Em muốn xuất gia vào chùa lớn nhất việt nam, không biết khó không các bác , với nói với ba mẹ sao đây

Status
Not open for further replies.
Có tiền không mà đòi đi tu ở chùa lớn :confuse: ?
Chùa chiền là chỗ để các ông ăn ở miễn phí đấy ah, nhìn CEO Ba Vàng làm kinh tế thế nào đi
xjIzSG9.png

Trong mùa dịch vẫn mở khóa tu, tổ chức nạp tiền giải hạn bình thường nhé
KV0XGIA.gif
 
Học dốt còn kêu đi làm thầy giáo chắc chỉ có ở vn :shame:
Mà mấy ông trên kia tin thằng thớt à mà cmt như thật vậy
View attachment 169132
View attachment 169136
Đang làm công nhân, sắp đi nghĩa vụ, tiếc hoò đó ko học tốt 3 năm cấp 3, phải chi hồi đó chịu học thì giờ làm sinh viên rôi, hẹn ngta vào sg gặp giải quyết mà sao bảo muốn vào sg mà ko có tiền. Vậy topic này là nhân cách nào lập vậy
Chốt thi dưới 27 là ko cùng đẳng cấp với anh mà sao kì vậy
vc,. anh cứ đọc hết là hiểu thôi, em hẹn thằng kia vào sài gòn 2 tháng nữa đúng, lúc đó lập thread hẹn đập nhau luôn, anh vô đọc comment đi nó chửi em khinh em không còn mãnh rác em phải chửi nó thôi, và em hẹn thật mà, thì em không học tốt 3 năm cấp 3 nên mới có thread này đó, thím đọc lại ngữ cảnh đi, em nói bạn em 26 27 học lực bth đạt được tàn lan nên nó không có gì mà giỏi cao siêu, em là em chứ nhân cách nào, bác theo dõi em từ trước là biết, em 2k2 học giốt hay lập thead nhảm lúc trước, và giờ kết quả như llz
 
ok anh em vừa hít thở 1 hơi thật sau, em ra ngoài đi bộ , 1 mình đi bộ xuống biển ngồi hóng gió mát đây, em mong cuộc đời em được như ý em muốn dù 1 chút, em đọc qua comment của anh trên kia em cảm nhận được phần nào rồi
Em thật sự đang giận giữ cuộc đời , đang phiền muộn đang bị thiêu đốt, em mong gió biển bình minh có thể làm em nguôi lại, đã lâu rồi em chưa đi xuống biển ngồi ngắm nhìn bình minh,
Em cảm ơn anh nhé, nhưng em không muốn tìm khóa tu này nọ, em muốn thật sự đi tu đó là ý em muốn khi e đăng thread này anh ạ
Em lướt faceobok thấy ai điểm cũng cao gấp đôi em hết, có 2 ba đứa gấp 3 luôn , em thật sự bị thiêu đốt,

Có lẽ anh hiểu được phần nào tâm trạng của em, bởi vì bất cứ ai trên đời cũng từng trải qua đau khổ như em và có khi hơn em nhiều lắm, nếu em có biết giáo lý nhà Phật thì hãy đặt nỗi đau của mình xuống và nhìn vào nỗi đau của những người khác nhiều hơn để thấy rằng những vấn đề của em thật ra không to lớn như em nghĩ, mà đó là do sự phóng đại của bản ngã, của Mạn, của mặc cảm.

Mạn (mana) không phải chỉ có ý niệm về em hơn người khác, mà còn là ý niệm khi em nghĩ mình thua kém, thậm chí là bằng người khác, nó cũng là mạn. Và chúng thì dẫn em tới khổ đau, bất toại.

Nếu thật sự em đang đi dạo ngoài biển, anh không biết là em đang đùa hay đang nói thật, nhưng nếu vấn đề của em là thật, thì em hãy nhìn những con sóng trồi lên lặn xuống, có con sóng nào kiêu mạn vì nó cao hơn các con sóng khác, hay có con sóng nhỏ nào đau khổ, mặc cảm vì nó thấp nhỏ hơn không? Tất cả chúng chỉ là nước, về bản thể, chúng không có cao thấp, sự cao thấp chỉ là một ý niệm.

Em đang tập trung vào bản thân mình nhiều quá mà không nhìn ra cuộc sống còn những nỗi khổ lớn hơn em nhiều, vấn đề của em chỉ đang bị em phóng đại quá mức, tất nhiên nó vẫn đau đớn, nhưng khi em hướng đến người khác, em sống với lòng từ ái và một con mắt sáng suốt, nỗi đau ấy sẽ dịu dần lại, em sẽ thấy mình cũng như những con sóng kia, chẳng có gì có thể làm em vướng bận. Nếu không đi theo con đường học vấn thì có biết bao nhiêu con đường khác, và một trong số đó có thể là đi tu, không có gì là ghê gớm cả, và đi tu không phải để em trút giận lên cuộc đời, đi tu là để em cống hiến.

Anh đọc những dòng tâm sự của em thì thấy rằng suy nghĩ của em còn vướng bận nhiều với cuộc đời, và anh biết em mới chỉ tìm hiểu Phật giáo như một thứ thuốc giảm đau tạm bợ để em quên đi mặc cảm với cuộc sống, nếu như thế thì không những em ko tìm ra được hạnh phúc mà nó sẽ dẫn em từ ngõ cụt này sang bế tắc khác.

anh thấy thường thường những người có thể đi đến hết con đường này, hoặc là loại vô liêm sỉ, lừa đảo niềm tin, hai là những người có trái tim thuần hậu, trong sáng, và có một nội tâm trong sạch, vô cùng vĩ đại, muốn đem lại hạnh phúc cho cuộc đời. Nếu em không phải một trong hai loại người ấy thì anh khuyên là em nên suy nghĩ cho chín chắn.
 
Sao em không hỏi tu chùa nào cho ăn thịt bú rượu luôn? Đã đi tu còn phải đòi ở chùa lớn. Bộ em muốn quét lá gãy tay hay gì?
 
Có lẽ anh hiểu được phần nào tâm trạng của em, bởi vì bất cứ ai trên đời cũng từng trải qua đau khổ như em và có khi hơn em nhiều lắm, nếu em có biết giáo lý nhà Phật thì hãy đặt nỗi đau của mình xuống và nhìn vào nỗi đau của những người khác nhiều hơn để thấy rằng những vấn đề của em thật ra không to lớn như em nghĩ, mà đó là do sự phóng đại của bản ngã, của Mạn, của mặc cảm.

Mạn (mana) không phải chỉ có ý niệm về em hơn người khác, mà còn là ý niệm khi em nghĩ mình thua kém, thậm chí là bằng người khác, nó cũng là mạn. Và chúng thì dẫn em tới khổ đau, bất toại.

Nếu thật sự em đang đi dạo ngoài biển, anh không biết là em đang đùa hay đang nói thật, nhưng nếu vấn đề của em là thật, thì em hãy nhìn những con sóng trồi lên lặn xuống, có con sóng nào kiêu mạn vì nó cao hơn các con sóng khác, hay có con sóng nhỏ nào đau khổ, mặc cảm vì nó thấp nhỏ hơn không? Tất cả chúng chỉ là nước, về bản thể, chúng không có cao thấp, sự cao thấp chỉ là một ý niệm.

Em đang tập trung vào bản thân mình nhiều quá mà không nhìn ra cuộc sống còn những nỗi khổ lớn hơn em nhiều, vấn đề của em chỉ đang bị em phóng đại quá mức, tất nhiên nó vẫn đau đớn, nhưng khi em hướng đến người khác, em sống với lòng từ ái và một con mắt sáng suốt, nỗi đau ấy sẽ dịu dần lại, em sẽ thấy mình cũng như những con sóng kia, chẳng có gì có thể làm em vướng bận. Nếu không đi theo con đường học vấn thì có biết bao nhiêu con đường khác, và một trong số đó có thể là đi tu, không có gì là ghê gớm cả, và đi tu không phải để em trút giận lên cuộc đời, đi tu là để em cống hiến.

