coder_ngheo_1994
Senior Member
10h đêm qua 2 vợ chồng ở HN nhận được tin từ quê rằng bố vợ yếu lắm, sợ không qua khỏi đêm nay. (Mình xin phép gọi “bố vợ” là bố). Video call thấy bố vợ đã có dấu hiệu rồi, thở oxi, bắt đầu k còn nhận ra được ai, lúc nhớ lúc quên, chỉ nói ú ớ được mấy từ. 2 vợ chồng lại tất tả bắt taxi gấp về viện Đa Khoa Trung Ương tỉnh TN. Mình thức cả đêm trông bố. Mình tuy là con rể nhưng lại tôn trọng và yêu quý bố vợ hơn cả người mà mình phải gọi bằng bố đẻ.
11h đêm bố bắt đầu gào thét, cứ nói những từ vô nghĩa, nói to lắm. Cũng may bác sĩ túc trực ở đó cấp cứu kịp. Bố mệt dần thiếp đi. 6h sáng bệnh tình nặng hẳn, k thở được. Người ta chuyển gấp bố đến phòng gì đó, bác sĩ cũng bảo chuẩn bị tinh thần. Chỉ biết những ca vào đây thì thường bác sĩ bảo đừng kì vọng nhiều. Phòng này ng ta chỉ cho 1 ng thân vào chăm sóc chốc lát rồi đuổi ra. 2 vợ chồng mình và chú, mẹ vợ chỉ biết ở ngoài nhìn vào. Sáng phải truyền sữa bằng ống qua đường mũi, còn chiều nay thì k truyền được nữa, Bác sĩ người ta phải tiếp đạm, mỡ gì đó bằng kim và dây truyền. Cả nhà bất lực rồi.
Buồn, làm con rể bố được mấy năm, cả 2 bố con đều ít nói nhưng rất quý nhau. Tối qua lúc trên taxi về video call, thím ngồi cạnh hỏi bố “có nhận ra đứa nào trong ảnh không”, bố chỉ ú ớ trả lời được mấy chữ “thằng T đây, con rể t mà, nó tốt lắm, nó tốt mà”. Sau đó k nói được thêm gì. Cấp cứu từ đó đến tận giờ.
Ở trong đó bố vẫn nằm đó thở, nhưng bác sĩ bảo chuẩn bị tinh thần dần đi. Cố lắm thì qua được thêm vài ngày, không thì chỉ trong ngày mai. Tội nghiệp bố, phải khổ cả một đời. Giờ mình chỉ biết đứng đây đợi, còn đợi điều gì thì mình cũng k biết, có lẽ chỉ cầu mong 1 phép màu
11h đêm bố bắt đầu gào thét, cứ nói những từ vô nghĩa, nói to lắm. Cũng may bác sĩ túc trực ở đó cấp cứu kịp. Bố mệt dần thiếp đi. 6h sáng bệnh tình nặng hẳn, k thở được. Người ta chuyển gấp bố đến phòng gì đó, bác sĩ cũng bảo chuẩn bị tinh thần. Chỉ biết những ca vào đây thì thường bác sĩ bảo đừng kì vọng nhiều. Phòng này ng ta chỉ cho 1 ng thân vào chăm sóc chốc lát rồi đuổi ra. 2 vợ chồng mình và chú, mẹ vợ chỉ biết ở ngoài nhìn vào. Sáng phải truyền sữa bằng ống qua đường mũi, còn chiều nay thì k truyền được nữa, Bác sĩ người ta phải tiếp đạm, mỡ gì đó bằng kim và dây truyền. Cả nhà bất lực rồi.
Buồn, làm con rể bố được mấy năm, cả 2 bố con đều ít nói nhưng rất quý nhau. Tối qua lúc trên taxi về video call, thím ngồi cạnh hỏi bố “có nhận ra đứa nào trong ảnh không”, bố chỉ ú ớ trả lời được mấy chữ “thằng T đây, con rể t mà, nó tốt lắm, nó tốt mà”. Sau đó k nói được thêm gì. Cấp cứu từ đó đến tận giờ.
Ở trong đó bố vẫn nằm đó thở, nhưng bác sĩ bảo chuẩn bị tinh thần dần đi. Cố lắm thì qua được thêm vài ngày, không thì chỉ trong ngày mai. Tội nghiệp bố, phải khổ cả một đời. Giờ mình chỉ biết đứng đây đợi, còn đợi điều gì thì mình cũng k biết, có lẽ chỉ cầu mong 1 phép màu
Last edited: