Ba mình bị ung thư, còn mình là bác sĩ nội trú ngoại

Hơn 2 tuần trước sau 1 cơn co giật, ba em khám ở tỉnh thì phát hiện 1 khối u ở não sau khi chụp MRI, lúc đó gia đình liền đưa ba xuống bv-ub tp để khám lại, rồi bác sĩ chuẩn đoán u ác thứ cấp ở não và màng não.
Hiện tại đã khám tổng quát chụp chiếu toàn bộ thì bác sĩ nhận định từ phần cổ trở xuống không phát hiện gì thêm, và hẹn hội chẩn thêm cùng khoa ngoại thần kinh! với lại ba e có tiền sử bị tiểu đường nên bác sĩ bên ung bướu tphcm cũng chỉ định qua bv gia định khám thêm về tiểu đường cho đường trong cơ thể ổn định! Hiện tại đang chờ phác đồ điều trị của bs, nên e cũng tính đưa ba sang chợ rẫy khám lại xem thế nào. Và sẽ khám ở phòng khám tư của bs chợ rẫy trước để xem họ tự vấn thêm sau đó mới quyết định rõ hơn!
Em có suy nghĩ là ở chợ rẫy thì có đầu ngành về các khoa như dinh dưỡng tiểu đường, và khoa ngoại thần kinh họ sẽ hội chuẩn cùng khoa ung bứu 1 cách rõ ràng hơn để có kết quả tốt. Nên em đang xem xét cùng gia đình, nhờ thím có hiểu biết có thể tư vấn giúp em suy nghĩ như thế có đúng hướng ko ạ?
 
Hôm nay tranh thủ ra khỏi viện nói hơi nhiều, văn phong vẫn lủng củng vl ạ, các thím đọc vui vẻ. Chap này hơi bị nặng nề, lâu nay ức chế quá mức nhưng chưa xõa được, các thím đọc nhẹ nhàng, đừng để bụng làm gì :v

Ngoài lề
Nói thực mình là một người vô cùng toxic, khó chịu, mình có thể vô cùng khó chịu với sự quan tâm hời hợt của người khác, lại có thể biết ơn đến từng chi tiết nhỏ người khác giúp đỡ mình. Thời gian ba điều trị, có khá nhiều người hỏi thăm. Từ xã giao cho đến chân thành. Thường mình không để bụng đến những người xã giao như vậy, nhưng những người thân cạnh mình, mình rất để ý cách họ tỏ ra quan tâm mọi thứ.

Người bệnh vẫn là con người, người bị K cũng cần được đối xử như một con người. Làm ơn, đừng ai đối xử với họ như người sắp phải nhận án tử. Có thể đúng, nhưng hãy để cho bệnh nhân chấp nhận cái án đó. Làm ơn, đừng ai ra vẻ tội nghiệp với những người bệnh, đồng cảm thì được, đừng ra vẻ cao thượng, thương hại ai cả. “Trời kêu ai nấy dạ”, sống nhẹ nhàng cho đời thanh thản. Nói vậy nhưng mình vẫn toxic vãi đ.

Từ những câu đùa phiếm của mấy ông anh, từ những “người anh” không đáng kính lấy câu chuyện ốm đau của phụ huynh người khác ra để mở đầu câu chuyện, mình bỏ qua.

Má mình buông bỏ, má mình nín nhịn, ai nói gì má cũng bỏ qua, má chỉ biết bùng nổ với mình. Má kêu kệ họ, bỏ đi mà sống, cho nhẹ lòng, nhưng mình không bỏ được ạ. Người thân họ hàng thân thích, bạn bè anh em chí cốt kiểu gì lúc khỏe mạnh, vui vẻ, giàu sang thì lúc nào cũng có. Lúc đau ốm lại chẳng có ai? Lúc điều trị còn khỏe thì chả bao giờ tới thăm, nói chuyện được câu, lúc đau ốm bệnh tiến triển xấu lên thì gọi đòi thăm nom làm đếch gì? Từ lúc ba di căn, từ lúc điều trị 3 tuần 1 lần chuyển sang 1 tuần/ lần, nằm bệnh viện 4-5 ngày/tuần, ngày nào má cũng phải chuẩn bị thức ăn cho ba từ tối hôm trước, sáng dậy từ 4h để hầm cháo, nấu chả thiếu thứ gì, chỉ vì ba không chịu ăn đồ người khác nấu. Vậy mấy người gọi hỏi: “Chị nuôi anh kiểu gì để anh ốm yếu như vậy?” để làm cái gì???. Má tôi có thể không để bụng, có thể bỏ qua, có thể bao dung cho các người suốt đời, còn tôi thì không.

Các người có biết gia đình tôi điều trị cho ba tôi như thế nào không? Các người dám mở miệng ra nói tại sao gia đình tôi không đưa ba tôi đi SG, HN, Sing Tây Tàu gì để điều trị? Các người có tư cách nói những lời đó không? Thử hỏi gần năm rưỡi quá, các người ra thăm ba tôi được bao nhiêu lần, nấu cho ba tôi được tô cháo nào không, hay chỉ đứng ngoài đó chỉ tay năm ngón, nói má tôi ăn chay niệm phật, nói má tôi phải đi thầy này thầy kia, uống lá này lá nọ? Mấy người chả giúp đỡ được gia đình tôi cái quái gì cả. Thử hỏi lúc ba tôi còn khỏe, gia đình tôi đã vì mấy người những gì, nhưng những gì mấy người nợ gia đình tôi, má tôi không thiết đòi, cũng không cần gì cả, chỉ cần sức khỏe cho ba tôi, chỉ cần mấy người ra trò chuyện với anh mấy người, khuây khỏa những giây phút cuối đời của ba tôi, vậy thôi. Má tôi có thể tha thứ, còn tôi thì không. Nên làm ơn, những ngày này, đừng ai gọi hay nhắn tin cho tôi hoặc gia đình tôi, đòi thăm hỏi hay đòi niệm phật hay bất kể gì cả. Gia đình tôi giờ cần có nhau, vậy thôi.

Cám ơn chị H siêu dễ thương ở phòng đào tạo, em muốn mời chị đi uống cfe vl huhu mà chưa mời được. Cám ơn những người anh chí cốt, những đứa bạn trực hộ, hay mấy thằng ngồi nghe mình lải nhải kể xấu hết người này đến người kia. Cám ơn những hành động quan tâm tinh tế, chẳng cần phải đao to búa lớn thông báo cho toàn thiên hạ nghe làm gì. Cám ơn người đã ở bên cạnh mình suốt thời gian qua, mặc dầu bạn ở cạnh mình thấy mình còn mệt hơn :v
 
Cảm thông với thớt, càng lớn, mình càng hướng về gia đình, bố mẹ nhiều hơn. Nhân đây, mình cũng muốn tham khảo ý kiến của mn.
Nhà mình làm nông, bố mẹ gây dựng trang trại từ khi nơi đó còn là cánh đồng lau sậy. 20 năm rồi, nay cũng gọi là tạm ổn định. Bố mình đã từ chối lời đề nghị ở trong TP HCM hồi năm 97 với 2 bác ruột (bố mình tất cả 3 anh chị em) để về nhà, tiện chăm lo ông bà, đất cát ngoài này.
20 năm, đổ tâm huyết và sức khoẻ vào cái trang trại, những năm gần đây bố gầy và tiều quỵ quá dù bố mới chớm 50t, cả nhà ai cũng lo cho bố. Dù đã đi khám tổng quát ở BV Y HN 2 lần, mỗi lần cách nhau 8 tháng, nhưng ko có chẩn đoán xấu gì, mọi thứ đều bình thường.
Có lần vào Nam, bác Hai đưa bố đi khám ở Từ Dũ, kết quả vẫn y chang.
Bà nội với mẹ nghĩ ra bao nhiêu thức ăn tẩm bổ, nhưng ko hiệu quả. Da dẻ ngày cứ xấu đi mà cũng chẳng biết vì gì cả.
Sắp tới, mình chắc chắn sẽ động viên bố ra HN khám lại lần nữa, nhưng chưa biết khám gì, khám ở đâu cho hiệu quả.
Mong các bác tư vấn.
 
Thầy nào mà được nhiều người nể trọng vậy thím?
Có câu "Không phải đứa trẻ nào cũng ngoan, Không phải người già nào cũng đáng kính", thím nên ráp thêm là "Không phải bác sĩ nào cũng giỏi và đáng kính" nha :LOL: Nghề Y là xã hội thu nhỏ, cộng thêm với chế độ chính sách, đãi ngộ, sức ép, môi trường làm việc áp lực, thiếu sự tôn trọng,... liệu bác sĩ hiện nay mấy ai có thể nhận là "Lương y như từ mẫu" được
 
bữa mình đi chữa tủy răng, có 1 đoạn là phải khoan sống vào tủy rồi mới chích thuốc tê được, má ơi, mình đó giờ bị té ngã, va chạm bên ngoài nhiều, đau bên trong thì cũng từng bị đau bao tử, nhưng chưa bao giờ thấy cơn đau nào không thể chịu đựng như chọc vào tủy răng như vậy, dù giai đoạn đó ngắn thôi ( chỉ tầm hơn mười mấy giây) nhưng mình thấy kinh khủng lắm rồi, không biết các cơn đau bệnh nhân ung thư trải qua cỡ nào, chứ cỡ chọc tủy mà kéo dài tính bằng ngày thì trời ơi....
 
Hơn 2 tuần trước sau 1 cơn co giật, ba em khám ở tỉnh thì phát hiện 1 khối u ở não sau khi chụp MRI, lúc đó gia đình liền đưa ba xuống bv-ub tp để khám lại, rồi bác sĩ chuẩn đoán u ác thứ cấp ở não và màng não.
Hiện tại đã khám tổng quát chụp chiếu toàn bộ thì bác sĩ nhận định từ phần cổ trở xuống không phát hiện gì thêm, và hẹn hội chẩn thêm cùng khoa ngoại thần kinh! với lại ba e có tiền sử bị tiểu đường nên bác sĩ bên ung bướu tphcm cũng chỉ định qua bv gia định khám thêm về tiểu đường cho đường trong cơ thể ổn định! Hiện tại đang chờ phác đồ điều trị của bs, nên e cũng tính đưa ba sang chợ rẫy khám lại xem thế nào. Và sẽ khám ở phòng khám tư của bs chợ rẫy trước để xem họ tự vấn thêm sau đó mới quyết định rõ hơn!
Em có suy nghĩ là ở chợ rẫy thì có đầu ngành về các khoa như dinh dưỡng tiểu đường, và khoa ngoại thần kinh họ sẽ hội chuẩn cùng khoa ung bứu 1 cách rõ ràng hơn để có kết quả tốt. Nên em đang xem xét cùng gia đình, nhờ thím có hiểu biết có thể tư vấn giúp em suy nghĩ như thế có đúng hướng ko ạ?
Trước tiên thím đưa ba đi khám thêm ngoại thần kinh, nếu có chỉ định phẫu thuật thì nhập viện. Vào viện nếu đường máu cao quá sẽ chuyển sang phác đồ Insulin tiêm, những vấn đề đó hay cần hội chẩn thêm với ung bướu bác sĩ ở khoa ngoại thần kinh sẽ lo. gia đình thím không cần lo lắng quá
 
Cảm thông với thớt, càng lớn, mình càng hướng về gia đình, bố mẹ nhiều hơn. Nhân đây, mình cũng muốn tham khảo ý kiến của mn.
Nhà mình làm nông, bố mẹ gây dựng trang trại từ khi nơi đó còn là cánh đồng lau sậy. 20 năm rồi, nay cũng gọi là tạm ổn định. Bố mình đã từ chối lời đề nghị ở trong TP HCM hồi năm 97 với 2 bác ruột (bố mình tất cả 3 anh chị em) để về nhà, tiện chăm lo ông bà, đất cát ngoài này.
20 năm, đổ tâm huyết và sức khoẻ vào cái trang trại, những năm gần đây bố gầy và tiều quỵ quá dù bố mới chớm 50t, cả nhà ai cũng lo cho bố. Dù đã đi khám tổng quát ở BV Y HN 2 lần, mỗi lần cách nhau 8 tháng, nhưng ko có chẩn đoán xấu gì, mọi thứ đều bình thường.
Có lần vào Nam, bác Hai đưa bố đi khám ở Từ Dũ, kết quả vẫn y chang.
Bà nội với mẹ nghĩ ra bao nhiêu thức ăn tẩm bổ, nhưng ko hiệu quả. Da dẻ ngày cứ xấu đi mà cũng chẳng biết vì gì cả.
Sắp tới, mình chắc chắn sẽ động viên bố ra HN khám lại lần nữa, nhưng chưa biết khám gì, khám ở đâu cho hiệu quả.
Mong các bác tư vấn.
Mình cũng không rõ về 2 đầu cầu lắm, tuổi nghề còn chưa có chữ nào. Đợi các bác khác tư vấn thêm. Còn về khám tổng quát cũng khó mà phát hiện bệnh được, đa phần chỉ làm các xét nghiệm cơ bản như sinh hóa máu, huyết học, siêu âm bụng, xquang phổi, nội soi, đại loại vậy. Ba thím hơn 50t, có biểu hiện sụt cân không rõ vậy thì nên kiểm tra soi dạ dày, đại tràng,... thêm ha. Biểu hiện chung chung quá mình không biết tư vấn kiểu gì, nếu cần thì hộp cho mình, có gì mình tư vấn thêm
 