Anh đọc những dòng tâm sự của em thì thấy rằng suy nghĩ của em còn vướng bận nhiều với cuộc đời, và anh biết em mới chỉ tìm hiểu Phật giáo như một thứ thuốc giảm đau tạm bợ để em quên đi mặc cảm với cuộc sống, nếu như thế thì không những em ko tìm ra được hạnh phúc mà nó sẽ dẫn em từ ngõ cụt này sang bế tắc khác.

anh thấy thường thường những người có thể đi đến hết con đường này, hoặc là loại vô liêm sỉ, lừa đảo niềm tin, hai là những người có trái tim thuần hậu, trong sáng, và có một nội tâm trong sạch, vô cùng vĩ đại, muốn đem lại hạnh phúc cho cuộc đời. Nếu em không phải một trong hai loại người ấy thì anh khuyên là em nên suy nghĩ cho chín chắn.
Em lúc trước không thích nhìn vào ai khổ hơn mình, em thích nhìn lên phía trên . Nhìn xuống chẳng qua cũng chỉ tự an ủi mình
Trời tối quá em thật sự không thấy con sóng nào luôn chỉ nghe tiếng sóng thôi, em có mua sẵn chai rượu để trong chai ước suốt 3k, em say rồi, em nhận thấy bản thân không được bất cần anh à, cảm ơn anh nhiều nhé, em muốn cho anh biết là em tâm sự thật chứ nhất quyết không bịa, em nghỉ lại chắc là em đã tìm đến Phật Pháp như là nơi để lãng tránh cuộc đời này thôi chứ thật ra sâu trong tâm em tạp niệm quá nhiều, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục thôi anh ạ, em chờ người ta mời khám nghĩa vụ, 80% em bị loại nghĩa vụ rồi, nhưng không biết khám sao đây, em say rồi em mong ngủ dậy trời đã nắng sáng, em không còn tỉnh táo chờ tới bình minh nữa, đi bộ mõi chân quá, em đạp xe đạp quăng ngoài cổng, không biết sáng dậy có bị ai dắt bán mất chiếc xe đạp không , rượu đắng mà sao em thấy ngon quá anh ạ
 
Lại là em đây, Em vừa coi điểm xong, điểm như cak mấy anh ạ, em vừa coi điểm tay em rung đến giờ . em sợ kh dám cộng 3 môn lại, cỡ đỡ hơn 10 điểm 3 môn một chút

Em cảm thấy mình đã không còn nhiệt huyết gì về cuộc sống này nữa, em từng khao khác mong muốn trở thành 1 người giàu có. làm người có tiền để trở thành 1 người xấu, vì đời này có tiền mới làm người xấu được, có tiền làm khổ người khác làm khổ được những người mình ghét xung quanh mình, và cho người không thích mình biết họ không bằng mình, có nhiều tiền mua được nhiều thứ, chơi được nhiều gái, cầm được những thứ mình thích trong lòng bàn tay, nhưng vài ngày nay mọi thứ trong em đã vụt tắt, những ước mơ em hay giữ trong lòng em đã không nghĩ đến lâu rồi, lúc vừa thi xong em vừa phụ quán nhậu ban đêm, ban ngày thì lấy sách vở học bài định năm sau thi lại, rồi em quyết tâm nghĩ làm phục vụ cố gắng học lại, nhưng khoảng 2 3 ngày nay thật sự em vụt tắt quăng sách luôn không thích học tiếp nữa, cảm thấy ý trời đã như vậy rồi

Không biết nói với ba mẹ sao đây các bác nhỉ,mà ba mẹ muốn em học tiếp lắm. học kiếm cái ăn, nhưng em không thích vậy, em muốn 1 là bỏ hết không quan tâm 2 thì sống phải giàu chứ không thì sống làm chó gì cho mang nhục, , em bây giờ chỉ muốn xuất gia đi tu thôi, tu đến năm 30 40 tuổi nếu còn chập chừng khát vọng có thể xuất gia sau, em bây giờ thật sự không còn nghĩ được gì nữa cả, em rất thất vọng và tuyệt vọng, em muốn xuất gia vào 1 ngôi chùa nào đó nổi tiếng hàng ngày nhiều người đến thăm hỏi chùa, cúng bái này nọ, em có thể làm 1 chú tiểu mà tiếp xúc với nhiều người, nhận được nhiều giây phút yên tịnh lòng bình yên thấy mọi người bình an mà lấy làm hạnh phúc, rãnh thì quét rác tụng kinh, tối thì lấy điện thoại lướt voz, cũng vui mà . Như vậy tốt hơn là đi làm giang hồ đầu đường xó chợ ( ước mơ lớn nhất ngay từ lớp 1 ) , hoặc làm sinh viên nghèo quèn, học xong ra làm culi cuộc sống vất vả, có khi học bị cận thị nữa,
Các bác thấy sao, có phải đó cũng là 1 con đường không : Chùa lớn người đến đông, trong chùa lại rộng rãi thoáng mát, ban ngày đoán người tới thăm thỉnh thoảng hỏi han chúc sức khỏe dẫn đường đi vài câu, chùa lớn đến mức có khách du lịch tới thì càng ngon, rồi buổi trưa ăn cơm, tối ăn cơm như người bình thường, buổi tối không có khách đến chùa thì lấy điện thoại mở nhạc nghe, rồi lướt voz xem hôm nay cuộc sống nhân sinh thay đổi thế nào
Các bác nói sao đây, em sợ em nói xong ba mẹ em sẽ chửi và sốc lắm. và chùa nào lớn nhất việt nam. vào chùa có khó không , chùa chỗ em ban ngày không có ai vô chán lắm
tóm tắt: học hành đéo ra gì nhưng lại có cái tư duy muốn làm mẹ thiên hạ,bố người ta,muốn giàu nhưng mà làm thế nào để giàu thì lại đéo thấy nói
thực sự muốn tu tâm thì nta tìm nơi thanh thịnh,tu nhưng lại muốn tìm chỗ nào to to,cơm ăn 3 bữa quần áo mặc cả ngày,tối nghịch đt lướt voz thì chỉ là loại vào chùa để trốn tránh hiện thực chứ ko phải là tu,”30-40 năm sau còn khát vọng thì (xuất gia)”->bh đã éo có thì nghĩ rằng 30,40 năm sau còn động lực với cả khát vọng à?à mà còn ngu éo phân biệt đc hoàn tục vs xuất gia
 
Em lúc trước không thích nhìn vào ai khổ hơn mình, em thích nhìn lên phía trên . Nhìn xuống chẳng qua cũng chỉ tự an ủi mình
Trời tối quá em thật sự không thấy con sóng nào luôn chỉ nghe tiếng sóng thôi, em có mua sẵn chai rượu để trong chai ước suốt 3k, em say rồi, em nhận thấy bản thân không được bất cần anh à, cảm ơn anh nhiều nhé, em muốn cho anh biết là em tâm sự thật chứ nhất quyết không bịa, em nghỉ lại chắc là em đã tìm đến Phật Pháp như là nơi để lãng tránh cuộc đời này thôi chứ thật ra sâu trong tâm em tạp niệm quá nhiều, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục thôi anh ạ, em chờ người ta mời khám nghĩa vụ, 80% em bị loại nghĩa vụ rồi, nhưng không biết khám sao đây, em say rồi em mong ngủ dậy trời đã nắng sáng, em không còn tỉnh táo chờ tới bình minh nữa, đi bộ mõi chân quá, em đạp xe đạp quăng ngoài cổng, không biết sáng dậy có bị ai dắt bán mất chiếc xe đạp không , rượu đắng mà sao em thấy ngon quá anh ạ

