Được chẩn đoán "Giai đoạn trầm cảm nặng"

Status
Not open for further replies.
Công việc vị trí của em đang làm có một mình em thôi á, không ai hỗ trợ đc lúc em nghỉ. Với lại nếu em nghỉ thì sẽ ảnh hưởng kinh tế, ảnh hưởng đến những dự định của em sắp tới, nên thật sự em không dám nghỉ.
Nhất bác. Thời buổi khó khăn, em đang ngày ngày đi làm với tâm lý lúc nào cũng nơm nớp bị cho bay màu, mà thôi kệ, bay màu thì ra chạy grab, có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo, vì e ko vướng bận gia đình vợ con, 2 cụ thì chưa phải lo. May mắn nhất giờ không còn chán nản, muốn tự tử nữa.
 
Em không biết phải đi đâu nữa bác, có lần em cũng muốn đi xa biệt tích, nhưng không làm đc.

Không hẳn là trốn biệt tích, rất nhiều cách trốn: trốn trong suy nghĩ của mình, trốn kí ức của mình, trốn cách khoảnh khắc gây mệt mỏi cho mình,....
Thím đến tầm này là ko còn gì để mất nữa thì mình khuyến nghị nên đọc cuốn Tư Duy Nhanh Và Chậm. Mà tầm này thím đang rất đuối khó có khả năng đọc được sách chữ, bỏ 99k mua gói 1 tháng của Fonos đi, có 19 tiếng nghe thôi. Có thể ko giúp thím vượt qua nhưng ít nhất thím cũng biết suy nghĩ của mình đã bị đánh gục như thế nào. Dù sao nó cũng là của một tác giả sau khi đoạt giải Nobel đã đúc kết và viết ra, ngoài ra nó cũng được ghi nhận là hay nhất 2011 và thuộc hàng kinh điển. Có rất nhiều cách nhìn nhật khiến tư duy của chúng ta mắc sai lầm đó
 

Attachments

  • Screenshot_20240629_225835_Fonos.jpg
    Screenshot_20240629_225835_Fonos.jpg
    468.8 KB · Views: 3
Haiz, giờ em cũng áp lực vcl. Cái đồ án cuối năm nó hành mất ngủ, viết báo cáo tiếng anh nó chua thôi rồi :( . Rồi thêm đồ án môn học, đêm nào đi ngủ cũng trằn trọc, tim thì đập nhanh. Sáng nào cũng mệt mõi tới tầm chiều là đầu óc mộng mị nghỉ ngơi thì lo lắng. Cứ như ma, thêm đêm nốc mấy cái độc hại "tăng lực". Nhiều lúc muốn chết để giải thoát,... . Em uống mag liên tục để dễ ngủ hơn trước (mà càng ngày càng không ăn thua), mình cứ sợ ngủ
 
Mà có ai bị bệnh tâm lý, kiểu như áp lực quá mình chỉ muốn trốn trành không đụng tay, đụng chân gì hết. Mà càng trốn tránh thì việc lại dồn nén, lâu dần cảm thấy như bỏ cuộc.
 
chỉ có tập thể dục là tinh thần khá lên được thôi. Đã có rất nhiều người làm được, hy vọng bạn thớt cũng làm được.
Phải theo một số thứ như sau:
  • Không cần quá nghiêm khắc, chỉ cần ngày hôm sau hơn ngày hôm trước dù là 1% đi cũng được, nói đơn giản là ra phòng tập 5' cũng được, hôm sau 6',... Sau khi tập thì nên thưởng cho bản thân, 1 ổ bánh mì, hoặc ly nước mía.
  • Ngủ. Phải có thuốc ngủ.

Dấu hiệu dễ nhận biết nhất để xác định trầm cảm là mất ngủ. Ai mà tầm 10h buồn ngủ tới 12h tự dậy thức đến 4h ngủ tiếp thì khả năng cao đang bị tiền trầm cảm. Tôi nói vậy vì tôi bị, cũng lạ là không thấy áp lực, không cảm thấy gì hết, chỉ thấy hơi chán cuộc sống ( kiểu chả bao giờ nghĩ tới luôn mà vẫn bị), ra nhà thuốc mua vỉ thuốc an thần xong uống mới được 2 viên, giờ ngủ phà phà. Nói chung nhiều cái cũng không hiểu được tại sao, nếu do tâm thần thì phải bị lại, mà mình không bị lại hay suy nghĩ vớ vẩn gì cả.
nmvIYHe.png
 
Phân tích dài dòng cũng ko cần thiết lắm, vì bản thân mình trải qua rồi nên 1 số thứ mình chia sẻ với bạn, nhưng mình khẳng định bạn sẽ không nghe, vì tâm trí của bạn giờ cảm xúc tiêu cực đang chiếm hữu rồi.
1/ Cắt cơn: Bạn nhập viện tâm thần nhé. Cũng tuỳ nơi, mình nhập ở 175 nhưng bạn cứ nhập chỗ nào nhận bhyt. Nhập viện mới cắt cơn được. Nếu có bảo hiểm y tế, các chi phí ko quá cao. Mình ở trong đó gần 1 tháng, tổng hết 4tr.
Lý do phải nhập: nhiều thứ lắm. Trong đó là 1 thế giới khác, sẽ giúp thuốc có tác dụng nhanh hơn và còn giúp bạn mở mang lại đầu óc.
2/ Hậu cắt cơn, bạn sẽ quay trở lại và đối mặt với các vấn đề của mình. Thuốc vẫn sẽ duy trì, nhiều khi ko có bhyt hỗ trợ. Chi phí thuốc tầm 1tr/tháng với mình.
Bây giờ bạn phải lựa chọn: ở lại với nơi bạn đã bị trầm cảm, hay tìm 1 nơi khác. Nơi nào cũng được, mình thì về quê. Tại mình thích quê. Mình hơi may mắn hơn bạn xíu là mình có gia đình ủng hộ và bản thân cũng có trình độ, về quê cũng nhiều người quý.
Nhưng cứ thử thôi. Cứ gác chuyện cũ qua 1 bên, tìm 1 mục đích sống, và sống với nó như con thú hoang ko cần để ý đời.
3/ Tìm bạn: nhất định phải xây dựng được vòng bạn bè ở nơi bạn chọn. Kiếm bạn, nước nôi bù khú tí cũng đc. Thể thao kém thì chọn mấy món đơn giản như bida, câu cá, đạp xe chạy bộ.
4/ Cắt thuốc: Sau khoảng vài tháng, lâu nhất 1 năm bạn phải ngưng thuốc. Mình thì ngưng sau 2 tháng. Thuốc nó đỡ cho bạn nhưng nó cũng khiến bạn phụ thuộc. Thấy bản thân ổn hơn thì nên cai.
 
Gia đình gì nữa hả fen. Tặng fen 1 câu " bản thân mình còn k thương thì đòi thương ai" ? Fen mà tèo chính là sự phản bội lớn nhất với gia đình r.
Còn msg kiểu lành mạnh, giúp cơ thể thư giãn, đầu óc cũng bớt mệt hơn, cũng là 1 cách ủng hộ người khiếm thị. Tôi nghĩ nó là pp hữu hiệu hơn gội đầu thu giăn, mặc dù tôi cũng chưa đi msg bao h vì ngại
ME1tJB0.png
Fen này chuẩn, tôi tháng ít phải đi đấm bóp người mù 1 lần
 
Công việc vị trí của em đang làm có một mình em thôi á, không ai hỗ trợ đc lúc em nghỉ. Với lại nếu em nghỉ thì sẽ ảnh hưởng kinh tế, ảnh hưởng đến những dự định của em sắp tới, nên thật sự em không dám nghỉ.
Bạn xem nhẹ trầm cảm quá rồi.
Mình đợt rồi cũng muốn 44, nhưng càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
So với việc chữa trầm cảm, mình thấy mọi thứ xung quanh đều là nhỏ bé.
Mình ko nghĩ nhiều, cứ nhờ em gái đưa thẳng ra viện, khám, nhập viện, và sống như cuộc sống ngoài kia chưa từng tồn tại cho tới ngày ra viện.
 
chỉ có tập thể dục là tinh thần khá lên được thôi. Đã có rất nhiều người làm được, hy vọng bạn thớt cũng làm được.
Phải theo một số thứ như sau:
  • Không cần quá nghiêm khắc, chỉ cần ngày hôm sau hơn ngày hôm trước dù là 1% đi cũng được, nói đơn giản là ra phòng tập 5' cũng được, hôm sau 6',... Sau khi tập thì nên thưởng cho bản thân, 1 ổ bánh mì, hoặc ly nước mía.
  • Ngủ. Phải có thuốc ngủ.

Dấu hiệu dễ nhận biết nhất để xác định trầm cảm là mất ngủ. Ai mà tầm 10h buồn ngủ tới 12h tự dậy thức đến 4h ngủ tiếp thì khả năng cao đang bị tiền trầm cảm. Tôi nói vậy vì tôi bị, cũng lạ là không thấy áp lực, không cảm thấy gì hết, chỉ thấy hơi chán cuộc sống ( kiểu chả bao giờ nghĩ tới luôn mà vẫn bị), ra nhà thuốc mua vỉ thuốc an thần xong uống mới được 2 viên, giờ ngủ phà phà. Nói chung nhiều cái cũng không hiểu được tại sao, nếu do tâm thần thì phải bị lại, mà mình không bị lại hay suy nghĩ vớ vẩn gì cả.
nmvIYHe.png
Đợt trước toàn thức thâu đêm, nằm trằn trọc 4-5h sáng, có bữa sáng bảnh mắt vẫn éo thể ngủ được, thấy chán đời vc, từng suy xét các cách thức 44 dễ nhất, không hứng thú với bất kì thứ gì nữa.... thì có phải trầm cảm không fence? :shame:
Hiện tại thì mỗi tối phải nốc vào 3 lon bia mới ngủ được sau 1h sáng, dù cách này đang có dấu hiệu trơ dần đều rồi, có khi phải nâng đô lên mới được.
Chả biết phải trầm cảm hay không nhưng có cl tôi 44, hihi :sexy_girl:
 
Thớt hay, các bác chia sẻ nhiều cái hay quá.
Mình cũng là người có trải qua trầm cảm nhẹ.
Có dùng Fluoxetin ~6 tháng do bác sĩ chỉ định.
Có loại trầm cảm phát sinh nếu không tiếp xúc với nắng đủ nữa các bác ạ.