Trước tiên thím đưa ba đi khám thêm ngoại thần kinh, nếu có chỉ định phẫu thuật thì nhập viện. Vào viện nếu đường máu cao quá sẽ chuyển sang phác đồ Insulin tiêm, những vấn đề đó hay cần hội chẩn thêm với ung bướu bác sĩ ở khoa ngoại thần kinh sẽ lo. gia đình thím không cần lo lắng quá
thím nghĩ có nên khám thêm 1 chỗ như chợ rẫy nữa ko ạ? để so sánh kết quả và hướng đi?
 
Hôm nay tranh thủ ra khỏi viện nói hơi nhiều, văn phong vẫn lủng củng vl ạ, các thím đọc vui vẻ. Chap này hơi bị nặng nề, lâu nay ức chế quá mức nhưng chưa xõa được, các thím đọc nhẹ nhàng, đừng để bụng làm gì :v

Ngoài lề
Nói thực mình là một người vô cùng toxic, khó chịu, mình có thể vô cùng khó chịu với sự quan tâm hời hợt của người khác, lại có thể biết ơn đến từng chi tiết nhỏ người khác giúp đỡ mình. Thời gian ba điều trị, có khá nhiều người hỏi thăm. Từ xã giao cho đến chân thành. Thường mình không để bụng đến những người xã giao như vậy, nhưng những người thân cạnh mình, mình rất để ý cách họ tỏ ra quan tâm mọi thứ.

Người bệnh vẫn là con người, người bị K cũng cần được đối xử như một con người. Làm ơn, đừng ai đối xử với họ như người sắp phải nhận án tử. Có thể đúng, nhưng hãy để cho bệnh nhân chấp nhận cái án đó. Làm ơn, đừng ai ra vẻ tội nghiệp với những người bệnh, đồng cảm thì được, đừng ra vẻ cao thượng, thương hại ai cả. “Trời kêu ai nấy dạ”, sống nhẹ nhàng cho đời thanh thản. Nói vậy nhưng mình vẫn toxic vãi đ.

Từ những câu đùa phiếm của mấy ông anh, từ những “người anh” không đáng kính lấy câu chuyện ốm đau của phụ huynh người khác ra để mở đầu câu chuyện, mình bỏ qua.

Má mình buông bỏ, má mình nín nhịn, ai nói gì má cũng bỏ qua, má chỉ biết bùng nổ với mình. Má kêu kệ họ, bỏ đi mà sống, cho nhẹ lòng, nhưng mình không bỏ được ạ. Người thân họ hàng thân thích, bạn bè anh em chí cốt kiểu gì lúc khỏe mạnh, vui vẻ, giàu sang thì lúc nào cũng có. Lúc đau ốm lại chẳng có ai? Lúc điều trị còn khỏe thì chả bao giờ tới thăm, nói chuyện được câu, lúc đau ốm bệnh tiến triển xấu lên thì gọi đòi thăm nom làm đếch gì? Từ lúc ba di căn, từ lúc điều trị 3 tuần 1 lần chuyển sang 1 tuần/ lần, nằm bệnh viện 4-5 ngày/tuần, ngày nào má cũng phải chuẩn bị thức ăn cho ba từ tối hôm trước, sáng dậy từ 4h để hầm cháo, nấu chả thiếu thứ gì, chỉ vì ba không chịu ăn đồ người khác nấu. Vậy mấy người gọi hỏi: “Chị nuôi anh kiểu gì để anh ốm yếu như vậy?” để làm cái gì???. Má tôi có thể không để bụng, có thể bỏ qua, có thể bao dung cho các người suốt đời, còn tôi thì không.

Các người có biết gia đình tôi điều trị cho ba tôi như thế nào không? Các người dám mở miệng ra nói tại sao gia đình tôi không đưa ba tôi đi SG, HN, Sing Tây Tàu gì để điều trị? Các người có tư cách nói những lời đó không? Thử hỏi gần năm rưỡi quá, các người ra thăm ba tôi được bao nhiêu lần, nấu cho ba tôi được tô cháo nào không, hay chỉ đứng ngoài đó chỉ tay năm ngón, nói má tôi ăn chay niệm phật, nói má tôi phải đi thầy này thầy kia, uống lá này lá nọ? Mấy người chả giúp đỡ được gia đình tôi cái quái gì cả. Thử hỏi lúc ba tôi còn khỏe, gia đình tôi đã vì mấy người những gì, nhưng những gì mấy người nợ gia đình tôi, má tôi không thiết đòi, cũng không cần gì cả, chỉ cần sức khỏe cho ba tôi, chỉ cần mấy người ra trò chuyện với anh mấy người, khuây khỏa những giây phút cuối đời của ba tôi, vậy thôi. Má tôi có thể tha thứ, còn tôi thì không. Nên làm ơn, những ngày này, đừng ai gọi hay nhắn tin cho tôi hoặc gia đình tôi, đòi thăm hỏi hay đòi niệm phật hay bất kể gì cả. Gia đình tôi giờ cần có nhau, vậy thôi.

Cám ơn chị H siêu dễ thương ở phòng đào tạo, em muốn mời chị đi uống cfe vl huhu mà chưa mời được. Cám ơn những người anh chí cốt, những đứa bạn trực hộ, hay mấy thằng ngồi nghe mình lải nhải kể xấu hết người này đến người kia. Cám ơn những hành động quan tâm tinh tế, chẳng cần phải đao to búa lớn thông báo cho toàn thiên hạ nghe làm gì. Cám ơn người đã ở bên cạnh mình suốt thời gian qua, mặc dầu bạn ở cạnh mình thấy mình còn mệt hơn :v
Thím nói ra làm em nhớ bố em. Cũng K phổi nhưng khi nằm viện thì chỉ có mình em và mẹ em chăm. Người thân trong dòng họ thì ko thấy ai đến thăm (em ko biết có phải họ kì thị người bị K không), nhiều lúc em thấy đời bạc bẽo vl, lúc họ bị bệnh bố em đi thăm bệnh ko sót 1 ai, đến lúc bố em bệnh thì chả thấy ai đến thăm dù chỉ là 1 lời động viên, bố em giai đoạn cuối sắp tắt thở họ cũng chả vào nhà em thăm lần cuối, đợi đám tang họ mới đến viếng.
Có nhiều đêm em cứ trằn trọc mãi 1 câu hỏi trong đầu là tại sao bố em bị K, ko 1 ai trong dòng họ đến thăm hoặc ít nhất cũng thay em với mẹ em chăm bố 1-2 ngày để có thời gian nghỉ ngơi, tình người đúng bạc.
 
thím nghĩ có nên khám thêm 1 chỗ như chợ rẫy nữa ko ạ? để so sánh kết quả và hướng đi?
Đồng ý với thím, ngoại thần kinh ở đó phát triển lắm. Có ông anh + 1 đứa bạn theo ngoại thần kinh của mình đang theo dõi post này, đều mình không biết nick voz là gì :)))
 
Thím nói ra làm em nhớ bố em. Cũng K phổi nhưng khi nằm viện thì chỉ có mình em và mẹ em chăm. Người thân trong dòng họ thì ko thấy ai đến thăm (em ko biết có phải họ kì thị người bị K không), nhiều lúc em thấy đời bạc bẽo vl, lúc họ bị bệnh bố em đi thăm bệnh ko sót 1 ai, đến lúc bố em bệnh thì chả thấy ai đến thăm dù chỉ là 1 lời động viên, bố em giai đoạn cuối sắp tắt thở họ cũng chả vào nhà em thăm lần cuối, đợi đám tang họ mới đến viếng.
Có nhiều đêm em cứ trằn trọc mãi 1 câu hỏi trong đầu là tại sao bố em bị K, ko 1 ai trong dòng họ đến thăm hoặc ít nhất cũng thay em với mẹ em chăm bố 1-2 ngày để có thời gian nghỉ ngơi, tình người đúng bạc.
Hy vọng thím và mẹ có thể thanh thản. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nó rộng lớn như vậy, nhất định có thể chất chứa được tất cả nỗi uất ức của thím rồi :love:
 