Cơn đau nào cũng qua, khéo chỉ tháng sau thôi khi em nhìn lại vấn đề điểm số này em còn ngạc nghiên không biết ai lại đi đau khổ vì vấn đề dở hơi như thế. Còn bây giờ say rồi thì vác xe về ngủ thôi, nghĩ nhiều làm gì, kệ bố nó. Làm đàn ông thì phải mạnh mẽ lên, ở đâu cũng cần mạnh mẽ cả, ở ngoài đời thì mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho vợ con sau này còn nếu vào chùa thì lại càng phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho những người cần mình.

Phật pháp đối mặt với thực tại chứ không trốn chạy đi đâu cả, thôi vác xe về mà ngủ thôi ông kễnh, ngày mai trời lại sáng, cuộc đời vẫn thế, và không có gì ghê gớm lắm đâu :boss:

dù sao cũng mong em có nhiều hạnh phúc và đừng ủ dột bi quan làm gì, cứ vui cười lên :big_smile:
 
FfsqRRV.gif


Tại sao e k theo nghề páo , với số điểm thi của e thì dư tư cách để theo nghề . Ước muốn trở thành người giàu có , ăn trên ngồi trốc , làm kẻ xấu , làm khổ người khác ... tất cả đều giải quyết đc với nghề páo e ạ.
Chúc e mau suy nghĩ thông , quyết tâm theo nghề páo thì liên hệ a nhé
meoqQpA.gif


via theNEXTvoz for iPhone
 
Từng đọc vài topic của c nhóc. Em chịu khó tu tập được thì tốt. Người em đầy rẫy tham sân si và có 1 cái tôi vô cùng lớn. Cái tôi của em chỉ muốn nghe những lời nịnh nọt, ve vuốt. K biết e có để ý k, rất nhiều người trên voz hay ngoài đời đã muốn giúp em tiến bộ nhưng em lại nhìn họ với ánh mắt thù hằn, vì những điều họ nói làm em k thoải mái.
Em còn trẻ và vẫn còn cơ hội làm lại. Mong em sẽ hiểu.
 
Mịa. Xuất gia mà còn đòi chọn chùa lớn nhất VN mới chịu. Thớt vẫn còn sân si nhiều lắm. Đề nghị cắt trym để tâm hồn thanh tịnh. :doubt:
 
cảm ơn anh, em đã đọc kĩ comment của anh trong thread này, thật hay, anh đã làm em giác ngộ, em đã lại là em, thanks anh nhé, nhưng bắt đầu như thế nào anh nhỉ, làm chân tay cả đời hã anh

"Làm chân tay cả đời" là 1 tư tưởng, a k can thiệp đc.

