, chỉ lo cái mạng già này rục xương mà bây chưa tới. Kakaka...
Thằng Bảy cũng cười cười nói.
- Dạ, con theo lời ông nội và ông Hai mà tìm lên đây, hai ông dặn là tới đây sẽ có người chờ con. Mà mấy bữa trước hai anh em cứ đi vòng vòng tìm không thấy, làm con rầu thúi ruột. Không ngờ hôm nay mới tìm được ông, mà sao ông xuất hiện bất thình lình vậy, tụi không ngờ luôn đó.
- Khá Kakaka...tại tao muốn thử lòng kiên trì của bây thôi, lẽ ra tao định thử lâu hơn nữa mà thôi sợ không kịp.
Thằng Đặng nhảy vào
- Ông làm tụi con hú hồn, mà sao ông xuất hiện kiểu ấn tượng quá vậy. Còn bắt tụi con khiên muốn chết luôn.
Ông già đưa tay vuốt vuốt chòm râu cười nói
- Khà khà khà....số là tao biết tụi bây đã tìm lên đây nên vui quá làm vài lít đế cho ấm người. Nào ngờ sĩn quá lúc bay xuống kiếm tụi bây vướng mẹ vô đọt cây rồi rớt xuống.
Cả ba cười phá lên, không biết là ông già này đang nói thiệt hay chơi, nhưng mà qua những chuyện vừa rồi thì chắc chắn ông ta không phải là người tầm thường.
Thằng Bảy nó hỏi
- Ông cho tụi con biết tên được không?
- Hừm. Tao tên Tôn, thứ chín. Mà người ta hay gọi tao là ông đạo Hổ.
- Nghĩa là sao vậy ông?
- Thì tao về đây ở ẩn, lâu lâu xuống núi cứu người, xác tao là xác ông Bạch Hổ nên người ta thường gọi ông đạo Hổ.
Thằng Bảy không hiểu
- Xác Bạch hổ là sao ông?
- À là ông Bạch hổ hay về mượn xác tao để nhập vào trị bệnh, rút tà. Phải có căn duyên thì mới được mấy ổng dựa dẫm nên gọi là xác ông hổ.
- Quao! Mà sao mà ông biết tụi con lên đây vậy, con đang thắc mắc chổ đó á.
Ông chín Tôn lại cười lên có vẻ đắc trí.
- Hà hà hà....tưởng chuyện gì chứ chuyện đó có gì to tát đâu. Tao còn biết ông từ Cồ nội bây, ông hai Cợp rồi cả thằng tám lựu đạn đó nữa Kakaka... Anh em xa cách cũng mấy chục năm kể từ cái hồi tụi nó đi mở đất đến nay.
Đặng nó vừa cười vừa hỏi
- Ủa bộ hồi đó chú tám ổng nổ lắm sao ông chín?
- Ầy phải nói là bậc cao thủ. Ngày xưa cũng bởi cái tật nổ nổ đó mà xém bỏ mạng đó đa.
Nghe đến đây hai thằng hứng thú lắm, nó hỏi tới tấp.
- Sao sao ông chín, ông kể tiếp đi.
Ông chín Tôn mĩm cười, rót ly trà nóng đưa lên môi hớp một hơi rồi khà ra như để lấy giọng kể cho hấp dẫn.
- Ngày xưa tao với mấy ông của bây là huynh đệ đồng môn, nhưng sư tổ của tao là Thiên La Lão Tổ, cũng là huynh đệ với sư tổ của ông bây.
Năm đó nhớ trong vùng xuất hiện con heo rừng to xác lắm, tao dám cá nó không thua con trâu cồ. Mà nó chỉ còn có ba cái chân thôi do một lần chiến đấu với bầy cợp vùng này.
Người ta gọi nó là Lão Mun, nó cực kì khôn, lớp da dày đạn bắn không thủng được. Nó phá rẫy dữ lắm, còn tấn công con người nên bà con mới cùng nhau lên rừng tìm bắt nó nhưng nhiều lần không thành.
Ông chú tám bây ỷ có tí võ mọn, lại thêm lúc đó nó đang để ý Tứ Nương. Tối ngày khoe khoang là mình có thể hạ được cợp trong ba chiêu rồi đánh chết hổ mây trăm ký.
Tin đồn đến tai bà con nên họ kéo nhau đi tìm nó nhờ giúp bắt Lão Mun, lỡ đà rồi chẳng lẽ không nhận lời thì mặt mũi quân tử còn đâu.
Hôm đó nó một thân lên rừng đi tìm lão mun, tay chỉ cầm theo một cây dao mác. Tụi tao thì biết sức nó không xi nê gì với con quái vật đó nên ra sức ngăn cản nhưng nó lại nhất quyết không chịu nghe, lại còn nghênh ngang nói chỉ là con heo rừng thôi có ăn nhầm gì với nó.
- Vậy rồi kết quả sao ông chín?
- Hazz, tụi tao mắc lên núi khiên nó về chứ sao. Mấy bây nghĩ coi nó đi có một mình, lại không có kinh nghiệm, đi rình con heo mà bị nó rình ngược lại, cuối cùng bị dí chạy té khói rồi ngã vô vách đá. May là tụi tao âm thầm đi theo sau, nếu không bây giờ mồ xanh cỏ úa rồi.
- Hahaha... Hông ngờ chú tám hồi trẻ cũng dại gái quá ta ơi.
Thằng Đặng vừa cười vừa nói. Thằng Bảy thấy vậy cũng nói thêm vô.
- Ờ ông anh cũng coi chừng đó, thấy ông anh cũng hay thể hiện với mấy nhỏ trong xóm mình lắm ý.
Cả ba người cười nói vui vẻ, thấy hai thằng có vẻ đã đỡ mệt nên ông chín trở lại vấn đề.
- Bây giờ thằng Bảy, bây cũng biết sứ mệnh của bây rồi đó. Hazz, kể ra sư phụ tao thật là tài giỏi, trước khi nằm xuống ổng có dặn là phải ở đây đợi một người rồi truyền dạy tất cả đạo hạnh tu luyện cho nó.
Xem ra ổng nhìn được trước mọi sự xảy ra ngày hôm nay. Chẳng uổng công một đời tu luyện.
Bây giờ tao chính thức nhận bây làm đệ tử, bây đi đến chổ bàn thờ mà bái tổ đi con.
Thằng Bảy nghe vậy thì hào hứng, liền dạ một tiếng thưa sư phụ rồi đi đến chổ ban thờ thắp nhang khấn vái.