Trầm cảm

khuyên chân thành mấy fence đi xét nghiệm máu xem có bị tiểu đường viêm gan gì không

nhiều khi cứ tưởng bệnh tâm lý mà không phải :(
 
Không biết có ai bị như em ko, em bị kiểu không muốn dậy làm gì, mất hết năng lượng cả ngày chỉ nằm trên giường, đứng dậy cũng thấy mệt mỏi, ko muốn làm gì kể cả vệ sinh cá nhân ấy, những việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên rất khó khăn với em. Em mất hết hứng thú với tất cả mọi thứ, chỉ nằm trên giường mà thôi. Em cảm thấy trong người ko có chút năng lượng nào, luôn mệt mỏi uể oải ko sức sống, không biết uống thuốc trầm cảm có thể giúp mình vực lại tinh thần ko, ai cho em lời khuyên với
Em là con gái được bạn khuyên vào đây đăng bài ạ
Quá bình thường ùi fen. Cuộc sống hiện đại trăm điều phải nghĩ. Mỗi ngày dậy phải chiến đấu cho cuộc đời, diết nó nhàm và chán ấy. Khuyên fen thì nên đâu đó xa để giải tỏa. Lúc đó dậy sẽ ở một nơi mới, nhiều điều để khám phá, không còn áp lực của cuộc sống, chỉ có vui chơi khám phá cho hết ngày. Nếu là gái thì lên kèo vs mình đi này mình dẫn bạn đi :love: . Đảm bảo đi một chuyến fen sẽ không còn bị vậy nữa.
Tui cũng trầm, chỉ ít tiếp xúc với người khác chứ bản thân lúc nào cũng vui, đó là hiện tượng gì :haha:
Lúc nào cũng vui cười khi không có ai là tâm thần ùi ấy anh. Đề nghị anh lại bệnh viện gần nhất để được kiểm tra mức độ tâm thần hiện giờ. Mong a sớm ngày khỏi bệnh :love:
 
Vấn đề nghiêm trọng bây giờ của mình là mình ko có năng lượng để làm gì cả và mình luôn trong trạng thái ư buồn ko tha thiết làm gì. Nhưng việc như đánh răng rửa mặt tắm gội hay đơn giản là ngồi dậy khỏi giường thôi cũng khó khăn với mình, mình kiểu làm gì cũng thấy mệt mỏi và nó ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của mình rất nhiều. Ko biết bạn có từng bị như mình ko và bạn làm sao để vượt qua
Đây là nick khác của bạn thớt. Hay bạn và chủ thớt là 2 người khác nhau nhưng cùng gặp chung vấn đề vậy?:cautious:

Thấy 1 số bạn khác comment cũng có ý đúng. Trước tiên bạn cũng nên nhìn nhận lại vấn đề của mình là gì. Việc bạn chỉ muốn nằm lỳ trên giường, thấy khó khăn với việc sinh hoạt bình thường là do bạn "không thể" hay là do bạn " không muốn". :confused:
Không thể tức là thể chất của bạn gặp vấn đề về chức năng nào đấy khiến bạn dù muốn vận động cũng ko dc hoặc khó khăn. Ví dụ cơ thể đau nhức ở đâu đó, tê liệt, mất thăng bằng hoặc cơ thể đột nhiên mệt mỏi bất thường, tay chân ko còn sức lực, nhịp tim chậm hụt hơi hoặc đánh trống ngực thở gấp khi vận động...vv. nói chung với trường hợp xuất phát từ thể chất, còn tâm lý gần đây vẫn bình thường ko trục trặc gì. Vậy thì bạn nên tìm hướng nghiêng về các bệnh liên quan đến chức năng (cái này thì mình nghĩ nên gặp bác sĩ đa khoa họ khám, chứ tra bâng quâ các triệu chứng trên mạng thì rất dễ bệnh nọ xọ bệnh kia, mình ko có kiến thức chuyên môn nên ko xác định chuẩn dc đâu bạn, nên đi khám để bác sĩ chẩn đoán và làm các xét nghiệm thì sẽ tốt hơn.):canny:
Còn nếu nguyên nhân là do bạn "không muốn". Tức là bạn hoàn toàn có thể đứng dậy làm việc bình thường, chạy nhảy bình thường. Nhưng bạn lại ko muốn, mà chỉ muốn dc ở trên giường 1 mình. Thì đó lại là vấn đề về tâm lý. Bạn thử xem xét lại lối sống, lối suy nghĩ của mình có gì đó khác thường không.:( Khác thường có thể là so với người khác. Ví dụ mọi người thường thích đi chơi tụ tập bạn bè để chém gió, nhưng mình lại thích ở 1 mình...vv tức là tự nhìn lại chính mình, thấy mình có vẻ gì đó " khác thường" không. :( Và cũng tự nhìn lại bản thân mình từ trước đến nay. Vì các bệnh về tâm lý thuộc dạng nặng thì mình nghĩ là ko thể bỗng dưng mà có, mà ắt phải có nguyên nhân, và có thể đã có 1 thời gian ủ bệnh. Ví dụ như trước đây bạn có vui vẻ nói cười bình thường không? Dạo gần đây mới có biểu hiện chán đời? Gần đây bạn có gặp biến cố nào đấy trong cuộc sống ko? Công việc, học tập hay các mối quan hệ gia đình, bạn bè, yêu đương có gặp trục trặc gì ko? Hoặc nhìn lại tính cách của mình. Bạn là người hoạt bát hướng ngoại hay là hướng nội. Có phải từ nhỏ đã trầm lặng ít nói, hay rụt rè ko...vv. nói chung là phải tự nhìn nhận, xem xét chính mình. Vì ko ai có thể hiểu rõ mình hơn chính bản thân mình được:cautious:
Ví dụ như với mình đây. Mình tự nhận biết vấn đề của mình là do ở tâm lý. Vì nếu muốn mình vẫn có thể sinh hoạt bình thường. Nhưng trong giai đoạn trước đây thì mình chán nản, chán đời, ko chịu đựng dc những áp lực tâm lý nên muốn buông xuôi, nhốt mình 1 góc,chìm đắm trong những mơ tưởng để cố gắng thoát khỏi thực tại. (Bạn cũng cần lưu ý về cảm giác mệt mỏi uể oải thiếu năng lượng. Đó có thể là biểu hiện của bệnh thân thể như thiếu máu, huyết áp thấp...nhưng cũng có thể là cảm giác thường gặp ở những người trầm cảm. Khi thấy cuộc sống xung quanh nhạt màu dần, ko còn nhiều tha thiết, ko còn nhiều hứng thú với cuộc sống sẽ dẫn đến phản xạ và cảm giác đánh lừa cả thân thể...vv).:(
Hoặc như mình, nhiều khi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, thì mình lại khá giỏi đóng kịch. Kiểu như giả vờ tươi cười, bắt chuyện với mọi người, thậm chí nhiều khi mình nói dối khá tốt.8-) Nhưng bản chất mình lại luôn chán ghét việc giao tiếp xã hội, ghét kết bạn, ghét trò chuyện với người khác, từ bé đã thích ở 1 mình.:( Và mình tự biết vấn đề của mình đã ủ bệnh từ lâu. Từ bé mình đã càng ngày càng sống khép mình, rồi bị mất ngủ nặng, uống khá nhiều thuốc ngủ, gặp 1 số trục trặc trong gia đình ko êm đềm, 1 số biến cố trong cuộc sống...tất cả những điều đó sau 1 quãng thời gian dài đã tạo ra mình như hiện giờ.:(