Gửi từ Xiaomi Redmi 5 Plus bằng vozFApp
 
Em lúc trước không thích nhìn vào ai khổ hơn mình, em thích nhìn lên phía trên . Nhìn xuống chẳng qua cũng chỉ tự an ủi mình
Trời tối quá em thật sự không thấy con sóng nào luôn chỉ nghe tiếng sóng thôi, em có mua sẵn chai rượu để trong chai ước suốt 3k, em say rồi, em nhận thấy bản thân không được bất cần anh à, cảm ơn anh nhiều nhé, em muốn cho anh biết là em tâm sự thật chứ nhất quyết không bịa, em nghỉ lại chắc là em đã tìm đến Phật Pháp như là nơi để lãng tránh cuộc đời này thôi chứ thật ra sâu trong tâm em tạp niệm quá nhiều, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục thôi anh ạ, em chờ người ta mời khám nghĩa vụ, 80% em bị loại nghĩa vụ rồi, nhưng không biết khám sao đây, em say rồi em mong ngủ dậy trời đã nắng sáng, em không còn tỉnh táo chờ tới bình minh nữa, đi bộ mõi chân quá, em đạp xe đạp quăng ngoài cổng, không biết sáng dậy có bị ai dắt bán mất chiếc xe đạp không , rượu đắng mà sao em thấy ngon quá anh ạ
Thôi thì đi lính đi em. Vô đó sống khổ sở thiếu thốn sẽ làm em cảm thấy quý trọng cuộc sống em đang có hiện tại. Còn việc em lo ko dc nhận nghĩa vụ thì em đừng lo. Miễn chân tay lành lặn ko bị bệnh hiểm nghèo là sẽ dc nhận tuốt. Đi nghĩa vụ trốn mới khó chứ lo gì ko dc nhận. Chúc em thành công.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thôi thì đi lính đi em. Vô đó sống khổ sở thiếu thốn sẽ làm em cảm thấy quý trọng cuộc sống em đang có hiện tại. Còn việc em lo ko dc nhận nghĩa vụ thì em đừng lo. Miễn chân tay lành lặn ko bị bệnh hiểm nghèo là sẽ dc nhận tuốt. Đi nghĩa vụ trốn mới khó chứ lo gì ko dc nhận. Chúc em thành công.

via theNEXTvoz for iPhone
Em rớt cái chắc, kh tình nguyện đi thì rớt thôi, Em đang tức giận quá
 
Từng đọc vài topic của c nhóc. Em chịu khó tu tập được thì tốt. Người em đầy rẫy tham sân si và có 1 cái tôi vô cùng lớn. Cái tôi của em chỉ muốn nghe những lời nịnh nọt, ve vuốt. K biết e có để ý k, rất nhiều người trên voz hay ngoài đời đã muốn giúp em tiến bộ nhưng em lại nhìn họ với ánh mắt thù hằn, vì những điều họ nói làm em k thoải mái.
Em còn trẻ và vẫn còn cơ hội làm lại. Mong em sẽ hiểu.
Vì thế, em đầy đủ mọi thứ để trở thành người xấu, em có nhận em người tốt bao giờ , em lên voz chửi người ta chử thầy chử cô
 
FfsqRRV.gif


Tại sao e k theo nghề páo , với số điểm thi của e thì dư tư cách để theo nghề . Ước muốn trở thành người giàu có , ăn trên ngồi trốc , làm kẻ xấu , làm khổ người khác ... tất cả đều giải quyết đc với nghề páo e ạ.
Chúc e mau suy nghĩ thông , quyết tâm theo nghề páo thì liên hệ a nhé
meoqQpA.gif


via theNEXTvoz for iPhone
Em nhỏ cũng thích làm nhà báo lắm, anh đùa e à, đh nhân văn gì đó phải 2 mấy điểm
 
Cơn đau nào cũng qua, khéo chỉ tháng sau thôi khi em nhìn lại vấn đề điểm số này em còn ngạc nghiên không biết ai lại đi đau khổ vì vấn đề dở hơi như thế. Còn bây giờ say rồi thì vác xe về ngủ thôi, nghĩ nhiều làm gì, kệ bố nó. Làm đàn ông thì phải mạnh mẽ lên, ở đâu cũng cần mạnh mẽ cả, ở ngoài đời thì mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho vợ con sau này còn nếu vào chùa thì lại càng phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho những người cần mình.

Phật pháp đối mặt với thực tại chứ không trốn chạy đi đâu cả, thôi vác xe về mà ngủ thôi ông kễnh, ngày mai trời lại sáng, cuộc đời vẫn thế, và không có gì ghê gớm lắm đâu :boss:

dù sao cũng mong em có nhiều hạnh phúc và đừng ủ dột bi quan làm gì, cứ vui cười lên :big_smile:
Em đang cảm thấy bản thân càng lúc càng bị thiêu đốt anh ạ, anh cứu e với, nói em 1 câu em tỉnh ra đi anh viết dài em đọc tới cuối thì quên hết mấy câu đầu nó nói gì r
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top