Mình hiện tại cũng không rõ nguyên nhân mình bị gốc rễ từ đâu đâu, lúc căng thẳng rồi thì cái gì cũng là vấn đề hết. :ah::big_smile:
 
Thấy muốn tự tử là trầm cảm rồi đó bạn.
Nhẹ hơn thì có: suy giảm hứng thú, thiếu ngủ mất ngủ, đau ngực, trống ngực, tay run.
Em không muốn tự tử (do sợ chết). Có điều mấy cái nhẹ hơn là có, trầm trọng là không muốn quay tay luôn. Ngày xưa ngày 1 cử, giờ vào xem thì chán quá chẳng muốn quay
 
Mình có giai đoạn mất ngủ cứ 2 ngày mới ngủ đc một đêm do stress.
Sau nằm thẳng ,buồn thì xem sẽ ,tập thể dục ,đi chạy ,thi thoảng đi xxx massage tự nhiên thấy cuộc đời tươi đẹp hẳn.
Join hội nằm thẳng nhé fen ,vẫn reset thôi nhưng 60 mới reset :rolleyes:

Gửi từ Quốc thoại đến từ 3021 bằng vozFApp
Hội trưởng phát biểu câu nào là trí lí câu đó, tự hào là thành viên của hội trong suốt 1 năm qua :beauty::sure:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Không biết hoàn cảnh bác thế nào, cố gắng học buông bỏ để bản thân được nghỉ ngơi đi bác. Mình từng làm hơn 1 năm từ 7h sáng đến 8h tối, rồi chỉ làm hành chính ít OT (nhưng tính cả time đi lại cũng mất 12 tiếng/ngày rồi, 6h sáng đến 6h tối), còn cảm thấy chán nản ít thời gian cho bản thân. Như bác muốn tập gym hay thể thao mà làm từng đó thời gian thì hết pin rồi còn đâu, nếu không yêu thích thì việc tập tành càng trở thành gánh nặng, càng làm bác mệt mỏi.

Tôi cũng định năm sau nghỉ làm, kiếm việc thời vụ để relax. Bác nếu đã vào giai đoạn nặng thì nên kệ mẹ vứt sớm những thứ khiến bác mệt mỏi đi, ưu tiên bản thân vào. Càng tự đày đọa mình thì sẽ càng khó kiểm soát tâm lý, lên cơn nghĩ quẫn thì hết đường cứu vãn, khi đó trách nhiệm nghĩa vụ cái gì nữa.

Nếu bác thích thiên nhiên, gió trời, tìm mấy chỗ tuyển tnv làm nông vài tuần vài tháng, thời gian rảnh còn lại làm những thứ bác thích kết hợp tập thể dục nhẹ nhàng xem sao.
 
Tình hình nếu các bác lâu quá không thấy em tương tác voz thì chứng tỏ trường hợp tệ nhất đã xãy ra. Hiện giờ em lại có suy nghĩ lên kế hoạch 44 trong vài tháng tới nữa rồi.
Đi khám ở bv thống nhất, bs nga sáng thứ 2 . Thuốc mới xịn. Mình có người nhà tự tử thất bại trong quá trinh diều trị ở chỗ khác, qua đây thuốc xịn , (thuốc 20 năm đỗ lại, ít tác dung phụ) . Được một năm thì giờ ko còn dấu hiệu trầm cảm nữa

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đốt than có vẻ là dễ đi nhất. :doubt:
Làm chai rượu, vài bó hoa tươi, nghe bản nhạc mình yêu thích, bật bếp và ngủ :doubt:
Sống mới khó chứ chết thì dễ ợt, sống vì bản thân thì dễ, chứ đa số sống vì mọi người mà. Nếu cảm thấy an bài cho người thân chu toàn, người thân ko vì mình mà đau buồn thì giá hạc quy tiên sớm cũng được. :doubt:
Những lúc như này xin đừng nói với ng trầm cảm những câu như vậy. Đùa cợt như vậy chẳng ra làm sao cả.
 
Những lúc như này xin đừng nói với ng trầm cảm những câu như vậy. Đùa cợt như vậy chẳng ra làm sao cả.
Mấy người phán như thế thì dân trí thấp lắm, bơ đi, ngoài xem tử vi bói toán ra thì hiểu rồi, như con ếch, ko biết gì về bệnh này

via theNEXTvoz for iPhone
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top