Cái đợt nằm lỳ trên giường ấy. Không phải là mình vượt qua dc nó, mà là mình chỉ cố lết xác qua dc nó thôi. Tức là cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhiều chuyện xảy ra nên mình cũng thay đổi. Mình cũng chỉ đỡ hơn chút thôi, mà thực ra thì cũng chỉ là chuyển từ kiểu dở hơi này sang kiểu dở hơi khác thôi. Trước đây mình chỉ muốn nằm lỳ trên giường, hoặc lang thang 1 mình ngoài đường. giờ mình có công việc, hàng ngày vẫn đi làm, nhưng vẫn lủi thủi 1 mình ko muốn giao tiếp với ai, ko muốn liên lạc với gia đình, nhiều hôm chán đời vẫn nghỉ việc nằm nhà, xách xe lượn 1 mình cho đỡ chán.=(( có 1 giai đoạn bế tắc, hầu như ko ngày nào mình ko nghĩ đến chuyện tự tử để được giải thoát. Giờ thì hầu như tối nào trước lúc đi ngủ, mình cũng đều nghĩ đến cảnh 1 ngày nào đó mình sẽ chết, sẽ sang 1 thế giới tốt đẹp hơn, những gánh nặng trong tâm hồn sẽ được trút bỏ, để tự xoa dịu tâm hồn mình, tự ru mình vào giấc ngủ=((. Giống như lời bài hát mad world: viễn cảnh được chết là giấc mơ đẹp nhất mà tôi có=((
Bạn tự xem xét lại chính mình và tìm hướng cho mình nhé. Bệnh ở thân thể thì khó chữa. Nhưng bệnh ở tâm hồn mình thấy có khi còn khó chữa hơn, vì mỗi người mỗi khác, ko có liều thuốc cụ thể nào cả. Nếu vấn đề của bạn là thuộc về tâm lý. Mình cũng chưa rõ tình huống của bạn là gì. Nhưng mình xét chung chung với bệnh trầm cảm thông thường, còn đang ở giai đoạn nhẹ. thì mình nghĩ bạn nên tìm những việc nho nhỏ mỗi ngày để khơi gợi niềm vui thích của mình. Ko cần việc j lớn lao, chỉ cần những việc đơn giản nhỏ bé thôi. Kiểu như hôm nay đi ăn 1 món mới mà trước giờ chưa thử bao giờ :) xách xe đi đến 1 chỗ nào đó trong thành phố mà mình chưa từng đến, như 1 quán cà phê, 1 góc phố nào đấy, có thể chụp lại 1 vài bức ảnh làm kỷ niệm. :)Tự dưng mời đứa bạn cốc trà sữa mà chả cần lý do j cả...vv kiểu những điều mới lạ và thú vị, để tạo ra những kích thích mới cho bộ não, sản sinh lại những phản ứng yêu đời. Cũng đồng thời hướng bạn đến những góc nhìn mới thông thoáng hơn, lạc quan hơn về cuộc sống:) Còn với trường hợp của mình, thì sang năm mình dự tính nghỉ việc, tìm việc khác và dự tính học 1 nghề khác, chuyển hướng nghề nghiệp luôn. Rồi cũng dự tính làm 1 số việc bất thường mà mình ko tiện chia sẻ ở đây. Mình nghĩ là bản thân mình cần 1 số cú sốc tinh thần thì mới thay đổi dc:(
Đối với những người bình thường, nhìn vào những người gặp các vấn đề tâm lý sẽ thấy rất ngớ ngẩn và buồn cười. Kiểu như thấy 1 đứa tay chân lành lặn mà lại ko lết nổi khỏi giường, cứ nằm lỳ 1 chỗ,sẽ thấy rất ngớ ngẩn. Ở Nhật khá nổi tiếng với 1 hội chứng mà mình ko nhớ rõ tên, mà những người gặp phải sẽ chỉ muốn nhốt mình trong phòng, mọi sinh hoạt chỉ muốn khép kín trong phòng, đắm chìm trong game, truyện tranh hay thế giới ảo, cách ly với thế giới bên ngoài. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất ngớ ngẩn. :confused:Trên thế giới hàng năm đều có rất nhiều người tự sát. Với những người bình thường, đang vui vẻ yêu đời, họ có thể kể lể 1 đống lý do để sỉ vả quyết định tự sát là ngu ngốc. Nào là cuộc sống còn nhiều điều tươi đẹp, mới có tí đau khổ sao đã vội buông xuôi, nợ bố mẹ chưa trả xong, sao đã vội chết..vv bla bla. Nhưng ko phải ai cũng thấu hiểu tâm hồn 1 con người đang ở trong tình trạng đau đớn đến cùng cực, khiến họ chỉ nhìn ra dc 1 lối thoát duy nhất là đi ngược lại bản năng sinh tồn của chính mình.=(( Vậy nên đối với những người đang gặp vấn đề về tâm lý, mình thực sự rất đồng cảm:(
P/S: dù sao cũng là đêm giao thừa. Mình chúc bạn và các anh em trên diễn đàn sớm cân bằng lại cuộc sống, mạnh khoẻ cả về thể chất lẫn tinh thần. hướng tới 1 cuộc sống tốt đẹp và nhiều ý nghĩa nhé. Happy new year!:)