Chưa đọc đc hết nhưng mình cũng đang trong hoàn cảnh tương tự chủ thớt.
Mẹ mình mới phát hiện K đc hơn tháng nhưng đã ở giai đoạn cuối rồi. Buồn lắm
DLhuQLz.jpg


via theNEXTvoz for iPhone
 
Có câu "Không phải đứa trẻ nào cũng ngoan, Không phải người già nào cũng đáng kính", thím nên ráp thêm là "Không phải bác sĩ nào cũng giỏi và đáng kính" nha :LOL: Nghề Y là xã hội thu nhỏ, cộng thêm với chế độ chính sách, đãi ngộ, sức ép, môi trường làm việc áp lực, thiếu sự tôn trọng,... liệu bác sĩ hiện nay mấy ai có thể nhận là "Lương y như từ mẫu" được
Đang hỏi tên thầy mà thím làm 1 tràng z. Đồng môn khoá 10-16
 
Hoàn cảnh bạn giống hệt với mình, lúc biết tin ba đau mình bỏ hết tất cả để về nhà, vì mọi thứ có hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa
 
Anh sếp cũng mai đi vì k Gan năm trước, lúc phát hiện vào viện thì muộn quá rồi dù có bạn thân là giám đốc viện K, tiền cũng ko thiếu, chưa đc 3 tháng kể từ lúc phát hiện
 
Chưa đọc đc hết nhưng mình cũng đang trong hoàn cảnh tương tự chủ thớt.
Mẹ mình mới phát hiện K đc hơn tháng nhưng đã ở giai đoạn cuối rồi. Buồn lắm
DLhuQLz.jpg


via theNEXTvoz for iPhone

Cố gắng nhé thím :( Thời điểm này cố gắng ở với mẹ thím càng nhiều càng tốt vậy, u não khó nói lắm, hôn mê bất kì lúc nào thím ạ. Chú rể bên nhà nội mình K phổi di căn não, ban đầu đau đầu nôn mửa rồi đột ngột hôn mê, không kịp chào vợ con :(

Gửi từ Samsung SM-N770F bằng vozFApp
 
Last edited:
Mượn thớt của bạn tâm sự về chuyện Ba mình K phổi.
Tháng 10 năm ngoái dịch vừa tạm ngưng thì Ba mình khó thở do tràng dịch màng phổi, lên thẳng bv Vùng Tây Nguyên.

Chấn đoán, xét nghiệm sinh thiết theo thường quy. Mà ngặt một nỗi kết quả đã ra là có tế bào ác ở màng phổi nhưng không thấy khối u, hình như tuyến này họ cũng lúng túng và sau 3 tuần họ ra phác đồ hoá chất và gia đình không đồng y, giai đoạn này chị thứ 3 chăm ba.

Lúc đó gia đình giấu Mẹ và mình, 1 người anh họ gọi mình về ngay, thời điểm này các địa phương vẫn còn phong toả với nhau. Mình ghép xe riêng 7 chỗ chạy về , cách ly 15 ngày. Ngày Ba xuất viện vùng về là ngày mình hết cách ly.

Lúc này covid ở HCM vẫn còn rất căng, chắc các bác cũng nhớ cảnh xe chở thi hài hàng loạt ở Bình Hưng Hoà. Ba mới tiêm 1 mũi, mình tính đủ đường đi các tuyến ít dịch hơn như vinmec Nha Trang, Đà Nẵng, Huế nhưng gọi tham khảo thì cũng k chắc chắn .
Lúc này mình cũng chịu áp lực: đưa Ba vào Chợ Rẫy thì lo covid mà k đưa đi thì họ hàng lẫn chị ruột mình áp lực, chửi bới. Mình con trai út.

Cũng như bác thớt lúc này người thân từ họ hàng với người quen đã bắt đầu bảo chữa thuốc Nam, bắt đi thầy này thầy nọ, bắt nhịn ăn thực dưỡng (cô ruột) chứ k tây y vì đi nhanh.

15 ngày cách ly mình đào tung tất cả những gì có thể từ những kết quả xn ban đầu: carcinoma , tế bào nhỏ, tế bào k nhỏ, nguyên phát, miễn dịch, đích v.v....Nhưng dù mình có đọc tài liệu tây lẫn ta cũng k thể bằng 1 bsi đc đào tạo.