Gửi từ Xiaomi Redmi 4X bằng vozFApp
 
Last edited:
Con bạn thân mình đã từng bị và mình phải qua nhà nó thúc đít nó đi bộ cùng nó mỗi buổi tối 30m-1 tiếng mỗi ngày. Được 1 tháng thì thấy đỡ rồi.
 
Cái này gọi là existential crisis (khủng hoảng hiện sinh), vấn đề này nhiều người bị ở các độ tuổi khác nhau, ko hẳn là trầm cảm. Cuộc sống bị bó hẹp cùng với mạng xã hội phát triển sinh ra tâm trí tự bất mãn với bản thân. Tùy từng case mà đưa ra biện pháp phù hợp, công việc, gia đình, hoàn cảnh mỗi người là khác nhau. Nhưng quan trọng nhất là phải xác định mục đích của bản thân là gì.
 
Đây là nick khác của bạn thớt. Hay bạn và chủ thớt là 2 người khác nhau nhưng cùng gặp chung vấn đề vậy?:cautious:

Thấy 1 số bạn khác comment cũng có ý đúng. Trước tiên bạn cũng nên nhìn nhận lại vấn đề của mình là gì. Việc bạn chỉ muốn nằm lỳ trên giường, thấy khó khăn với việc sinh hoạt bình thường là do bạn "không thể" hay là do bạn " không muốn". :confused:
Không thể tức là thể chất của bạn gặp vấn đề về chức năng nào đấy khiến bạn dù muốn vận động cũng ko dc hoặc khó khăn. Ví dụ cơ thể đau nhức ở đâu đó, tê liệt, mất thăng bằng hoặc cơ thể đột nhiên mệt mỏi bất thường, tay chân ko còn sức lực, nhịp tim chậm hụt hơi hoặc đánh trống ngực thở gấp khi vận động...vv. nói chung với trường hợp xuất phát từ thể chất, còn tâm lý gần đây vẫn bình thường ko trục trặc gì. Vậy thì bạn nên tìm hướng nghiêng về các bệnh liên quan đến chức năng (cái này thì mình nghĩ nên gặp bác sĩ đa khoa họ khám, chứ tra bâng quâ các triệu chứng trên mạng thì rất dễ bệnh nọ xọ bệnh kia, mình ko có kiến thức chuyên môn nên ko xác định chuẩn dc đâu bạn, nên đi khám để bác sĩ chẩn đoán và làm các xét nghiệm thì sẽ tốt hơn.):canny:
Còn nếu nguyên nhân là do bạn "không muốn". Tức là bạn hoàn toàn có thể đứng dậy làm việc bình thường, chạy nhảy bình thường. Nhưng bạn lại ko muốn, mà chỉ muốn dc ở trên giường 1 mình. Thì đó lại là vấn đề về tâm lý. Bạn thử xem xét lại lối sống, lối suy nghĩ của mình có gì đó khác thường không.:( Khác thường có thể là so với người khác. Ví dụ mọi người thường thích đi chơi tụ tập bạn bè để chém gió, nhưng mình lại thích ở 1 mình...vv tức là tự nhìn lại chính mình, thấy mình có vẻ gì đó " khác thường" không. :( Và cũng tự nhìn lại bản thân mình từ trước đến nay. Vì các bệnh về tâm lý thuộc dạng nặng thì mình nghĩ là ko thể bỗng dưng mà có, mà ắt phải có nguyên nhân, và có thể đã có 1 thời gian ủ bệnh. Ví dụ như trước đây bạn có vui vẻ nói cười bình thường không? Dạo gần đây mới có biểu hiện chán đời? Gần đây bạn có gặp biến cố nào đấy trong cuộc sống ko? Công việc, học tập hay các mối quan hệ gia đình, bạn bè, yêu đương có gặp trục trặc gì ko? Hoặc nhìn lại tính cách của mình. Bạn là người hoạt bát hướng ngoại hay là hướng nội. Có phải từ nhỏ đã trầm lặng ít nói, hay rụt rè ko...vv. nói chung là phải tự nhìn nhận, xem xét chính mình. Vì ko ai có thể hiểu rõ mình hơn chính bản thân mình được:cautious:
Ví dụ như với mình đây. Mình tự nhận biết vấn đề của mình là do ở tâm lý. Vì nếu muốn mình vẫn có thể sinh hoạt bình thường. Nhưng trong giai đoạn trước đây thì mình chán nản, chán đời, ko chịu đựng dc những áp lực tâm lý nên muốn buông xuôi, nhốt mình 1 góc,chìm đắm trong những mơ tưởng để cố gắng thoát khỏi thực tại. (Bạn cũng cần lưu ý về cảm giác mệt mỏi uể oải thiếu năng lượng. Đó có thể là biểu hiện của bệnh thân thể như thiếu máu, huyết áp thấp...nhưng cũng có thể là cảm giác thường gặp ở những người trầm cảm. Khi thấy cuộc sống xung quanh nhạt màu dần, ko còn nhiều tha thiết, ko còn nhiều hứng thú với cuộc sống sẽ dẫn đến phản xạ và cảm giác đánh lừa cả thân thể...vv).:(
Hoặc như mình, nhiều khi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, thì mình lại khá giỏi đóng kịch. Kiểu như giả vờ tươi cười, bắt chuyện với mọi người, thậm chí nhiều khi mình nói dối khá tốt.8-) Nhưng bản chất mình lại luôn chán ghét việc giao tiếp xã hội, ghét kết bạn, ghét trò chuyện với người khác, từ bé đã thích ở 1 mình.:( Và mình tự biết vấn đề của mình đã ủ bệnh từ lâu. Từ bé mình đã càng ngày càng sống khép mình, rồi bị mất ngủ nặng, uống khá nhiều thuốc ngủ, gặp 1 số trục trặc trong gia đình ko êm đềm, 1 số biến cố trong cuộc sống...tất cả những điều đó sau 1 quãng thời gian dài đã tạo ra mình như hiện giờ.:(
Cái đợt nằm lỳ trên giường ấy. Không phải là mình vượt qua dc nó, mà là mình chỉ cố lết xác qua dc nó thôi. Tức là cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhiều chuyện xảy ra nên mình cũng thay đổi. Mình cũng chỉ đỡ hơn chút thôi, mà thực ra thì cũng chỉ là chuyển từ kiểu dở hơi này sang kiểu dở hơi khác thôi. Trước đây mình chỉ muốn nằm lỳ trên giường, hoặc lang thang 1 mình ngoài đường. giờ mình có công việc, hàng ngày vẫn đi làm, nhưng vẫn lủi thủi 1 mình ko muốn giao tiếp với ai, ko muốn liên lạc với gia đình, nhiều hôm chán đời vẫn nghỉ việc nằm nhà, xách xe lượn 1 mình cho đỡ chán.=(( có 1 giai đoạn bế tắc, hầu như ko ngày nào mình ko nghĩ đến chuyện tự tử để được giải thoát. Giờ thì hầu như tối nào trước lúc đi ngủ, mình cũng đều nghĩ đến cảnh 1 ngày nào đó mình sẽ chết, sẽ sang 1 thế giới tốt đẹp hơn, những gánh nặng trong tâm hồn sẽ được trút bỏ, để tự xoa dịu tâm hồn mình, tự ru mình vào giấc ngủ=((. Giống như lời bài hát mad world: viễn cảnh được chết là giấc mơ đẹp nhất mà tôi có=((
Bạn tự xem xét lại chính mình và tìm hướng cho mình nhé. Bệnh ở thân thể thì khó chữa. Nhưng bệnh ở tâm hồn mình thấy có khi còn khó chữa hơn, vì mỗi người mỗi khác, ko có liều thuốc cụ thể nào cả. Nếu vấn đề của bạn là thuộc về tâm lý. Mình cũng chưa rõ tình huống của bạn là gì. Nhưng mình xét chung chung với bệnh trầm cảm thông thường, còn đang ở giai đoạn nhẹ. thì mình nghĩ bạn nên tìm những việc nho nhỏ mỗi ngày để khơi gợi niềm vui thích của mình. Ko cần việc j lớn lao, chỉ cần những việc đơn giản nhỏ bé thôi. Kiểu như hôm nay đi ăn 1 món mới mà trước giờ chưa thử bao giờ :) xách xe đi đến 1 chỗ nào đó trong thành phố mà mình chưa từng đến, như 1 quán cà phê, 1 góc phố nào đấy, có thể chụp lại 1 vài bức ảnh làm kỷ niệm. :)Tự dưng mời đứa bạn cốc trà sữa mà chả cần lý do j cả...vv kiểu những điều mới lạ và thú vị, để tạo ra những kích thích mới cho bộ não, sản sinh lại những phản ứng yêu đời. Cũng đồng thời hướng bạn đến những góc nhìn mới thông thoáng hơn, lạc quan hơn về cuộc sống:) Còn với trường hợp của mình, thì sang năm mình dự tính nghỉ việc, tìm việc khác và dự tính học 1 nghề khác, chuyển hướng nghề nghiệp luôn. Rồi cũng dự tính làm 1 số việc bất thường mà mình ko tiện chia sẻ ở đây. Mình nghĩ là bản thân mình cần 1 số cú sốc tinh thần thì mới thay đổi dc:(
Đối với những người bình thường, nhìn vào những người gặp các vấn đề tâm lý sẽ thấy rất ngớ ngẩn và buồn cười. Kiểu như thấy 1 đứa tay chân lành lặn mà lại ko lết nổi khỏi giường, cứ nằm lỳ 1 chỗ,sẽ thấy rất ngớ ngẩn. Ở Nhật khá nổi tiếng với 1 hội chứng mà mình ko nhớ rõ tên, mà những người gặp phải sẽ chỉ muốn nhốt mình trong phòng, mọi sinh hoạt chỉ muốn khép kín trong phòng, đắm chìm trong game, truyện tranh hay thế giới ảo, cách ly với thế giới bên ngoài. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất ngớ ngẩn. :confused:Trên thế giới hàng năm đều có rất nhiều người tự sát. Với những người bình thường, đang vui vẻ yêu đời, họ có thể kể lể 1 đống lý do để sỉ vả quyết định tự sát là ngu ngốc. Nào là cuộc sống còn nhiều điều tươi đẹp, mới có tí đau khổ sao đã vội buông xuôi, nợ bố mẹ chưa trả xong, sao đã vội chết..vv bla bla. Nhưng ko phải ai cũng thấu hiểu tâm hồn 1 con người đang ở trong tình trạng đau đớn đến cùng cực, khiến họ chỉ nhìn ra dc 1 lối thoát duy nhất là đi ngược lại bản năng sinh tồn của chính mình.=(( Vậy nên đối với những người đang gặp vấn đề về tâm lý, mình thực sự rất đồng cảm:(
P/S: dù sao cũng là đêm giao thừa. Mình chúc bạn và các anh em trên diễn đàn sớm cân bằng lại cuộc sống, mạnh khoẻ cả về thể chất lẫn tinh thần. hướng tới 1 cuộc sống tốt đẹp và nhiều ý nghĩa nhé. Happy new year!:)