Mình từng nằm viện và thấy bsi chỉ thăm hỏi bệnh nhân 2-3 phút mỗi sáng trong khi Ba cần sự quan tâm nhiều hơn. Mình quyết tìm 1 bsi chuyên về K phổi, mình đặt vấn đề tư vấn điều trị đến khi lên phát đồ, bác sĩ nhận ca này.

Sau khi bay vào Sg hôm sau nhập viện cầm theo tờ giấy tay của bsi là vào thẳng khoa nội phổi.
Vẫn là vì covid nên ngày đầu tiên chỉ đợi kq pcr nên chưa làm được gì.
Các ngày tiếp theo làm theo thương quy: rút dịch, sinh thiết, ct scan. Nhờ đống tài liệu đã đọc trươc đó mình đề nghị làm thêm đột biến gen, hoá mô miễn dịch PDL 1 và xin mẫu đi làm.

7 ngày trong viện chỉ có 2 cha con. Mọi chuyện ăn uống sinh hoạt, hỗ trợ điều trị 1 tay mình lo , ở ngoài mình có thể là CEO founder dưới tay cao điểm có 50 nhân viên nhưng ở trong viện mình vẫn là con, là người nhà, sinh hoạt khó khăn, ngồi ngủ vạ vật ngoài hành lang , áp lực và cú shock quá lớn làm tinh thần mình như muốn gục, nhưng mình biết k có mình k ai có thể lo cho Ba dù mình có 2 chị gái.

Trong thời gian nàh mình tìm thêm đủ các pháp đồ và bệnh viện, từ nuôi cấy tế bào ơt Vinmec , xét nghiệm gen ở Mỹ, Hàn v.v...

Rồi kết quả cũng có, Ba mình có đột biến gen Kras G12C, khối u chưa thấy nhưng nguyên phát chắc chắn từ phổi, có lẽ nốt còn quá nhỏ, đã di căn màn phổi gđ 4,. Đọc kết quả bsi nói hiện chưa có thuốc đích ở Vn, mình tìm thì thấy dbg này ở Mỹ sau 40 năm nghiên cứu thì mới được FDA phê duyệt 3 tháng trước, nghĩa là thuốc rất mới. Hiện có 2 option là hoá trị nhưng k có khối u nên rất khó để biết hiệu quả, 1 option nữa là truyền miễn dịch + hoá trị vì PDL 1 của Ba thấp chỉ 15%

Mình đang nghiên về miễn dịch kết hợp hoá trị thì bác báo có thuốc hàng xách tay 220tr/ tháng.

Mình mua trước 2 tuần, đợi thuốc thêm 2 tuần nữa. Vì Ba lúc này đã sút 7 ký, tinh thần vẫn tốt nhưng nhìn quá gầy mình lo Ba vào hoá chất trụ k được.
Trước ngày uống thuốc đưa Ba đi chọc tháo dịch, và làm xét nghiệm thì k phát hiện dịch nữa (khá bất ngờ) nhưng vẫn quyết uống thuốc.

Công cuộc tìm thuốc bắt đầu từ đây , thuốc chính hãng ở Mỹ có thể mua được nhưng đến 19.000$/ tháng dù gđ mình có đkien cũng k theo nổi. Mình đã thử email , tìm kiếm các cuộc thử nghiệm mở rộng của thuốc, gọi điện, tính đường đi Mỹ để xin thử nghiệm nhưng đều k được.

Mình tìm thấy 1 website bán thuốc generic ( cùng hoạt chất, khác thương hiệu, sx k bản quyền) với giá 120tr / tháng từ Hongkong. Nhưng rồi gửi về bằng cách nào, đổi tiền chuyển tiền ra sao?

Thống nhất với cả nhà mình nhờ bạn bè ở Hongkong cuối cùng cũng mua được Thuốc cho Ba với giá khoản 120tr/ tháng.

Để mai rảnh viết tiếp

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chúc bố bác sớm khoẻ, bản thân em cũng bị K, lúc này cần nhất có người động viên tinh thần lẫn việc ăn uống bổ sung dưỡng chất cho bố bác, rồi cũng sẽ qua thôi bác :big_smile::big_smile::big_smile:
 
Back
Top