Gửi từ Xiaomi Redmi 4X bằng vozFApp

Gửi bạn bài này, ko biết chung gu ko ?
 
Tôi nghĩ là bạn đúng là bị trầm cảm rồi đấy. Vì tôi là 1 người bị trầm cảm khá nặng, và có 1 thời gian cũng xuất hiện các biểu hiện giống bạn. Cái cảm giác trống rỗng,chán nản,ko còn hứng thú hay đam mê, cảm thấy như mất hết đi sinh lực,ko còn tha thiết điều gì. Chỉ muốn được lặng yên 1 mình, muốn lang thang 1 mình giữa phố đông, rồi muốn ở 1 mình 1 góc, tự vùi mình trong những suy tư nghĩ ngợi. Rồi dần dần như không thể và không muốn đối mặt hay tiếp tục với cuộc sống thực tại bên ngoài, chỉ muốn nhốt mình trong phòng,lang thang trên mạng ảo hoặc tự tưởng tượng ra những tình huống ko có thật. =((
Đó là phản xạ của tâm lý. Khi thiếu hụt những cảm xúc tích cực (vui vẻ, sảng khoái, thích thú, bình yên, yêu thương...vv. những cảm xúc này gắn liền với các phản ứng sinh học trong bộ não,liên quan đến các chất dẫn truyền thần kinh như dopamin, serotonin ...kiến thức của tôi còn hạn hẹp nên ko dám bàn sâu). Đại ý là khi thiếu hụt những cảm xúc, những chất hoá học này, bộ não-tâm lý sẽ rơi vào trạng thái đói khát. Nó sẽ tìm cách để có dc cảm xúc để xoa dịu cơn đói.
Có thể là ngoài đời bị đè nén quá nên lên mạng chém gió sống ảo để giải toả. Có người thì đọc truyện,xem phim để đắm chìm trong thế giới ảo tưởng tươi đẹp nào đó. Có người bỗng cuồng ăn ko thể kiểm soát(vì khi ăn ngon, bộ não cũng sản sinh ra dc chút dopamin, nhưng trường hợp này có lẽ ít, tôi thấy trầm cảm thường là chán ăn và khó ngủ hơn). Hoặc cũng có người tìm dc cách rất tích cực là tập thể dục(giúp cơ thể tiết nhiều dopamin gây hưng phấn, và endophine giúp giảm đau khi vận động cơ bắp. Có người thì tìm đến các chất kích thích giúp tạo khoái cảm(rượu,thuốc lá, cần sa.vv...).
Nói chung thì tôi tự nhận thấy với chính tâm lý của mình.rằng khi mình đói thì mình đi tìm cái để ăn. Nhưng nếu ko tìm dc thì sao? Nếu tâm hồn mình đã đói khát và mệt mỏi trong thời gian quá dài thì sao?
Thì tôi nghĩ là sẽ chuyển sang 1 giai đoạn khác nặng hơn. Là giai đoạn tuyệt vọng. Kiểu như đói thì xông xáo đi tìm cái ăn, nhưng đói lâu quá thì bắt đầu kiệt sức, lả dần rồi chỉ nằm bẹp 1 chỗ vậy. :(
Tôi có 1 giai đoạn, dù là đang thất nghiệp, tiền trong túi cứ cạn dần, nhưng chẳng muốn đi tìm việc, chẳng muốn làm gì hay gặp ai cả. Cả ngày chỉ muốn nằm trên giường, nhắm mắt mơ tưởng đến 1 thế giới tốt đẹp nào đó, ko xấu xí tồi tệ như cuộc sống thực tại của mình hiện giờ. Hoặc chỉ đơn giản là muốn dc ngủ mãi, ko phải tỉnh lại, ko phải tiếp tục đối diện với thực tại đang bế tắc và tàn khốc=(( cảm giác như mọi niềm vui,hạnh phúc, mọi năng lượng sống của mình đều đã cạn kiệt vậy, chẳng thiết tha j nữa. Những ngày đó, tôi nằm từ sáng đến tối, chỉ dậy đi vệ sinh với ăn 2 gói mì tôm cho 2 bữa trưa, chiều. Cũng chẳng thấy đói hay mệt j, cả thân xác lẫn tâm hồn cứ dần mụ mị đi:(
Tôi từng đi lấy thuốc trầm cảm của bác sĩ (1 bác sĩ khá là có tiếng tăm của 1 viện cũng lớn). Tôi khuyên bạn là thuốc chỉ hỗ trợ thôi, chứ ko chữa dc. Vì trầm cảm thì nguyên nhân gốc rễ là ở tâm lý chứ ko phải sinh lý. Nên phải chữa bằng các tác động tâm lý chứ ko phải nốc thuốc vào người. Tôi cũng từng dùng các chất kích thích( tự mua rượu về uống,thuốc lá để hút, tôi cũng từng dùng các chất thức thần như cần sa, nấm, lsd...). Những chất kích thích ấy có thể tạo ra khoái cảm trong 1 khoảng thời gian, nhưng khi cơn phê qua đi, quay lại với những vấn đề bế tắc của cuộc sống vẫn đang còn đó, thì đâu lại vào đấy, lại chán nản như cũ. Nên các chất kích thích ấy cũng chỉ là chất hỗ trợ, ko chữa dc tận gốc (nếu có điều kiện bạn muốn thử thì có thể dùng cần sa với liều xen kẽ, kiểu như cuối tuần rảnh thì hút 1 điếu rồi nằm nghe nhạc, cũng là 1 cách giải trí hay. Nấm và lsd thì nên thận trọng hơn, vì tính ảo giác của nó khá mạnh. Các chất kích thích dạng hoá học như kẹo ke thì tôi thấy đừng vội bập vào).:)
Bản thân tôi tự nhìn lại thấy mình có vấn đề về tâm lý từ lúc còn nhỏ, đến giờ chắc cũng hơn chục năm rồi. Mà là kiểu hỗn hợp nhiều trục trặc về tâm lý, trầm cảm chỉ là 1 phần trong đó thôi.:(
Nói chung là tôi thấy mình thuộc dạng rất quái gở, lập dị khác người. Bản thân chưa đâu vào với đâu nên cũng chưa biết chỉ cách cho bạn thế nào. Nhưng tôi vẫn tin rằng giao tiếp xã hội là 1 hướng tốt.
Kiểu như có gia đình, hoặc có đứa bạn thân để tâm sự,chia sẻ cho nhẹ lòng. Nếu có người yêu tốt theo kiểu tri kỷ thực sự yêu thương và thấu hiểu nhau ấy, thì tôi nghĩ sẽ rất tuyệt.:)
Rồi sau đó tìm các hướng tư duy tích cực để giải quyết các rắc rối đang gặp phải trong cuộc sống (có người tìm đọc các sách tâm lý, triết lý sống để thay đổi hướng tư duy, có người thì tìm đến các triết lý tôn giáo như đạo phật, đạo thiên chúa để noi theo... cái này là tùy mỗi người thấy thế nào là phù hợp với bản thân. Nhưng 1 lần nữa tôi khuyên bạn là cũng chỉ xem những thứ đó là phương tiện hỗ trợ chứ đừng quá bám chấp vào nó. Vì tôi thấy rất nhiều trường hợp khi họ tìm lối thoát cho mình thì lại hoá cuồng vào 1 thứ gì đó, kiểu như mê tín dị đoan, hoặc cuồng đạo phật,đạo chúa 1 cách cực đoan. Rất nguy hiểm.) :confused:
Nói chung, theo tôi muốn thoát khỏi trầm cảm thì phải thay đổi tư tưởng, lối sống. Cách nhìn đời, cách đối diện và giải quyết vấn đề khác đi. Xây dựng dc các mối giao tiếp xã hội lành mạnh, tình cảm.:nosebleed: chúc bạn sớm lạc quan yêu đời trở lại nhé:p
Như bạn còn có bạn bè khuyên lên đây hỏi. Như tôi thì coi như là ko có bạn bè, ko người yêu, còn xa lánh cả gia đình đây này=((
Tôi còn 1 nick khác nữa. Trước đây gặp mấy bài về trầm cảm cũng vào chia sẻ tâm sự rồi khuyên nhủ này nọ. Cũng nhiều người gật gù khen là khuyên phải lắm. Nhưng có câu là bác sĩ thì thường ko chữa dc bệnh của mình. Tôi biết khuyên người khác, nhưng lại ko biết phải tự khuyên mình thế nào. Tôi tự biết tâm lý mình đã trở thành 1 kiểu rất bệnh hoạn quái gở. Nhưng vùng vẫy mãi vẫn chưa thể tự thoát ra=((

Gửi từ Xiaomi Redmi 4X bằng vozFApp
đang bị như thím thật
cảm giác nhìn thấy nó đang phá hoại bản thân mình mà ko đủ động lực để vượt qua
tết nhất mà cảm giác trống rỗng chả muốn đi đâu chả muốn gặp ai :smile:
khuyên ng khác thì hay lắm nhưng bản thân lại ko vượt qua đc chính mình
 
Đi khám đi. Nhiều khi do bệnh tật đấy. Lắm người còn trẻ nhưng bị mãn kinh cũng dễ thay đổi tâm lý, gây khó chịu hay cáu gắt. Không có hứng thú làm bất cứ một việc gì.
 
Vấn đề nghiêm trọng bây giờ của mình là mình ko có năng lượng để làm gì cả và mình luôn trong trạng thái ư buồn ko tha thiết làm gì. Nhưng việc như đánh răng rửa mặt tắm gội hay đơn giản là ngồi dậy khỏi giường thôi cũng khó khăn với mình, mình kiểu làm gì cũng thấy mệt mỏi và nó ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của mình rất nhiều. Ko biết bạn có từng bị như mình ko và bạn làm sao để vượt qua
:pudency: thím đi bác sĩ tâm lí chưa?/
mình có đi bv tt tw 2 biên hòa 1 lần cung khám hỏi han rồi kê đơn thuốc nhưng cảm giác ko thể nói chuyện đc vs bs luôn thím ạ
mình uống đâu 3 tháng thuốc
thuốc làm mình buồn ngủ ngủ đỡ suy nghĩ hơn
sau mình nản k đi nữa
thím thử đi khám tâm lí xem biết đâu thím phù hợp lại khỏi :smile:
 
Đi khám đi. Nhiều khi do bệnh tật đấy. Lắm người còn trẻ nhưng bị mãn kinh cũng dễ thay đổi tâm lý, gây khó chịu hay cáu gắt. Không có hứng thú làm bất cứ một việc gì.
:sad: đào ơi unban cho gió đi mà
ko có voz chắc gió rs lâu rồi
 
:pudency: thím đi bác sĩ tâm lí chưa?/
mình có đi bv tt tw 2 biên hòa 1 lần cung khám hỏi han rồi kê đơn thuốc nhưng cảm giác ko thể nói chuyện đc vs bs luôn thím ạ
mình uống đâu 3 tháng thuốc
thuốc làm mình buồn ngủ ngủ đỡ suy nghĩ hơn
sau mình nản k đi nữa
thím thử đi khám tâm lí xem biết đâu thím phù hợp lại khỏi :smile:
Qua tết mình cx định đi khám đây, hi vọng mọi chuyện sẽ ổn
 
Không biết có ai bị như em ko, em bị kiểu không muốn dậy làm gì, mất hết năng lượng cả ngày chỉ nằm trên giường, đứng dậy cũng thấy mệt mỏi, ko muốn làm gì kể cả vệ sinh cá nhân ấy, những việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên rất khó khăn với em. Em mất hết hứng thú với tất cả mọi thứ, chỉ nằm trên giường mà thôi. Em cảm thấy trong người ko có chút năng lượng nào, luôn mệt mỏi uể oải ko sức sống, không biết uống thuốc trầm cảm có thể giúp mình vực lại tinh thần ko, ai cho em lời khuyên với
Em là con gái được bạn khuyên vào đây đăng bà
vác xe máy lên mà phượt 1 mình , mỗi lần chán tao toàn vậy , chứ nằm 1 chỗ ngu người ra
 
Back
Top